Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 68: Câu hồn lưu huyện lệnh




- Đây là đâu a?
Tại một vùng hoang vu ngoài trời, vào giữa đêm một nam tử trung niên hơi mập, thân mặc quan phụ đang mờ mịt không ngừng tiến về phía trước, chẳng biết đi được bao lâu, vô luận ông ta có muốn cũng chẳng ngừng được, hai chân cứ thế hoạt động chẳng nghe sai bảo.
- Lưu Thế Dân, ngươi muốn đi đâu, không mau theo ta trở lại thành Quách Bắc.
Trận âm phong thổi qua, một nha dịch xuất hiện, cầm trong tay xiềng xích đứng trước mặt Lưu huyện lệnh.
- Ngươi là ai?
Lưu huyện lệnh mờ mịt hỏi.
- Ta là quỷ sai thành Quách Bắc, phụng mệnh tới câu hồn phách của ngươi.
Nói xong xiềng xích trong tay hắn vung lên vươn dài về phía Lưu huyện lệnh, sau đó kéo ông ta bay về hướng thành Quách Bắc.
Mà Lưu huyện lệnh cứ như không có suy nghĩ, mờ mịt đi theo quỷ sai, để tùy ý đối phương kéo đi.
Một lát sau, Lưu huyện lệnh liền đứng trước một tòa phủ đệ to lớn. Phía trên cao treo một tấm hoành phi viết bốn chữ: Thành Hoàng Quách Bắc.
- Thành Hoàng đại nhân, Lưu Thế Dân đã được đưa tới.
Nơi này không khác gì huyện nha ở nhân gian ở nhân gian, có nha dịch là quỷ sai, ngồi trên cao đường là một nam tử trung niên mặc quan phục có hình thể to lớn, trông chẳng khác nào tượng thờ trong miếu, hô hấp phả ra có muồi như nhang đèn, bao phủ toàn bộ miếu Thành Hoàng.
- Lưu Thế Dân, người đâu?
Âm thanh Thành Hoàng vang dội, cứ thế quanh quẩn trong hành lang.
Lưu huyện lệnh kinh ngạc đứng sừng sững tại chỗ, vẫn mờ mịt như cũ.
- Thành Hoàng đại nhân, hình như hồn phách Lưu huyện lệnh không được đầy đủ, không câu đủ hồn phách của ông ta.
Quỷ sai thấy tình cảnh vậy liền chắp tay giải thích.
Thành Hoàng bấm ngón tay tính toán, lúc này cười nói:
- Người chặt đầu Lưu Thế Dân tên Ngô Phi, trước kia là một đao phủ, thời điểm hắn giết Lưu Thế Dân dùng hai đao, đao đầu tiên đập mất một phần hồn phách của ông ta, đao thứ hai mới chặt đầu, đây là thủ đoạn thường dùng của đao phủ, sợ đối phương sau khi chết sẽ hóa thành oan hồn tìm mình.
- Đi đi, câu phần hồn phách còn lại của ông ta về đây, ông ta chưa cần đầu thai, trước cứ giam tạm lại.
- Vâng, Thành Hoàng đại nhân.
Quỷ sai đáp lại một tiếng rồi lôi kéo này hồn phách Lưu huyện lệnh đi xuống,
Thân thể ông ta lung lay theo sau, có thể thấy rõ ở cổ Lưu Thế Dân có một đường mà hồng, trong mơ hồ máu đang thấm ra ngoài.
Lúc này Thành Hoàng đang lật cuốn sổ ghi chép trong tay, liền thấy tên của Lưu Thế Dân đã bị gạch bỏ, bất quá kcuoois cùng hắn lại ghi thêm một câu: Phúc báo đã dùng hết, tội ác tày trời, chuyển thế làm chó.
Phía trên tên của Lưu Thế Dân là danh tự bà đồng Vương, phía dưới danh tự bà đồng phê một chú thích nhỏ màu đen: Đánh vào địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.
Từ lúc Lưu huyện lệnh chết tới nay đã được hai ngày, trong hai ngày này huyện Quách Bắc đủ loại nghị luận được truyền nhau mà phủ Lý gia đóng chặt, rất ít người ra vào.
- Vì để vở kịch được trọn vẹn, ta đã phân phó cho Ngô Phi đưa phụ thân ta theo, tránh để người khác nắm được sơ hở mà thẩm án lần nữa.
Lý Tu Viễn ngồi trong đại đường Lý gia, bình tĩnh nói:
- Thiết Sơn, chọn ra hai đội hộ vệ, áp giải mười vạn lượng bạc tới núi Vọng Xuyên cùng ta. Hai ngày trôi qua, đến lúc đón phụ thân ta về rồi.
- Vâng, đại thiếu gia, tiểu nhân sắp xếp ngay.
Thiết Sơn trả lời.
- Lý quản gia, mấy ngày nay phiền ngươi tiếp tục quản lý Lý phủ.
Lý Tu Viễn lại nói.
- Đại thiếu gia yên tâm, lão nô tận hết sức.
Lý quản gia trả lời.
Chân tướng việc Lưu huyện lệnh bị giết không có mấy người Lý gia biết được, ngoại trừ Lý quản gia và Thiết Sơn.
Hai người này tuyệt đối trung thành với Lý gia, Lý Tu Viễn không sợ họ tiết lộ ra ngoài.
Còn ngoại nhân, dù có hoài nghi việc này là Lý gia làm thì sao chứ?
Người đã giết, không có chứng có, Lý Tu Viễn lại xử lý sạch sẽ manh mối dẫn tới mình. Dù sao Ngô Phi chính là cường đạo núi Vọng Xuyên, chỉ có điều mấy năm trước Lý Tu Viễn đã phái dám người ở tiêu cục thu phục gọn. Dưới sự chiêu dụ của danh lợi, Ngô Phi và thuộc hạ đồng lòng đầu hàng, gia nhập tiêu cục. Bất quá với bên ngoài vẫn không công bố, chỉ vụng trộm đầu nhập. Trên thực thế Ngô Phi vẫn là cường đạo Vong Xuyên, thế nhưng không cướp bóc nữa thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.