Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 46: Hợp tác




Edit: Nhung Trầm
Nguồn: banlong.us
“Công Tử U, lâu rồi không gặp.” Áp Sa Long cười rất niềm nở, sau đó giới thiệu người đàn ông bên cạnh. “Đây là Phó hội trưởng của Sáng Thế Kỷ, Thiển Xướng Đê Ngâm. Vị này là Công Tử U của Đông Đại Lục, cũng là khách hàng lớn của công hội chúng ta.”
Diệp Từ và Thiển Xướng Đê Ngâm chào hỏi lẫn nhau, sau đó Diệp Từ quay đầu lại xem, đã không còn thấy tung tích của đạo tặc dẫn mình đến đây nữa. Đi khi nào cô cũng không biết. Cô nhếch khóe miệng cười, nói với Áp Sa Long. “Đạo tặc của công hội các người rất khá, bản lĩnh theo dõi rất cao nha.”
“Thương Lang nếu biết Công Tử U đánh giá cậu ta như vậy, nhất định sẽ rất cao hứng.” Thiển Xướng Đê Ngâm ngay lúc Diệp Từ vừa tiến vào đã chú ý ngay vẻ mặt và ánh mắt của cô, tuy rằng cô không biểu lộ ra bất cứ tâm tình nào, nhưng Thiển Xướng luôn cảm thấy Công Tử U có chút thất vọng khi không thấy Lưu Niên ở đây, chỉ là không chắc là đúng hay không.
“A, thật là xin lỗi, xin lỗi, hôm nay tới tìm cô thật sự là cũng do bất ngờ nổi hứng, cũng do mới vừa tìm được tung tích của cô nên Lưu Niên không có ở đây, khiến cô phải về tay không rồi…” Áp Sa Long cười hắc hắc, một mặt ám muội nhìn Công Tử U.
Còn mặt Công Tử U thì nhất thời đen lại, cô giật giật khóe miệng. “Đây là mục đích anh tìm tôi à? Vậy thì tôi đi đây…”
Ngay khi Diệp Từ chuẩn bị cất bước đi ra, Áp Sa Long bị Thiển Xướng Đê Ngâm hung hăng trừng một cái, thật là không biết là cái gì nên nói, cái gì không nên nói à. Bây giờ là thời điểm để nhiều chuyện hả! Ngay lập tức anh liền gọi Diệp Từ. “Công Tử U, chúng tôi tìm cô không phải là vì loại chuyện nhàm chán này, mà là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Diệp Từ lúc này mới quay đầu lại, có điều sắc mặt không được tốt cho lắm, khiến cho Áp Sa Long lúng túng nắm tóc.
Sáng Thế Kỷ tìm Công Tử U làm gì? Dĩ nhiên không phải là do tò mò chuyện đời tư tẻ nhạt của người khác. Diệp Từ cũng không đoán sai, xác thực là có liên quan đến mỏ Bí Ngân. Bởi vì họ nghĩ….
“Cái gì? Tìm tôi để giúp mấy người phòng thủ thành phố?” Diệp Từ trợn to hai mắt, cảm thấy quả thực là khó có thể tin nổi. “Áp Sa Long, rốt cuộc là anh bị điên, hay là tai tôi có vấn đề, anh có ý đồ gì đây?”
“Cô không nghe lầm đâu, chúng tôi đang tính xây dựng hệ thống phòng thủ thành phố ở mỏ Bí Ngân ở Tây Đại Lục, hiện tại đã làm xong nhiệm vụ, cũng đã thuê xong kiến trúc sư, bây giờ chỉ cần hạ lệnh là có thể khởi công. Nhưng mà trải qua trận chiến của cô, tôi nghĩ Thịnh Thế nhất định đang hỏi thăm khắp nơi về mỏ Bí Ngân này. Mà tôi cũng biết, nếu như Thịnh Thế đã thực sự muốn thăm dò, thì nhất định sẽ tìm ra. Vì thế, bọn họ nhất định sẽ không buông tha cho tảng thịt ở Tây Đại Lục này…”
Diệp Từ cười lạnh lắc đầu. “Áp Sa Long. Các người là Sáng Thế Kỷ, công hội số một số hai của toàn bộ game Vận Mệnh, hoàn toàn thừa sức để đối phó với đoàn tinh anh của Thịnh Thế, tại sao lại còn đến tìm tôi? Tôi là người chơi của đại lục đối địch…
“Dĩ nhiên. Nói đúng ra, chúng tôi không phải tìm cô, mà là muốn tìm con Rồng kia…”
Diệp Từ mặt không hề cảm xúc nhìn Áp Sa Long, một dạng như tôi đã biết tỏng ý đồ của anh rồi, có điều cô cũng không để Áp Sa Long chờ đợi quá lâu, liền nói ra đáp án. “Chuyện này không được.”
Áp Sa Long tựa hồ đã đoán được đáp án cảu Diệp Từ, anh cũng không tức giận, chỉ thở một hơi dài. “Cô không hề muốn suy nghĩ một chút nào à?”
“Tôi nói này, Áp Sa Long, anh làm ơn nhìn lại cái hồng danh của tôi đi, anh không cảm thấy ngại khi nhờ tôi làm chuyện này sao?” Diệp Từ kéo mũ áo xuống, lộ ra khuôn mặt của mình, như vậy có thể để cho đối phương kiểm tra thuộc tính của mình. “Hơn nữa, các người là đại lục đối địch, coi như tôi đáp ứng giúp các người xử lý mấy con gà của Thịnh Thế, thì mấy người có nghĩ tới, là mấy người cũng sẽ bị Rồng công kích không.”
“Dĩ nhiên là chúng tôi biết, vì lẽ đó nên chúng tôi cũng không tính để cô trấn giữ gần phụ cận thành phố, chỉ cần cô canh gác dùm điểm truyền tống và phía giáp biên giới là được rồi.” Áp Sa Long cười hắc hắc, cái tên này, rõ ràng đã có ý đồ tính toán từ trước. “Cô nghĩ xem, còn có gì tốt hơn cách này để kiếm điểm vinh dự chứ? Nếu như cô không có Rồng tôi cũng tiện đề cập đến chuyện này, nhưng bây giờ cô có Rồng rồi, không phải là có thể bay tới những điểm đó hay sao?”
Diệp Từ nghe Áp Sa Long nói qua chuyện này, một bên cười gằn, cô nghiến răng. “Áp Sa Long, có phải anh đã tính toán quá kỹ cho trận chiến này không? Ngay cả chuyện như vậy cũng bị anh tính trước?”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.” Áp Sa Long cười như vô hại, nhưng vừa quay đầu lại đã xuất hiện tia sáng. “Kỳ thực lúc cô đem vị trí mỏ Bí Ngân nói cho Sáng Thế Kỷ không phải cũng có tính toán hay sao? Hiện tại mỏ Bí Ngân ở Đông Đại Lục các người đã không xử nổi, không thể nào chiếm hết tất cả mỏ Bí Ngân khác của bốn đại lục, vì thế nên không bằng bán cho chúng tôi một cái ân huệ, thuận nước giong buồm, cô khỏe tôi cũng mạnh. Đương nhiên tôi thừa nhận việc cô liên thủ với chúng tôi chống lại Thịnh Thế là chân thành, dù sao chúng ta đều tính toán việc lớn, rất dễ bị Thịnh Thế nhìn chằm chằm, nhưng mà nếu so với chúng tôi, công hội Thiên Thiên Hướng Thượng tựa hồ còn dễ bị Thịnh Thế chú ý hơn đó. Quả nhiên không sai. Cô xem đi, ở bốn đại lục Thịnh Thế chỉ tập trung vào đại lục phía Đông, cũng mới có hành động lớn nhất với Thiên Thiên Hướng Thượng. Thiên Thiên Hướng Thượng của cô tuy rằng nhỏ, nhưng cũng là công hội nổi danh trong Vận Mệnh, Thịnh Thế dùng chiêu giết gà dọa khỉ này tôi nghĩ cô cũng biết…”
Diệp Từ không phủ nhận được lời nói của Áp Sa Long, phân tích của anh rõ ràng mạch lạc, nhưng cho dù Áp Sa Long có nói đúng đi nữa, coi như là phân tích của anh cực kì chính xác đi nữa, cô cũng không tránh khỏi được cảm giác phiền lòng. Bởi vì dù sao Diệp Từ cũng cảm nhận được ý uy hiếp của Áp Sa Long trong lời nói, tuy rằng Áp Sa Long không chủ động trong việc uy hiếp này, nhưng quả thật là anh ta có bản lĩnh đó. Liên quan đến việc này, Diệp Từ cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô nhíu nhíu mày, chậm rãi mở miệng.
“Vì thế? Ý của anh là…”
“Trước đây chúng ta đã từng làm một giao dịch, không bằng lần này, chúng ta làm thêm một giao dịch nữa.”
Giao dịch? Lại là giao dịch? Diệp Từ rất không thích người khác nói ra từ này, vì khi từ miệng người khác nói ra có nghĩa là cô hoàn toàn không hề nắm quyền chủ động. Cô liền thả lỏng người tựa vào ghế, cười cười nói. “Anh nói một chút xem giao dịch này thế nào, sau đó tôi mới quyết định là có làm vụ giao dịch này hay không.”
“Lúc chúng tôi xây dựng hệ thống phòng thủ thành phố, cô giúp chúng tôi bảo vệ khỏi Thịnh Thế. Chỉ cần chúng tôi xây dựng xong hệ thống phòng thủ thành phố, tôi sẽ đem một ngàn tinh anh cho Thiên Thiên Hướng Thượng. Nhẫn nhục chịu khó, trong vòng một năm.” Áp Sa Long nói, cười hắc hắc. “Cô cũng biết là nếu giao cho cô một ngàn tinh anh trong vòng một năm chúng tôi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.”
Đây đúng là một giao dịch động lòng người, một ngàn tinh anh của Sáng Thế Kỷ tuyệt đối không thể so sánh với những tinh anh của những công hội thông thường. Hơn nữa, thời gian lại là một năm, trong một năm thời gian này, Thiên Thiên Hướng Thượng có thể phát triển một cách vững chắc. Đây vốn là điều mà Diệp Từ tâm niệm. Đúng là một giao dịch không thể chối từ được.
Có điều, cho dù Diệp Từ đã động lòng, nhưng theo nguyên tắc đối nhân xử thế của cô trước giờ, cho dù thả cho chim bay đi cũng phải rút bớt một sợi lông. Làm sao lại có thể để Áp Sa Long nói gì được nấy liền được? Cô cũng muốn tranh thủ thêm một ít lợi ích cho chính mình.
“Anh nói thì có vẻ là một giao dịch công bằng, nhưng mà, tại sao tôi lại không cảm thấy vậy ta.” Diệp Từ duỗi duỗi ngón tay gõ gõ xuống chiếc bàn thô ráp, khóe miệng cong nhẹ, đôi ngươi đen nhánh mang theo ý cười gian manh.
“Hả?” Áp Sa Long nhìn nét mặt của Công Tử U, bỗng dưng có một loại dự cảm xấu. Lần trước khi anh nhìn thấy ánh mắt này là lúc kế bên lửa trại trong hang động. Cho dù lúc đó ánh lửa có ấm áp, nhu hòa thế nào cũng không che giấu được hàn ý cùng tính toán gian trá trong đôi mắt của cô. Nên khi nhìn thấy ánh mắt này lần nữa, Áp Sa Long nhất thời cảm giác được, cô gái này không dễ dàng gì đối phó, nếu như không ăn ngươi tới tận xương, cô sẽ không dễ dàng gì từ bỏ.
“Anh để tôi đối phó với Thịnh Thế, trước tiên chưa nói tới việc là lần này Thịnh Thế có dùng chiến thuật biển gà như lần trước hay không, cho dù họ phạm sai lầm lần thứ hai, sử dụng cùng một chiến thuật để đối phó mấy người, thì việc tôi ở mép bản đồ và đá truyền tống chặn đánh, họ chắc chắn sẽ không quan tâm đến Sáng Thế Kỷ mấy anh nữa, mà sẽ tập trung truy đuổi tôi. Đừng nói đến chuyện các người để tôi một thân một mình mạo hiểm mà không hề có bất kì giúp đỡ là không tốt lành gì, chỉ tính tới việc một mình tôi kéo cừu hận dùm mấy người cũng thật là quá đốn mạt rồi…” Diệp Từ cười híp mắt, có điều lời nói lại vô cùng cay nghiệt, không lưu lại chút mặt mũi nào cho người khác. Áp Sa Long bị Diệp Từ nói đến mức lúng túng, anh hắng giọng. “Tôi làm gì mà xấu xa như thế chứ…”
“Sao lại không chứ? Con Rồng của tôi vô cùng nổi bật, anh có thể đoán ra đây là Rồng của tôi, tại sao Khinh Phong Thịnh Thế lại không đoán ra được? Nếu như đoán ra được, không phải rõ ràng là Công Tử U sẽ kéo toàn bộ hỏa lực vào người mình sao, hơn nữa, tôi còn là người của Thiên Thiên Hướng Thượng, như thế có khác gì gián tiếp đem cừu hận đổ vào Thiên Thiên Hướng Thượng. Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không giống với Sáng Thế Kỷ, nhà to người lớn, nhân số đông đúc, lần thắng trước chẳng qua là do Thiên Thiên Hướng thượng may mắn, game này cũng không phải do tôi làm,lẽ nào lần nào Thiên Thiên Hướng Thượng cũng may mắn như vậy sao? Huống hồ, Khinh Phong đang ở Đông Đại Lục, nếu đắc tội bọn họ, Khinh Phong muốn gây phiền phức cho chúng tôi cũng dễ dàng hơn so với bên anh nhiều. Anh nói xem, như vậy không phải là vô đạo đức thì còn là gì? Diệp Từ híp mắt, cười lạnh. “Anh cũng đừng có tưởng bở, chỉ dùng một ngàn tinh anh để đổi lấy từng ấy tổn thất của chúng tôi. Lẽ nào tôi ánh mắt nông cạn, đem toàn bộ người của Thiên Thiên Hướng Thượng đổi lấy một ngàn tinh anh hay sao?”
Áp Sa Long vẫn không nói gì, bên kia Thiển Xướng Đê Ngâm nở nụ cười nhạt, sau đó mở miệng nói. “Người ta đều nói Công Tử U cân nhắc từng ly từng tí, trước đây tôi còn chưa tin, bây giờ gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền. Xem ra Công Tử U không chỉ là cao thủ thao tác trong game, mà còn là một người làm ăn rất bản lĩnh.”
Diệp Từ đưa mắt nhìn sang Thiển Xướng Đê Ngâm, không đáp lời, chỉ lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
“Cô nói những điều này không hề sai, nếu nhìn ở phương diện này, đúng là Sáng Thế Kỷ chúng tôi cân nhắc chu toàn, có điều….” Thiên Xướng Đê Ngâm dừng lại một chút, nhìn thấy Diệp Từ nhướng nhướng lông mày mới tiếp tục chậm rãi nói tiếp. “Những điều này không phải dựa vào cơ sở là Thịnh Thế sẽ sử dụng chiến thuật biển người hay sao? Nhưng, cũng giống như cô nói, Thịnh Thế là một đại công hội, sẽ không sử dụng một chiến thuật hai lần. Vì thế, nếu như Thịnh Thế không sử dụng chiến thuật biển người nữa, thì rõ ràng vẫn là Sáng Thế kỷ bọn tôi lấy cứng đối cứng với bọn họ, cũng giống như cô không cần phải làm gì, chỉ cần ngồi chơi ở Tây Đại Lục vài ngày, liền có một ngàn tinh anh của Sáng Thế Kỷ đem về? Đây không phải là một vụ làm ăn có lời hay sao?”
Diệp Từ không hé răng, chỉ nhìn Thiển Xướng Đê Ngâm hồi lâu, sau đó bên môi nở nụ cười nhẹ, sau đó cô để hai tay trên bàn, tiến sát nhìn hai người, nheo mắt lại nói. “Tôi nói này, mấy đầu lĩnh của Sáng Thế Kỷ, tại sao các người có thể chắc chắn là tôi sẽ hợp tác cùng với mấy người?”
“Tại sao lại không hợp tác với chúng tôi? Tôi tin chắc là sau trận chiến với Thịnh Thế, cô so với bất cứ ai, là người khao khát nâng tầm sức mạnh của Thiên Thiên Hướng Thượng lên nhất, mà việc chúng tôi cung cấp chính là trợ lực tốt nhất để cô đạt thành nguyện vọng.” Thiển Xướng Đê Ngâm đã tính toán vô cùng kỹ càng đối với việc hợp tác hôm nay.
Diệp Từ cười ra tiếng. “Hôm nay mấy người nói chuyện hợp tác với tôi, là bởi vì tôi đã tiết lộ mỏ Bí Ngân cho các người.”
“Cho dù cô không cung cấp địa điểm của mỏ Bí Ngân cho chúng tôi, thì tôi cũng tin tưởng, dựa vào năng lực của Sáng Thế Kỷ, sớm hay muộn cũng sẽ tìm được mỏ Bí Ngân này.” Thiển Xướng Đê Ngâm một điểm cũng không buông tha, không chút nhường bước nào.
“Nhưng cũng có thể những công hội khác sẽ tìm tới. Nếu như tôi không tiết lộ cho các người, trận chiến giữa tôi và Thịnh Thế vẫn sẽ có, lẽ nào ngoài hắn ra, tất cả những công hội khác đều ngu si hay sao, sẽ không tìm ra?” Diệp Từ cười như có như không, khiến người khác không biết được nội tâm cô đang nghĩ gì.
“Dựa theo thực lực của Sáng Thế Kỷ, cơ hội như vậy rất thấp.” Thiển Xướng Đê Ngâm vô cùng chắc chắn, mà xác thực, bọn họ tự tin có thực lực này.
Nghe Thiển Xướng Đê Ngâm nói vậy, nụ cười trên mặt Diệp Từ bỗng trở nên quỷ dị, nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt lạnh còn hơn băng kia, nhìn thế nào cũng khiến cho người khác lạnh cả sống lưng. Thiển Xướng Đê Ngâm chưa từng qua lại với Diệp Từ, thế nhưng cũng biết là muốn giao dịch cùng cô không phải là chuyện dễ dàng, phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không, rất dễ dàng bị trúng kế. Còn ở bên kia, Áp Sa Long nhìn nụ cười kia của Diệp Từ bỗng dưng cảm thấy nhất định hôm nay anh ra cửa đã không xem ngày hoàng đạo, nếu không, tại sao lại có thể đối đầu với Công Tử U như vậy?
“Mấy người xác định chắc chắn là tôi đã nói hết bí mật của mỏ Bí Ngân cho mấy người rồi à?” Quả nhiên, từ nụ cười quỷ dị kia, một câu nói ra khiến cho người khác phải run sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.