Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 92: Nghĩa địa




Trên đường lớn, Lý Tu Viễn cùng đoàn hộ vệ một đường thẳng tiến về núi Vọng Xuyên.
Trễ vài hôm cũng vừa đủ để đón phụ thân về, đây là chuyện chính của chuyến đi lần này.
- Đại thiếu gia, rốt cuộc tấm gương này là thứ gì, sao tiểu nhân thấy bóng mình trong đó, đại thiếu gia lại không.
Thiết Sơn tò mò hỏi, hắn vẫn chưa hiểu lắm về sự kỳ quái của tấm gương.
Lý Tu Viễn đáp:
- Ai biết được, có lẽ đó là pháp khí trân quý, cũng có thể chỉ là tấm gương bình thường, nhưng nói thế nào đi nữa cũng là lòng thành của Tiểu Can Tử.
- Đúng rồi, nhà của Tiểu Can Tử có nhận được ngân lượng đền bù không?
- Thưa đại thiếu gia, đã đưa đủ, còn nhiều hơn nhà khác năm mươi lượng. Ngoài ra thôn lão cũng tính xây cho Tiểu Can Tử một căn nhà mới.
Một hộ vệ khác đi bên cạnh liền đáp, hiển nhiên hắn ta là người đã gửi bạc cho nhà Tiểu Can Tử.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:
- Hiện tại hắn chỉ là cô nhi, nên bù đắp nhiều một chút, mong rằng mấy năm sau hắn ta có thể lấy vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, khai chi tán diệp cho dòng họ. Như vậy cũng khiến phụ mẫu và ấu muội của hắn ra đi thanh thản.
Nói đến đây, Lý Tu Viễn lại lắc đầu thở dài.
Chỉ mỗi thôn Đại Hồ đã có nhiều bi kịch như vậy, nói rõ trên đơi này chuyện buồn còn thiếu sao?
Hắn cứu được thôn Đại Hồ, có cứu được người của cả thiên hạ không?
Lý Tu Viễn không biết, cũng chẳng muốn nghĩ thêm.
Trong vô thức trời đã tối.
Lúc này một cái hộ vệ cưỡi ngựa chạy về:
- Đại thiếu gia, phía trước có một khu nghĩa địa, chúng ta có cần đi vòng qua không?
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi sợ ma quái sao? Cứ đi ngang qua đi, các ngươi quá lo, hiện tại không còn sớm, chúng ta phải tranh thủ thời gian.
Lý Tu Viễn mở miệng nói.
- Vâng, đại thiếu gia.
Hộ vệ đáp lại một tiếng, tiếp tục cưỡi khoái mã chạy về phía trước, chuẩn bị kiểm tra một phen.
Lần này đoàn người mang theo chín bạn lượng bạc bên người, sợ rằng nhiều người phức tạp nên ngay cả hộ vệ cũng chỉ đi theo vừa đủ, một đoàn gồm hai đội, mỗi đội mười người, cộng thêm Lý Tu Viễn chưa tới hai mươi lăm người.
Với nhân số thế này mà áp giải thêm chín vạn lượng bạc thì tất nhiên cần phải cẩn thận từng li từng tí rồi.
Càng đi về trước rừng núi càng thêm âm u.
Trong rừng có vô số dây leo khô héo cùng các loại mồ mả tổ tiên, có ngôi một vẫn còn mới. To to nhỏ nhỏ ít nhất cũng có mười mấy cái, còn có mấy cái mồ mả được đặt ven đường. Phía trên có chữ sơn son đỏ, ghi là ái thê chi mộ, phu quân chi mộ hoặc các danh phận khác.
Đội xe đi xuyên qua, mơ hồ nghe được các loại âm thanh kỳ quái khiến người ta không khỏi hoảng hốt.
- Đại, đại thiếu gia, chẳng lẽ nơi này bị quỷ ám. Ngài xem thử đi, trên bia mộ kia có dán đạo phù.
Thiết Sơn có chút khẩn trương, hắn chỉ vào một ngôi mộ cách đó không xa. Trên bia mộ được che phủ bởi vải vàng, phía trên vải vàng dán đạo phù như muốn trấn áp thứ gì đó.
- Chỉ là trấn quỷ thôi, không phải yêu quái gì đâu mà sợ, chẳng lẽ ma quỷ còn biết ăn thịt ngươi à?
Lý Tu Viễn thản nhiên nói.
- Đại thiếu gia, ngài xem, ngài xem, có người bị ăn thịt kìa, có một đoạn chân gãy của ai đó ở đằng kia.
Chợt, Thiết Sơn chỉ vào một cái chân bị hư thối phía bên đường, trên đó còn có dấu răng cắn xé.
Lý Tu Viễn bình tĩnh nói:
- Chỉ là người chết bị ăn thịt thôi, chứ không phải người sống, ngươi đừng ngạc nhiên. Có thể là sói hoang hay chó hoang, nửa đêm đào mộ phần lên ăn thi thể. Lại nói nếu gặp được vài con quỷ ở đây cũng chẳng có gì lạ, chẳng lẽ ngươi mong nơi này có thần tiên à. Bình thường lá gan ngươi lớn lắm mà, sao lúc nào nhát thế? Lúc trước gặp qua hắc ngư ngươi cũng có sợ như vậy đâu.
- Đại, đại thiếu gia, không giống a, hắc ngư chỉ là con cá lớn, sao có thể so với quỷ.
Thiết Sơn đỏ mặt nói.
- Đại thiếu gia, ta thấy là Thiết Sơn sợ quỷ thì có, vừa nhắc tới liền run như cầy sấy.
- Đúng vậy, đúng vậy, đừng nhìn Thiết Sơn cao to như thế, thật ra lá gan hắn ta rất nhỏ, tiểu nhân có lần đi vệ sinh vào buổi tối, hắn còn kéo ta theo đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.