Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 28: Kiềm Chế




Edit: Nhung Trầm​
Thời tiết có vẻ vô cùng đẹp. Mê Vụ Sâm Lâm vốn sương mù dày đặc, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những tia sáng rực rỡ xuyên qua tán lá cây rậm rạp chiếu rọi xuống khu rừng, làm cho Mê Vụ Sâm Lâm thêm một tầng ướt át.
Diệp Từ nhanh chóng chạy xuyên qua khu rừng, bước chân cô đạp trên những cành cây dày đặc khắp nơi, lá cây ẩm ướt đến nỗi làm ướt giày cô, lạnh lẽo mà sạch sẽ, xa xa có tiếng quái vật văng vẳng trong không khí. Diệp Từ lướt đi rất nhanh, hơn nữa lại không đi đường thẳng, cô đã ở Mê Vụ Sâm Lâm nhiều ngày như vậy, đã có thể nắm rõ ràng từng ngóc ngách nơi đây. Vì thế nên cô lướt đi rất nhanh, hoàn toàn không hề lo lắng phía sau sẽ bắt kịp.
Có những lúc trong chiến đấu PVP không chỉ cần kỹ thuật, mà còn cần cả tâm lý chiến. Đặc biệt ở ngoài nơi hoang dã, nếu như anh có thể khống chế được tâm lý thì khả năng thắng đã nắm vững được tới năm, sáu phần. Ở lần đối chiến vừa rồi, tuy rằng chỉ trong vòng ba mươi giây, thế nhưng Diệp Từ căn bản đã có thể ước định định được tám chín phần thực lực đối phương. Đối phương hiện tại còn mười một người, có hai người thợ săn mang theo sủng vật, tuy rằng không bằng Lão Tứ nhưng cũng vô cùng khó chơi, đặc biệt là người mang theo Ám Nhận Hoa Ban Báo, loại sủng vật này có khả năng tìm tòi những người chơi có khả năng ẩn nấp, nếu như đẳng cấp tiềm hành không cao, rất dễ bị nó phát hiện, đoán chừng hai người thợ săn này đặc biệt để đối phó với khả năng ẩn mình của mình và Lão Tứ.
Còn có một Du Hiệp, tốc độ nhanh nhẹn, ẩn nấp, công kích đều không phải thượng đẳng, suy ra đây là một sinh tồn Du Hiệp, nhất định là có một kĩ năng hồi máu, giúp chống đỡ kéo dài chiến đấu.
Ngoại trừ ba người này, tất cả những người còn lại đều là đạo tặc, xem xét từ trang bị, những đạo tặc này đều từ cấp 58 trở lên, nhưng cũng chưa vượt qua cấp 62, thao tác rất tốt, quan trọng hơn là phối hợp của họ vô cùng hoàn hảo, nếu như bị những người này vây quanh, Diệp Từ phỏng chừng chính mình chỉ có thể chờ chết.
Có điều, cho dù đối phương vô cùng mạnh mẽ, cũng không thể nói những đạo tặc này hoàn toàn không có chút kẽ hở, Chí ít chỉ trong ba mươi giây hồi nãy, cô đã phát hiện một điều, đội trưởng của họ là một người vô cùng kích động.
Tuy rằng không biết tại sao Thịnh Thế lại giao một đội ngũ mạnh mẽ như vậy cho một đội trưởng dễ dàng bị kích động, thế nhưng Diệp Từ mơ hồ cảm thấy đây tuyệt đối là một cô hội hoàn hảo. Đương nhiên, Diệp Từ sẽ không vì vóc dáng thấp bé của người đội trưởng kích động kia mà xem thường khả năng của cô.
Diệp Từ cảm thấy nếu Thịnh Thế có thể chống lại những trò chơi khác, ngoại trừ việc họ có tiếp viện mạnh mẽ chống đỡ phía ngoài, nhất định cũng có hệ thống quản lý vô cùng trật tự. Vì thế nên chắc chắn bọn họ sẽ không có chuyện dùng những người không có thực lực. Chí ít trong việc giết đỉnh cấp cao thủ của bốn đại lục nhằm giết gà dọa khỉ toàn bộ người chơi, bọn họ nhất định sẽ không xem thường. Nhưng vì sao họ lại sử dụng một đội trưởng kích động như vậy cũng không phải là vấn đề Diệp Từ nên quan tâm lúc này.
Hiện tại vấn đề quan tâm lớn nhất của cô là làm sao thoát khỏi tình huống hiện tại, tốt hơn hết là có thể giết chết được những người phía sau.
Tốc độ Diệp Từ rất nhanh, hơn nữa lại quen thuộc với địa hình nên nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt khỏi đội ám sát. Mật Đường Barbie đang chạy về phía trước bỗng chốc dừng lại, cô nhìn xung quanh, xem xét nhận biết sự tồn tại của Công Tử U, những thành viên khác trong đội cũng dừng lại, bọn họ cũng không lên tiếng quấy rối Mật Đường Barbie. Tam Nguyệt Xuân Phong nhíu nhíu, anh xem xét thấy nên vì lợi ích công hội nên lại lên tiếng nhắc nhở Mật Đường Barbie. Anh nói: "Barbie, hiện tại chúng ta đã bị mất dấu rồi, chúng ta nên trở về báo cáo thì hơn."
Mật Đường Barbie vốn đang tìm kiếm tung tích của Công Tử U, nghe Tam Nguyệt Xuân Phong nói vậy, không khỏi cười gằn một tiếng " Em thật sự không thể nhìn ra, Xuân Phong, anh cũng là một thành viên ám sát cốt cán lại là đạo tặc lâu năm ở trong công hội, vậy mà lại sợ chết à? Chúng ta vừa mới phát hiện được Công Tử U, chỉ vừa mới mất dấu, lại phải trở về báo cáo? Lẽ nào lúc anh dẵn dắt đoàn ám sát thì là thành tích, còn khi em lãnh đạo lại chẳng là gì?"
Tam Nguyệt Xuân Phong cau mày, anh có chút không vui, hai người lại bắt đầu nổi lên xung đột, giọng diệu Tam Nguyệt Xuân Phong có chút gay gắt "Sợ chết và biết rõ chắc chắn thất bại nhưng lại liều chết tiến lên lại là hai việc khác nhau. Em không sợ chết, nên vì thế nên em mới kéo mọi người theo, để cho mọi người rơi trang bị à? Em không thử ngẫm lại xem, ở trong tình huống này, chúng ta có bao nhiêu phần thắng! Nếu như toàn quân bị diệt thì làm sao bây giờ!"
"Anh đang nói cái gì! Cố tình nâng uy phong người khác để diệt ý chí quân mình! Đội ám sát Thịnh Thế tại sao lại có loại người như anh chứ! Bình thường nhìn không ra, anh lại có bộ dáng này!" Mật Đường Barbie cười lạnh "Anh chỗ nào thấy chúng ta thất bại? Chúng ta có tới mười một người, đối phương thì chỉ có một! Anh quá tự ti rồi! Anh thật sự cho rằng Công Tử U là thiên hạ vô địch sao! Theo em được biết, thao tác của cô ta còn kém Lưu Niên một bậc, Lưu Niên còn phải chạy trối chết dưới sự truy đuổi của chúng ta, hiện tại đối mặt với Công Tử U, anh lại muốn em từ bỏ, anh cố ý xem thường em phải không?"
"Lần này hoàn cảnh không giống nhau! Lần trước đối chiến với Lưu Niên chúng ta hoàn toàn chiếm ưu thế, đó là vì địa hình ở sa mạc, còn lần này là ở rừng rậm, sương mù dày đặc, hơn nữa chúng ta lại không quen thuộc địa hình ở đây, còn Công Tử U đã lăn lộn ở đây một thời gian dài, chúng ta hoàn toàn thua thiệt về mặt hoàn cảnh!" Tam Nguyệt Xuân Phong thật sự muốn mở đầu Mật Đường Barbie ra để xem xét trong đầu cô là thứ gì, sự việc rõ ràng như vậy mà cô không nhìn ra sao?
Đương nhiên là không phải, Mật Đường Barbie cũng có thể xem là thành viên lão luyện của đoàn ám sát, tuy rằng tuổi cô không lớn, nhưng cũng đã tham gia rất nhiều phi vụ ám sát. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, cô vốn chứa một phần tâm tư nhất định phải giết chết Công Tử U để vươn lên dẫn đầu vượt qua danh tiếng của Tam Nguyệt Xuân Phong, hơn nữa vừa nãy cô đã bị Công Tử U hung hăng khiêu khích, vì thế làm sao cô có thể bỏ qua được.
Con người sống ở trên đời này, có những người sẽ cho rằng mặt mũi của mình không thể ném đi, còn có một số người lại cho rằng mặt mũi cũng không quá quan trọng.
Rất hiển nhiên, Mật Đường Barbie là loại người đầu tiên, khát vọng vươn lên vị trí cao cùng với việc bị Công Tử U khinh bỉ khiến cho cô nảy mầm kích động bất luận thế nào cũng phải đuổi giết được Công Tử U.
Kích động là ma quỷ, người trong một lúc bị kích động nhất định sẽ chịu trừng phạt của nó.
Mật Đường Barbie lạnh lùng nhìn Tam Nguyệt Xuân Phong, không tiếp tục tranh luận cùng anh nữa, cô cảm giác tôn nghiêm của mình trước nay chưa từng bị xâm phạm, thế mà trong tình huống Tam Nguyệt Xuân Phong không phải là đội trưởng lại liên tiếp chỉ trích chỉ thị của mình là không đúng, điều này đã đụng chạm đến sự nhẫn nhịn cực hạn của cô. Vì thế nê Mật Đường Barbie đã làm một chuyện khiến tất cả đội viên khác cũng như Tam Nguyệt Xuân Phong hoàn toàn bất ngờ.
"Bạn đã bị đội trưởng Mật Đường Barbie đá ra khỏi đội ngũ." Tam Nguyệt Xuân Phong sững sờ nghe nhắc nhở của hệ thống, sau đó trợn to mắt cả giận nói "Mật Đường Barbie, rốt cuộc cô đang làm gì!"
"Đội của tôi không cần loại đội viên không phục tùng lãnh đạo như anh." Mật Đường Barbie hếch cắm lên, lạnh lùng hừ giọng, sau đó cô cảm nhận được sự tồn tại của Công Tử U, liền không thèm quan tâm phản ứng của Tam Nguyệt Xuân Phong, trực tiếp rời đi.
Những đội viên còn lại, hai mặt bối rối, vừa nhìn Tam Nguyệt Xuân Phong, lại nhìn Mật Đường Barbie đang rời đi, cũng không biết làm sao cho tốt. Dù sao cả Mật Đường Barbie lẫn Tam Nguyệt Xuân Phong đều thuộc về lãnh đạo đoàn ám sát, chỉ là hôm nay phân công khác, nhưng đều là những người có cấp bậc cao.
"Xuân Phong...."
"Mọi người đi đi, việc này không liên quan đến mọi người, nếu như làm trái ý cô ta, mọi người có thể bị trừng phạt." Tam Nguyệt Xuân Phong đứng tại chỗ khoát khoát tay, ra hiệu cho những thành viên khác đi theo, tránh tạo ra phiền toái lớn hơn.
Các thành viên đoán ám sát cũng biết việc này không phải là việc họ có thể xử lý, liền liên tiếp gật đầu, sau đó chạy theo hướng Mật Đường Barbie biến mất, trong nháy mắt đã không còn thấy tung tích.
Tam Nguyệt Xuân Phong đứng tại chỗ hồi lâu. Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng cũng đi theo. Kỳ thực anh hoàn toàn có thể bỏ đi, chỉ là trong lòng anh không thể bỏ được kết quả cuối cùng, anh sợ Mật Đường Barbie ăn thiệt thòi, như vậy Thịnh Thế sẽ bị mất hết thể diện.
Diệp Từ đương nhiên không biết sự tình của đối phương, cô ung dung bố trí cạm bẫy lần thứ hai cho đoàn ám sát đang tiến về phía mình. Cô đã sớm bố trí cạm bẫy, tính toán thời gian, khoảng năm phút đồng hồ nữa cạm bẫy sẽ biến mất, nếu như thuận lợi, năm phút này có thể kết thúc hoàn toàn trận chiến đấu này.
Diệp Từ cố ý chậm lại, để những sát thủ kia có thể đuổi tới, sau đó phục hồi tốc độ dẫn đoàn ám sát về phía cạm bẫy. Những cạm bẫy này đều được đặt ở trung tâm của bãi quái, nếu như không cẩn thận sẽ bị phát hiện, vì thế nên đội ám sát vừa muốn né tránh cừu hận của lũ quái vật, lại vừa muốn đuổi theo Diệp Từ, vô cùng khó khăn.
Mắt vừa nhìn thấy đã đuổi tới chỗ Công Tử U, nội tâm Mật Đường Barbie kích động, khéo môi cô cong lên, tốc độ tăng lên một bậc, hướng về phía lưng Công Tử U vọt tới, chủy thủ trên tay cô vung lên, một đóa hoa xuất hiện muốn nở rộ ở sống lưng của Diệp Từ.
Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, ngay lúc đó Mật Đường Barbie bỗng phát hiện bước chân của cô chậm lại, cả người rơi vào trạng thái lạnh giá, cô nhìn lại tình trạng của chính mình, đã trúng phải cạm bẫy băng sương, trong lòng không khỏi hô to một tiếng không xong.
Ngay lúc đó, mật ngữ của cô vang lên, chính là âm thanh nghiêm nghị của Hoa Thương "Barbie! Tình hình trận chiến của mọi người thế nào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.