Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 8:




Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Tuyên Cơ cảm thấy hơi quen tai, lập tức nhớ ra. Lúc ở trên máy bay, hắn đã mở topic này, vừa mới xem lướt qua, nhận cả đống chửi mắng “đồ thần kinh” và “lừa đảo mạng” hộ chủ topic, còn chưa kịp xem đến phần sau thì đã không tìm thấy nữa.
Bình Thiến Như sở hữu chất giọng nhỏ nhẹ bẩm sinh, sợ hắn không nghe thấy, vừa cố gắng lê tới phía trước trong sự âm u lạnh lẽo khó có thể chịu đựng, vừa đọc qua bài đăng một lượt.
Kế tiếp, cô lại nói: “Sau đó, chủ topic từng trả lời một lần, nhưng vừa đăng lên đã bị xóa. Nội dung đại khái nói bản thân bà ta là một người mẹ thất bại, hay nhân lúc con đến trường lục trộm đồ của con. Trong khoảng thời gian này, trên nhật ký của con trai bà ta luôn có mấy ký hiệu kỳ quái, ban đầu chỉ là bút bi vẽ nguệch ngoạc, bà ta nhìn thấy cũng không để trong lòng, nhưng gần đây, những ký hiệu đó càng lúc càng dày đặc, ngày hôm qua lại là chấm máu vẽ, vẽ đầy quyển sổ, nhìn mà hãi hùng khiếp vía. Hành vi cử chỉ của cậu bé cũng càng lúc càng kỳ lạ, bà ta còn chụp những hình ảnh đó… em… a…”
Bình Thiến Như ngửi thấy mùi máu tươi, đồng thời dưới mũi ngưa ngứa, cô đưa tay sờ, mới phát hiện mình đã chảy hai dòng máu mũi từ khi nào. Hơi ẩm lạnh lẽo cạo rách niêm mạc miệng mũi, cô thật sự không đi nổi nữa, gắng sức đẩy một phát, máy tính xách tay trượt đến cửa theo sàn nhà bóng loáng, dừng ngay tại đó, màn hình quay vào phòng.
Tuyên Cơ còn chưa kịp quay đầu lại nhìn rõ, Thịnh Linh Uyên đã ra tiếng trước.
Hắn khẽ “đọc” tế văn như thở dài, sau đó cảm thán một tiếng: “Ồ, thú vị đấy.”
“Cái gì?” Bình Thiến Như nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng âm thanh này vừa xẹt qua tai, cô như động vật nhỏ gặp thiên địch, run rẩy theo bản năng, “Hắn, hắn hắn hắn ra tiếng rồi sao? Là nói chuyện hay là rủa em vậy?”
“Bảo với Lão Tiêu,” Tuyên Cơ cạy khớp hàm cứng ngắc, “ma đầu nói trên đó viết là ‘cứu mạng’.”
Tiêu Chinh nghe thuật lại, thoạt đầu sửng sốt vài giây, tức thì hiểu ra ý của Tuyên Cơ là gì, lông tơ dựng hết lên: “Tìm cậu bé này, bảo Chi cục địa phương lập tức dẫn về, bất kể dùng phương pháp gì! Mau!”
Quá trình hiến tế “sinh vật sống” chắc chắn không phải là đơn giản là xách một con dao đi khắp nơi chém người. Trong cuộc sống hằng ngày, “chết oan chết uổng” chắc chắn không phải là sự kiện xác suất lớn, nhưng nếu mở rộng đến phạm vi cả nước, “số người tử vong phi tự nhiên” vẫn là một con số rất cao.
“Sinh vật sống” dùng để hiến tế, không thể “bình thường” như vậy được, kiểu chết của họ nhất định sẽ phức tạp và tàn khốc hơn, điều này đã tăng cao độ khó trong thao tác.
Mà hung thủ sau màn cũng không thể canh một chỗ gây án, bởi vì đây dẫu sao không phải là con số nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, số người bất ngờ mất tích hoặc tử vong ở cùng một khu vực tăng vọt nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý của các ban ngành an ninh địa phương.
Và nếu như hoạt tế “ngàn người” không phải con số ước lượng, chỉ đơn giản tính theo “một ngàn người”, muốn hiến tế những người này trong chu kỳ một tháng, bình quân một ngày phải giết hơn ba mươi người, lò mổ cũng chưa chắc có hiệu suất này.
Huống chi còn phải giết có bài có bản.
Vậy phải làm như thế nào đây?
Hoặc là, hung thủ sau màn là một tổ chức khổng lồ, dư dả cả tài lực lẫn nhân thủ – khả năng này rất nhỏ, giống như Tuyên Cơ nói, người có tiền, có bản lĩnh, có địa vị xã hội, sẽ có rất nhiều phương pháp giải quyết vấn đề, ai sẽ ăn no rửng mỡ làm chuyện dở hơi kiểu này?
Hoặc… chính là “sinh vật sống” bị hiến tế thoạt nhìn chưa hề chết, cũng không hề mất tích, vẫn sống trong đám đông không hề có gì khác thường.
“Phòng hồ sơ!” Tiêu Chinh gầm lên, “Đặt trọng điểm lên vụ án có liên quan tới ‘ký sinh’!”
Bên ngoài phòng nghỉ cho người nhà của bệnh viện, Bình Thiến Như vừa lau máu mũi vừa ồm ồm hỏi: “Chủ nhiệm Tuyên, ‘cứu mạng’ rốt cuộc là có ý gì? Chủ nhiệm Tiêu đã hiểu cái gì?”
“Viết ‘tế văn’…” Tuyên Cơ nhả ra từng chữ, cả đời chưa từng nói ngắn gọn như vậy, “là ‘tế phẩm’.”
Nếu cậu bé này không phải là lão quỷ ngàn năm có thể tự tay viết tế văn tà thuật cổ theo trí nhớ, vậy tại sao cậu bé có thể vẽ ra loại ký hiệu này?
Chỉ có khả năng cậu bé đã thành “tế phẩm”.
Hành vi cầu cứu chứng minh cậu bé biết tình cảnh của mình, nhưng kỳ lạ là, cậu bé vừa vẽ tin tức cầu cứu nhìn phát ghê người trên nhật ký của mình, vừa mỗi ngày sống tuần tự từng bước, thậm chí “cải tà quy chính”, từ thiếu niên có vấn đề trở thành một đứa con ngoan.
Vậy thì vấn đề là, “đứa con ngoan” này là ai… hoặc nên nói, là cái gì?
Chín giờ ba mươi lăm phút, Cục Dị khống rốt cuộc tìm được danh tính và vị trí của người đăng bài, đó là một cậu bé học lớp 8, không có cha, sống với người mẹ ham muốn khống chế rất mạnh, giờ này hẳn đang ở nhà.
Trụ sở chính lập tức thông báo Chi cục địa phương, đội chạy việc bên ngoài dốc tổ mà ra.
“Chủ nhiệm Tiêu, chúng ta đã mở tất cả hồ sơ vụ án có liên quan đến ‘ký sinh’ trong kho hồ sơ, giống loài nguy hiểm có khả năng ký sinh tổng cộng mười ba loại, phần lớn là thực vật biến dị, nhưng những thực vật này thông thường không có khả năng suy nghĩ, sau khi ký sinh nhanh chóng hút khô ký chủ, ký chủ chết lại tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Loài sinh vật ký sinh duy nhất phù hợp với miêu tả của anh, là một loại bươm bướm…”
“Em tra được rồi!” Bình Thiến Như không biết lại lấy từ đâu ra một chiếc máy tính bảng, vừa run rẩy vừa biểu diễn khả năng tìm kiếm tuyệt vời của mình, nhanh chóng lục tung kho hồ sơ của Tổng cục, “Là một loại bươm bướm, tên khoa học là ‘bươm bướm kính hoa thủy nguyệt’. Trên đây nói, ấu trùng của loài này chỉ to bằng hạt vừng, nếu bị con người ăn nhầm, nó sẽ tiến vào cơ thể người, phát dục trưởng thành trong hai mươi tư giờ, sau đó khống chế hệ thần kinh của con người thông qua một vật phân bố đặc biệt.
“Lúc này, nếu tiến hành quét fMRI bộ não người nhiễm, sẽ phát hiện hạt hạnh nhân rõ ràng hoạt động mạnh hơn[1]. Các bằng chứng khác cũng cho thấy, bộ não người bị nhiễm vẫn có ý thức của mình, nhưng kích thích mà thần kinh sinh ra đã không cách nào truyền đến cơ quan phản xạ liên quan. Bươm bướm kính hoa thủy nguyệt không hề có trí tuệ, nhưng nó có khả năng bắt chước cực tốt, giỏi lấy những người khác xung quanh người bị nhiễm làm mẫu. Sau khi não người nhiễm chết, bươm bướm hoàn toàn thay thế bộ não ấy, và có thể lấy thân phận này tồn tại thời gian dài, sinh sôi nảy nở, thậm chí mấy chục năm không bị mọi người xung quanh phát giác. Thế… không phải tương đương với trơ mắt nhìn cơ thể mình bị thứ khác khống chế?”
Tuyên Cơ không nói gì. Lúc này, chỉ việc duy trì mấy sợi xích kia, hắn đã cần dốc hết sức lực.
Tế văn sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một người, kẻ thi chú chỉ cần gieo rắc ngẫu nhiên ấu trùng bươm bướm đã luyện chế trong đám đông. Trong chuyện này, điều khiến người ta sởn gai ốc nhất chính là chín trăm chín mươi chín người đã bị hiến tế kia.
Họ bị bươm bướm ký sinh, ý thức của bản thân bị bắt bàng quan trong đau khổ, mà điều khiến người ta tuyệt vọng hơn cả cái chết chậm rãi bất lực này là xung quanh thậm chí không ai phát hiện ra.
Mọi người mỗi ngày làm việc giống ngày hôm qua, lặp lại những lời ngày hôm qua nói, hòa tan trong trường học, công ty, xã hội. Xuyên thấu qua thể xác, những người bạn bè vốn bên nhau sáng tối không hề để ý mà tán gẫu vài câu vô nghĩa với một con bươm bướm rắp tâm ác độc, đến rồi lại đi.
Thì ra một người có thể dễ dàng biến mất như vậy, thế cái gọi là người có “linh hồn”, chẳng phải là một trò cười lớn sao?
Trong một ngàn tế phẩm, chỉ có một người mẹ cảm thấy khác thường – mà chị ta còn là một kẻ biến thái tràn ngập ham muốn khống chế với con trai!
Mười giờ.
Mười mấy chiếc xe việt dã màu đen không gây chú ý lặng lẽ bao vây một tòa chung cư bình thường, đội chạy việc bên ngoài được huấn luyện nghiêm chỉnh nối đuôi nhau bước ra, chia làm mấy đường lên lầu.
Có bệnh vái tứ phương, người mẹ lo âu đang tìm kiếm phương thức liên lạc của một số “đại sư” trên mạng, trong giỏ hàng chất đầy những thứ có chữ “khai quang”, “trừ tà”. Đứa con trai khiến chị ta sởn gai ốc đang ở trong phòng ngủ của mình, cửa không đóng kín, từ trong phòng khách có thể nhìn thấy bóng lưng nó – nó đang đeo tai nghe, vừa bấm điện thoại vừa làm bài tập, không có gì khác với các thiếu niên “bình thường”.
Nhưng chị ta cứ có cảm giác không thể miêu tả.
Lúc này, chuông cửa reo, tay chị ta run run, định thần lại, “Ai vậy?”
“Chúng tôi muốn xem đồng hồ nước nhà chị một chút, hôm qua bên quản lý nhà đã thông báo rồi.”
“A… ra ngay, không nhìn thấy thông báo, lại bị đứa ranh con nhà ai xé rồi.” Người phụ nữ lẩm bẩm một tiếng, đứng dậy mở cửa, bị đội chạy việc bên ngoài mặc một loạt đồng phục đen dọa sững ra. Chị ta vô thức muốn đóng sầm cửa lại. Một người chạy việc bên ngoài nhanh tay lẹ mắt chặn khung cửa, làm động tác “suỵt”. Người phụ nữ hoảng sợ ôm cổ, phát hiện mình không phát ra tiếng nữa.
Đội chạy việc bên ngoài chui vào nhà như mèo, bước chân yên ắng không một tiếng động. Song “cậu bé” đeo tai nghe trong nhà giống như có tai sau lưng, không hề quay đầu lại, nhảy bật dậy bỏ chạy.
“Mục tiêu sắp nhảy qua cửa sổ!”
Người phụ nữ há to miệng, thét lên trong câm lặng – Đây là tầng tám!
Trong tích tắc, “cậu bé” đã nhảy xuống cửa sổ, sau lưng có thứ gì đó lóe lên – dường như là một đôi cánh bươm bướm khổng lồ, bay lên bầu trời đêm.
Ngay sau đó, một luồng gió xoáy đột nhiên quét qua giữa không trung lặng gió, trùm vào đầu con “bươm bướm” lớn này. Lập tức, ba người chạy việc bên ngoài mai phục trên mái nhà nhảy xuống, từ không trung lôi ra một tấm lưới lớn, bọc kín “cậu bé” ở bên trong!
Mười giờ mười lăm phút.
“Báo cáo, chúng ta đã khống chế được mục tiêu! Qua kiểm tra, xác nhận là người nhiễm bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, xin Tổng cục chỉ thị hành động bước tiếp theo!”
“Chủ nhiệm Tiêu, đã tra được ghi chép trong kho hồ sơ của Tổng cục, trong kho chúng ta hình như từng mất một lọ trứng bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, mãi chưa tìm được.”
“Cách ly tất cả các nhân viên liên quan đến kho hồ sơ, xong việc này sẽ lần lượt thẩm tra! Vật phẩm nguy hiểm thế này bị mất mà sao không báo lên!” Tiêu Chinh lạnh lùng gằn từ kẽ răng ra một câu, miễn cưỡng dằn lửa giận xuống, “Kết nối với Phòng Khắc phục hậu quả tại hiện trường.”
“Sếp! Chủ nhiệm Tiêu liên lạc, hỏi anh có biết biện pháp phá giải bươm bướm kính hoa thủy nguyệt hay không?”
“Bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, các ngươi đang nói bươm bướm mặt người à?” Thịnh Linh Uyên học theo giọng điệu của Bình Thiến Như, dùng tiếng phổ thông lặp lại từ này một lần, lập tức lại mỉm cười như đang hả hê trên nỗi đau của người khác, “Không hay rồi, bươm bướm mặt người không dễ xử lý đâu.”
Tuyên Cơ: “Giải phẫu nhiệt độ thấp.”
“Cần ông phí lời chắc!” Tiêu Chinh trầm giọng nói, “Giải phẫu nhiệt độ thấp đầu tiên phải làm cho bươm bướm mất đi hoạt tính, nếu không thứ quỷ quái này một khi cảm thấy có ngoại lực xâm nhập, sẽ ngọc nát đá tan với ký chủ, quá trình này ít nhất cần hai mươi bốn tiếng, tôi đi đâu trộm hai mươi bốn tiếng cho ông?”
“Nhưng cũng không phải là không có biện pháp.” Lúc này, Thịnh Linh Uyên mở miệng, dường như bởi vì tế văn sắp hoàn thành, khóe mắt và kẽ môi hắn lại thoáng hiện lên màu máu nhợt nhạt, “Tế phẩm cuối cùng cần chết vào lúc giao giữa đêm, nếu chết sai giờ thì người thi chú sẽ phiền to. Tế phẩm đã rơi vào tay các ngươi, cứ giải quyết sớm là được, các ngươi cứu người không được, chẳng lẽ còn không biết giết người?”
Tiêu Chinh: “Hắn nói gì vậy?”
“Bốn mươi tám tiếng cũng có.” Tuyên Cơ nâng mí mắt lên, đôi mắt phượng xinh đẹp bị hơi nước tẩm mờ sương, nhưng trong đồng tử dường như vẫn có ánh lửa, “Ma đầu nói, chỉ cần ông bắt được người thi chú trước lúc ‘giao giữa đêm’.”
“Chủ nhiệm Tiêu! Thời gian cậu bé bị bươm bướm ký sinh bắt đầu vẽ tế văn là mười sáu ngày trước, lùi về trước một ngày hẳn là thời gian lây nhiễm, hôm ấy cậu bé ở lỳ một ngày trong tiệm net, ngày đêm đảo lộn, chúng ta đã lấy được đoạn phim từ camera của tiệm net, phát hiện người này!”
“Mang đến tôi xem!”
Trên ảnh chụp màn hình mờ căm từ đoạn phim là một kẻ râu ria xồm xoàm, ngậm điếu thuốc lá.
“Chủ nhiệm Tiêu, đây là ‘phượt thủ’ mới cứu từ hẻm núi Xích Uyên ra, chính là kẻ dẫn đầu kia.”
Bình Thiến Như che miệng, “Chị Tất, chị Tất đang đi cùng bọn họ!”
Thịnh Linh Uyên nghiêng đầu thoáng nhìn sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Còn một khắc.”
Tuyên Cơ giật mình.
Khoan đã, khái niệm mười hai giờ là giao giữa đêm, là bị lịch phương Tây cận đại ảnh hưởng, giờ Tý cổ đại là bắt đầu từ mười một giờ!

[1] Khi chụp fMRI, hạt hạnh nhân bị xem là cảm xúc tiêu cực, liên quan đến sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.