Liêu Thần

Chương 127: Người cá biển xanh 4




Ngày thuyền buôn đến, người dân Tiểu Châu đảo đã sớm mang đồ vật chuẩn bị cả tháng trước ra bờ biển, chờ đợi thuyền đến.
Trì An cũng đi theo Bill và Bliss, mang theo hành lý chờ bên bờ biển.
„anh Joy, anh thật sự phải đi sao?“ Bliss lôi kéo tay cô, nước mắt lưng tròng.
Nhìn bộ dáng người bạn nhỏ muốn khóc nhưng cố nén, thật sự vừa manh vừa đáng thương. Trong lòng Trì An mềm nhũn, sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói: „Bliss, kiếm thuậtanh dạy cho em, em phải luyện tập thật tốt, không thể lười biếng, sau này anh sẽquay lại kiểm tra, biết không?“
Bliss hít hít mũi, dùng giọng nói nức nở nói ra lời đảm bảo: „anh Joy yên tâm, em nhất định nỗ lực luyện tập, chờ khi em lớn lên, em sẽ đi tìm anh.“
„không cần chờ đến khi em lớn lên, có thể một thời gian sau, anh sẽ trở lại tìm em chơi thì sao?“ Trì An cười cười, xoa bóp gương mặt mềm mại của người bạn nhỏ.
Khi hai người đang nói chuyện chợt nghe một ngư dân kêu lên: „Mau xem, là thuyền của Gerry lão đại tới!“
Trì An quay đầu lại nhìn, thấy trên mặt biển bình lặng là một thuyền buôn có chút cũ kỹ rẽ sóng mà đến, rất nhanh đi đến trước Tiểu Châu đảo.
Nhìn chiếc thuyền mộc mạc Trì An hiểu rõ.
Tiểu Châu đảo này quá nghèo, những thuyền buôn lớn sẽ không đến đây, chỉ có những tiểu thương mới có thể đi vòng đến đây để mua bán, tuy lợi nhuận không nhiều lắm, nhưng muỗi nhỏ vẫn có thịt mà.
Chủ nhân của thuyền buôn này tên là Gerry, mọi người hay gọi là Gerry lão đại, là mộtngười đàn ông râu xồm khoảng ba mươi tuổi.
Gerry lão đại quen cửa quen nẻo mà dẫn thuyền viên lên bờ, bắt đầu đăng ký đồ vật của ngư dân Tiểu Châu đảo, rồi căn cứ giá trị vật phẩm của họ mà trao đổi đồ dùng sinh hoạt mà họ cần.
Trì An đứng một bên nhìn, phát hiện Gerry lão đại này tuy có ép giá hàng hóa mộtchút, nhưng cũng không giống những thương nhân khác, ép giá quá mức, xem ra vẫn còn chiếu cố nhóm ngư dân này.
Chờ sau khi Gerry lão đại đi đến trước mặt Bill kiểm kê hàng hóa, Bill nhân cơ hội nói: „Gerry lão đại, tôi có một người bạn muốn đi Kình đảo, không biết ngài có thể đưa cậu ấy đi một đoạn không? Có thể trả cho ngài thù lao.“
nói xong, ông nhìn ra hiệu Trì An tiến lên.
Gerry lão đại không chút để ý mà nhìn Trì An, chờ khi thấy rõ bộ dáng của cô thì huýt sáo một cái, nói: „Nhóc con này lớn lên da thịt thật non mịn, thật giống phụ nữ.“ hắnlại nói tiếp: „Muốn lên thuyền cũng được, nhưng thuyền của ta không có ghé Kình đảo, nếu là muốn đi riêng một chuyến đến Kình đảo, công phu bỏ ra cũng không ít, cho nên giá cả không thấp.“
„Bao nhiêu?“ Trì An hỏi.
„30 đồng vàng.“ Gerry lão đại hét giá.
Người chung quanh nghe thấy hít hà một hơi.
Ngay cả ở những đảo nhỏ phồn hoa, một nhà bình thường gồm 3 người, một năm thu được 5 đồng vàng là rất giàu có, này một hơi hét giá 30 đồng vàng, bọn họ cả đời cũng không kiếm được.
Thấy mặt Trì An không thay đổi, Gerry lão đại lại nói: „Nhóc con, cậu đừng tưởng 30 đồng vàng là quý, hiện tại hải vực ở trước khu Kình đảo không dễ đi, nghe nói mộttháng trước, đã có vài thuyền buôn bị hải tặc cướp bóc. Vùng biển đó có hải tặc, đảo chủ Kình đảo đã cho quân đội ra tay nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng bọn chúng, càng không cần phải nói đến chuyện tiêu diệt, có tin đồn là có hải yêu giúp đỡ bọn chúng, làm cho bọn chúng không chút cố kỵ nào. đã có rất nhiều thuyền buôn tình nguyện đi đường vòng hơn là đi qua Kình đảo.“
Nghe đến đó, trong lòng Trì An khẽ động, không khỏi nhớ tới việc mình bị Alec đẩy xuống biển lúc trước.
Cũng không biết những hải tặc hoạt động gần vùng lưu vực của Kình đảo có quan hệ gì với những kẻ đó không.
„Nếu nguy hiểm như thế, vậy tại sao ngài lại đồng ý đi?“ Trì An kỳ quái hỏi hắn, „Chẳng lẽ ngài không sợ đến lúc đó gặp phải hải tặc sao?“
„Dĩ nhiên là sợ, chỉ là có tiền mà không kiếm thì không phải là thương nhân, muốn nuôi sống cả một thuyền, ta cần phải nghĩ cách kiếm tiền nhiều chút!“ Gerry lão đạinói, vẻ mặt bất đắc dĩ, „Vì 30 đồng vàng, nguy hiểm thế nào cũng nên xông đến mộtlần.“
Đây là mờ mắt vì tiền đi.
„hiện tại tôi không có đồng vàng.“ Trì An nói với Gerry lão đại, „Có thể dùng vật có giá trị trao đổi được không?“
Nghe thấy không có đồng vàng, Gerry lão đại có chút không vui, bĩu môi nói: „Trước cho ta nhìn đã, dù là đồ vật để đổi, cũng xem có đáng giá để thu hay không.“
Trì An mở túi ra, bên trong là mấy viên ngọc trai bóng loáng cực lớn, còn có ba cây rong biển vẫn còn đọng nước.
Lá của cây rong biển tinh tế, toàn thân óng ánh, dính bọt nước, dưới ánh mặt trời giống như là phỉ thúy, đẹp đến không giống như thật.
Khi Gerry lão đại nhìn thấy ngọc trai, hắn cũng không để vào mắt, nhưng khi nhìn thấy ba cây rong biển thì nhìn chăm chú, duỗi tay nhận lấy chúng, cẩn thận xem xét một lát rồi nói: „Đây hẳn là thực vật cộng sinh bên cạnh huyết sâm – bích thủy ti, có tác dụng cầm máu, nâng cao tinh thần, ngoài ra còn có thể giải độc, 3 cây này có giá trị hơn 20 đồng vàng.“
Ngoài ra còn có 2 viên ngọc trai đen, cộng lại cũng đủ 30 đồng vàng.
Cuối cùng Trì An cũng giải quyết được thuyền phí, tuy rằng thuyền phí đắt như cô đãtính.
Gerry lão đại cận thận đem 3 cây Bích thủy ti thu hồi, vỗ vỗ vai Trì An, nhiệt tình hơn rất nhiều, nói: „Nhóc con, cậu cũng giỏi thật, ngay cả bích thủy ti cũng có thể tìm được. đã có Bích thủy ti, có phải cậu cũng có Huyết sâm không?“
Trì An nghe hắn giải thích, mơ hồ hiểu ra huyết sâm chắc là vật mà đêm đó khi cô bị rắn biển cắn, cá heo mang đến cho cô chữa thương. Bích thủy ti này cũng là khi cá heo tìm đến cô chơi đưa cho cô, cô cảm thấy mấy cọng thực vật này chứa đầy linh khí, nghĩ rằng giá cả chúng rất cao, nên thử cầm ra làm thuyền phí.
Nghe được lời Gerry lão đại nói, Trì An hiểu rõ giá của Huyết sâm còn cao hơn, hơn nữa là càng khó tìm.
Nghĩ cũng đúng, thực vật có năng lực trị liệu thần kỳ như vậy, xác thật không phải là vật thường, bích thủy ti này chỉ là thực vật cộng sinh bên cạnh đã có thể dính linh khí dày đặc như vậy, có thể thấy được hoàn cảnh sinh trưởng của Huyết sâm tất nhiênkhông giống bình thường, con người rất khó tìm được.
„không có, đây là bạn tôi tặng cho.“ Trì An bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Gerry lão đại đầy thất vọng.
Bích thủy ti cũng không khó có được, khó tìm chính là huyết sâm, chúng sinh trưởng dưới đáy biển, nơi được đồn đại rằng có rất nhiều hải yêu cường đại canh giữ, con người rất khó đến đấy. Mà khả năng trị liệu của huyết sâm lại vô cùng to lớn, là thực vật yêu thích của con người, đáng tiếc, mỗi lần con người và hải yêu trao đổi, rất khó mới đổi được một ít huyết sâm.
Loại đồ vật quý giá như huyết sâm, trừ bỏ những người có thân phận địa vị, người thường rất hiếm khi được tiếp xúc, thậm chí có người còn không biết.
Tuy Angel đã nghe người khác nói quá, lại chưa từng được nhìn thấy, cho nên khi Trì An được nhìn thấy mới không nghĩ đến đó là huyết sâm và bích thủy ti.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Gerry lão đại nhìn Trì An có chút kỳ lạ.
Trong lòng Trì An biết hắn vẫn còn hoài nghi mình, nhưng hắn cũng xem như là chính phái, cô cũng không cần quá mức lo lắng.
Rốt cuộc Gerry lão đại cũng trao đổi hàng hóa với ngư dân xong, sau đó mọi người lên thuyền, chuẩn bị rời đi.
Sau khi Trì An chào tạm biệt hai ông cháu Bill, cô cũng đi lên thuyền.
„anh Joy!“ Bước chân Bliss ngăn ngắn, chạy trên bờ cát, khóc chào tạm biệt Trì Anđang trên thuyền.
Trì An nhìn cậu bé khóc thương tâm như vậy, rất cảm động, cô nói với cậu bé: „Bliss, chăm chỉ luyện kiếm, sau này anh sẽ trở lại kiểm tra.“
„anh yên tâm – Bliss sẽ chăm chỉ luyện kiếm – „
Thanh âm của cậu bé ngày càng nhỏ đi, mãi cho đến khi không còn nghe thấy.
Khi thuyền đang lênh đênh trên biển, Trì An chuẩn bị đi vào khoang thuyền nghỉ ngơi,thì thấy Gerry lão đại đứng bên cạnh, đánh giá cô từ đầu đến chân.
„Nhóc con, cậu tên gì, cậu là kiếm sư sao?“
„Joy, biết chút kiếm thuật.“ Trì An trả lời ngắn gọn.
„Muốn mua một thanh kiếm không? Bán giá tiện nghi cho cậu, chỉ cần một gốc bích thủy ti.“ Gerry lão đại không buông tha cơ hội kiếm tiền.
„Được!“ Trì An cũng phi thường sảng khoái từ ba lô lấy ra một gốc bích thủy ti chohắn.
trên người cô không có một đồng vàng nào cả, bích thủy ti lại có vài cây, đều là cá heo tặng cô.
nói đến cá heo, Trì An nhớ đến ngày hôm qua khi cô cùng chơi với nó dưới biển, đãnói với nó mình phải rời khỏi Tiểu Châu đảo, chắc là nó sẽ hiểu đi? Nghe nói chỉ số thông minh của cá heo rất cao, mà chỉ số thông minh của cá heo có dấu hiệu tia chớptrên trán lại đặc biệt cao, rất nhiều thời điểm đều hiểu rõ ý cô.
Gerry bán cho Trì An một thanh kiếm Tây Dương, cũng là kiếm mà kiếm sư của thế giới này quen dùng.
Trì An cầm lên ước lượng, nói: „Quá nhẹ.“
Gerry lão đại dùng ánh mắt như gặp quỷ mà nhìn cô: „Nhóc con, cậu tinh tế như mộtđứa con gái, dùng kiếm thô thì nhìn sao được? Kiếm của kiếm sư không phải chú ý nhẹnhàng sao?“ nói xong, hắn đem kiếm bên hông mình rút ra, khoa tay múa chân hai cái, sau đó thu kiếm vào vỏ.
một gốc thủy bích ti đổi một thanh kiếm, cứ như thế, Trì An quyết định tạm dùng đỡ.
Chờ Trì An đi vào khoang thuyền nghỉ ngơi, các thuyền viên mới tiến lại gần Gerry, cười hắc hắc, nói: „Lão đại, thằng nhóc tên Joy lớn lên còn đẹp hơn cả phụ nữ, toàn thân khí phái, nhìn không giống người bình dân, ngài nói xem hắn có phải là tiểu thiếu gia của gia đình quý tộc nào đó không?“
„Hừ, tiểu thiếu gia nào mà lại lưu lạc đến địa phương nghèo như Tiểu Châu đảo?“ mộtthuyền viên khác lên tiếng.
„Nhưng hắn có bích thủy ti! Mấy thứ này là thực vật cộng sinh với huyết sâm, người bình thường làm sao có được?“
Gerry lão đại sờ sờ cằm, nói với thuyền viên: „Măc kệ cậu ta có thân phận gì, ta cảm thấy tên nhóc đó không dễ chọc, các ngươi tốt nhất đừng đi chọc hắn.“
Nhóm thuyền viên vẫn luôn tin lời lão đại nói, sôi nổi đồng ý.
Trì An ngồi trong khoang thuyền tu luyện, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài. Sau một tháng tu luyện, ngũ cảm của cô đã trở nên nhanh nhạy hơn, tuy thực lực không tính là quá cao, nhưng đối phó với một ít kiếm sư bình thường thì dư dả.
Sau nửa tháng hành trình thì thuyền gặp phải gió lốc.
Trì An bị xóc nảy đến mức suýt nôn ra, hiển nhiên, thân thể này không chịu nổi loại xóc nổi này, sinh ra cảm giác say sóng.
cô dùng sức thở sâu, nhịn xuống khó chịu trong cổ họng, ngồi xuống tiếp tục tu luyện, nỗ lực bỏ qua sự xóc nẩy trong cơn bão, giúp mình đắm chìm trong tu luyện.
một tiếng sấm ầm ầm vang lên, thuyền lại trải qua một trận xóc nẩy kịch liệt.
Lúc này, Trì An thật sự không nhịn được mà phun ra, vịn cạnh giường, nôn đến cả mặt đều trắng bệch.
Mẹ nó!
cô mắng thầm trong lòng, rốt cuộc nhịn không được chạy ra ngoài, mò mẫm đến phòng bếp tìm bình giấm để chế trụ cơn buồn nôn.
Trì An đi vào phòng bếp, sau khi tìm được bình giấm, nhanh chóng uống vài ngụm,thật vất vả nhịn xuống cơn buồn nôn, đột nhiên có nước hắt vào qua khe cửa sổ chưa đóng kín, phảng phất có thứ gì đó đâm vào thuyền ở phía ngoài cửa sổ.
Trì An nhíu mày, hồ nghi đi đến nhìn, đang muốn mở rộng cửa sổ ra một chút, lại vừa vặn chạm được một thứ trơn trượt ướt át.
Trì An bị đụng phải lui về sau một bước, tiếp theo lại thấy mõm của cá heo đang tì lên thành cửa sổ, trên đầu là dấu hiệu hình tia chớp, khi nhìn thấy cô, nó lộ ra nụ cười tủm tỉm, trông rất hoạt bát đáng yêu.
„Là em sao!“ Trì An bỗng nhiên bật cười.
cô duỗi tay sờ sờ đầu nó, tại thời điểm mưa to gió giật như vậy, nó còn chạy ra chơi, cũng thật là bướng bỉnh.
„Sao em lại tới đây? hiện tại bên ngoài đang mưa to, em nên tìm một chỗ tránh mưa trước đã, không cần ham chơi.“ Trì An dặn dò, nỗ lực đem đầu nó đẩy ra ngoài, có chút lo lắng nó phá hư khung cửa sổ.
Cá heo lùi lại, bơi theo bên cạnh thuyền, thỉnh thoảng lại nhảy lên cửa sổ nhìn cô.
Ầm một tiếng, cá heo dùng đuôi quất lên, trực tiếp đem đồ vật đưa vào cửa sổ.
Trì An cúi đầu nhìn, phát hiện trên mặt đất là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, so với bàn tay thì lớn hơn một chút, khi rơi xuống mặt đất, nắp hộp cũng mở ra, mấy đồng vàng từ bên trong rớt ra.
Trì An thật không còn gì để nói.
không cần nói cũng biết, đây là quà tặng mà cá heo tặng cô, mỗi khi nó đến tìm cô, đều sẽ mang theo quà tặng, lần này cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn vô cùng săn sóc mà đưa một đồng vàng cho kẻ không một xu dính túi như cô.
Sao lại có một động vật tri kỷ như vậy chứ?
Trì An bất chấp quần áo bị ướt, vươn tay ra sờ sờ nó, lại dặn dò vài câu, sau đó mới ôm hộp trở về phòng.
Hôm sau, thời tiết đã trở lại sóng yên biển lặng.
Khi Trì An đi ra khoang thuyền ăn sáng thì nghe được thuyền viên thảo luận, trong cơn bão tối qua hình như có thứ gì đi quanh thuyền, thường thường đâm vào thuyền.
Trì An nghe đến đó, chỉ yên lặng không nói gì.
„Chỉ cần không phải là hải yêu và hải tặc, thì cái gì cũng tốt.“ Có một người lạc quannói.
„nói cũng đúng.“
Gerry lão đại đi đến, bưng chén ngồi cạnh bên cạnh Trì An.
Trì An liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn sáng.
„Nhóc con, hôm qua lúc có bão, hình như cậu không ở trong phòng, đi đâu thế?“ Gerry lão đại hỏi.
„Hôm qua có chút say sóng, đi phòng bếp tìm giấm uống, áp chế cơn buồn nôn.“ Trì An nói đúng sự thật.
hắn đánh giá cô một lát, cũng không hỏi tiếp gì.
Sau khi ăn xong, Trì An lại trở về khoang thuyền tu luyện.
Mấy ngày nay, ở trên thuyền không có gì làm, cô đem hầu hết thời gian dùng vào việc tu luyện, trừ bỏ thời gian ăn cơm mỗi ngày, chưa bao giờ cô bước ra khỏi khoang thuyền một bước, chuyện này khiến hình tượng của cô trong mắt thuyền viên lại thay đổi, như là một trạch nam chứ không phải là thiếu gia nhà giàu.
Thuyền lại đi hơn nửa tháng, trải qua rất nhiều đảo nhỏ cằn cỗi trao đổi hàng hóa, Gerry lão đại cuối cùng cũng ra lệnh hướng Kình đảo mà đi.
Sau khi nói xong, không khí trên thuyền lập tức thay đổi, tuy các thuyền viên thoạt nhìn vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng lòng cảnh giác của họ tăng mạnh hơn nhiều. Trì An đều nhìn thấy, cũng hiểu rõ lời Gerry lão đại nói lúc trước là sự thật.
Ở thế giới này, điều có thể khiến con người đau đầu vĩnh viễn chỉ có hai thứ: hải tặc và hải yêu.
Hải yêu thì khoan nói đến, còn sự tồn tại của hải tặc, là vĩnh viễn, không thể tiêu diệt hoàn toàn, tiêu diệt xong nhóm này, sẽ xuất hiện nhóm khác, cứ ùn ùn không dứt. Cuối cùng, phương thức đối phó của các chúa đảo đối với hải tặc chính là, chỉ cầnkhông ở hải vực của họ tác loạn thì cứ mặc kệ.
Cứ thế qua hai ngày, rốt cuộc bọn họ cũng đụng phải hải tặc.
„Là hải tặc! Mọi người chú ý!“ Giọng Gerry lão đại vang lên.
Toàn thể thuyền viên đều cầm vũ khí, chuẩn bị tác chiến.
Rất nhanh, họ nhìn thấy một con thuyền hải tặc xuất hiện trên mặt biển, trên lá cờ đỏ tung bay đón gió là hình Bộ Xương Khô màu trắng, thoạt nhìn có chút khó coi.
„Con bà nó! Là nhóm hải tặc Bộ Xương Khô.“ Gerry lão đại tức giận chửi thề.
Khi Trì An từ trong khoang thuyền đi ra, thì nghe được những lời này của Gerry lão đại, nhìn thấy thuyền hải tặc càng ngày càng đến gần, rất nhanh nhìn thấy cờ hiệu của chúng, cô cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Nhóm hải tặc Bộ Xương Khô thanh danh vô cùng lớn, thành viên cũng rất nhiều, vô cùng khó đối phó. Càng khó giải quyết hơn là, có tin đồn, nhóm này có khả năng chế ngự hải yêu, khiến hải yêu phối hợp với chúng, ở trên biển không có đối thủ.
Trì An trầm mặt, tay đặt sẵn lên thân kiếm.
Nơi xa xa, một chú cá heo từ dưới biển nhảy lên, vui sướng mà nhảy liên tục mấy cáitrên mặt biển, sau đó bơi đến hai thuyền đang giao chiến cách đó không xa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.