Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 45: Cứu Đỗ Quả Phụ




Thấy Đỗ Quả Phụ chưa tỉnh Lý Tu Viễn hô hấp nhân tạo thêm vài lần rồi bấm huyệt nhân trung của nàng. Vì kiếp trước không phải bác sĩ, Lý Tu Viễn chỉ biết những cách cấp cứu cơ bản này, đây cũng coi như cố hết sức.
Không biết do may mắn hay số mệnh của Đỗ Quả Phụ chưa hết, cũng có thể vì hắn chạy tới đúng lúc, ở phía xa bắn tên cắt đứt dây thừng, không để cho Đỗ Quả Phụ thắt cổ thành công
- Khụ khụ.
Một tiếng ho nhẹ vang lên hơi thở của Đỗ Quả Phụ dần trở lại bình thường
Lại một lát sau Đỗ Quả Phụ mới từ từ mở mắt ra, khẽ nói:
- Đại, đại thiếu gia.
Thấy Lý Tu Viễn, ánh mắt Đỗ Quả Phụ hiện lên vài phần vui mừng nhưng chợt xấu hổ:
- Đại thiếu gia thật là, ôm người ta chặt như vậy, đến mức người ta sắp chết ngạt.
- Cái gì?
Lý Tu Viễn nói:
- Vừa rồi ta không ôm ngươi, lúc nãy ngươi bị quỷ mê hoặc, tự treo cổ ở nơi này, may ta tới đúng lúc, bắn một mũi tên đứt sợi dây thừng cứu ngươi xuống, bằng không bây giờ ngươi đã chết rồi.
- Nhìn xem, đây chính sợi dây thừng ngươi dùng để thắt cổ.
Vừa nói hắn vừa nhặt sợi dây thừng ở bên cạnh lên.
Không biết sợi dây thừng đã tồn tại bao lâu, trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa lại có mùi tanh hôi nhàn nhạt.
Đỗ Quả Phụ nghe vậy lập tức kinh hãi ngồi bật dậy từ dưới đất, lúc nàng thấy đoạn dây thừng bị đứt, nhìn đầu còn lại của sợi dây trên nhánh cây khô, nghĩ tới việc mình vừa làm, nhất thời cả người đều ngây ngốc.
Tuy nàng chỉ là thôn phụ không có kiến thức nhưng từng nghe qua chuyện ma quỷ mê hoặc người.
Thấy Lý Tu Viễn không mặc hắc y, Đỗ Quả Phụ tin ngay.
Nhìn vạt áo bị hé mở cùng dấu vết bị người khác đụng chạm, nàng cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác, lúc này Đỗ quả phụ khóc rống lên:
- Ta không muốn sống nữa.
Trước mặt nam nhân mình thích lại làm chuyện xấu hổ như vậy, cộng với nàng vốn là quả phụ, lúc này chỉ muốn chết quách cho xong.
Đỗ quả phụ thét thảm một tiếng rồi đâm đầu vào hòn đá kê chân.
- Ngươi điên rồi sao? Sao lại tự tìm đường chết như thế?
Cũng may Lý Tu Viễn lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng vươn tay kéo lại, có điều không biết Đỗ quả phụ lấy khí lực từ đâu mà đẩy tay hắn qua, tiếp tục lao tới.
- Bịch ~!
Bởi vì lực kéo quá mạnh nên nàng không lao vào tảng đá mà lệch hướng đâm vào thân cây.
Đỗ Quả Phụ kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
Lý Tu Viễn lập tức tới kiểm tra một phen, sau đó thở phào nhẹ nhàng, cũng may chỉ ngất đi chứ chưa chết.
“Đỗ quả phụ cũng thật trung trinh, cảm thấy bản thân bị quỷ làm nhục, xấu hổ và tức giận, muốn dùng cái chết để giữ gìn trinh tiết.”
Lý Tu Viễn khẽ lắc đầu, không biết nên nói nàng cương liệt hay ngu xuẩn mới đúng.
Quỷ Thắt Cổ chỉ là tiểu quỷ, sao có thể thật sự mê hoặc con người, chẳng qua nó tạo ảo cảnh nhìn như thật, những ai có tâm trí không kiên định sẽ lạc vào trong đấy, những gì Đỗ Quả Phụ thấy lúc trước đều do nàng tưởng tượng ra, Đỗ quả phụ vì chuyện cỏn con đòi chết thật không đáng.
Đem an bài Đỗ Quả Phụ đang hôn mê qua một bên
Trong lòng Lý tu Viễn lại nổi lên vài phần nghi ngờ hắn nhìn cái bóng mà mình một tiễn định cố định trên khô thụ, âm thầm suy nghĩ:
“Đây là quỷ sao? Vì sao trước kia ta không nhìn thấy hôm nay lại có thể nhìn thấy được?”
Suy nghĩ một lúc lâu hắn nhìn chiếc đai ngọc ở trên người mình.
“Là chiếc đai ngọc này phong toả thất khiếu linh lung tâm không để khí tức của ta tản ra, nếu không, tiểu quỷ dạng này tìm cách trốn còn không kịp, sao lại dám xuất hiện trước mặt, trước kia sư phụ không thu hồi chiếc đai ngọc này chắc là muốn lưu lại cho ta.”
Lý Tu Viễn thầm nghĩ.
Lúc này, Quỷ Thắt Cổ bị định ở trên khô thụ đang nhìn về Lý Tu Viễn, nó không ngừng chấp tay cầu xin tha thứ.
Lý Tu Viễn nhìn thấy không khỏi cười nhạt một tiếng:
- Quỷ Thắt Cổ như ngươi nhất định phải tìm một người làm kẻ chết thay mới có thể đầu thai chuyển thế, bằng không sẽ vĩnh viễn bị treo ở nơi này, loại quỷ trời sinh hại người lại còn xin ta tha? Hôm nay nếu ta không đến kịp lúc thì ngươi đã hại chết nàng ấy, đến lúc đó ngươi thì đầu thai chuyển thế còn Đỗ Quả Phụ thì bị treo ở đây tìm người chết thay.
- Chuẩn bị hồn phi phách tán đi.
Lý Tu Viễn không chút thương hại, vì dù nó có đáng thương hay lương thiện ra sao thì chung quy nó vẫn là quỷ, chỉ cần là Quỷ Thắt Cổ thì nhất định phải tìm một kẻ chết thay mới có thể đầu thai chuyển thế
Đây là trời sinh ác quỷ, giữ lại không được, nếu giữ lại chắc chắn sẽ có người gặp nạn.
Lý Tu Viễn lấy đá lửa, nhặt một nắm cỏ khô nhóm lên một ngọn lửa, thiêu sợi dây thừng và gốc khô thụ cháy lên cùng một lúc.
Dây thừng bị ngọn lửa đốt cháy trong làn khói tản ra một mùi tanh hôi khó ngửi còn có một tiếng kêu quái dị như là lệ quỷ u hồn đang gào khóc.
- Sư phụ nói không sai, thế đạo ngày càng loạn, ngay cả nơi gần đạo quán vẫn có một con quỷ, tuy chỉ là tiểu quỷ không có bao nhiêu đạo hạnh nhưng đủ để thấy có bao nhiêu yêu ma quỷ quái làm loạn dưới gầm trời này, tính như vậy, không biết có bao nhiêu bách tính gặp nạn, thế giới Liêu Trai này không giống những gì mình đọc được trong sách, nào có ma nữ báo ân, hồ yêu si tình ở nơi này chỉ có hắc ám vô cùng ác liệt.
Trong lòng Lý Tu Viễn thầm nghĩ, hắn nhìn sợi dây đã cháy chỉ còn tro bụi rồi ôm Đỗ Quả Phụ về đạo quán.
Hắn không có trở về Hạ Hà thôn, nơi này cách đạo quán tương đối gần, hắn bế Đỗ Quả Phụ về đạo quán nghỉ ngơi, mọi chuyện chờ nàng tỉnh lại rồi nói sau.
Nếu nữ nhân này còn đòi chết đòi sống thì không tốt lắm, dù sao cũng là một sinh mạng, không thể không quản được.
Trở lại bên trong đạo quán, Lý Tu Viễn đặt Đỗ Quả Phụ đặt ở trên cái giường lúc trước mình thường dùng để ngủ khi ở đạo quán rồi rời khỏi phòng ở ngoài cửa đả tọa. Nhìn thấy sắc trời còn sớm, trong lúc rảnh rỗi, hắn vừa ngồi vừa hô hấp thổ nạp.
Nói cũng kỳ quái, từ khi tiến vào tòa tiên sơn thần kỳ kia, được đại đạo truyền thừa, trong lúc Lý Tu Viễn hô hấp thổ nạp, hắn chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng chảy từ bên ngoài thiên địa vào trong cơ thể
Ngắn ngủi trong chốc lát, hắn cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào, trên dưới cơ thể tràn ngập khí lực, có tác dụng hơn hẳn khi hắn tập luyện hàng ngày.
- Nguyệt Nạp Thanh Quang Nhật Nạp Hồng, Tự Hữu Long Hổ Tương Bàn Kết.
Trong đầu Lý Tu Viễn đột nhiên xuất hiện một câu nói như vậy. Thế nhưng hắn có một chút nghi hoặc, khi đạt được phương pháp tu hành trong đại đạo truyền thừa của tiên sơn có nói trước tu thân dưỡng tính, củng cố tinh thần. Sau đó bài trừ tạp niệm, ngưng tụ âm thần mới bắt đầu hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt.
Hình như hắn đã bỏ qua mấy trình tự thì phải. Tuy nhiên, dường như nghĩ đến cái gì, Lý Tu Viễn liền hiểu vì sao mình lại bỏ qua một cái trình tự, mười mấy năm qua Lý Tu Viễn luyện quyền tập cước thật ra đó chính là tu đạo, đã ngưng tụ ra âm thần cũng có thể thổ nạp và hấp thu thiên địa tinh hoa, như vậy mới chân chính là người tu đạo.
“Xem ra sư phụ tiện nghi của mình đã đoán được từ trước, thật sự không lừa mình, đã sớm chuẩn bị thật kỹ càng tất cả, không để công sức mười mấy năm qua của hắn trở nên uổng phí.”
Tĩnh tọa một lúc hoàng hôn liền buông xuống, trong lúc nhập định Lý Tu Viễn bị một tiếng khóc phía sau đạo quán truyền đến làm hắn tỉnh lại.
- Đỗ Quả Phụ đã tỉnh?
Hắn bị quấy rầy không thể nhập định được chứ đừng nói đến tu hành, khó trách người tu đạo đều tìm nơi tĩnh lặng trong núi rừng để ẩn cư, bởi vì hồng trần lắm chuyện, căn bản không thích hợp để tu hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.