Liệt Tâm

Chương 3:




“Rầm!”
Một dòng nước lạnh lẽo nặng nề đổ ập lên trên người.
Mộ Diệp run run một chút, trong hồi ức mông lung triệt để tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt.
Trước mặt tia sáng hôn ám do trong động còn một ánh lửa nhỏ, mùi vị âm u ẩm ướt một đường xông thẳng lên. Hắn tuy rằng chưa từng thấy qua địa phương này, nhưng quan sát thấy hai tay bị trói, trong trạng huống này hắn biết rằng mình đang ở hình đường.
Bên tai không nghe tiếng kêu la thảm thiết như những lời đồn đoán, trái lại an tĩnh đến kì lạ.
Lâu Sâm đã sớm thay đổi xiêm y, ôm cánh tay đứng ở cạnh cửa, ngoại trừ hiển thị sắc mặt tái nhợt bên ngoài, hình dáng hoàn toàn không giống như vừa bị đâm qua một kiếm.
Mộ Diệp biết y có pháp lực cao cường, tất nhiên loại tiểu thương này cũng không để vào mắt.Thế nhưng liếc thấy người này, trong lòng nổi lên một trận đau đớn, nói không nên lời là yêu hay là hận.
Có lẽ, ngày trước càng yêu, thì hôm nay lại càng thống hận.
Lâu Sâm thấy hắn tỉnh lại, liền theo thói quen nở nụ cười câu dẫn ra khóe miệng, cười nói: “Còn chưa sử dụng hết tất cả các nhục hình, đệ trước hết đã ngất đi rồi? Đệ biết ám sát Thiên đế sẽ bị tội gì không?”
Mộ Diệp trừng mắt liếc hắn, lãnh đạm nói: “Điều không phải tru di hay sao, bệ hạ chỉ cần động thủ là được.”
“Hà tất phải quật cường như vậy?” Lâu Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, nói: “Ta từ trước đến nay điều không phải là người thương hương tiếc ngọc.”
Vừa dứt lời, hắc y thị vệ hai bên trái phải vung cao roi, từng lằn roi liên tục hạ trên người Mộ Diệp.
 “Ba!”
Roi không lưu tình chút nào liên tục đánh vào trên người, phát ra âm thanh nặng nề.
“A.. a…”
Mộ Diệp thời gian mới đầu còn hừ một tiếng, lúc sau cắn chặt răng, không thốt ra lời gì nữa. Mái tóc đen dài tán loạn rơi trên đầu vai, mồ hôi lạnh theo sườn mặt chảy xuống, một roi rồi một roi, cứ thế liên tục hạ xuống làm trên người hằn lên những đường máu, một thân bạch y đều bị nhiễm đỏ.
Nhưng thần trí của hắn thủy chung vẫn thanh tỉnh, đôi mắt trấn định nhìn Lâu Sâm, tựa như muốn khắc sâu vào trong lòng dung nhan tuấn tú đó.
Lâu Sâm cảm thấy thú vị, kêu thị vệ ngừng tiên hình, đi từng bước một tới bên cạnh Mộ Diệp, ngón tay cố ý đè lên vết thương đang rỉ máu do bị roi đánh gây nên, ôn nhu hỏi: “Đau không? có cảm thấy hối hận chưa?”
Mộ Diệp hít sâu một hơi, đôi môi chậm rãi nở nụ cười tươi, nói: “Ta hối hận một kiếm vậy mà đâm vào không đủ sâu, một lần không thể kết liễu tính mệnh của ngươi.”
Hắn nói những lời này xong thực sự thấy rất thỏa mãn. Lâu Sâm lại tuyệt không nổi giận, trái lại cười ha ha đứng lên, đôi môi tiến đến bên tai Mộ Diệp, gần gũi hầu như hôn lên tai hắn, tiếng nói trầm thấp động nhân: “Đệ tướng mạo tuy rằng rất đẹp, nhưng tính cách lại quá mức nặng nề, chơi đùa vài lần là thấy không có ý nghĩa, ngược lại nhìn hình dáng hiện tại của đệ như vậy ta lại thấy… Tương đối thú vị.”
Y nói xong thản nhiên như trước đây hôn lên mặt hắn.
Mộ Diệp tựa đầu hơi nghiêng, có chút chật vật tránh được, hung hăng trừng y.
Lâu Sâm thấy thế giật mình, cười càng thêm thoải mái. Nhưng trên người vốn có thương tích, mặc dù đã dùng thuật chữa trị qua nhưng dù sao cũng chưa khỏi hẳn, cười lớn tác động đến vết thương, khiến y nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
Y không hề miễn cưỡng Mộ Diệp, lấy tay vén gọn mái tóc đen tán loạn, ôn ngôn mềm giọng nói: “Ta ngày mai sẽ trở lại thăm đệ.”
Một bên xoay người, một bên phân phó những thị vệ ở bên cạnh: “Phải cẩn trọng canh chừng hắn, không cần phải dùng hình nữa.”
“Tuân lệnh.”
Mộ Diệp cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt thấy bóng lưng quen thuộc càng đi càng xa, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Bệ hạ, dù cho chỉ có một khắc cũng được, ngươi có từng đối với ta thật tình động tâm qua?”
Chỉ nói một câu như thế mà như phảng phất dùng hết khí lực toàn thân.
Lâu Sâm cước bộ dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu nhìn hắn, chỉ cười hỏi lại: “Đệ hỏi cái gì?”
Mộ Diệp cả người chấn động, lập tức biết được đáp án.
Hắn cảm giác hàn khí bắt đầu từ lòng bàn chân từ từ dâng lên, lạnh lẽo thấu xương, lạnh tới những đầu ngón tay, cho dù lúc nãy bị từng đường roi đánh trên người cũng không đau đớn như lúc này.
Hắn một thân linh lực sớm bị phong, lại vừa bị một trận tiên hình thảm khốc, lúc này mình đầy thương tích, miệng vết thương vẫn còn chảy máu. Trong miệng đều là một mảnh cay đắng khó chịu, trong yết hầu dâng lên một cổ huyết vị không thể kìm nén, làm hắn khó thở cơ hồ muốn ngất đi..
Nhưng trên người những vết thương vẫn nóng như lửa đốt vô cùng đau đớn, làm hắn tiếp tục tỉnh lại.
Không gian xung quanh vẫn tối như mực, cũng biết sống một ngày hay một ngày, muốn thoát khỏi nơi này là hoàn toàn không thể.
Hắn hổn hển thở dốc, đang muốn nhắm mắt lại, nhưng chợt nghe trong góc phòng vang lên một giọng nói khàn khàn: “Ngươi hình dạng đã ra nông nỗi này, chỉ sợ tiếp tục vài lần lăn qua lăn lại, sẽ đi đời nhà ma.”
 Thanh âm nghe như là của một nữ tử, ngôn ngữ mang đầy vẻ trào phúng ý tứ hàm xúc, thập phần quái dị.
Mộ Diệp lấy làm kinh hãi, giãy dụa nhìn về phía phát ra tiếng nói, hỏi lại: “Các hạ là ai?”
“Ta là chính là chủ nhân của hình đường.”
Trong lúc nói chuyện, một đạo nhân ảnh từ trong bóng tối đi ra, tư thái lả lướt,người này toàn thân vận hắc y, môi hồng răng trắng, tóc đen mượt như mây, hình dáng diễm lệ tuyệt luân.
Mộ Diệp nghe qua không ít tin đồn về chủ nhân hình đường, nhưng không ngờ chủ nhân hình đường lại là một nữ tử diễm lệ, nhất thời cũng giật mình.
Nàng kia liếc hắn một cái, lần thứ hai mở miệng nói: “Ngươi nhiều lần chống đối bệ hạ, lẽ nào sẽ không sợ chết sao?”
“Ta nếu đã dám ám sát thiên đế, tất nhiên là chuyện sinh tử cũng không màng.”
“Người bị bệ hạ vứt bỏ cũng có không ít, người lớn gan như ngươi quả là không có người thứ hai, chẳng trách bệ hạ lại đối với ngươi vài phần kính trọng.”
“Thì đã sao? Ta không phải cuối cùng cũng kết thúc sinh mạng ở đây sao?” Mộ Diệp toàn thân vô lực, sợi dây trói chặt hai tay đã thật sâu siết chặt vào da thịt, nhưng một tiếng rên rỉ cũng không có kêu lên, trầm giọng nói: “Quân ký vô tình ta liền bỏ, kẻ phụ lòng người, sao đáng cho ta nhớ mãi không quên?”
Mộ Diệp vừa dứt lời, nàng kia liền mở lời khen một tiếng “Tốt ”, gương mặt tú lệ hơi nhăn nhó, nhìn qua cũng không hẳn là cười cũng không hẳn là khóc, rất có vẻ âm trầm quỷ dị. Hơn nữa hành động kế tiếp càng kỳ quái,nhanh tay lấy trong lòng ra một cây chủy thủ màu huyết hồng, một phát cắt đứt dây trói trên người Mộ Diệp.
Mộ Diệp hai chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi ở trên mặt đất. Hắn toàn thân đau đớn khó nhịn, thử vài lần cũng không thể tự đứng dậy, chỉ có thể dựa vào cây cột dùng để trói người của hình phòng, ngẩng đầu nhìn lại nữ tử kia.
Nữ tử cẩn cẩn dực dực thu hồi chủy thủ, nói: “Bệ hạ mặc dù sai người bắt giữ ngươi, nhưng muốn ta nguyện ý thả ngươi đi cũng là chuyện dễ dàng, hiện tại thì ngươi có muốn rời khỏi nơi đây không?”
Mộ Diệp tâm trạng kinh ngạc, nét mặt lại bất động thanh sắc, chỉ nói: “Ta cùng các hạ không quen,vô cớ vì sao ngươi lại giúp ta?”
Nghe vậy, nàng kia trầm mặc chỉ chốc lát, lần đầu lộ ra dáng tươi cười.
“Ta cầu xin bệ hạ chỉ liếc mắt nhìn con của chúng ta, ngươi đoán hắn nói như thế nào?”
 Nàng chợt cười lớn làm gương mặt càng tươi đẹp như hoa,nhưng trong đôi mắt tràn đầy vẻ điên cuồng: “Hắn nói rằng hài tử lớn lên rất giống hắn, thấy được thì tâm sinh ra chán ghét.”
Mộ Diệp thấy thần tình của nàng mới biết được nàng cũng là một người yêu cuồng dại, hơn nữa hiển nhiên đối Lâu Sâm chưa hết tình. Nhân lúc xảy sự tình này, không biết là thực sự cố tình tương trợ, hay là nghĩ nhân cơ hội này diệt trừ tình địch như hắn?
Mộ Diệp trầm ngâm một trận, nghĩ thầm bỏ trốn với ở đây cũng không khác biệt, liền dùng hết sức lực gượng đứng lên, nói: “Vậy làm phiền đường chủ giúp đỡ.”
“Đi theo ta.”
Nàng kia không nói thêm gì, xoay người đi ra khỏi hình phòng.
Mộ Diệp lấy tay đè đầu vai che vết thương, mạnh mẽ chống đỡ đi theo phía sau, một đường mà đi thực sự chưa từng gặp qua trở ngại.
Hai người bọn họ đi hồi lâu thì ra khỏi địa lao âm u, đi đến cuối đường của gian thạch thất thì ngừng lại. Cửa đá mở ra nhìn vào, chỉ thấy bên trong treo đầy đủ loại kiểu dáng hình cụ. Trên vách tường, vết máu loang lổ, cũng không biết bao nhiêu người ở chỗ này chịu qua dằn vặt.
Nàng trực tiếp đi qua cửa vào nhà trong, chỉ thấy chính giữa gian nhà là một Uông Thủy đàm, nói: “Hình đường bên ngoài có người gác, ngươi nếu muốn chạy trốn, chỉ có thể đi con đường này.”
Mộ Diệp đi qua nhìn một chút, thấy được đàm thủy nước đen nhánh nhìn sâu không thấy đáy, đoán không ra phía dưới ẩn chứa những gì?.
Nàng thấy hắn chần chờ, liền cười lạnh giải thích nói: “Có một đường duy nhất có thể thoát khỏi chỗ này là thông qua nhân giới, lúc ngươi nhảy xuống dưới, chẳng khác nào bỏ qua chức vị Hoa thần hàng đầu, càng không có khả năng trở về thiên đình. Nhưng là một phàm phu tục tử, có thể sống an nhàn còn hơn ở đây đánh mất tính mệnh.”
Nói như vậy gần như là cưỡng bức và dụ dỗ, quả thực như là sợ Mộ Diệp không chịu ly khai.
Mộ Diệp nguyên bản cũng không thèm để ý sinh tử, chỉ là đã có một cơ hội như thế, đương nhiên không muốn tiếp tục bị Lâu Sâm đùa bỡn, bởi vậy quyết tâm phải li khai, bước chân đi về phía trước nửa bước.
Nàng thấy hắn chuẩn bị nhảy xuống đàm thủy, vội vã nhắc nhở nói: “Phía dưới thủy đàm có một chỗ suối chảy, ngươi nghìn vạn lần phải nhớ tránh xa, nếu không cẩn thận bị rơi vào, sợ rằng sẽ bị cuốn vào cấm địa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.