Linh Chu

Chương 341: Vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ chín (2)




Mười hai tuổi bước vào Vô Lượng Tháp tầng thứ 8, chuyện này sẽ khiến rất nhiều người phải xấu hổ đến chết mất.
- Ta thấy chuyện này không có gì, Tiểu Tà Ma khẳng định đã bước vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, tu vị không thể nghi ngờ đã đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh, chiến lực chỉ sợ đã ngang hàng với bát đại thiên tài cấp bậc sử thi, chưa hẳn đã không thể xông đến tầng thứ 8.
- Tiểu Tà Ma thật sự có chút cường đại đến quá phận, mười hai tuổi ah, mười hai tuổi ah!
Một vị thiên tài tài tuấn không ngừng cảm thán, cảm giác ở trước mặt Tiểu Tà Ma mình quả thực không xứng với hai chữ thiên tài.
- Tiểu Tà Ma có thể xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chính là vì nàng đã đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh, cái này tuy nói rõ nàng thiên tư vô song, nhưng cũng chỉ là ỷ vào tu vị cường đại cưỡng ép xông cửa. Ta ngược lại cảm thấy, Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai nếu có thể đủ xông qua tầng thứ sáu, lực rung động sẽ càng lớn, dù sao bọn hắn mới chỉ có cảnh giới Thần Cơ, đặc biệt là Phong Phi Vân mới chỉ là Thần Cơ đỉnh phong mà thôi.
Rất nhiều người đều nhẹ gật đầu theo, cảm thấy lời này nói rất có lý, cái gọi là thiên tư, tuổi nhỏ, tu vị cao liền có thể xem như thiên tư tuyệt đỉnh. Mà cảnh giới ngang nhau, chiến lực vô địch, đây cũng là thiên tư tuyệt đỉnh.
Người trước là loại hình nhanh chóng tăng trưởng, thứ hai là hậu tích bạt phá.
Một cái như tinh thần sáng chói thăng không, một cái như liệt nhật chậm rãi bay lên.
Tinh thần và liệt nhật vốn là tồn tại giống nhau, không ai có thể nói rõ cái nào cường đại hơn, chỉ cần có thể chiếm một trong số đó liền có thể được xưng là nghịch thiên tài tuấn rồi.
Nhưng chỉ có tốc độ tu luyện nhanh, tăng thêm chiến lực thuộc hàng Vương giả trong cùng cảnh giới, loại người tài giỏi này mới có thể được xưng là "thiên tài cấp bậc sử thi" .
Tiểu Tà Ma chính là thiên tài cấp bậc sử thi.
Mà Phong Phi Vân bây giờ so với thiên tài cấp bậc sử thi vẫn còn chênh lệch một một bậc, trừ phi hắn có thể tu luyện 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 đến đệ tứ giai đoạn hoán huyết, phản phác quy chân, thể chất lại tiến thêm một bậc, mới có thể được xưng là thiên tài cấp bậc sử thi.
Tiểu Tà Ma cuối cùng nhất vẫn không xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, bại lui mà về.
- Không chơi, không chơi, một chút cũng không thú vị, đau chết, đau chết mất ...
Tiểu Tà Ma từ trong Vô Lượng Tháp đi ra, quần áo vẫn chỉnh tề như trước, nàng mặc một tiểu y àu đỏ, ôm bạch miêu nhi, nàng bụm lấy ngón tay nhỏ, không ngừng hô đau.
Người khác sau khi từ trong Vô Lượng Tháp đi ra không phải n thương gân động cốt thì cũng là toàn thần đẫm máu, hư thoát đến mức đi không nổi. Chỉ có Tiểu Tà Ma này sau khi từ Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy trở về nhưng trên người ngay cả một giọt máu cũng không có, áo quần chỉnh tề, còn sôi nổi, thật giống cô bé hàng xóm ôm một chú mèo con trở về vậy.
Nàng tuy rằng bụm lấy ngón tay nhỏ kêu đau, nhưng vẫn khiến đám tu sĩ bên ngoài phải im lặng:
- Nàng không phải là tự mình ngã trên mặt đất, đụng phải ngón tay đây chứ?
- Tiểu đường muội, ngươi bị thương?
Phong Lăng Cơ đi ra, đi đến ân cần hỏi han.
- Bị thương, đau chết ta rồi.
Tiểu Tà Ma bụm lấy ngón tay nhỏ, tội nghiệp nói, một đôi mắt đen bóng nháy chớp, đau đến mức sắp chảy cả nước mắt.
Phong Lăng Cơ bại lui ở Vô Lượng Tháp tầng thứ tư, kém chút nữa đã xông đến được tầng thứ năm.
Tiểu Tà Ma một mực kêu đau, không ngừng dùng cái miệng nhỏ nhắn thổi lấy ngón tay, thật giống như tới giờ đều chưa từng chịu qua "Trọng" thương như vậy bao giờ
- Tiểu nha đầu này thật sự quá đả kích người rồi, nàng đây mà cũng gọi là tổn thương sao?
Miệng vết thương toàn thân Kỷ Phong cộng lại cũng trên ba mươi đạo, hắn vẫn đang khoanh chân trị thương, thật sự có chút không quen nhìn tiểu nha đầu khóc sướt mướt này, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại đang nhỏ máu ah!
Nhân kiệt khắp nơi vốn định đi xông Vô Lượng Tháp đều cảm thấy xấu hổ, bị đả kích đến không nhẹ.
Tiểu Tà ma tuy rằng bại lui ở tầng thứ bảy, nhưng trên người một chút vết thương cũng không có, khiến người hoài nghi nàng có lẽ có đủ thực lực xông qua tầng thứ bảy.
Mà Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai vẫn còn chém giết ở tầng thứ sáu, đây là một trận đánh ác liệt, nếu ai có thể xông qua được tầng thứ sáu thì có lẽ liền có thể được phong làm vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ mười.
Đương nhiên, có thể được xưng là thiên tài cấp bậc sử thi, tự nhiên không có khả năng dễ dàng sinh ra đời như vậy, so sánh ra mà nói, khả năng bọn hắn không xông qua được tầng thứ sáu càng lớn hơn một chút.
Phong Phi Vân cảm giác thân thể càng ngày càng không còn chút sức lực nào, trong Đan Điền Thần Cơ cũng càng ngày càng mờ nhạt, trong kinh mạch huyết dịch lưu động tốc độ cũng càng ngày càng chậm chạp, trong miệng thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập.
Đại chiến đã tiến hành được hai canh giờ, đây không phải là giao phong với đối thủ bình thường, mà là chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Thần Cơ cùng vô cùng vô tận, không được phép phân tâm một chút nào cả.
Giao thủ liên tục với cường độ như vậy, mặc dù thân thể Phong Phi Vân vô cùng cường đại nhưng vẫn mệt mỏi đến chết lặng, linh khí trong thân thể không đến hai phần lúc toàn thịnh, động tác cũng trì hoãn không ít.
Sắc trời cũng dần trở nên lờ mờ, vòng mặt trời trên bầu trời đã hạ xuống dưới tường thành, có một cổ gió rét xen lẫn mùi máu tươi thổi tới, mang theo vài phần không khí ban đêm.
Ngay khi Phong Phi Vân cho là mình đã không thể không bại lui, mặt trời hoàn toàn chìm vào đường chân trời, toàn bộ thế giới đều lâm vào hắc ám.
Một tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong vốn đã giết đến trước mặt Phong Phi Vân ngay một sát na khi ánh mặt trời biến mất liền "Bành" một tiếng biến thành một đám khói xanh, tiêu tán trong không khí.
- Đây là có chuyện gì?
Phong Phi Vân tự nhủ.
Bành, bành, bành...
Tất cả tu sĩ cảnh giới Thần Cơ trong cổ thành đều hoàn toàn biến mất, biến thành sương mù, sáp nhập vào không khí, triệt để biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mà ngay cả những người đã chết dưới thạch đao của Phong Phi Vân cũng không ngoại lệ.
Sau khi tất cả địch nhân đều biến mất vô tung thì một cổ suy yếu vô biên liền tràn ngập toàn thân, vừa rồi hung hiểm vạn phần, thần kinh tùy thời đều kéo căng, căn bản không dám lười biến một chút nào, nhưng sau khi nguy cơ tạm thời biến mất thì cổ cảm giác vô cùng mệt mỏi kia liền khiến Phong Phi Vân hận không thể lập tức ngã nhào trên mặt đất ngủ một giấc.
Nhưng lúc này tuyệt đối không thể ngủ được!
An bình chỉ là nhất thời, lúc mặt trơi lần nữa nhô lên từ đường chân trời, những tu sĩ cảnh giới Thần Cơ kia sẽ lần nữa xuất hiện, tiếp tục vây công càng thêm hung mãnh tới hắn, đây là một loại phán đoán trong lòng Phong Phi Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.