Linh Chu

Chương 14: Xích Long (1)




"Bành!"
Phong Phi Vân trực tiếp dùng bàn tay bóp nát một chén trà sứ trắng, biến thành phấn vụn màu trắng.
Hiện tại mặc dù mới đạt tới cảnh giới linh dẫn sơ kỳ, nhưng là luận chiến lực hoàn toàn có thể cùng tu vũ cao thủ so sánh, thậm chí mạnh hơn một phần.
- Ha ha! Phong Bình, đã nấu nước tắm chưa?
Phong Phi Vân mở cửa phòng, hướng về phía gia nô ở phía ngoài canh giữ kêu lên.
- Cũng sớm đã chuẩn bị xong, tiểu Lan, tiểu Thanh, mau hầu hạ thiếu gia tắm rửa thay quần áo.
Cái tên gia nô gọi là Phong Bình luôn miệng thúc giục, tiện đà vừa cười hì hì hỏi:
- Thiếu gia, hôm nay chuyện gì cao hứng như thế a?
Hai nha hoàn đã đem nước nóng rót vào trong thùng gỗ, vẩy vào một rổ cánh hoa màu đỏ, sương trắng bốc hơi, hơi nóng tỏa ra.
- Cái này ko đến lượt ngươi quản, đợi cùng thiếu gia ta đi ra ngoài một chuyến, ta muốn đi mua một binh khí thượng hạng, ở Linh Châu thành cửa hàng binh khí nào mới có thể mua được thần binh lợi khí thượng hạng?
Phong Phi Vân hiện tại đạt đến linh dẫn sơ kỳ, sức mạnh cánh tay chừng mấy trăm cân, nhưng nếu thật cùng người giao thủ thì một món binh khíthượng hạng cũng có thể gia tăng không ít chiến lực.
Hắn cũng không gửi hi vọng ở Linh Châu thành có thể mua được binh khí cấp bậc linh khí, nhưng nếu mà có thể mua được một bảo binh, như vậy cũng đủ cho bây giờ hắn sử dụng.
Phong Bình vừa nghe, nhất thời mừng rỡ, mấy ngày qua hắn và Phong An hai cẩu nô tài đúng là bứt rứt lắm rồi, Phong thiếu gia không ra phủ, hai người bọn họ cũng không dám xuất phủ.
Hôm nay Phong thiếu gia cuối cùng là có hứng rồi!
Bọn họ lại có thể lần nữa đi theo Phong thiếu gia phía sau, cáo mượn oai hùm, tác uy tác phúc.
Có thể làm nô tài cho Phong thiếu gia, đó cũng là một viêc có thể diện.
- Hồi bẩm thiếu gia, trong Linh Châu thành cửa hang binh khí cỡ lớn tổng cộng có ba nơi, nhưng là muốn mua được thần binh lợi khí tốt nhất, sợ là chỉ có Ngân Câu phường.
Phong Bình nói.
- Vì cái gì chỉ có Ngân Câu phường mới có thần binh lợi khí tốt nhất?
Phong Phi Vân thoải mái gục ở trong thùng tắm, có nha hoàn đang giúp hắn đấm lưng.
- Ngân Câu phường lớn vô cùng, làm ăn buôn bán thì cực lớn, chính là sản nghiệp của Gia tộc Ngân Câu, một trong bốn đại gia tộc của vương triều Thần Tấn, cả vương triều Thần Tấn chừng trên vạn chi nhánh, trải rộng mỗi một tòa cổ thành. Chỉ là có tiền, ngay cả linh khí cũng có thể mua được.
- Thật là lợi hại, linh khí cũng lấy ra bán, xem ra Gia tộc Ngân Câu thật không đơn giản a!
Linh khí ở đất nước loài người tuyệt đối là đồ vật hiếm thấy, coi như là linh khí phẩm cấp thấp nhất, cũng cực kỳ hiếm thấy, giá trị vượt quá mười tòa thành trì.
Linh khí chính là bảo vật thông linh, vượt qua phàm tục, có thể sinh ra linh tính, không thể so sánh như một bảo vật bình thường.
"Tứ đại gia tộc không có một nhà nào là đơn giản, hầu như đều nắm giữ lấy một nửa quyền thế cùng tài phú của vương triềuthần mục, quả thực là bốn con quái vật lớn."
- Được, phải đi Ngân Câu phường!
Phong Phi Vân nói.
Phong Phi Vân năm nay mới mười bốn, chính là thiếu niên phong lưu, hôm nay mặc một trường bào tím vàng, búi tóc buộc ở sau ót, trong tay còn nắm lấy một thanh quạt giấy, lộ ra vẻ tuấn lãng trước nay chưa từng có.
Phong Phi Vân vốn là lớn lên thanh tú, như là một tiểu thư sinh, hôm nay tu luyện “Bất tử phượng hoàng thân”, khí chất cùng trước kia hoàn toàn khác nhau, lộ ra tư thế oai hùng rạng rỡ, trong mơ hồ còn lộ ra một luồng khí thế phong lưu hào hiệp.
Ngay cả hai tên nô tài Phong Bình cùng Phong An nhìn thấy Phong Phi Vân sau cũng là sửng sốt một hồi lâu, dường như không nhận ra tính cách thường ngày của hắn.
- Đi thôi! Ta sẽ đi Ngân Câu phường ngay bây giờ, hai người các ngươi sững sờ cái gì, còn không mau dẫn đường đi.
Phong Phi Vân quát lớn một tiếng.
Hai tên nô tài mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng dẫn đường.
Ngân Câu phường ở khu vực phồn hoa thành nam của Linh Châu thành, kiến trúc cao đến bảy tầng, gạch xây gỗ tạo, trạm trỗ long phượng nghiễm nhiên trở thành một trong những dấu hiệu nhận biết của Linh Châu thành.
Trong Ngân Câu phường không chỉ có bán binh khí, một ít dị bảo, đan dược, hộ giáp, v..v., phàm là có liên quan đến tu luyện thì ở chỗ này đều có bán, chẳng qua là rất nhiều thứ cũng không phải người bình thường có thể mua được.
- Ai da, đây không phải là Phong thiếu gia sao, hôm nay ngọn gió nào đem vị tôn đại thần thổi tới vậy! Mau mời vào, mau mời vào!
Trịnh Đông Lưu chính là chủ sự của Ngân Câu phường, tuổi đã hơn lục tuần, quen biết bao người, đôi mắt kia tương đối sắc bén, liếc mắt đã nhận ra ngay Phong Phi Vân.
Đôi mắt Trịnh Đông Lưu mặc dù không được gọi là hoả nhãn kim tinh, nhưng cũng là đôi mắt biết nhìn người, lão luyện thâm trầm, nhạy cảm giống như là con mắt chim ưng.
Phong Phi Vân là lần đầu tiên tới Ngân Câu phường, nhưng mà cha của vị này là Thái Tuế ở Linh Châu thành, cũng sớm đã ghi vào trong sổ sách của hắn, đây cũng là một vị đại kim chủ, cần tiếp đãi đặc biệt.
Phong Phi Vân nắm cây quạt trong tay, phong độ nhanh nhẹn đi vào Ngân Câu phường, cười nói:
- Ngân Câu phường quả nhiên danh bất hư truyền, bổn thiếu gia còn là lần đầu tiên đến mà vị chủ sự này đã nhận biết ta.
- Ở Linh Châu thành người nào nếu không nhận biết Phong thiếu gia người, như vậy làm ăn nhất định là đi xuống.
Trịnh Đông Lưu mời Phong Phi Vân đến nội đường, đã chuẩn bị một bình trà ngon, lộ ra vẻ phá lệ quen thuộc.
Phong Phi Vân cũng không khách khí, chính là ngồi xuống, cười nói:
- Chủ sự tiên sinh nói quá, những người khác có lẽ kinh doanh đi xuống, nhưng mà Ngân Câu phường thì tuyệt đối không ở trong nhóm này.
Thế hệ trước sau lưng Ngân Câu phường chính là gia tộc Ngân Câu, với tư cách là một trong bốn đại gia tộc của vương triều Thần Tấn thì người bình thường không thể nào mà đắc tội được.
Phong Phi Vân dĩ nhiên là không ngu đến nỗi đụng chạm đến Gia tộc Ngân Câu, ít nhất thì bây giờ hắn còn chưa có thực lực đó.
Từ khi Phong Phi Vân theo vào cửa thì Trịnh Đông Lưu liền quan sát vị nhị thiếu gia trong truyền thuyết của Linh Châu thành, nhưng là ấn tượng Phong Phi Vân mang đến hắn so với trong tưởng tượng của hắn thì hoàn toàn khác nhau.
Vị Phong thiếu gia này hình như cũng không phải là người ngu ngốc!
Trịnh Đông Lưu cười ha hả, dò hỏi:
- Nhưng mà Phong thiếu gia nếu không có chuyện gì thì sẽ không lên điện tam bảo đâu, vậy thì người đến Ngân Câu phường không biết muốn mua những thứ gì?
- Binh khí, nghe nói Ngân Câu phường các ngươi bán thần binh lợi khí tốt nhất.
Phong Phi Vân nói.
Trịnh Đông Lưu nói:
- Binh khí phân hai mươi tám loại, kiếm, đao, khâu, móc câu, thương, … không biết Phong thiếu gia muốn mua loại nào?
- Đao!
Phong Phi Vân nói.
- Đao lại phân thành ba mươi bốn chủng loại, trảm mã đao, liễu diệp đao, phác đao, nhạn linh đao, đại hoàn đao, hổ nha đao..., không biết Phong thiếu gia muốn loại nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.