Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 4:




Bạch Mạch tự nhiên biết Diệp Từ muốn nói gì: “Sao em có thể nói chuyện không suy nghĩ vậy, nếu chỉ có đẩy mạnh tiến độ mới được xem là đoàn đội, vậy tất cả công hội đều là công hội phó bản cả, tuy đẩy mạnh tiến độ là hình thức chủ lưu, nhưng phải đa dạng hóa công hội mới được xem là công hội, giống như trong gia đình phải có người kiếm tiền, tất nhiên cũng phải có người tiêu tiền, đây là sự cân bằng của thu chi. Anh là người tiêu tiền, còn em càng thích hợp đi kiếm tiền, đương nhiên em cũng có thể làm người tiêu tiền, anh sẽ đi kiếm tiền, có điều không hề thuận buồm xuối gió mà thôi.”
Diệp Từ không trả lời, Bạch Mạch tiếp tục nói: “Tiểu Từ, anh hiểu em, em không phải loại người thích gò bó, kỳ thật như bây giờ cũng tốt. Về phần em nghĩ mình không phải thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng đó hoàn toàn sai lầm. Nếu không chúng ta cược đi.”
“Cược?”
“Giờ em chọn bất kì bản đồ nào đó mở đồ sát, bắt đầu giết người, kích khởi sự phẫn nộ của toàn dân xong, bọn họ sẽ đi tìm em trả thù hay là Thiên Thiên Hướng Thượng?”
Diệp Từ ngạc nhiên: “Vì sao phải làm vậy?”
“Nếu bọn họ tìm em, vậy thuyết minh em nghĩ đúng, không phải chỉ mỗi em cảm thấy mình không phải thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng, mà tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.” Ngón tay thon dài của Bạch Mạch đánh nhẹ trên khôi giáp, như đang đàn dương cầm: “Nếu họ tìm đến Thiên Thiên Hướng Thượng, mặc kệ là tiểu hào hay bất kì ai của công hội bọn họ đều sát, vậy thuyết minh tất cả mọi người xem em là thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng, em tạo nghiệp, công hội phải hoàn trả.”
Nói đến đây, Bạch Mạch áp sát vào gương mặt Diệp Từ, đôi mắt sáng ngời, môi cười đầy mị hoặc: “Sao cược với anh không?”
Diệp Từ nhìn Bạch Mạch như nhìn một kẻ ngốc: “Anh là ngu ngốc à? Việc này cũng dám đem ra cược?”
“Vì sao không thể?”
“Đây là việc không hề có lợi cho công hội đấy.”
“Thì sao?” Bạch Mạch híp mắt, lúc này anh chẳng khác gì một tên lưu manh cả: “Dù sao lập công hội cũng để chơi thôi, chơi kiểu này cũng chẳng sao. Mọi người vừa mới đoạt first kill, thêm việc này càng thú vị.”
“Anh bệnh lắm rồi.” Diệp Từ thì thào : “Hoạt động thú vị kiểu này......”
“Có gì không thể.” Bạch Mạch nói xong liền đứng lên, còn không quen kéo Diệp Từ dậy, ánh mắt tràn đầy hưng phấn: “Đi thôi anh biết em rất hứng thú với đề nghị đó, hai chúng ta cùng đi?”
“Bạch Mạch, anh điên rồi, sao có thể lấy danh dự công hội ra đùa được, mọi người vất vả tăng danh vọng như vậy, bởi vì anh, ngày mai Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ đành đeo xú danh thôi.” Bạch Mạch động kinh, Diệp Từ đương nhiên sẽ không hùa một bè với anh, cô bỏ tay Bạch Mạch ra: “Anh là hội trưởng, phải có tinh thần bảo vệ công hội, sao lại nghĩ ra cách tổn hại như vậy?”
Bạch Mạch tủm tĩm nhìn cô cười, đợi đến lúc Diệp Từ mắng xong mới chậm rãi nói: “Em xem, chính em còn không chịu nhận mình cũng là thành viên trong công hội? Em còn không chịu nhận em không quan tâm tới công hội?”
“Em sao nào?” Diệp Từ cảm thấy hôm nay chỉ số thông minh của cô có chút thấp, không biết có phải do uống rượu hay không, vì sao cô không thể lý giải câu nói của Bạch Mạch.
“Nếu em không cho rằng mình là một phần của Thiên Thiên Hướng Thượng, em sẽ không cho rằng mình là người của đoàn đội đó, em cần gì phải lo lắng cho danh dự của bọn họ?” Bạch Mạch nâng tay, nhẹ nhàng đặt trên tóc Diệp Từ: “Tiểu Từ, không cần quá thông minh, đôi khi càng thông minh càng dễ dàng ngớ ngẩn.”
Diệp Từ nhìn Bạch Mạch không nói chuyện, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được câu nói của Bạch Mạch, cô cúi đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười: “A, việc này thật đúng là ngớ ngẩn nhỉ.”
Bạch Mạch ôm cô vào lòng, hai tay ghì chặt cô “Thật ra anh thấy đôi lúc em ngốc một chút, mới giống nhóc con.”
Nghe xưng hô dạng này, khóe môi Diệp Từ cong lên. Tiểu cô nương......
Đã bao lâu rồi chưa từng nghe cách gọi này nhỉ, sao càng nghe càng không thấy tự nhiên đâu?
Diệp Từ đẩy Bạch Mạch ra, sau đó không chút khách khi đá anh một cước, Bạch Mạch bị tình huống đột nhiên làm hồ đồ, nhất thời không phản ứng kịp, trực tiếp ngã xuống đất. “Em làm gì?”
Diệp Từ nhướng mi, dẫm lên ngực Bạch Mạch, hơi cúi người nhìn anh: “Bạch Mạch, có phải da anh ngứa? Nhóc con? Anh xem em là đứa trẻ lên 5?”
“Không phải, ý của anh là em thường xuyên ngu ngơ cũng là một việc tốt.” Bạch Mạch thở dài một hơi, nhìn trong mắt Diệp Từ xuất hiện sự khôn khéo, nhịn không được nghĩ quả nhiên cơ hội loại này thật sự rất hiếm có. Diệp Từ của bây giờ, chắc chắn không thể thấy nữa rồi.
“Hừ hừ.” Diệp Từ hừ mạnh, hung hăng đạp Bạch Mạch hai cái, không muốn để ý anh nữa, xoay người logout .
Có lẽ Bạch Mạch khơi thông đúng chỗ, tuy Diệp Từ ngẫu nhiên cũng rối rắm chút, nhưng thật ra đã quên vấn đề này ít nhiều. Mấy ngày gần đây cô không có thời gian lên diễn đàn, nguyên nhân không gì khác ngoài việc sắp thi học kì, Diệp Từ không muốn lưu ban, đành phải lao đầu vào học.
Ngẫm lại cũng đủ vất vả, trước khi sống lại cô cũng từng học đại học rồi, sau khi sống lại còn phải học lần nữa. Không chỉ thế, càng làm Diệp Từ rối rắm là vì sao cô không hề giống nhân vật chính trong các cuốn tiểu thuyết nọ, sau khi sống lại việc gì cũng vô sự tự thông, môn nào cũng mãn phân. Cô thì ngược lại, thứ gì cũng phải nổ lực cố gắng, bởi vì kiến thức kiếp trước học được cô đã trả lại toàn bộ cho giảng viên rồi, nếu không cố gắng, cô chỉ đành ngồi đợi học lại thôi.
“Tiểu Từ, cậu thấy cậu thi thế nào?” Ra khỏi trường, Phương Tô Tô nhìn vẻ mặt xanh xao của Diệp Từ, không khỏi lo lắng: “Đề thi khó quá đi.”
“Đâu chỉ khó, mấy giáo viên nọ không hề giảng trọng điểm ở đâu, quyển giáo trình dầy như vậy mình căn bản chưa xem xong, dù xem xong rồi cũng không nhớ được, tớ thấy học kì này tớ bi kịch rồi.” Diệp Từ thở dài, có lẽ cô là người sống lại khổ bức nhất trong nhóm người sống lại rồi, cư nhiên thi rớt.
“Không nhất định, bình thường cậu không trốn học, mỗi lần điểm danh đều có mặt, giáo viên nhất định cộng thêm điểm.” Phương Tô Tô an ủi Diệp Từ, thật ra trong lòng cô cũng lo lắng, đề thi năm nay khó quá.
Nhắc tới đều này mắt Diệp Từ trợn trắng, may mà cô là người sống lại, biết giáo viên môn này thích ghi nhớ những gương mặt hay trốn học trong đầu, đợi đến cuối kỳ mới trả thù, nên mới không dám trốn tiết ông, nếu không biết, mà trong game lại bận rộn như vậy, cô không trốn học mới là lạ.
“Hy vọng thế đi.” Trong lòng Diệp Từ bất an, cô chỉ hi vọng mình đạt điểm qua là được, cao quá là hi vọng xa vời, trăm ngàn lần không thể rớt. Tuy tiền thi lại không nhiều, nhưng lại ảnh hưởng đến tầm bằng tốt nghiệp. Dù cô có lại đại thần trong game, dù có là người sống lại, nếu không thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp, Diệp Từ nghĩ, cô khó mà mở miệng nói cho cha mẹ biết được.
Có ai sống lại khổ bức như cô không hả.
Phương Tô Tô cùng Diệp Từ ôm sách về, mới đến cửa trường, điện thoại Diệp Từ liền vang, cô luống cuống tay chân mở ra, cư nhiên là cha mẹ gọi tới. Trừ việc dặn cô về nhà sớm, còn nói bữa tối có tiệc, bảo cô và Bạch Mạch nhanh đến địa điểm, bọn họ mang Đàm Phá Lãng đi trước
Tắt cuộc gọi, Diệp Từ nghiến răng nghiến lợi. Đây thật là có con trai quên con gái, ăn một bữa cơm mà cũng không quên mang theo tiểu tử kia, còn cô với Bạch Mạch phải đi xe bus, thiên lý ở đâu?
Sauk hi Phương Tô Tô biết chuyện Diệp Từ để ý, cô cười ngửa tới ngửa lui, nói thẳng lòng dạ Diệp Từ hẹp hòi, may mà Bạch Mạch đến vừa lúc, nếu không không biết Diệp Từ còn bị Phương Tô Tô chê cười thành dạng gì nữa.
Thấy Bạch Mạch vẫy Diệp Từ từ đằng xa, mặt mày Phương Tô Tô mang cười áp sát vào Diệp Từ, nhỏ giọng nói: “Diệp Từ, cậu với Bạch Mạch thật chỉ là bà con xa à?”
“Đương nhiên là thật.” Diệp Từ nhìn nụ cười ẩn ý của Phương Tô Tô: “Mẹ và cô là chị em ruột, chỉ mối quan hệ này thôi, cậu thấy sao?”
“Ai, vậy thì đáng tiếc quá.” Phương Tô Tô thở dài một hơi, còn nói: “Kỳ thật, cho dù là bà con xa thì sao chứ.”
“Cậu muốn nói gì đấy?” Diệp Từ bị Phương Tô Tô đá lông nheo, chẳng hiểu ra sao: “Mình phải đi.”
“Cũng không có gì, ý tớ là bà con xa kết hôn, đứa nhỏ sinh ra không nhất định bị nhược trí.”
Diệp Từ hơi hơi sửng sốt, lông mày dựng thẳng, đuổi theo cô ấy dọa đánh: “Uy uy uy, Phương Tô Tô da cậu dày quá ha.”
“Đừng đừng đừng, mình chỉ thấy hai người xứng đôi thôi, nếu không cậu suy nghĩ chút đi.” Phương Tô Tô ha ha cười, thấy Tần Sở Nhược đến, vội vàng chạy qua đó: “Mình đi rồi, cậu bảo trọng nhá.”
Diệp Từ nhìn Phương Tô Tô chạy xa, thở dài một hơi, bọn họ vĩnh viễn không biết ý nghĩa của Bạch Mạch đối với cô là gì. Đó là một loại thân hơn cả ruột thịt, kiếp trước, kiếp này, bất kể nguyên nhân gì cũng không thể xóa bỏ.
Bạch Mạch đã đem máy game và quần áo cả hai chuyển về nhà, lúc này đến cầm sách giúp Diệp Từ.
Ngồi trên xe, Bạch Mạch hỏi Diệp Từ: “Tối hôm nay ăn gì?”
“Em không biết, mẹ không nói rõ, chỉ bảo tự đến, không được muộn, bọn họ mang thằng nhóc thúi đi trước rồi.” Diệp Từ nói đến đây liền nhướng mày “Bọn họ có xe, vì sao bắt mình đi xe bus?”
“Bởi vì chúng ta lớn rồi, còn em ấy còn nhỏ.” Bạch Mạch biết Diệp Từ giả vờ tức giận, chỉ mạnh miệng thôi, bắt đầu trêu ghẹo cô: “Hay là em làm bộ mình cũng còn bé, anh cõng em đi.”
Diệp Từ trừng Bạch Mạch, trực tiếp phân anh vào nhóm người ngu ngốc.
Về nhà, Tả Hiểu Lan, Diệp Nam Thiên và Đàm Phá Lãng đều đi rồi, chỉ để lại tờ giấy ghi địa chỉ cần đến, dặn hai người nhanh xuất phát. Diệp Từ tùy tiện rửa mặt chải đầu, thay đổi bộ quần áo rồi ra ngoài cùng Bạch Mạch.
Bạch Mạch có vẻ rất tò mò với bữa ăn lần này, ngồi trên xe, anh hỏi Diệp Từ: “Tiểu Từ, em nói xem, có phải cho em đi xem mắt mới có bữa ăn này không?”
“Đầu anh bị nước vào à.” Mắt Diệp Từ trợn trắng, không hề để tâm lời nói của Bạch Mạch.
“Anh nói thật.”
“Xem mắt còn đem theo hai cái bóng đèn là anh và Đàm Phá Lãng?” Diệp Từ hừ hừ mũi, tuy cô mới 19 tuổi, nhưng dù gì cũng là người sống lại, cộng dồn tuổi kiếp trước, cô nhưng lớn hơn Bạch Mạch không ít đâu.
“Kêu anh đi không phải trợ trận cho em sao?” Bạch Mạch tỏ vẻ thực hưng phấn, thoạt nhìn anh còn chưa xem mặt qua bao giờ, nên mới chờ mong như thế.
Diệp Từ nói năng thận trọng, không nghĩ hạ thấp số thông minh của mình, chạy theo chủ đề đó của Bạch Mạch.
Đến nơi ăn cơm, vào phòng, Diệp Từ mới biết được quả nhiên không như ý. Người cùng ăn hôm nay, cô vốn nghĩ cả đời không còn gặp lại, nhưng không ngờ lại thấy mặt.
Bốn gia đình.
Bốn gia đình mang theo con của họ, toàn bộ đã ngồi vào bạn, Diệp Từ và Bạch Mạch vào phòng, đầu tiên là ngây ngẩn cả người, sau đó đến Bạch Mạch. Có điều may mà Bạch Mạch phản ứng nhanh, lập tức trạc Diệp Từ, để cô hồi phục tinh thần, hai người vội vàng chào hỏi người lớn.
“Bao nhiêu năm rồi, cô chưa thấy Tiểu Từ và Bạch Mạch nhỉ, Bạch Mạch trưởng thành nhanh quá.” Mẹ Lưu Sướng là người dịu dàng, liên tục hỏi han bọn cô, người khác cũng bắt đầu trò chuyện.
“Chúng ta đã nhiều năm không cùng ăn cơm rồi nhỉ.” Bố Đổng Âm cũng cười nói: “Con của mình nhìn thì không biết, nhưng vừa xem mấy đứa này liền nhận ra đã trưởng thành cả rồi, chúng ta cũng già đi.”
Lời nói của ba Đổng Âm được tán thành, bọn họ nhanh chóng trò chuyện vui vẻ.
Không khí thân thiện, nhưng sáu đứa trẻ lại khác, tuy ngồi cùng nhau, nhưng là nhìn ra được, bọn họ rõ ràng không yên lòng. Đổng Âm với Dịch Thương nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Diệp Từ nói khễ với Lưu Sướng, Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng lại không biết đang bàn về chuyện gì, cười rất vui vẻ.
Tuy ai cũng hoạt động riêng lẻ, nhưng nhìn tổng thể thoạt nhìn khá hài hòa.
“Bữa ăn lần này ai mời khách?” Diệp Từ thật sự nghĩ không ra đã bao nhiêu năm chưa từng gặp mặt mọi người đầy đủ thế này, chuyện lần trước đã huyên đến vậy, cư nhiên còn mở liên hoan. Kỳ thật mở liên hoan với nhà Lưu Sướng Diệp Từ sẽ không để ý, chỉ là cô không muốn có liên hệ gì với Đổng Âm và Dịch Thương.
“Dù sao cũng không phải cha mẹ mình đề nghị, chắc là bố Đổng Âm, cha mẹ Dịch Thương tích cực hưởng ứng, cha mẹ cậu thì nể tình, vốn không muốn đến, không dám trèo cao nhưng nghe cha mẹ cậu đi, cha mẹ mình cũng đành đi theo.” Giọng Lưu Sướng rất nhỏ, trừ bỏ cô và Diệp Từ, không ai nghe thấy. Giọng điệu cũng không tốt, thoạt nhìn đã có chuyện xảy ra khiến tâm tình Lưu Sướng không vui.
Diệp Từ có thể cảm giác ra, có điều không nhiều chuyện, dù sao đây là việc của bậc trưởng bối, bọn họ không nên xen vào.
“Vậy mục đích của bữa cơm này là gì?”
“Nói là liên lạc cảm tình, nhưng ai biết được?” Lưu Sướng hiển nhiên không tin tưởng lí do đó.
“May quá......” Hai cô đang nói chuyện, đồ ăn được dọn lên bàn. Mỗi món đều tinh xảo và đẹp mắt, vừa nhìn chỉ biết giá cả xa xỉ, Diệp Từ sờ sờ túi tiền, thở hắt ra.
“May gì?”
“May mà mình cầm thẻ theo.” Diệp Từ cười với Lưu Sướng: “Mình cảm thấy bữa cơm này ắt hẳn ăn không no, sờ thử, may mà có mang theo thẻ.”
“Đừng nói cậu định tính tiền nha, rõ ràng là người ta mời khách......”
“Sợ bọn họ mời, bọn mình ăn không vô.” Diệp Từ không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, nhưng trong lòng luôn không bình tĩnh được: “Hy vọng mình lo xa.”
Lưu Sướng hiểu Diệp Từ, cô thở dài một hơi: “Mình cũng mang theo, nếu bữa cơm này không thể ăn miễn phí, mình với cậu cùng trả.”
“Gần đây đánh kim đoàn khá nhiều?” Diệp Từ hắc hắc cười, người khác cô không rõ, nhưng Lưu Sướng lại kiếm không ít đâu.
Lưu Sướng cũng bật cười theo: “Không nhiều, dù sao hơn trước kia là được.”
......
“Đồ ăn đều dọn lên, nhanh ăn cơm, ăn cơm.” Ba Đổng Âm nói, rồi bảo phục vụ viên rót rượu, bộ dáng rất bận rộn.
Bậc trưởng bối vui vẻ ăn uống.
Rượu quá tam tuần, mọi người cũng ăn gần xong, ba Đổng Âm hắng giọng vào việc chính.
Từ khi Diệp Từ bắt đầu biết ghi nhớ mọi việc, chỉ cần là tiệc họp 4 gia đình, người chủ trì luôn là ba của Đổng Âm. Không giống với tính cách nhuyễn nhu của cô, ba Đổng Âm là một người giỏi đàm phán, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhà bọn họ thăng chức rất nhanh.
Chẳng qua, ngay từ đầu, cô chẳng mấy hứng thú với vấn đề họ đưa ra, cho nên lúc người khác nể tình dừng đũa yên lặng lắng nghe, Diệp Từ thực không khách khí gắp một miếng móng giò to đùng vào bát, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Hành động này trước đây vốn chẳng sao cả. Dù sao mọi người đều rõ, đại nhân nói chuyện, bọn nhỏ không mấy hứng thú, nhưng giờ lại khác, ngay lúc Diệp Từ bắt đầu ăn, Dịch Thương ngồi ở phía xa hừ mũi: “Làm như cả đời chưa từng ăn cơm miễn phí không bằng, chưa thấy qua cảnh này sao?”
Nói tuy nhỏ, nhưng ai cũng nghe được, Diệp Từ sửng sốt một chút, chưa kịp phản ứng, cha mẹ Dịch Thương lại nhanh hơn trừng cậu một cái, bảo cậu câm miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.