Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 2: Chúc mừng




Lời này vừa ra, nhất thời các chức nghiệp liên tục thay nhau báo danh buff mana, cứ như chậm một khắc sẽ không còn gì nữa. Có điều Du hiệp rốt cuộc chỉ có 8 người, tám danh ngạch bị đoạt rất nhanh, nếu game thủ còn lại bí quá đành tạm uống mana thay thế, hoặc là cố chịu đựng, chỉ đến thời điểm này mọi người mới hiểu ra khống mana là chuyện quan trọng đến nhường nào. Cùng lúc đó chỉ huy yêu cầu dốc toàn lực đánh Boss,mặt khác do bản thân game thủ trong lúc thi triển nắm không nhớ hết thời gian khôi phục của mỗi kỹ năng, khiến thời gian khôi phục kỹ năng bị loạn, mana cũng thiếu.
Trong tình huống này, đành uống mana chống đỡ thôi.
Cũng may, cả đội ngũ phối hợp không tệ, mọi người gặp tình huống gian nan, cũng không khiến Dps thấp bao nhiêu, vừa di động theo tốc độ của Diệp Từ vừa tính lượng mana của mình, đánh ra tất cả kỹ năng cao mana trong khả năng cho phép.
Sự quẫn bách như lấy trứng chọi đá Diệp Từ rất hiểu, cô càng biết nếu gặp tình huống này chỉ sơ hở một chút, kỳ thật càng dễ bị thất bại, nhưng lòng của cô lại tạm thời bỏ qua ý niệm này trong đầu. Cô muốn thử một lần, dù sao bất kể là cuộc sống hay game, kỳ thật chúng ta đều không ngừng liều mạng, đi cược một phen. Nếu nói mỗi người đều là dân cờ bạc, vậy hiển nhiên Diệp Từ còn tham lam hơn dân cờ bạc khác rất nhiều.
Đội ngũ lâm vào tình cảnh này rồi mà cô vẫn phát ra khẩu lệnh tiến công. Cô rất muốn biết điều gì khiến cô phải làm như vậy? Nếu hôm nay không mang thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng mà là công hội khác, cô có thể cược như vậy hay không? Đáp án là không. Bởi vì, trong cảm nhận của Diệp Từ, Thiên Thiên Hướng Thượng là nơi dung túng cô nhất, chỉ có tại đây ai cũng tin cô, duy trì cô vô điều kiện, có thế cô mới yên tâm cược một phen, nếu ở công hội khác cô nhất định phải tính toán chi li độ hao tổn cần sửa chữa của họ.
Tuy rằng đã gần mười năm không đi phó bản này, nhưng qua nhiều lần nghiên cứu nghiền ngẫm, Diệp Từ vẫn nhanh chóng nhớ lại được cách thông quan, nên sau khi Viễn trình bị trải qua quá trình mất máu có chút mau xong, lúc sau không gặp tình huống mất máu liên tục thế nữa.
Có điều, dù thế nhóm trị liệu vẫn luôn lo lắng, sợ Boss ra đại chiêu, khiến bọn họ luống cuống tay chân.
Đến nay, toàn bộ công hội đều kẹt ở giai đoạn 3, căn bản không ai tiến được vào giai đoạn 4, nên chưa ai biết được vấn đề của giai đoạn ấy là gì, trừ Diệp Từ. Lộ tuyến Diệp Từ đang di chuyển không hề thẳng băng, cũng không phải đường cong, mà theo hình chữ ‘s’ kỳ quái,đi theo con đường này phải đảm bảo chính xác mới được, mới có thể phát huy ưu thế lớn nhất của cả đoàn. Dù sao kiếp trước con đường này được vô số đoàn đội hiến thân đúc kết thành.
Chỉ cần đoàn đội đánh Dany không đi theo con đường ‘s’ này,rất dễ trúng độc và dính kỹ năng Băng Nhận có thương tổn cao trên diện rộng. Có thể nói như vậy, con đường hình chữ s là sự trả giá đầy gian khổ của toàn bộ game thủ Vận Mệnh. Không ai biết con đường đó, bao gồm cả Đại Đường lẫn Lang Tộc, vì tránh sự nghi ngờ của mọi người, lúc Diệp Từ dẫn mọi người sẽ cố ý đưa bọn họ ra khỏi phạm vi bug, để mọi người dính chút sát thương. Cũng vì che dấu khả năng tiên tri của mình, cộng thêm bảo trì cảm giác khẩn trương của mọi người.
Cứ vậy, một đường nghiêng ngả lảo đảo, tuy rất cẩn thận nhưng vẫn có hai Viễn trình không theo kịp nên treo. Những người khác coi như bình yên vô sự, chỉ là khiến bên trị liệu luống cuống buff máu một hồi mà thôi.
Diệp Từ vừa đánh vừa cẩn thận quan sát lượng máu của Dany, tính xem lúc nào Boss ra đại chiêu --Băng Nhận Cấp Tốc cùng Kịch Độc Thẩm Thấu.
“Các ngươi đã từng nghĩ, các ngươi làm vậy có thể khiến ta tâm phục khẩu phục hay không? Các ngươi chỉ mơ mộng hão huyền.” Tuy máu Dany không ngừng giảm, rốt cuộc Boss không còn tập trung đánh Bạch Mạch và Thủ Hàn, mà đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn mọi người, ánh mắt ác độc.
Đến rồi.
Chính là giờ khắc này, đây là nơi khiến bao nhiêu công hội bị mắc kẹt. Lúc này Dany sẽ thảBăng Nhận, quanh đây không hề có chỗ né tránh, bất kể đứng ở đâu đều dính phải ba Băng Nhận, dù là lượng máu trâu đên đâu, gặp phải dạng này chỉ còn đường chết. Không chỉ thế, cho dù né tránh hay nhường nào, may mắn tránh được toàn bộ công kích, nhưng kế tiếp lại không thể né được Kịch Độc Thẩm Thấu.
Giờ đấu pháp của các công hội là hễ thấy Băng Nhận liền lấy đà nhảy ra xa, tuy lúc đầu khá bối rối, nhưng ít nhất có thể để một số người sống sót đến đợt tấn công thứ hai của Boss – Kịch Độc Thẫm Thấu, trước khi Kịch Độc Thẩm Thấu được thả ra phải uống dược kháng, để chống cự độc tố lan tràn.
Ngay cả Di Lộc và Khuynh Ngôn Mặc lúc nãy chỉ huy đoàn cũng nói sẽ dùng phương pháp này.
Kỳ thật không thể thực hiện được phương pháp đó, đầu tiên bạn không thể cam đoan tất cả thành viên trong đoàn đều thực hiện được một động tác giống nhau cùng một lúc, dù sao sẽ có người không quen, cũng có thể gặp tình huống bất ngờ khiến cả đoàn bị loạn, vì thế chọn cách nhảy né tránh chắc chắn không được, có thể gây tử vong trên diện rộng. Mới thế đã chết nhiều như vậy, càng đừng nhắc tới giai đoạn tiếp theo,gặp Kịch Độc Thẩm Thấu sức chiến đấu cũng chẳng còn bao nhiêu nữa.
Hơn nữa dược tề giải độc trung cấp là một loại dược vô cùng quý hiếm,trong thị trường vốn có giới vô thị.
Diệp Từ lựa chọn phương pháp khác hẳn mọi người, cô đứng ở vị trí bug, tất cả mọi người cũng dừng bước theo, kỳ thật giai đoạn 3 cũng có người đã thử đánh vài lần, nhưng mỗi lần nhảyné tránh Băng Nhận là lại loạn bát xì ngầu, giờ đã gặp phải nó, mọi người khó tránh khỏi đặc biệt khẩn trương, chỉ chờ một tiếng nhảy của Diệp Từ.
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là mệnh lệnh của Diệp Từ.
Cô quả thật đã ra lệnh, có điều không hề như những gì mọi người đoán trước, mà là: “Toàn thể nằm xuống.”
Mọi người nhất thời đứng hình, chỉ có một ít phản ứng nhanh chút liền nằm đơ ngay, những người khác còn chưa kịp nghĩ thông, chợt nghe gặp Diệp Từ lại la lớn: “Toàn thể nằm xuống, ai không nghe lời chỉ huy, vậy chịu trách nhiệm chi sửa chữa phí.”
Đừng đùa, giờ mỗi lần tu trang bị tốn ít nhất 10 kim tệ, toàn đội có 100 người tương ứng với 1 ngàn kim tệ, mọi người ai cũng phải chết vài lần, chi phí sửa chữa không rẻ chút nào đâu.
Nói thế nào đây, người kỳ thật là một loại động vật ích kỷ, một khi nghe đến từ lợi ích liên quan đến mình, cho dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Ngay lúc Dany sắp thả kỹ năng ra, toàn bộ thành viên Thiên Thiên Hướng Thượng nằm xuống đất, giả trang thi thể.
Diệp Từ còn không quên nhắc nhở mọi người: “Không được tò mò, tất cả đều úp mặt xuống đất, không thể nâng đầu lên, đến lúc tôi bảo mới thôi.”
Tuy ai cũng hiếu kỳ thật, nhưng mọi người càng biết sự lợi hại của kỹ năng của Boss, nếu lúc này không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ, chỉ sợ lát nữa sẽ thi cốt không còn. Vì thế không ai ngẩng đầu lên, mọi người đều đang đợi.
Bên tai luôn tràn đầy thanh âm kêu thét của Dany. Đại biểu cho việc Dany quăng kỹ năng, tiếp đó sẽ đến Kịch Độc Thẩm Thấu.
Bởi vì Phế Thích Thành bây giờ không phải bản Tinh Anh, cho nên không khó lắm, trong phó bản này chỉ cần nằm dài xuống đất, cũng có thể tránh được kỹ năng Kịch Độc Thẩm Thấu lan truyền trong phạm vi lớn, nhưng nếu vào phó bản Tinh Anh, chỉ nằm chắc chắn tránh không được, biện pháp duy nhất là uống dược, mà giờ dược lại thiếu, mới khiến mọi người chùn bước trước cửa phó bản Tinh Anh.
Bảo trì tư thế như vậy không bao lâu, bên tai chợt nghe thanh âm Dany truyền tới: “Xem ra, ta phải thật lòng đối phó các ngươi rồi, bọn kiến hôi các ngươi dám quấy rầy sự thanh tĩnh của ta, các ngươi nhất định phải trả giá.”
Diệp Từ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Dany đang ra giữa ao, thời gian cần 20 giây, đây là dấu hiệu mọi người vào giai đoạn 4.
“Đứng lên, lùi cách Boss 20m, nhớ kỹ dù công kích thế nào cũng không được lại gần Boss.”
Kế đó, hệ thống thông báo: “Sắp tiến vào giai đoạn 4, xin chú ý chiến đấu, 10 giây sau bắt đầu, thời gian đang đếm ngược.”
“Lập tức là giai đoạn 4 rồi, mọi người đều chưa đánh tới giai đoạn này, tận lực bảo trì khoảng cách Boss, cho dù diệt đoàn, ít nhấtchúng ta cũng thắng lợi trong việc thông qua giai đoạn, chúng ta đã biết cách tiến vào giai đoạn 4.” Diệp Từ không thể trực tiếp nói rõ giai đoạn này cần cách Boss khá xa, nhưng vẫn sẽ nói lấp lửng để mọi người phán đoán.
Cách nói này hiển nhiên đầy lực thuyết phục, không ai hoài nghi cả, lập tức lùi ra sau cách Dany 20m, nhưng không có Viễn trình dám động thủ, chỉ đứng yên chờ Diệp Từ ra lệnh.
“Sao lại thế này? Hình như ta mệt rồi.” Lúc Dany ngồi giữa ao, Boss bỗng nhiên xoa huyệt thái dương, lộ ra biểu tình mệt mỏi. Boss thở dài một hơi, còn nói: “Có điều dù mệt, ta vẫn không dễ dàng tha thứ sự đùa cợt của các ngươi.”
Dứt lời, Boss từ từ lại gần nhóm người, bước đi chậm, nhưng xung quanh lại xuất hiện vô số vòng tròn phát sáng, còn tỏa khói trắng, dù không biết là gì, mọi người vẫn hiểu, không nên lại gần chúng.
Đầu tiên Diệp Từ công kích Dany, quả nhiên có thể đánh rơi máu, cô hạ lệnh nói: “Viễn trình đánh Boss, lượng máu của nó chỉ còn 20%, hẳn không có giai đoạn 5, đừng tới gần vòng tròn lửa là được.”
Lúc toàn bộ kỹ năng hoa lệ của Viễn trình quăng vào thân Dany. Nhờ lúc nãy nằm thi, mana đã hồi phục xong, dù khôi phục chậm cũng có hơn 1/2, chỉ cần đánh Boss là đủ.

“Vậy nhóm cận chiến thì sao?” Nghe đ Diệp Từ chỉ phân phó Viễn trình, đội ngũ cận chiến bắt đầu sốt ruột, đoàn đội cận chiến của Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ có 35 cá nhân, nhưng trang bị cùng lực công kích tuyệt đối cường, nếu giai đoạn 4 không có bọn họ, muốn thông quan không phải việc dễ gì.
“Đừng gấp, tôi xem trước đã, tôi còn chưa đi phó bản này lần nào.” Tuy giờ vốn không muốn dùng cận chiến, nhưng Diệp Từ không thể tùy tiện trả lời, đành phải biên lời nói dối sao cho mọi người tin phục. Rồi cô nói thêm: “Tất cả cận chiến phi đao Boss đi.”
Tuy cận chiến không vui với lực công kích cỏn con đó, nhưng chỉ huy đã quyết định, mọi người chỉ có thể chấp hành.
Viễn trình đánh chưa được bao lâu, bỗng nhiên hệ thống bắt đầu thông báo: “Mùa Đông** Rất Lạnh chọc giận nữ vương Dany, bị Boss hung hăng trừng một cái.”
Chính là nó.
Cô đợi nửa ngày, chính là đợi dbuff này. Kỳ thật vào giai đoạn 4 lực sát thương Dany không lớn, nhưng vẫn còn một dbuff bá đạo --Phẫn Nộ Ngưng Mâu. Nếu trúng game thủ dbuff, trong vòng 30s, lực công kích lực phòng ngự tăng lên gấp 2, cũng có thể chống cự sự ăn mòn của Phẫn Nộ Quyển Lửa, nhưng 30s sau ắt phải chết. Vì thế, cách đấu của giai đoạn 4 là game thủ dính dbuff sẽ xông vào vòng bảo hộ của Dany chiến với nó, sau 30s trực tiếp tử vong. Nếu game thủ không vọt vào vòng tròn đi trấn an Dany, 30 giây sau tất cả game thủ bị kỹ năng “Giết chóc máu” giây sát.
“Mùa Đông**Rất Lạnh, trúng dbuff gì đấy?” Diệp Từ giờ không thể bảo Mùa Đông**Rất Lạnh xông vào biển lửa, làm vậy chẳng khác gì tuyên bố cô cực kỳ quen thuộc phó bản này, cho nên lúc Dany gọi đích danh xong, cô mới mở miệng.
Mùa Đông** Rất Lạnh là Đạo tặc trong đoàn Tinh Anh của Thiên Thiên Hướng Thượng, tuy rằng thao tác tốt lắm, nhưng người này rất xui, roll trang bị chưa bao giờ trên 10 điểm, nếu không nhờ Bạch Mạch chiếu cố cho anh vài kiện trang bị, hiện giờ chắc chắn đang nghèo kiết xác.
“Trúng một dbuff tên là Phẫn Nộ Ngưng Mâu, có 30s đếm ngược, còn nếu lên lực công kích và phòng ngự tăng gấp đôi, còn chống cự kỹ năng của Boss.” Mùa Đông**Rất Lạnh tuy xui xẻo, nhưng có ý thức tốt, nghe Diệp Từ hỏi xong lập tức hiểu ngay ý Diệp Từ, trả lời vấn đề trong thời gian ngắn nhất.
“Được, cậu chạy vào vòng tròn công kích Boss nhanh, nhớ đừng tiết kiệm mana, không sợ OT, phóng đại chiêu.” Diệp Từ lập tức ra lệnh.
Mùa Đông**Rất Lạnh lập tức xông lên, bắt đầu tiến hành công kích Boss. Đường Đường Đường thấy mana của anh chỉ còn 1 nửa bèn hỏi Diệp Từ: “Hội trưởng, cần buff mana cho anh ấy không?”
“Không.”
“Vì sao, một nửa mana chẳng duy trì được bao lâu.” Đường Đường Đường nghi hoặc.
Diệp Từ đương nhiên không thể nói thẳng, đành lắc đầu, thở dài một hơi: “Tôi nghĩ cậu ấy dùng không kịp. Dbuff không biết sẽ có hiệu quả gì, đợi qua 30s rồi tính.”
Tiếp đó cô ra lệnh: “Toàn bộ trị liệu cũng công kích, dùng kỹ năng công kích của mọi người, cho dù lực sát thương không cao, cũng phải dốc toàn lực đánh.”
Vốn lúcMùa Đông**Rất Lạnh xông vào vòng tròn vẫn còn lo lắng, bởi vì Công Tử U không an bài một vị trị liệu theo anh xông vào, anh sợ bị một chiêu của Boss giây sát. Nhưng đợi lúc tới gần Dany còn quăng cho nó mấy kỹ năng xong, lại phát hiện Boss vẫn duy trì tốc độ thong thả của mình, cũng không phản ứng gì với công kích của anh, mới hoàn toàn yên tâm, liều mạng quẳng đại chiêu.
Lực công kích và phòng tăng gấp đôi rất bá đạo, nhìn sát thương mình tạo thành, con số đầy hoa lệ khiến anh vô cùng cảm thấy tự hào. Chỉ tiếc cảm giác đó duy trì không lâu, bởi vì ba mươi giây vừa qua, anh chợt nghe hệ thống thông báo: “Bởi vì sợ sự phẫn nộ của Dany, bạn đã tử vong.”
Ngay sau đó, anh chợt nghe mình tự kêu thảm, rồi ngã xuống trước váy của Dany, trước mắt đen thui. Anh lập tức nói: “Tôi còn tưởng Boss khi không lại tặng 1 dbuff nghịch thiên như vậy, ai dè là vật phẩm tặng cho trăn trối, chỉ có 30s ngưu xoa, 30s sau trực tiếp sợ chết.”
Đến tận đây, mọi người đã nhận thức toàn diện hành vi công kích của Boss trong giai đoạn 4, lúc sau game thủ bị điểm danh không cần Diệp Từ nhắc nhở, trực tiếp tự xông đến trước mặt Boss, trăn trối những danh cuối cùng.
Bạch Mạch vừa quăng phi đao vừa bi thương rên: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy tâm tình hiện giờ vô cùng tồi tệ.”
“Sao vậy?” Thủ Hàn chỉ có thể phóng phi đao tầm xa như Bạch Mạch, rảnh rỗi hỏi.
“Cậu không thấy chúng ta bây giờ như đang bán đứng thành viên mình hay sao, cứ như đối mặt với sự tra tấn của kẻ địch, chỉ cần bị điểm danh liền bị tử hình, quá trình này chẳng khác gì đợi chết nha, thực giày vò.” Bạch Mạch nói rất bi thảm.
Có điều lại được Thủ Hàn toàn lực duy trì: “Đúng thế, đúng thế, tôi còn tưởng chỉ mình tôi có cảm giác như vậy, hóa ra anh cũng có, giờ tôi rất mong Boss điểm danh mình, lại sợ hãi bị gọi tên, rối rắm quá.”
Hai người đều sử dụng kênh trò chuyện bình thường, tất nhiên ai cũng nghe được. Mọi người xem thi thể đầy đất, trong lòng đột nhiên cũng có cùng cảm giác.
“Thủy Triều Thao Thao chọc giận nữ vương Dany, bị Boss hung hăng trừng một cái.” Tuy rằng mỗi người đều chờ lần điểm danh tiếp theo không tới lượt mình, nhưng vẫn sẽ rơi vào bản thân mà thôi. Rốt cuộc Dany điểm danh Dany, một Du hiệp đầu tiên bị điểm danh, Diệp Từ lập tức hạ lệnh: “Thủy Triều, buff mana cho một Pháp sư.”
Thủy Triều Thao Thao cũng nhận thức được đây là cơ hội cuối cùng cống hiến cho đoàn đội, vội vàng buff mana, rồi anh dũng xông vào vòng tròn chờ chết.
Ánh mắt Diệp Từ luôn theo sát lượng máu của Dany, cô vừa nhìn lượng máu của nó vừa đếm toàn bộ nhân số còn lại, tính xem còn bao nhiêu thời gian mới có thể phóng đổ Boss, cô còn phải công kích cùng lúc, thật là bận rộn.
Cũng may giờ không ai nhắc đến tình huống bỏ cuộc, uống toàn bộ dược tăng công kích hay buff cho bản thân, tận lực đánh ra công kích lớn nhất, trước khi mình ngã xuống, tạo ra càng nhiều lực sát thương vì đồng đội.
Lúc còn lại khoảng 2% máu, đoàn đội chỉ còn 9 người, nhìn thi thể trên đất, kỳ thật áp lực Diệp Từ rất lớn. 2% máu thoạt nhìn không nhiều, nhưng trong tình cảnh này, chỉ trông cậy vào 9 người, không biết có làm được hay không.
Kỳ thật không chỉ mỗi Diệp Từ nghĩ đến, toàn bộ thành viên dù người sống hay người chết đều đang suy nghĩ. Người còn sống liều mình công kích, thi thể lại âm thầm bơm hơi ủng hộ.
Bởi vì “người chết” không thể nói chuyện, chỉ thấy trên đầu thi thể xuất hiện từng dòng chữ đối thoại, bên trong đều đầy chữ cổ vũ, Diệp Từ liếc nhìn, tuy rằng có chút loạn, lại thật ấm áp.
Đây có lẽ là đoàn đội, đoàn đội chấp nhận, ủng hộ sự tồn tại của cô.
Đang suy nghĩ thì Mưa Đúng Lúc bị điểm danh. Mưa Đúng Lúc là người có trang bị tốt nhất trong đoàn Pháp hệ, sau khi bị điểm danh anh liền vọt đi, vừa chạy vừa uống dược buff, xem ra anh cũng liều mạng phút cuối.
Mưa Đúng Lúc không hổ là chủ lực chức nghiệp Pháp hệ, chỉ 30 giây, cống hiến không ít lực Dps, trực tiếp đánh Boss chỉ còn 1,4% máu. Trong chớp mắt ngã xuống, anh hô: “Công Tử U, kiên trì.”
Nhưng lời chưa dứt, chợt nghe Diệp Từ cũng bị điểm danh .
Nhất thời bị toàn đội đùa giỡn, qua sự kiện lần này Mưa Đúng Lúc cũng được bầu thành người có miệng thối nhất Thiên Thiên Hướng Thượng...... Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Vừa nghe thấy tên mình, Diệp Từ không chút do dự thẳng tiến, tiếp đó triệu hồi Lão Tứ, bắt đầu toàn lực công kích Dany.
Chỉ còn 30 giây cuối cùng.
Diệp Từ không chút do dự dùng toàn bộ kỹ năng Thợ săn cô có, nhất thời xung quanh Dany sáng hẳn lên, ngay cả người nằm thi cũng nghẹn họng trân trối. Không ai không thở dài, Công Tủ U bùng nổ chẳng khác gì biểu diễn kỹ năng cao cấp của Thợ Săn.
Sự hoa lệ, sáng lạng, thương tổn cấp cao khiến người xem hoa cả mắt, cho dù không thuộc chức nghiệp Thợ săn cũng cảm thấy kích động, hóa ra kỹ năng cao cấp bá đạo như thế.
Có điều cũng chỉ bá đạo được 30 mà thôi, tuy công kích cao, nhưng Diệp Từ không thể xử lý xong Dany, lúc Boss chỉ còn 0.2% máu, cô và Lão Tứ cùng nằm thi.
Tuy không cam lòng, nhưng rốt cuộc không thể giết chết Dany, Diệp Từ nằm trên đất chỉ đành ký thác toàn bộ hy vọng vào người còn sống. Tính ra đây là lần thứ hai Diệp Từ chết trong Vận Mệnh. Nhưng cô không hề ủy khuất, có thể chết chung một chỗ với đoàn đội, sự thỏa mãn từ tận đáy lòng đang lan tràn ra.
Người bị điểm danh tiếp là Thạch Hoa Quả.
Làm một Mục sư có Dps bạo lực, Thạch Hoa Quả quả nhiên không làm Diệp Từ thất vọng, lúc dbuff còn 9s, đội ngũ vẫn còn 6 người, lại phóng đổ Dany.
“Không, ta không tin. Ta không tin. Ta sẽ không bại, chỉ vì ta mệt mỏi.” Dany ôm mặt mình, thét thê lương, tuy lượng máu đã tới đáy, nhưng vì lời kịch cô còn có thể nói mấy câu vô nghĩa, không lập tức ngã xuống.
Mà Thạch Hoa Quả không chạy theo sau mông Boss quăng kỹ năng, vừa quăng vừa sợ: “Thế mà không chết, nó sao vẫn chưa chết thế, không phải sẽ cuồng hóa tiếp đi.”
Lời vừa ra, lập tức bị tiếng mắng tức giận của mọi người ngăn lại.
“Thạch Hoa Quả, ngậm cái miệng thúi của cô lại ngay.”
“Nếu nó cuồng hóa thật, vậy cô là người tuẫn táng đầu tiên.”
“Thạch Hoa Quả nếu cuồng hóa, tự cô gánh toàn bộ chi phí sửa chữa trang bị đoàn hôm nay.”
“Ê, ê, ê. Mấy người sao lại thế, tôi chỉ lo lắng thôi mà.” Thạch Hoa Quả ủy khuất, cô nói thật a.
Diệp Từ cũng tắt kênh hệ thống chỉ huy, để mọi người tùy tiện thảo luận, không cần gõ chữ, nhất thời kênh giọng nói đặc biệt náo nhiệt. Đương nhiên trong lòng mọi người đều run sợ chờ giây phút Dany ngã xuống. Cô không ngã, hệ thống không cho rằng cô tử vong, Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không được phán định thông quan Phế Tích Thành. Cho nên, lúc này ánh mắt mọi người nhìn gắt gao Dany, không ai không hy vọng nó chết nhanh lên.
Cố tình kịch tình sau khi chết của Dany có chút dài, đoàn viên nhìn xem mà lòng như lửa đốt.
Diệp Từ trái ngược thoải mái nằm thi, không hề lo lắng. Từng có vô cùng kinh nghiệm việc đẩy ngã Boss này, cô không hề sợ Dany sẽ cuồng hóa, sẽ sống lại, sẽ full máu, sẽ hồi xuân. Boss sẽ ngã xuống thôi, rất nhanh.
“Đậu xanh rau má, nó có chịu chết hay không.” Là một trong số ít người sống sót, Du hiệp Bạch Lộ trực tiếp rút ra chủy thủ đâm ngay vào mông Dany: “Nếu không chết, ta bạo cúc hoa nhà ngươi.”
“Cậu thực ghê tởm.” Thạch Hoa Quả đi theo bên người Dany tỏ vẻ rất khinh bỉ Bạch Lộ.
Mà những người còn lại, dù là viễn trình hay cận chiến, toàn bộ đều chạy tới bên người Dany, rút chủy thủ ra bắt chước Bạch Lộ.
Đầu Diệp Từ đầy hắc tuyến, liếc bọn họ một cái, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn không mở miệng. Tuy mỗi Boss đều có tôn nghiêm, nhưng thoạt nhìn cô không thể ngăn cản nhân sĩ nhàm chán muốn phát tiết một chút. Cuối cùng, cách đơn giản nhất là xem nhẹ bọn họ, không thấy tâm không phiền.
“Ta nghĩ, ta cần nghỉ ngơi một chút . Thật sự, thật sự......” Dany rốt cuộc nói hết lời vô nghĩa, về lại chỗ ngồi cũ, thân thể mềm oặt đi, cuối cùng đổ cả người lên ghế, lặng yên không một tiếng động.
“Đã chết?”
“Không biết.”
Mấy nhân sĩ nhàm chán tiếp tục khám phá thân thể Dany, tin tức của hệ thống đang vang lên.
“Chúc mừng đoàn đội ‘Thiên Thiên Hướng Thượng’ là đoàn đội 100 người đầu tiên thông quan phó bản Phế Tích Thành cấp bình thường, thưởng cho danh vọng 2000, danh vọng các đại thành trên thế giới 20000, kim tệ 15000 mai. Hãy để chúng ta nhớ kỹ tên những người anh hùng này.”
“Chúc mừng ‘Mạch Thủy Thâm’ lãnh đạo đoàn đội ‘Thiên Thiên Hướng Thượng’ là đoàn đội 100 người đầu tiên thông quan phó bản Phế Tích Thành cấp bình thường, thưởng cho danh vọng Thành Hắc Thạch 500 điểm, điểm Thiên phú 8 điểm. Đạt thành thành tựu ‘Ngũ giác Phế Tình Thành cấp bình thường’. Tên của bạn sẽ được khắc vào lịch sử của Vận Mệnh.”
“Chúc mừng ‘Công Tử U’ lãnh đạo đoàn đội ‘Thiên Thiên Hướng Thượng’ là đoàn đội 100 người đầu tiên thông quan phó bản Phế Tích Thành cấp bình thường, thưởng cho danh vọng Thành Hắc Thạch 500 điểm, điểm Thiên phú 8 điểm. Đạt thành thành tựu ‘Ngũ giác Phế Tình Thành cấp bình thường’. Tên của bạn sẽ được khắc vào lịch sử của Vận Mệnh.”

“Chúc mừng ‘Thủ Hàn’ lãnh đạo đoàn đội ‘Thiên Thiên Hướng Thượng’ là đoàn đội 100 người đầu tiên thông quan phó bản Phế Tích Thành cấp bình thường, thưởng cho danh vọng Thành Hắc Thạch 500 điểm, điểm Thiên phú 8 điểm. Đạt thành thành tựu ‘Ngũ giác Phế Tình Thành cấp bình thường’. Tên của bạn sẽ được khắc vào lịch sử của Vận Mệnh.”
“Chúc mừng ‘Buông Cô Gái Kia Ra’ lãnh đạo đoàn đội ‘Thiên Thiên Hướng Thượng’ là đoàn đội 100 người đầu tiên thông quan phó bản Phế Tích Thành cấp bình thường, thưởng cho danh vọng Thành Hắc Thạch 500 điểm, điểm Thiên phú 8 điểm. Đạt thành thành tựu ‘Ngũ giác Phế Tình Thành cấp bình thường’. Tên của bạn sẽ được khắc vào lịch sử của Vận Mệnh.”
......
Diệp Từ không phải đội trưởng, cho nên không nhận được câu hỏi của hệ thống. Mà người làm đội trưởng là Bạch Mạch đương nhiên sẽ không che dấu, chỉ sợ hệ thống mới hỏi anh có muốn che dấu id hay không, anh lập tức từ chối. Chuyện khoe của kiểu này Bạch Mạch chưa bao giờ từ chối, đây chính là cơ hội tăng danh vọng cho công hội.
Mà Diệp Từ có nhu cầu cấp bạch dành First kill sẽ không ngăn cản Bạch Mạch, loại chuyện có lợi cho công hội như vậy Diệp Từ mong muốn càng nhiều càng tốt. Cô tắt chức năng ghi hình video, lúc này muốn đi sờ thi, mấy thứ này cô không muốn Liễu Sơ Cuồng biết.
“A, first kill, first kill.” Bởi vì Diệp Từ đã mở kênh giọng nói, mọi người tuy rằng còn là thi thể, cũng đã điên cuồng hét lớn, thanh âm sung sướng sắp làm thủng cả màng nhĩ của Diệp Từ, cô vội vàng đóng kênh trò chuyện bằng giọng nói của mình lại.
Bởi vì đã thông đóng phó bản, mọi người căn bản không muốn chờ Thạch Hoa Quả cứu từng người, dù sao chỗ sống lại rất gần, mọi người kích sống lại, sau đó tập trung tới đây lần nữa.
Theo thường lệ, Diệp Từ không thể sờ thi, cho nên cô chạy chậm theo sau, cho dù tới nơi cũng không sốt ruột chen vào nhìn. Đợi máu full, rồi từ từ buff cho Lão Tứ.
Ngay lúc này, kênh mật ngữ của cô kêu lên, cho dù không xem, cũng biết loại người nào phát đến. Hơn phân nửa đều là chỉ huy hoặc hội trưởng của đại công hội, hỏi mua video thông quan.
Cô một mực không tiếp, chạy đến chỗ Bạch Mạch: “Mạch Thủy Thâm.”
“Gì?” Bạch Mạch vốn đang chuẩn bị sờ thi, bỗng nhiên nghe Diệp Từ gọi, quay đầu lại nhìn, sau đó chuyển sang kênh mật ngữ: “Có chỉ thị gì?”
“Các đại công hội muốn mua video thông quan đấy, nên phải làm gì anh biết rất rõ nha.”
“Em muốn bán à.” Bạch Mạch đương nhiên hiểu biết Diệp Từ nhất, nếu Diệp Từ đã mở miệng, anh lập tức đoán ra ý tứ của cô.
“Ừ.”
“Bán cho ai?” Bạch Mạch tò mò, rồi đoán ra ngay: “Em muốn bán cho Liễu Sơ Cuồng?”
“Sao anh thông minh vậy?” Diệp Từ buồn cười.
“Em không xem anh là ai, anh là anh họ của em đấy.” Bạch Mạch lập tức ngạo kiều. “Bán bao nhiêu tiền?”
“22 triệu.”
“Không cao a.” Bạch Mạch chép chép miệng: “Đổi thành tiền thật mới 4 triệu, nhiều người tham gia như thế, còn chi phí cho công hội......”
“Tiền mặt.”
Nhất thời, Bạch Mạch beep. Diệp Từ ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt Bạch Mạch sớm quay vòng vòng.
Nhà Bạch Mạch và nhà cô kỳ thật không giàu có gì, thuộc diện khá giả mà thôi, hơn 1 triệu đã từng thấy qua, hơn hai mươi mấy triệu, mới nghe đã biết số tiền lớn. Đột nhiên sở hữu nhiều như vậy, cũng không trách Bạch Mạch muốn xỉu.
Diệp Từ nhếch môi, không muốn lại quan tâm kẻ không có kiến thức là Bạch Mạch kia, trực tiếp từ chối tán gẫu mật. Lúc thấy tin nhắn mặt của Liễu Sơ Cuồng, cô không do dự, liên hệ.
Vừa chuyển tiếp, lập tức nghe được giọng nói đầy hưng phấn của Liễu Sơ Cuồng, cứ như người được first kill là anh chứ không phải Diệp Từ. “Chúc mừng, chúc mừng, Công Tử U, thật sự chúc mừng.”
Diệp Từ nhếch môi, kéo ra một độ cong, thản nhiên trả lời: “Cùng vui, cùng vui. Có điều anh chúc mừng tôi hay anh thế?”
Liễu Sơ Cuồng không để tâm lời trào phúng của cô, từng giao tiếp với cô nên anh đã sớm nhìn thấu mấy câu độc mồm độc miệng của cô rồi, tức chết anh là chuyện sớm muộn thôi.
“Tôi đã gửi tiền cho cô, 11 triệu, cô đi kiểm xem.”

“Được, chút nữa tôi liên hệ lại anh.” Diệp Từ gật đầu, có vẻ không đặc biệt thích lắm.
Nhưng Liễu Sơ Cuồng sớm không thể kiềm chế sự kích động của bản thân: “Vậy khi nào cô gửi video cho tôi?”
“Chờ tôi kiểm tra tiền đặt cọc xong, đương nhiên tôi còn cần thông báo với công hội tôi một tiếng.” Diệp Từ không kích động như Liễu Sơ Cuồng, dù sao ảnh hưởng chuyện này với cô khá lớn.
Liễu Sơ Cuồng nóng vội, nhưng biết đạo lý dưa hái xanh không ngọt, rốt cuộc vẫn không thúc giục Diệp Từ, duy trì phong độ: “Được, tôi chờ tin tốt của cô.” Nói xong, anh vẫn có chút lo lắng, không quên bỏ thêm một câu: “Đương nhiên, hy vọng cô đừng để tôi chờ lâu lắm.”
Diệp Từ cười cười, không để tâm, đóng kênh trò chuyện. Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Mạch, tên kiến thức hạn hẹp ấy cuối cùng cũng sực tỉnh, hai mắt nhìn chăm chú cô, ngón tay mô phỏng chữ ok.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.