Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 4: Thánh địa hẹn hò




Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Sẽ không có người mãi mãi đứng yên một chỗ. Trên thế giới này, mỗi người đều không bao giờ dừng lại, luôn luôn hướng về phía trước. Nếu như bạn chỉ mãi mãi đứng yên một chỗ, chẳng khác nào bạn đang đi thụt lùi. Cuộc đời là như vậy, công hội phát triển cũng chẳng khác gì cả. Tuy rằng Diệp Từ có nhiều năm không giao tiếp gì với Thiết Huyết, trong ấn tượng của cô họ luôn luôn là công hội cỡ vừa, không còn gì khác nữa. Thậm chí lúc Đổng Âm đi khiêu chiến cô, cô vẫn nghĩ là mình đối đầu Thiên Sơn Tà Dương một lần, không nói thừa một câu nào. Cho nên, với Diệp Từ thì cô chẳng tìm hiểu gì về Thiết Huyết cả.
Lúc Bạch Mạch nhận được tin Thuyết Huyết khiêu chiến, mới biết được tình hình phát triển của họ gần đây nhất. Nhưng mà, Diệp Từ nghĩ rằng tư liệu của Thiên Thiên Hướng Thượng cũng đang nằm trong tay đối phương rồi.
Diệp Từ đứng trước NPC truyền tống, nhìn thấy Bạch Mạch đang chỉ huy công tác chuẩn bị chiến đấu, nhịn không được huýt sao.
“Phát triển tốt nhỉ”
Diệp Từ nhìn thấy hội viên của đoàn chủ lực chuẩn bị chiến đấu, khen ngợi rất chân thành.
“Không như vậy không được”
Bạch Mạch gật gật đầu.
“Vừa cầm tư liệu trong tay, anh cũng ngạc nhiên lắm. Không ngờ họ cũng mạnh ghê, trang bị cũng tốt lắm. Không kém so với đoàn chủ lực của chúng ta bao nhiêu cả”
Anh chà xát tay, bộ dạng như vậy có thể thấy Bạch Mạch với trận chiến này rất hứng thú.
“Sao vậy? Anh khinh thường Thiên Sơn Tà Dương à?”
Diệp Từ nhìn thấy tên đang hưng phấn đến mức tay run cầm tư liệu, nở nụ cười.
“Tuy rằng anh ta tính cách có chút ích kỉ, nhưng mà ai chẳng ích kỉ chứ. Chúng ta có chút mâu thuẫn với anh ta, nhưng không thể không thừa nhận Thiên Sơn Tà Dương là người có nghị lực. Anh ta có thể vì một trang bị bạo dẫn cực thấp mà đi phó bản mấy trăm lần đến khi xuất hiện trang bị đó mới thôi…”
Nói xong, Diệp Từ nhún nhún vai cười với Bạch mạch.
“Nếu như là anh chắc chắn anh không đủ kiên nhẫn, mấy chục lần đến mấy trăm lần chắc sẽ buồn nôn chết”
Bạch Mạch gật đầu đồng ý với Diệp Từ, nhưng rồi anh lại nở nụ cười.
“Cũng chẳng sao, ít nhất nó nói lên tay của anh đỏ hơn tay của Thiên Sơn Tà Dương nhiều”
Diệp Từ nhìn thấy gương mặt cười đến đỏ của Bạch Mạch cảm thấy dở khóc dở cười. Tay đen tay đỏ cô không có tư cách nói về vấn đề này. Đặc biệt là tên có tay đỏ thẫm là Bạch Mạch trước mặt đây, cô vẫn là nên kiếm cái góc nào trồng nấm đừng nói gì thì hơn.
“Bọn họ không biết sẽ khiêu chiến bao nhiêu người nhỉ? Nếu có thể khiêu chiến không giới hạn số người quy định thì tốt”
Diệp Từ nhíu mày thở dài, trên gương mặt đầy tiếc hận. Suy nghĩ của cô người khác không rõ, chứ sao qua nổi mắt Bạch Mạch. Vì vậy, anh không nhịn được khinh bỉ cô.
“Nói thẳng luôn đi, em mong bạo được trang bị của người ta chứ gì. Em nghĩ bên kia ngu à, họ tích góp được trang bị không dễ, nếu chọn không giới hạn người chơi, bị em bạo ra mấy kiện không phải sẽ khóc thét à”
“Nếu như người ta nghĩ vậy thật, em không tham gia đâu”
Vừa nghe nói xong, Diệp Từ cảm thấy mất hứng.
“Em còn tưởng bạo được mấy trang bị, ai dè không được gì”
Bạch Mạch nhìn trang bị của Diệp Từ từ trên xuống dưới, đành phải gật đầu đồng tình với cô.
“Sau khi lên cấp 60 em chưa đổi vũ khí à?”
Diệp Từ gật gật đầu, u oán nhìn Bạch Mạch.
“Mọi người đi phó bản không mang em…”
Mà Diệp Từ phẫn uất Bạch Mạch tỏ ý không quan tâm, anh chỉ gật đầu.
“Trang bị kém như vậy không mang theo em được, em cứ ở đây chờ đi. Sau khi quay video rồi anh đưa em là được”
Nói xong rồi lướt qua Diệp Từ, bắt đầu chỉ huy mọi người bố trí cho công hội chiến. Đáng chết Bạch Mạch!!! Đã như vậy còn kêu em về làm cái gì???
Vậy nhưng, Diệp Từ không trách Bạch Mạch. Cô biết anh làm vậy là có lí do riêng của mình. Bởi vì cô thường xuyên không tham gia hoạt động của côn hội, nên tài liệu của công hội nắm về cô không hoàn chỉnh lắm. Nếu như bây giờ cô đi theo tham gia thì trang bị, cấp bậc, kĩ năng và thú cưng sẽ bị bên kia biết hết. Mà nếu Thiết Huyết biết, Thịnh Thế cũng sẽ biết.
Tuy Diệp Từ không biết mình có thể giấu diếm được thực lực của mình trước mặt công hội bao lâu, càng lâu càng tốt thôi. Cô cần thời gian để kiếm một bộ trang bị khác phù hợp hơn, đủ thời gian để tôi luyện kĩ thuật của mình, để chúng thực dụng hơn. Càng cần nhiều thời gian để Lão Lục phối hợp với mình tốt hơn. Tuy rằng cô luôn trông chờ trận bão táp mưa sa cuối cùng, nhưng không vì vậy mà nóng nảy. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô biết rằng bộp chộp là ma quỷ, câu này đúng chứ không hề sai.
Diệp Từ khó có dịp ngồi trong phòng hội nghị với Bạch Mạch và cao tầng của công hội xem video đánh nhau. Cô xem tới xem lui, tua qua tua lại, sau đó mới bắt đầu biên tập lại video rồi tổng hợp thành một video hoàn chỉnh. Trong quá trình này, Bạch Mạch luôn ngồi cạnh cô. Trong phòng lớn như vậy chỉ có hai người, Bạch Mạch chống cằm nhìn Diệp Từ rồi ngáp dài ngáp ngắn.
“Sao vậy, còn chưa xem xong à?”
“Thiết Huyết khi em rời đi và bây giờ khác nhau hoàn toàn, rất mạnh. Chúng ta thắng thật ảo”
Diệp Từ lại tiếp tục xem video lần nữa.
“Đúng là rất ảo, nếu không phải mọi người phối hợp tốt. Chỉ sợ hiện tại đang ngồi khóc lóc kể lể mình thua oan rồi”
Bạch Mạch nhìn lại video đang chiếu trong phòng họp.
“Bọn họ không có nhiều người, nhưng mỗi người đều là tinh anh. Có thể thấy được Thiên Sơn Tà Dương đã tốn bao nhiêu tâm huyết cho đoàn đội này, chỉ là…”
Nói đến đây Bạch Mạch nhíu mi, ánh mắt cũng ngưng trọng.
“Chỉ là sao?”
Diệp Từ vẫn không rời mắt khỏi video, chỉ lẳng lặng hỏi Bạch Mạch.
“Chỉ là…”
Bạch Mạch ngẫm nghĩ một chút vẫn nói ra.
“Thiết Huyết không phải là đang đối địch với Chiến Qua sao? Hiện tại Chiến Qua đã phát triển lớn như vậy rồi, nếu Thiết Huyết không phát triển hơn, chỉ sợ sẽ bị Chiến Qua thâu tóm. Đây không phải là ảnh hưởng đến họ ngay cả trong hiện thực hay sao? Thiên Sơn Tà Dương đang nghĩ gì vậy?”
“Ai biết đâu”
Thật ra Diệp Từ biết chuyện này, cô cũng có cách lí giải của mình. Nhưng cô và họ cũng có quan hệ gì đâu, nghĩ cũng lười nữa. Chỉ là nhàn nhạt nói ra.
“Người thừa kế hào môn có những chuyện không phải người như chúng ta có thể biết được”
Nói xong, cô cầm video rồi đứng dậy, cười với Bạch Mạch.
“Ý của em là trai cò đánh nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi”
Sau đó, cô rời khỏi cửa. Lúc đi ngang còn vỗ vỗ vai Bạch Mạch. Bạch Mạch vẫn chống cằm nhìn cô, bỗng nói:
“Chúng ta biết ghi video bán kiếm tiền, Thiết Huyết có làm vậy không?”
“Bọn họ bán cho ai?”
Diệp Từ ngừng lại, xoay người nhìn Bạch Mạch, anh khẽ cong cong môi.
“Tiểu Từ, không cần giả ngu, em biết mà”
Diệp Từ thở dài.
“Anh nói như vậy tự nhiên em hối hận quá, biết vậy em đi tham gia công hội chiến rồi”
“Ngu ngốc, Khinh Phong là người thông minh”
Bạch Mạch duỗi người, yên vị nằm trên bàn. Hai tay buông thả trên đầu gối. Anh mê man nói thầm, như là với như Diệp Từ, cũng như nói với bản thân mình.
“Đoàn Đạo Tặc chúng ta phát hiện ra một con đường đi đến thành Tác Đa Mã khá an toàn, chúng ta chuẩn bị công thành. Lúc đó anh sẽ báo em”
“Vâng, được rồi”
Diệp Từ vẫy tay, rời khỏi phòng còn không quên đóng cửa.
“Liễu Sơ Cuồng à? Đến quán bar Hồ Thượng ở thành Hồng Hồ chờ tôi”
Quán bar Hồ Thượng là một quán bar nổi tiếng ở thành Hồng Hồ. Tuy rằng nó nằm trong thành, đi bằng đường nào cũng phải ngồi thuyển nhỏ mới đến được, nhưng vẫn luôn luôn kín chỗ. Nguyên nhân chủ yếu là do quán bar này rất đẹp, cảnh sắc hai bên bờ cực lãng mạn. Quán bar nằm giữa mặt hồ, trên mặt nước còn có hoa rơi, đây là một nơi lãng mạn thích hợp cho hẹn hò. Không chỉ vậy, ở dưới nước còn có chỗ bắn pháo hoa. Nơi này trở thành nơi cầu hôn xác suất thành công cao nhất của toàn bộ Đông bộ đại lục.
Liễu Sơ Cuồng ngồi ở một bàn ngoài trời, tuy rằng vị trí của anh không phải là vị trí tốt nhất. Nhưng vẫn có thể thấy được một vùng của hồ nước lớn, còn có thể nghe thấy nhiều NPC khẽ cười, quang cảnh vẫn rất tốt đẹp. Giữa khung cảnh như vậy, Liễu Sơ Cuồng lại cảm thấy không thoải mái. Vì không biết ai đã đặt quy định, nam nữ đến quán bar Hồ Thượng thì sẽ đổi thành trang phục nhẹ nhàng, không mang vũ khí, hi vọng không phá không khí lãng mạn nơi đây.
Nhưng mà quy định như vậy, Liễu Sơ Cuồng thật không biết. Anh một thân áo giáp, còn mang thêm một thanh kiếm và một tấm chắn rất lớn. Sau khi ngồi xuống, từng người chơi một quay lại nhìn anh. Ban đầu Liễu Sơ Cuồng cứ nghĩ họ có thể ngưỡng mộ trang bị của mình, nên không để ý mất. Trong Vận Mệnh, bảng xếp hạng Chiến Sĩ anh có thể đi vào top 100, mỗi ngày đều có rất nhiều người chú ý cũng quen rồi. Chỉ là, không hiểu sao một lúc sau anh mới bắt đầu thấy kì lạ. Không rõ tại sao ánh mắt của mấy người chơi này nhìn anh cứ kì lạ như vậy.
Anh có thói quen là không bao giờ để người khác chờ, vì vậy đến trước giờ hẹn đến nửa tiếng. Diệp Từ lại là một người đúng giờ từng phút, sẽ không đến trễ nhưng đừng mong cô đến sớm. Cho nên trong lúc chờ đợi, Liễu Sơ Cuồng bị các cặp tình nhân ngồi nhìn trong vòng nửa giờ, khiến anh xấu hổ muốn kiếm khe nào chui xuống luôn.
Cuối cùng, anh cũng đoán được là người chơi ở quán bar này đang nhìn cái gì rồi. Nhưng mà, anh thà không biết còn hơn. Vì anh không có đồ thời trang, tuy rằng mặc chiến phục thì hơi khác người, nhưng anh không thể cởi sạch ra hết được. Cứ vậy, Liễu Sơ Cuồng như đứng đống lửa như ngồi đống than suốt ba mươi phút chờ Công Tử U.
Anh có chút an ủi là, Công Tử U cũng mặc chiến phục đến. Cung tên sáng chói sau lưng cô hiên ngang đi vào quán bar rất tự nhiên. Cô đi đến gần Liễu Sơ Cuồng ngồi xuống, không hề quan tâm đến ánh mắt quái dị của những người xung quanh.
Nếu chỉ có một Liễu Sơ Cuồng thì người chơi nhìn sẽ ngại ngùng, nhưng giờ thêm một Công Tử U… anh cảm thấy tâm lí cân bằng hẳn. Anh xấu hổ nói với Diệp Từ.
“Công Tử U, sao cô cũng mặc đồ này tới?”
“Cũng?”
Diệp Từ nhìn đồ mình vẫn luôn mặc.
“Tại sao à? Tôi luôn mang trang bị này mà, sao vậy?”
“Không phải, ý tôi không phải vậy”
Liễu Sơ Cuồng cảm thấy Diệp Từ không có gì lạ, chỉ có thể ho khan chút, không quản người khác ánh mắt, tò mò hỏi:
“Sao cô lại hẹn tôi ở đây? Chỗ này…”
Liễu Sơ Cuồng định nói với Diệp Từ chỗ này là chỗ người yêu người ta hẹn hò, vì sao Công Tử U lại muốn hẹn mình đến đây? Không lẽ cô ấy có ý khác với mình. Nhưng mà anh vừa nghĩ đến đây đã bị ném văng đi. Điều này tuyệt đối không có khả năng, mình đang suy nghĩ nhiều thôi. Đừng nói cô ấy có ý gì, cho dù có… cái người tình tai tiếng của cô ấy không bao giờ đồng ý đâu.
“Đây à? Chẳng lẽ anh không biết ở đây có đồ ăn tăng 100 điểm vật lí à? Còn 3 giờ lận. Cho dù luyện cấp hay đi phó bản đều tốt, không đến ăn là ngốc đó”
Diệp Từ nói xong nhìn Liễu Sơ Cuồng bằng một ánh mắt như nhìn thiểu năng. Liễu Sơ Cuồng bưng rượu lên nhấp, nhẹ nhàng thở ra.
Quả nhiên là anh suy nghĩ nhiều. Công Tử U không bao giờ để ý đây là thánh địa hẹn hò, hay là kinh đô tình yêu. Trong mắt cô ngoại trừ thuộc tính, chiến đấu, phó bản thì không có gì khác. Anh nhìn Công Tử U, lại tiếp tục thở phào. Còn may là anh suy nghĩ nhiều, chứ nếu lọt được vào mắt xanh của cô gái này, không chừng cô ấy sẽ không biến thành chim nhỏ nép vào người mà sẽ lôi cung ra, nói với bạn, giờ theo hay là không?
Nghĩ đến đây, Liễu Sơ Cuồng rùng mình một cái. Tuy rằng anh không phải người thích bát quái, nhưng Công Tử U và Tây Bộ Đại Lục Lưu Niên anh biết, chuyện hai người anh có nghe phong phanh. Anh cảm thấy vô cùng kính nể Lưu Niên. Anh ta nhẫn nại và chống bạo lực chắc chắn là trình độ xưa nay chưa từng có…
“Tuy rằng không thể cam đoan họ giấu con át chủ bài, nhưng lần này biểu hiện của họ rất mạnh. Anh nói giá đi”
Diệp Từ đưa một đoạn trích ngắn cho Liễu Sơ Cuồng để anh bắt đầu định giá, vừa nói cô vừa ăn vặt không ngừng. Đúng vậy, chính là loại đồ ăn tăng 100 công kích vật lí mà cô nhắc đến lúc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.