Linh Chu

Chương 27: Thượng Khách Thần Bí




Muốn đối phó với Tam gia, tuyệt không phải chuyện dễ!
Chỉ dựa vào thành vệ quân cùng với Phong Phi Vân thì tuyệt đối không có cách nào thành công được, cho nên sáng hôm sau Phong Phi Vân liền đi khỏi phủ thành chủ, đi tìm một đồng minh cường đại.
Ngân Câu phường cổ phác cao lớn từ từ hiện ra trước mắt.
Hôm nay bầu không khí của Ngân Câu phường có vẻ có chút trang trọng và nghiêm túc, có quân sĩ mặc huyền thiết và áo giáo đứng ở hai bên thạch điêu ở cửa chính, bên trái tám người, bên phải tám người, đều cầm trong tay hàn thiết thương, da dẻ đen chẳng khác gì sắt thép, hai mắt sát khí bừng bừng như là hai đội mãnh thú.
Phong Phi Vân đứng ở ngoài cửa lớn, hai mắt hơi run sợ, có thể cảm nhận được mười sáu tên quân sĩ thiếp giáp cường đại giống như mười sáu tòa tường đồng vách sắt đứng sững ở trước mặt hắn.
Mười sáu sát thần này ngăn ở cổng nên không ai dám tiếp cập đến Ngân Câu phường dù chỉ một bước.
"Quả thật không hổ là Ngân Câu phường, mười sáu tên thần quân thiết giáp này nếu như liên thủ lại với nhau thì sức chiến đấu lợi hại vô cùng, có thể so với một quân đội cường đại.
Phong Phi Vân cảm thấy mình tới đã đúng nơi!
Mười sáu thần quân thiết giáp này không một người nào yếu cả, cơ thể vô hình trung tản ra khí liền đem con muỗi bay trong không khí bị chấn động biến thành bột mịn.
Phong Phi Vân vẫn là lần đầu tiên ở thành Linh Châu nhìn thấy thần quân thiết giáp, rất dễ nhận thấy là mười sáu tên thần quân thiết giáp này hôm nay mới đi vào thành Linh Châu.
Có mười sáu tên thần quân thiết giáp chấn nhiếp, cho dù có người dạn dĩ thì cũng chỉ có dũng khí đứng từ xa mà xem thế nào, hôm nay Ngân Câu Phường có chút vắng vẻ, bên trong lạnh tanh có vẻ rất kỳ lạ.
Trên đường phố vào sáng sớm sương mù vẫn còn bay trắng xóa, Phong Phi Vân từ trong sương trắng chậm rãi đi tới.
- Ha ha! Phong thiếu gia, Ngân Câu phường hôm nay không đón khách, xin hôm khác đến.
Chủ sự Trịnh Đông Lưu của Ngân Câu phường liền thấy Phong Phi Vân từ xa.
Phong Phi Vân có chắp tay lại một chút, cười nói:
- Hôm nay ta có một khoản làm ăn lớn, chẳng lẽ Trịnh chủ sự ngay cả làm ăn cũng không làm?
Trinh Đông Lưu thở dài nói:
- Làm ăn đương nhiên là ta muốn làm, thế nhưng hôm nay ta có một vị thượng khách, có vị thượng khách này ở chỗ ta thì làm ăn cái gì ta cũng không làm được.
Phong Phi Vân nhìn mười sáu tên thần quân thiết giáp một chút, nhẹ nhàng gật đầu, xem ra ngày hôm nay Ngân Câu Phường phải tiếp thượng khách.
Mười sáu tên thần quân thiết giáp này chẳng phải là bảo vệ cho một người khách quý kia sao?
Suy cho cùng thì là ai mà đáng để Trịnh Đông Lưu tiếp đãi trang trọng như thế?
- Ngày mai ta đây sẽ lại đến nhà thăm hỏi.
Phong Phi Vân mặc dù có chút thất vọng nhưng lại không làm khó người khác, nói xong liền cáo từ.
- Phong thiếu gia, chờ một chút.
Trịnh Đông Lưu đứng ở bên trong cửa chính của Ngân Câu phường, cơ thể có hơi cúi về phía trước, hình như nghe người nào đó chỉ bảo điều gì, dáng vẻ rất là cung kính.
Phong Phi Vân dừng bước lại, tò mò lần nữa lại dâng lên, Trịnh Đông Lưu chính là chủ sự của Ngân Câu phường, địa vị ở thành Linh Châu không thể coi thường, coi như là Tam gia hay Phong Vạn Bằng thì địa vị cũng chỉ ngang vai ngang vế với nhau, dù sao phía sau Trịnh Đông Lưu chính là gia tộc Ngân Câu, ai cũng không dám mạo phạm đến một con vật khổng lồ này.
Lại có thể làm cho Trịnh Đông Lưu cung kính như thế này, thân phận của vị khách kia sợ là không hề đơn giản.
Trịnh Đông Lưu vẫn khom người, vừa gật đầu vừa đáp ứng, thật lâu sau đó, lúc này mới đứng thẳng người lại, quay đầu nhìn về phía Phong Phi Vân cười nói:
- Phong thiếu gia, lời nói vừa rồi của Trịnh mỗ có chút lầm lẫn, người làm ăn lúc nào cũng nên đem việc buôn bán đặt ở vị trí đầu não.
Xem ra vị thượng khách vừa rồi nói gì đó với hắn, làm cho hắn thay đổi chủ ý.
Có điều là bản lĩnh của đối phương rất cao minh, dù cho với tu vi bây giờ của Phong Phi Vân cũng không cách nào nghe rõ được thượng khách lúc này rốt cuộc đã nói gì với hắn?
Tay áo của Phong Phi Vân nhẹ nhàng lay động theo chiều gió, cười nói:
- Cuộc trao đổi này của ta tuyệt đối một vốn bốn lời, kiếm đầy nồi đầy bầu, điều quan trọng là xem Trịnh chủ sự có dám làm hay không?
- Thiên hạ không có việc làm ăn nào mà Ngân Câu phường không dám làm.
Trịnh Đông Lưu tràn đầy tự tin vỗ ngực, lại nói:
- Phong thiếu gia, chúng ta đến nội đường nói chuyện chứ!
Phong Phi Vân trầm tĩnh dửng dưng đi ở giữa mười sáu tên thần quân thiết giáp, dường như hoàn toàn không cảm giác được sát khí của mười sáu tên tôn sát thần này nữa, thản nhiên đi vào Ngân Câu phường, dưới sự dẫn đường của Trịnh Đông Lưu mà đi tới nội đường.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tới nội đường của Ngân Câu phường, ở đây có vẻ hết sức yên tĩnh, ngay cả một tên đầy tớ cũng không có, chỉ có tiếp đãi những thượng khách chân chính thì Trịnh Đông Lưu mới đến nơi này mà tiếp đón đối phương.
Phong Phi Vân lại là thượng khách như vậy.
Phong Phi Vân ngồi ở cái ghế ở bên trái của cây đàn mộc, tay cầm chén trà phỉ thúy, ánh mắt vô tình hay cố ý quét xung quanh, dường như cũng không có gì thay đổi so với mấy ngày trước.
Trên vách tường vẫn treo một bức đan thanh cổ họa, phía dưới cổ họa là một cánh cửa hậu, lúc này rèm trên cửa đã buông xuống, bên trong hình như có một người đang ngồi nhưng rốt cuộc lại không thấy rõ hình dáng người đó ra sao.
Đây mới thật sự là thượng khách, ngay cả Trịnh Đông Lưu đều phải lễ độ cung kính đối với hắn!
Trong lòng Phong Phi Vân hơi giật mình, người này không đơn giản, tuy là ngồi ở phía sau rèm nhưng lại không có chút hơi thở sinh mạng nào, quả thật là thật giống như một pho tượng thạch điêu.
Nếu như nhắm mắt lại, lại hoàn toàn không cảm giác được hắn có thật sự tồn tại hay không?
Lúc ánh mắt của Phong Phi Vân đang chú ý tới đối phương ở sau tấm rèm, bất thình lình một luồng uy áp bàn đại giống như là đồi núi đang đè xuống vậy.
Đây là một luồng áp lực vô hình phát ra từ đối phương, có thần uy bài sơn đảo hải. (dời núi lấp biển)
"Ầm!"
Trong thân thể của Phong Phi Vân lục phủ ngũ tạng đều chấn động mạnh, xương cốt phát ra thanh âm "khanh khách", dường như muốn vỡ tan tành vậy.
Chẳng qua chỉ là một luồng khí vô hình nhưng lại cường đại đến mức làm cho Phong Phi Vân không cách nào chống đối, chẳng lẽ mình vừa mới liếc nhìn hắn một cái đã làm cho hắn nổi giận, muốn mạt sát mình?
Phàm là cường giả, tính cách đều rất quái dị!
Tính tình của lão gia hỏa này cũng quá là cổ quái! Tu vi của đối phương thực sự là rất cao, làm cho Phong Phi Vân một cách tự nhiên cho hắn là một vị lão giả.
Phong Phi Vân tu luyện Bất tử phượng hoàng thân, cơ thể so với những tu sĩ linh dẫn trung kỳ cũng cường đại gấp mấy lần, thế nhưng lúc này huyết dịch toàn thân đang sôi trào, huyết mạch tựa hồ như muốn vỡ ra.
Nếu như là người bình thường, bây giờ sợ rằng đều đã bị đè ép thành huyết nê rồi. (bùn máu)
"Thình thịch!"
Hư ảnh của con linh chu ở giữa bàn tay phải của Phong Phi Vân bắt đầu chuyển động nhanh chóng, một luồng uy áp càng cường đại hơn từ trong linh chu lao ra, bắn ngược ra ngoài.
"Ầm!"
Toàn bộ sức nén trong không gian đều bị biến mất tích, thật giống như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt ngoài biển khơi đột nhiên trở nên tĩnh lặng vậy.
Phía sau rèm truyền tới một tiếng nhẹ, ngay sau đó lại phục hồi sự tĩnh mịch.
Tất cả áp lực đều biến mất, Phong Phi Vân cảm giác mình dường như tiến hành một trận đại chiến tuyệt thế, áo lót sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, vừa rồi nếu không có linh chu tương trợ không chừng mình sẽ bị luồng lực nén kia đè nén cho trọng thương.
Cao thủ thế giới này thật sự là quá nhiều.!
Trịnh Đông Lưu ngồi vào chỗ đối diện, trên mặt vẫn mang theo sự vui vẻ như trước, dễ nhận thấy được vừa rồi hắn cũng không có cảm nhận được lực nén bất kỳ nào, càng không biết Phong Phi Vân đã cùng vị thượng khách thần bí kia giao chiến một hiệp.
- Trịnh mỗ đã sớm nhìn ra Phong thiếu gia là một người làm chuyện đại sự, chẳng biết lần này làm ăn bao lớn?
Trịnh Đông Lưu cười nói.
Phong Phi Vân thở một hơi thật sâu, thu lại tâm trạng, không nhìn về hướng rèm nữa, cười nói.:
- Phi vụ giết người, không biết Ngân Câu phường có dám làm hay không?
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt của Trịnh Đông Lưu tức khắc cứng đờ, suy nghĩ chốc lát rồi chăm chú nói:
- Phi vụ mạo hiểm giết người thì đúng là rất lớn a!
- Mạo hiểm lớn!
Phong Phi Vân nói.
- Bao lớn?
Trịnh Đông Lưu nói.
- Một tòa Huyết ưng đại viện.
Phong Phi Vân chăm chú nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trịnh Đông Lưu.
"Hí!"
Trịnh Đông Lưu chợt hít một hơi, trong hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, vội nói:
- Ngươi muốn giết Tam gia?
- Không chỉ có Tam gia, còn phải tiêu diệt hoàn toàn Ưng trảo bang!
Phong Phi Vân đứng dậy rộng mở nói:
- Ta đã xin được quân lệnh của thành chủ, trong vòng một tháng dẫn đầu năm nghìn thành vệ quân san bằng Huyết ưng đại vệ, chém Tam gia, diệt Ưng trảo bang.
- Năm nghìn thành vệ quân tiêu diệt được Ưng trảo bang, nhưng lại không giết được Tam gia.
Trịnh Đông Lưu nói.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta dĩ nhiên là không giết được Tam gia, thế nhưng Ngân Câu phường nhiều cao thủ như vậy, muốn giết một người tiên căn trung kỳ như Tam gia, có lẽ có khó khăn nhưng lại cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng. Chỉ cần Ngân Câu phường có thể điều động cao thủ, đánh chết Tam gia, như vậy thì tài sản của Ưng trảo bang được thu lại đều là của Ngân Câu phường, ta một xu cũng không lấy. Cuộc làm ăn này tuyệt đối một vốn bốn lời, Trịnh chủ sự có dám làm hay không?
Phong Phi Vân lại lần nữa ép hỏi!
Mỗi một năm tài sản mà Ưng trảo bang thu được đều trên năm vạn kim tệ, mấy chục năm qua, tài sản thu được tuyệt đối là một con số khổng lồ, Trịnh Đông Lưu không động tâm mới là lạ!!!
Thế nhưng đánh chết một tên cường giả tiên căn trung kỳ, nhất định phải điều động số lớn cao thủ, làm ăn lớn như vậy cũng không phải Trịnh Đông Lưu có thể làm chủ được.
Phong Phi Vân nhìn vẻ mặt của Trịnh Đông Lưu không ngừng thay đổi, liền biết có hấp dẫn, hắn căn bản cũng không quan tâm số tiền bạc mà Ưng trảo bang thu được, chẳng qua hắn chỉ quan tâm đến món chuẩn linh khí mà Tam gia đang nắm trong tay.
Trịnh Đông Lưu từ trên ghế đứng lên, sau đó đi tới trước rèm, quỳ dưới đất, khom người hướng về bên trong cúi đầu, nói:
- Chủ tử, việc này người thấy thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.