Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 92: Diễn đàn náo nhiệt




Chân Thủy Vô Hương cũng không biết trả lời Diệp Từ thế nào, chỉ đứng đó ngẩn người, không biết nên nói gì tiếp theo. Anh không thể phủ nhận, tuy Diệp Từ là một cô gái, nhưng lúc cùng cô nói chuyện, sẽ bất tri bất giác bị khí thế của cô ép tới không thở nổi. Người như vậy trời sinh đứng phía trên mọi người.
"Bởi vì Thiên Thiên Hướng Thượng tạm thời không có chỉ huy thống chiến, bởi vì vừa rồi tôi cảm thấy anh chỉ huy rất linh hoạt, cho nên muốn hỏi anh một chút. Đáp án này anh có hài lòng không?" Diệp Từ cúi đầu xuống, lau móng tay, thuận tiện an ủi một chút Lão Tứ vì đã đứng ở cửa thành cả buổi mà trở nên cực kỳ không kiên nhẫn.
Nghe được lời này, Chân Thủy Vô Hương bỗng nhiên lại nhớ tới một bình luận về Công Tử U trên diễn đàn."Công Tử U rất kiệm lời, đối với người cô ấy cho rằng không có giá trị lợi dụng thì càng keo kiệt mở miệng." Dựa vào lời nhận xét này thì có lẽ mình đối với Công Tử U vẫn tương đối có giá trị lợi dụng a, nếu không cô ấy làm sao lại lãng phí thời gian nói nhảm với mình cả buổi như vậy.
Chỉ là, trong lòng của anh lại vì hai chữ lợi dụng này khiến cho có chút không thoải mái. Anh từ trước tới nay cảm thấy làm người nên muốn dùng chân thành đối đãi mới tốt, nếu hết thảy đều thành lập trên lợi ích, thì thật đáng buồn. Nếu như hôm nay, anh và Công Tử U là bạn bè, như vậy cô đưa ra yêu cầu này, nói không chừng anh sẽ đáp ứng, nhưng là, nếu chỉ là vì lợi ích; dù anh tự mình đi Thiên Thiên Hướng Thượng chắc chắn sẽ tốt hơn ở lại Guild hiện tại rất nhiều, anh vẫn sẽ cự tuyệt.
Bởi vì, ở công hội hiện tại, anh còn rất nhiều tình cảm không dứt bỏ được, rất nhiều bạn bè không dứt bỏ được. Vô luận đối phương cũng không cho là như vậy, ít nhất Chân Thủy Vô Hương anh cho là như vậy, cho nên, trừ phi cái Guild này không cần anh, anh sẽ tuyệt đối không chủ động rời đi.
(Kang: Trước cứ dịch là Công hội, cảm thấy rất muốn sửa, phân vân mãi giữa Bang hội và Guild, hiện giờ sửa thành Guild nhé. Nghe đỡ Tàu hơn, các bạn từng chơi game cũng thấy quen hơn. Nếu mọi người thấy để Bang hội hay hơn thì phản hồi lại cho mình. Tkx đã đọc truyện.)
Nghĩ đến điều này, trong nội tâm Chân Thủy Vô Hương ngược lại thở dài một hơi. Mặc kệ trên diễn đàn đánh giá về Công Tử U như thế nào, nhưng Chân Thủy Vô Hương cảm thấy, cùng người như Công Tử U hợp tác tương đối vui vẻ, ít nhất cô ấy sẽ nói cho anh biết cô ấy cần gì, không cần gì, như vậy nói chuyện rất nhẹ nhàng.
"Thật có lỗi, chỉ sợ tôi sẽ khiến cô thất vọng rồi." Chân Thủy Vô Hương cự tuyệt đề nghị của Diệp Từ.
Diệp Từ cũng không để ý, ở kiếp trước, cô tự nhiên biết rõ Chân Thủy Vô Hương là người đáng giận ra sao. Loại người này tuy rằng nói trung thành trọng cảm tình, nhưng là có đôi khi lại sẽ vì tình cảm mà khổ sở, trở nên có chút không quả quyết. Nếu không phải anh ta chính là một nhân tài chỉ huy, Diệp Từ nghĩ, cô tuyệt đối sẽ không liên quan gì đến loại người này. Cô thích giao thiệp với những kẻ nặng lợi ích kia hơn, ví dụ như Linh Hào Tỳ Sương, ví dụ như Khinh Ca Công Tử, so sánh với giao thiệp cùng Chân Thủy Vô Hương, thật sự là quá mệt mỏi. [Truyện được dịch tại banlong.us]
Lời cự tuyệt trong dự liệu tuyệt không khiến cho Diệp Từ nhụt chí, ngay cả chuyện không tưởng như trọng sinh cô đều gặp phải, những chuyện khác cô thấy rất bình thường.
Không thể phủ nhận, Chân Thủy Vô Hương rất trọng cảm tình, rất trung thành.
Có thể vẫn là câu nói đó, trung thành không sao cả, trung thành bất quá là bởi vì chưa đủ lý do để phản bội.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Từ nhẹ nhàng gãi gãi lên cổ Lão Tứ, đôi mắt nheo lại, cong cong khóe môi, không để tâm nói: "Không sao, đến khi nào anh nghĩ thông suốt lại tới tìm tôi, nhớ kỹ, Thiên Thiên Hướng Thượng vĩnh viễn mở một cánh cửa cho anh."
Nói xong, cô chủ động thêm Chân Thủy Vô Hương làm hảo hữu.
Nhìn về phía Công Tử U thêm mình làm hảo hữu, trong nội tâm Chân Thủy Vô Hương có thể nói là ngũ vị tạp trần, không nói nổi là tư vị gì, bất quá không biết vì sao anh vẫn đồng ý đề nghị của Công Tử U.
"Như vậy tôi sẽ không quấy rầy anh nữa." Cũng không biết mình tại sợ cái gì, Chân Thủy Vô Hương thừa dịp Diệp Từ không nói gì, bỏ lại một câu, đem những lời có lẽ Diệp Từ sẽ nói toàn bộ chặn lại.
Diệp Từ nhếch miệng mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Đóng lại giao diện đối loại cùng Chân Thủy Vô Hương, kéo dây cương Lão Tứ đi vào trong Hắc Nê thành.
Trên thế giới không có góc tường nào không đào được, chỉ có người không cố gắng. Tâm tình Diệp Từ vui sướng, tuy hiện tại Chân Thủy Vô Hương có chút nghe tên đã sợ, bất quá Diệp Từ lại một chút cũng không nóng nảy.[Truyện được dịch tại banlong.us]
Là của cô, ai cũng không thể đoạt. Là của cô, ai cũng chạy không thoát.
Một đường đi tới cổng đại sảnh, Diệp Từ out. Một trận chiến này lãng phí không ít thời gian của cô, cái nhiệm vụ cấp Sử Thi kia chỉ có thể tạm thời bỏ qua, ngày mai lại tiếp tục làm.
Leo ra khỏi máy chơi game, cô mở máy tính, vừa vào diễn đàn, tiêu đề cực lớn, topic màu đỏ lập tức đập vào mắt cô.
Hồng Long.
Cư nhiên là Hồng Long.
Game thủ hai đại lục đánh nhau vốn dĩ cũng không phải việc gì lớn, nhưng trong khi đánh nhau gặp phải Hồng Long thì đúng là một tin tức không nhỏ chút nào, trận hỗn chiến này do Hồng Long xuất hiện mà trở nên đặc sắc vô cùng, thậm chí còn có rất nhiều game thủ đăng video hỗn chiến lên, nhất thời đã trở thành topic hot nhất diễn đàn.
Diệp Từ rất hào hứng xem topic. Cái topic này có rất nhiều trang rồi, không riêng gì chủ topic đăng video, trong topic phần lớn đều là những người có tham dự trận chiến này, bọn họ cũng có những ảnh tự chụp, cho nên trong topic có rất nhiều trả lời đăng kèm ảnh chụp.
Diệp Từ xem cẩn thận, chợt nghe thấy bên cạnh phòng có động tĩnh. Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là Bạch Mạch cũng logout rồi, hiện tại đã là giờ ăn cơm chiều, đối với việc làm cơm này, Diệp Từ chưa bao giờ phải nhúng tay vào, chuyện cô thích làm nhất chính là giấu dốt, chưa bao giờ ở trước mặt người khác khoe khoang những kỹ năng căn bản không đáng khoe, giống như việc nấu cơm chẳng hạn.[Truyện được dịch tại banlong.us]
Đối với một người chỉ biết làm chút đồ ăn sáng mà nói, có một tay đầu bếp thiện nghệ, cô thực sự sẽ không bao giờ đặt chân đến loại thánh địa như nhà bếp. Huống chi, trước đây cô cùng Mạch Bạch ở cùng một chỗ, có một hiệp nghị lớn nhất đó là, Bạch Mạch phụ trách nấu cơm, cô phụ trách rửa chén.
Bạch Mạch xỏ dép lê đi qua phòng Diệp Từ, vô ý nhìn vào, chỉ thấy Diệp Từ ngồi trước máy tính mặt không biểu cảm, vì vậy nói: "anh còn tưởng em log out sớm như vậy là để nấu cơm giảm bớt gánh nặng cho anh, không thể tưởng được là lại ngây ngốc ở đây a."
Diệp Từ quay đầu nhìn Bạch Mạch, lộ ra một nụ cười đê tiện: "Nếu không thì làm sao lại đào tạo được một người đàn ông tốt nhất thiên hạ nha?"
Bạch Mạch sờ sờ mũi, xem ra được Diệp Từ tâng bốc có chút hưởng thụ, hắc hắc cười ngây ngô sau đó tiến vào phòng bếp. Diệp Từ thấy anh đi rồi, lại quay lại tiếp tục nhìn máy tính, xem topic kia, từng trang từng trang đều xem rất kỹ.
Một lúc sau, Bạch Mạch lại đi vào, trong tay cầm theo một túi đồ ăn, ném lên bàn Diệp Từ nói: "Nhặt rau giúp anh, muộn lắm rồi, anh chưa log out cũng không biết cắm cơm, định đói chết à? "
Diệp Từ cũng không cự tuyệt, một bên để tự động sang trang, một bên bắt đầu nhặt rau, bất quá ánh mắt còn không có rời khỏi máy tính. Ngược lại khiến cho Bạch Mạch hiếu kỳ: "Rốt cuộc thì em đang xem cái gì?"
"Không có gì? Đang xem rồng." Diệp Từ không để ý trả lời Bạch Mạch.
"Rồng?" Bạch mạch nghe thấy Diệp Từ nói vậy, lập tức con mắt trợn thật lớn, giật mình cực kỳ. Vội vàng đem Diệp Từ đuổi qua một bên, chiếm đoạt máy tính Diệp Từ, mở đến trang đầu tiên của topic, bắt đầu vừa nhặt rau vừa xem náo nhiệt.
Anh vừa xem hai đoạn video vừa kinh hô không thôi: "Oa, đây là rồng ah oa oa to thật, to thật trời ạ, một ngụm lửa có thể phun chết nhiều người như vậy, con này cũng quá mạnh a~ "
Diệp Từ nhìn biểu cảm sợ hãi thán phục không thôi của Bạch Mạch nhàn nhạt nở nụ cười, tiếp tục cúi đầu xuống chăm chú nhặt rau.
Sau khi Bạch Mạch kinh khiếp quỷ thần xem video một hồi, anh bỗng an tĩnh lại, Diệp Từ ngẩng đầu nhìn anh, nguyên lai anh đang xem 1 topic khác. Cũng không để ý nhiều, nói thật ra, cô rất đói bụng. Một khi cô đói, liền không cách nào tập trung tư duy đi suy nghĩ sự tình, không chỉ có như thế, thậm chí tính tình cũng trở nên táo bạo.[Truyện được dịch tại banlong.us]
"Này, việc Hồng Long tới lần này không có quan hệ gì với em đấy chứ?" Diệp Từ đang cúi đầu chăm chú nhặt rau, chợt nghe được Bạch Mạch nói như thế, không khỏi kỳ quái.
"sao lại hỏi như vậy?"
Bạch mạch chỉ chỉ một topic: "Trên topic này có người phỏng đoán nói, kỳ thật Hồng Long này bay đến Ưu Thương Đàm giết chóc game thủ, thật ra là bởi vì game thủ Đông đại lục cùng Bắc đại lục đã xảy ra pk dã ngoại, ảnh hưởng tới long mạch, cho nên rồng mới phi ra."
Diệp Từ nghe loại phỏng đoán này, khóe miệng đều co rúm: "Đây là trò chơi Tây Phương huyền huyễn, long mạch... anh có cảm thấy tên này đang phát sốt không a."
"Đừng đánh trống lảng, anh cũng biết lời người này nói không thể tin, nhưng anh thấy hắn ta có mấy tấm ảnh, trên ảnh..." Bạch Mạch nheo nheo con mắt, nhìn Diệp Từ: "Anh nhìn thấy cái con khủng long vừa ngu vừa tham ăn của em rồi."
"À?" Diệp Từ sững sờ, cô còn tưởng rằng tất cả mọi người đem tinh lực phóng tới trên người Hồng Long rồi, không nghĩ tới còn có người chụp ảnh trận hỗn chiến kia, cô vội vàng ghé sắt vào màn hình. Quả nhiên có mấy tấm hình, tuy không thấy được cô, nhưng thân thể khổng lồ kia của Lão Tứ, bộ dáng hung ác lại khiến cho người ta không thể nhận lầm. Hơn nữa, cái ảnh này lấy được toàn bộ chân dung của Lão Tứ, hoàn toàn là chụp ảnh 360 độ không góc chết ah, khiến cho Diệp Từ có chút buồn bực, cái tên này đang chụp hai quân hỗn chiến hay là chụp sinh vật dã ngoại nha? 
"Đúng vậy a. Đây là cái con khủng long ngu xuẩn lại còn tham ăn kia của em nha. Em nhìn cái mông lớn này, anh tin tưởng tuyệt đối không có con pet nào có dáng người bưu hãn như vậy nha, anh còn nghĩ là nó chỉ là tạo hình máy móc thôi, không nghĩ tới đánh nhau tựa hồ cũng rất mãnh liệt đấy." Bạch Mạch hắc hắc cười gian, chỉ vào Lão Tứ bởi vì thức ăn quá tốt, mà bờ mông có chút mập mạp cười nhạo.
"Lão Tứ nếu biết anh cười nhạo nó như vậy, nó sẽ ăn anh đấy." Diệp Từ liếc xéo Bạch Mạch, nhàn nhạt cảnh cáo.
"Không sao cả, anh một người sống sờ sờ còn sợ một dãy số liệu sao? Anh là ăn ngay nói thật, nó thật sự quá mập, em bắt nó giảm béo được rồi đấy, nếu cứ béo thêm nữa, nó chắc không phải khủng long mà là heo đấy." Bạch Mạch tiếp tục không lưu tình chút nào cười nhạo dáng người Lão Tứ, đương nhiên, anh tuyệt đối không biết, miệng lưỡi trơn tru hôm nay lại để cho anh bị Lão Tứ đuổi giết gần 2 tháng, nếu như biết rõ,anh nhất định sẽ không nói như vậy. Đương nhiên, đương nhiên, đây là nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.