Linh Chu

Chương 119: Thiền Trượng Sát Nhân 2




Thiền y bảo giáp trên người Phong Tuyệt tỏa ra quang mang rực rỡ, hai tay ngưng tụ ra linh khí cuồn cuộn, hình thành một đoàn người to lớn như quả Phong lôi.
Nếu đối phương đã dám giết người thì dám chắc là đã có sự chuẩn bị từ trước, Phong Tuyệt có thể được xem là một trong tứ đại tài tuấn nghịch thiên trẻ tuổi ở Phong gia nên hiển nhiên không phải là loại người không biết nhìn người, sẽ không làm những chuyện như coi thường kẻ thù.
Ánh sáng của Phong lôi ở trong tay càng lúc càng thịnh, tiếng rít và tiếng sấm có thể nghe rõ ràng hơn, giống như muốn làm cho cả kỹ viện sẽ bị hủy diệt vậy.
Những khách làng chơi và những cô kỹ nữ đã sớm bị dọa đến hai chân nhũn ra, nằm lăn trên đất, người có gan lớn thì cũng sớm bỏ chạy ra cửa lớn.
- Ồ!
Phong Phi Vân đứng thẳng dậy, dáng người đứng thẳng như cây dương, cầm vô địch thiền trượng trong tay, hóa thành một đạo quang mang kim sắc xông thẳng tới, uy thế kia quả thực không thể ngăn chặn lại được.
"Phốc!"
Trên đầu vô địch thiền trượng có dính tiên huyết, khuyên sắt trên thiền trượng vẫn còn phát ra âm thanh “đinh đong” va chạm vào nhau, còn tràn ra những huyết hoa.
Ngực Phong Tuyệt bị xuyên thủng, lộ ra một lổ thủng to như cái chậu nước rửa mặt, cuối cùng cũng vô lực ngã lăn xuống đất, chỗ thủng lộ ra tiên huyết.
Cảnh này thực sự rất dọa người, tài tuấn nghịch thiên của Phong gia lại bị một cây thiền trượng xuyên thủng, trên vết thương không để lại chút huyết dịch, huyết dịch trên thiền trượng lại chảy thành dòng không ngớt.
Hòa thượng này thực sự quá mạnh, quả thực là một đại hung tăng, tuyệt đối không thể là một người vô danh được.
Trong khoảng thời gian rất ngắn mà có tới hai vị con cháu Phong gia chết dưới tay vị hòa thượng này, hơn nữa đây đều không phải là loại người tầm thường. Chẳng lẽ hòa thượng này có mối hận rất lớn với Phong gia sao?
Yên tĩnh, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của từng giọt máu rơi xuống đất.
Hai vị tài tuấn nghịch thiên còn lại của Phong gia cũng càng bị kinh sợ, bọn họ biết rõ là trên người Phong Tuyệt có thiền y bảo giáp phòng ngự, coi như là một tu sĩ cấp bậc trưởng lão cũng chưa chắc có thể công phá nhưng lại bị thiền trượng này một bước là đánh xuyên thủng.
Thực lực thiền trượng lớn như thế nào đây?
- Hòa thượng, tu vi của ngươi tuy là không tệ lắm nhưng mà hôm nay sợ là khó có thể tránh được cái chết.
Ở đây cũng chỉ có Phong Lăng Cơ mới có thể còn ngồi ung dung như vậy, tuổi của hắn không hề nhỏ, đã sớm vượt qua 25 tuổi, ở đời thứ năm của Phong gia cũng được coi là một người anh trưởng, mà trên thực tế thì cũng có rất nhiều con em trẻ tuổi của Phong gia gọi hắn là đại ca.
Trên đỉnh đầu Phong Lăng Cơ phát quan bạch ngọc, ung dung điềm tĩnh, đôi mắt cơ trí tựa như một lão già dày dặn kinh nghiệm, có rất ít người có thể nhìn thấu được hắn.
Hắn chẳng qua chỉ khẽ động thân một cái mà đã khuấy động làm cho uy thế trên người Phong Phi Vân bị tiêu tan không còn một mảnh, mà chân của hắn nhẹ nhàng đạp một cái trên đất thì đã hình thành từng tòa trận văn, phát ra từng đạo trận quang.
Trận văn hoàn thành, cả người hắn có vẻ càng kiên cố hơn, giống như một vị chiến thần vô địch, không người nào có thể đánh ngã được hắn.
- Ngươi chính là người mạnh nhất của đời thứ năm ở Phong gia?
Hai mắt Phong Phi Vân co rút lại, có thể cảm nhận được sức ép từ người của Phong Lăng Cơ. Sức ép này vô hình, mà càng lúc càng mạnh nữa.
Phong Lăng Cơ chẳng ừ hử gì cả, cũng không trả lời Phong Phi Vân, chỉ cười nói:
- Tu vi các hạ cũng đứng đầu trong thế hệ trẻ, tại sao lại muốn che giấu, là sợ bị người khác nhận ra sao? Làm sao phải ngụy trang như vậy chứ?
- Ha ha ha! Gương mặt này là để cho nữ nhân nhìn chứ không phải để cho nam nhân ngắm, nếu như là nữ nhân thì ra sẵn sàng tháo nón ra để cho nàng xem một chút.
Phong Phi Vân cười ha hả.
Chỉ là một mình Phong Lăng Cơ mà đã rất khó để đối phó, huống chi bên cạnh hắn còn có một vị tài tuấn nghịch thiên khác nữa, nếu như bại lộ thân phận thì hai người này nhất định sẽ không nói đến quy cũ gì cả mà trực tiếp liên thủ đối phó Phong Phi Vân. Hiển nhiên Phong Phi Vân sẽ không ngu như vậy, hắn không dại gì tiết lộ danh tính của bản thân.
Nhưng mà hắn không muốn tiết lộ thì có người càng muốn tiết lộ hắn.
"Vù vù!"
Một đạo u phong bạch sắc đánh tới, xuyên phá màn trời, nàng mặc y phục bạch sắc, đứng trên mái cong của toà Túy Ngọc Lâu, tựa như một con hồ điệp trắng đậu trên đỉnh cung điện.
Đông Phương Kính Nguyệt tới thật không phải lúc!
Trong tay nàng ôm cây tỳ bà gỗ lim đỏ chót, đứng trên nóc nhà khảy đàn, thiên âm kia tuyệt vời đến mức làm cho mây trên trời cũng muốn sà xuống.
- Ta là nữ nhân, ta muốn xem bộ dáng của ngươi, lần này ngươi có thể tháo nón trên đầu xuống được chứ? Đại sư?
Đông Phương Kính Nguyệt đứng lẻ loi một mình, thanh âm của nàng so với tiếng tỳ bà càng hấp dẫn hơn, đặc biệt là hai chữ "Đại sư" mà nàng cố ý nhấn mạnh.
Tuy là đang ở giữa túy ngọc lâu nhưng tuyệt đối không thể nhìn thấy bóng dáng của tuyệt thế giai nhân, nhưng mà vừa nghe thấy tiếng tỳ bà thì Phong Phi Vân đã biết là ai tới, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Hiển nhiên là Đông Phương Kính Nguyệt đã biết hắn chính là Phong Phi Vân cho nên mới đứng ở chỗ cao nhất, chỉ cần hắn muốn bỏ chạy thì nàng nhất định sẽ phát ra một kích lôi đình, uy lực Hạo thiên linh lính hoàn toàn có thể dẫn động ra, thực lực này hoàn toàn chó thể hủy diệt hoàn toàn một tòa cổ thành nhỏ, ai dám khiêu chiến với chiến uy của linh khí chứ?
Lúc này Đông Phương Kính Nguyệt đã rất khỏe mạnh, linh khí toàn thân dồi dào tỏa ra khắp người, hiển nhiên là vết thương đã sớm hồi phục, hơn nữa lại nhờ vào một giọt linh tuyền kia mà tu vi đã tăng thêm một bậc, bây giờ tu vi của nàng so với Phong Lăng Cơ không chỉ mạnh hơn gấp mười lần.
Tiện nhân kia tới thật sự rất đúng lúc! Phong Phi Vân rất muốn giơ vô địch thiền trượng trong tay lên, trực tiếp đánh cho nàng rơi từ nóc nhà xuống, nhưng lại không thể ngờ là lúc này còn phải đối mặt với ba đại cao thủ đang bao vây, đến lúc đó đừng nói là chạy thoát thân, muốn giữ mạng sống cũng đã rất khó khăn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.