Liên Hoa Bảo Giám

Chương 454: Không biết? Không sợ? Thực lực?





Lão bằng hữu? A, lão bằng hữu của mình thật sự không nhiều lắm, mà lão bằng hữu có thể khiến Andy nhíu mày càng có thể đếm được.
- Là kẻ nào? 
- Là Brockman? 
Ngữ khí Andy do dự: 
- Hắc, cũng không nhất định, cũng có thể là song bào thai đệ đệ của Brockman - Adams, bọn họ hai người có mùi quá giống... chủ nhân, hắn hình như không xong rồi, trên người tràn ngập mùi máu tươi, xem ra cũng sắp chết. 
Andy cười hắc hắc: 
- Chủ nhân, thừa dịp hắn thụ thương, lấy mạng hắn, báo thù cho Fuye lão tiên sinh được không? 
Xác định phương hướng chạy tới, Đỗ Trần đi sau Andy: 
- Mặc kệ là Adams hay là Brockman, chỉ có hắn một người sao? 
- Chỉ một người...ách, Andy ngửi được một mùi. 
- Ngươi chỉ điểm, chúng ta ẩn hình đi tới. 
Từ sau khi bất ngờ chạm phải Margaret, Đỗ Trần vô cùng cẩn thận, cẩn thận thêm một bậc, lúc này hắn ngự Thanh Vân chầm chậm đi tới, cứ một đoạn lại cho Andy xác định lại mùi một lần. Vạn hạnh là khoảng cách cũng không quá xa, bỏ qua động khẩu biến ảo khó lường trong Tánh Mạng mê cung, sau khi đi bảy tám trăm thước, một khu vực rộng lớn trong Tánh Mạng mê cung hiện ra, nhưng thứ nhìn thấy đầu tiên không phải lão bằng hữu, mà là...
Lão thiên a! Không phải xảo hợp vậy chứ? Đỗ Trần sửng sốt, lập tức thúc giục Thanh Vân vội vàng lui về sau đủ khoảng cách năm sáu mươi thước mới thở phào nhẹ nhõm.
Andy thấy rõ tình hình trong huyệt động, không nhịn được chảy nước miếng kinh hô lên: 
- Ta, Chris Andy, có giấc mộng, có khẩu vị... sao lại có một quả trứng lớn như thế, Andy ăn bao lâu mới hết đây? 
Trung tâm khu đất trống, có một đồ vật giống như một quả trứng lớn, toàn thân màu đỏ, bên ngoài bóng mượt... Theo phương thức suy nghĩ của Andy, đây là một quả trứng gà lớn màu đỏ, dám chắc sẽ rất thơm ngon, cực kỳ ngon! Nhưng Đỗ Trần thấy, thứ này cao bảy tám thước, đường kính cũng mấy thước,... đây chẳng phải hỏa hệ dị thú mà Đỗ Tư đã hình dung trước khi "nổ banh xác" sao?
"Chẳng lẽ quả trứng này là hỏa hệ mãnh thú làm Đỗ Tư bị đốt cháy mười ngày sau mới khôi phục sao?"
Đỗ Trần lại suy nghĩ.
Mặc dù nhìn qua như một quả trứng không được ấp, nhưng rất nhiều người của gia tộc Tucker đã dùng mạng chứng minh, nó có ý thức tự chủ công kích.
Đỗ Trần ghi nhớ khoảng cách năm mươi thước an toàn mà Đỗ Tư nói, giữ chặt Andy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn cự đản từ xa, cười thân thiện nói: 
- Các hạ, chúng ta bị Margaret làm cho không đường lui tới, mới chạy trốn tới đây... 
Cự đản không có phản ứng.
Đỗ Trần lại nhíu mày, lại nói: 
- Ta nghĩ chúng ta hẳn là có chung địch nhân, không phải sao? A a, nếu chúng ta đều muốn đối phó Margaret, vì sao không liên thủ?... 
Trứng lớn không đáp lại.
Đỗ Trần càng nhìn chằm chằm, cười nói: 
- Ngài xem, ta cùng thần sủng của ta đều là cao thủ thần cảnh, thần sủng của ta càng là thập tam cấp, đủ để trở thành trợ lực cho ngài tranh phong với Margaret chứ? Ngài... 
Hắn trước sau nói hơn mười câu, thay đổi vài loại ngữ ngôn, lợi hại đều nói hết, nhưng quả trứng lớn tựa hồ vẫn yên ổn ở trung tâm khoảng đất trống...
Đỗ Trần trong lòng kinh ngạc, nhìn cự đản từ trên xuống dưới… chẳng lẽ, hắn căn bản không nói chuyện?
- Để biểu hiện thành ý, ta tiến gần tới bái phỏng các hạ, xin các hạ nói một câu. 
Nhưng cự đản vẫn không có phản ứng.
Quái, mãnh thú này biết rõ địch nhân tới giết mình, nhưng sao còn không có phản ứng?
Lúc này, Đỗ Trần tâm tư bất đồng, Andy tặc mi thử nhãn nhìn chằm chằm trứng lớn, trong lòng tính toán cái gì thì không cần nói - đơn giản là ăn lòng trắng ngon hay lòng đỏ ngon! Hắn nhỏ giọng nhắc nhở: 
- Chủ nhân, Andy cảm giác được, quả trứng này có mùi vị rất thơm ngon… ách, không phải, là lực lượng rất cường đại! Mà lão bằng hữu của ngài ở ngay cạnh nó! Andy thật sự nhận không ra, đến tột cùng là Brockman hay Adams. 
Đỗ Trần gật đầu, cẩn thận đi tới, khóe mắt lại nhìn chằm chằm trứng lớn, nhưng vừa thấy bộ dáng lão bằng hữu, không khỏi phì cười, dễ dàng hơn nhiều.
Mặc kệ Brockman hay là Adams, tóm lại hắn đều phi thường thê thảm, một thân quần áo đổ nát, cùng với máu chung một chỗ, cơ hồ không nhìn ra diện mạo! Mà thương thế của hắn phi thường quái dị, toàn thân trên dưới không có một vết thương trí mệnh, nhưng máu trong thân thể hắn tựa hồ bị áp lực thật lớn, từ mỗi lỗ chân lông đều chảy ra, cả người nhìn qua, như một người máu.
Do mất máu quá nhiều, hắn đã hôn mê sắp chết, nhưng tư thế hôn mê hết sức qủy dị - mặt ngửa lên, hai tay chỉ hướng quả trứng lớn, như chết cũng nói, ta, ta nhất định bắt được ngươi...
Đỗ Trần nhìn chằm chằm người hôn mê này sờ mũi, trong lòng cười lạnh, nếu hắn là Brockman, vậy đừng trách lão tử không khách khí, đại cừu của Fuye bá bá trước hết bắt ngươi khai đao! Nếu là Adams... vậy cũng là cừu nhân, năm đó Ngư nhân tập kích cảng New Zealand, Adams dù không phải chủ mưu, nhưng cũng là một đồng đảng quan trọng.
Ngày thường phân biệt Adams cùng Brockman phi thường dễ dàng, một là xem khí chất, bọn họ một người ưu nhã, một người bạo lệ, hai là ngửi mùi - trên mình Adams máu tươi mùi rất nồng, nhưng hôm nay hai phương án này đều không thể! Lão bằng hữu đầy người là máu, lại hôn mê bất tỉnh, mùi dám chắc bị máu che mất, hơn nữa người chết ngất thì lấy đâu ra khí chất!
Nhưng Đỗ Trần có một biện pháp xác nhận thân phận của hắn, bắt lấy tay lão bằng hữu liếc mắt: 
- Là Adams. 
Tay của tiểu thâu cùng tay của cường đạo dám chắc là khác nhau, điểm này Đỗ Trần tuyệt đối nhìn không lầm.
Trứng lớn vì sao không có phản ứng, Adams vì sao xuất hiện chỗ này? Đỗ Trần khó hiểu, lại không vội suy nghĩ, hắn đột nhiên chấn động: 
- Bất hảo, Margaret vì hỏa hệ dị thú tới, hơn nữa lão yêu bà thần thông quảng đại, quỷ đồ, Thiên Mục... các loại bí pháp vô số, nói không chừng nàng lập tức sẽ tìm tới đây, đến lúc đó mình mới chạy ra khỏi miệng hổ, lại bị Margaret bắt được... phải chóng rời đi. 
Nghĩ vậy, Đỗ Trần liếc nhìn trứng lớn: 
- Các hạ, Margaret nhanh chóng tới đây, nếu người không ngại, ta mang theo ngươi cùng Adams rời khỏi nơi này, tránh một chút? 
Đợi chốc lát, không có đáp án, Đỗ Trần dụng Liên Hoa mang Adams cùng trứng lớn rời đi...
Lúc này Đỗ Trần càng bay càng xa, bay hơn một giờ mới dừng lại, dọc theo đường đi, trứng lớn ngoan ngoãn ở trong Liên Hoa, vẫn không nhúc nhích, Đỗ Trần cũng không dám coi thường vọng động mang hắn ra, mà chỉ dùng Thủy Minh Thuẫn chữa trị Adams - nếu "mãnh thú" không mở miệng, vậy trước hết mở miệng Adams.
Chậm rãi, Adams chậm rãi mở mắt trong Liên Hoa, tiếp đó thân thể run lên, sưu tầm mọi nơi, tới khi thấy trứng lớn cũng ở đó, hắn như buông ra ngàn cân sức nặng, ánh mắt lúc này mới chuyển...
- Fran, Francis sao? 
Thấy rõ là ai cứu mình, Adams cả kinh, sau đó không để ý tới thương thế, xoay người quỳ xuống: 
- Francis các hạ, ta, ta rốt cục lại thấy ngài. 
Hắn khóc rống lên, tựa như gặp thân nhân sau nhiều năm thất lạc.
Đỗ Trần sửng sốt, mình và Adams là cừu nhân a, hắn thấy mình sao lại thân thiết như thế?
Adams tiến lên, ôm lấy chân Đỗ Trần: 
- Các hạ, ngài, ngài phải làm chứng cho ta. 
- Làm chứng? Làm chứng cái gì? 
Adams nuốt nước miếng, phẫn hận nói: 
- Bây giờ người trong thiên hạ đều hoài nghi ta hại tam đương gia Constantine, tám vị đương gia của Kinh Ức cốc liên danh phát ra "Sát lệnh", khắp thiên hạ đều truy sát ta, ta, ta oan uổng a. 
Hắn lại thấy được Andy, con mắt sáng ngời, dập đầu hai cái, vội la lên: 
- Thiếu, thiếu gia, ngày đó chuyện xảy ra tại đại hoang nguyên ngài đã thấy, ta, ta thật sự không có hại tam gia, ngài nhất định phải tin tưởng ta. 
Đỗ Trần cùng Andy hai mắt nhìn nhau, đến lúc này, bọn họ mới nhớ tới chuyện không biết từ đời nào rồi...
Ngày đó Constantine nhận thân, Liya xếp đặt bắt phản nghịch cự long, bất quá lúc ấy Liya làm trò, thuận tay lừa Adams một chút, hết thảy tội trạng đều chụp lên đầu hắn...
Đỗ Trần vuốt mũi, con mắt chuyển, nghĩ thầm: "Constantine sau khi bị bắt chỉ có mấy người biết hắn bị chuyển tới giáo đình, mà Julie tiêu diệt Ám Ảnh quân, sau khi cứu Constantine, phản nghịch cự long trở thành Xích Quân số 18 chỉ có mình cùng người ở phạt tội chi thành biết, mà Constantine tới nay còn bị vây ở phạt tội chi thành,... nói cách khác, trước mắt Constantine chỉ lưu lại cho người ngoài một ấn tượng, hắn tại đại hoang nguyên bị Adams "bán đứng", sau đó mất tích.
Vậy trong mắt Adams, mình là cái kẻ vô cùng tôn trọng Constantine, hơn nữa là đại thiện lương thông tình đạt lý, mà Andy... cũng là đại thiếu gia mà Adams không thể khi phụ.
Đổi lại, trước mặt Adams, ta Francis là đại thiện nhân.
Nói mấy câu tốt đẹp, chẳng phải so với bức cung còn tốt hơn sao?
Nghĩ vậy, vẻ mặt lãnh đạm của Đỗ Trần nhất thời biến mất, lập tức nâng Adams dậy, lo lắng nói: 
- Mau, mau đứng lên, Adams, ngươi còn có thương tích trong người, ngàn vạn lần đừng để thân thể bị thương. 
Hắn trộm đánh mắt với Andy.
Tuyết lang lập tức tiến lên, nói: 
- Adams, ngươi đừng vội! Ta sau này nghĩ lại, không đúng, là chủ nhân sau đó phân tích tình huống cho ta, chủ nhân nói Adams trung tâm không có khả năng hại tam gia, càng không có lý do hãm hại tam gia. 
- Ngươi, các ngươi tin tưởng ta? 
Mắt Adams hồng lên, không phải hắn bổn tính đa sầu đa cảm, càng không phải hắn dễ dàng bị lừa, mà là những năm gần đây, hắn chịu oan khuất, nhận hết khổ nạn mà không ai tưởng nổi. Giờ phút này, rốt cục có người tin tưởng hắn, hơn nữa tin tưởng hắn lại là đại thiếu gia Andy... nên kích động trong lòng khó có thể nói thành lời.
Lúc này, Andy lại giả bộ quan tâm Adams, nhắc nhở một câu: 
- Ai, ngươi sao lại bị thương nặng vậy? Hoàn hảo, hoàn hảo chủ nhân ta cứu ngươi một mạng, nếu không... 
Adams đột nhiên bừng tỉnh: 
- Francis các hạ, đạ tạ ân cứu mạng của ngài. 
Nói xong, hắn dập đầu mấy cái: 
- Đại ân không nói ra, tam gia năm đó cứu ta một mạng, ngài hôm nay cũng cho Adams một mạng, từ nay về sau, mạng của ta là của ngài cùng tam gia. 
Đỗ Trần sờ mũi, chẳng biết sao, đột nhiên nhớ tới năm đó nhân ma đại chiến, Brockman trên người cắm đoản kiếm, chịu hơn trăm vết thương lớn nhỏ, nhưng vẫn liều mạng cõng Phillip chạy trốn...
Adams tựa hồ nhớ tới cái gì đó, vội la lên: 
- Ân công, thiếu gia, các người sao lại vào Tánh Mạng mê cung? Chẳng lẽ các ngươi cũng bị lạc? 
Hắn đột nhiên thấy hai chân trước của Andy máu tươi đầm đìa, ngang nhiên quát chói tai: 
- Thiếu gia, ai làm người bị thương? 
Đỗ Trần cười khổ: 
- Đừng đề cập, ta đắc tội Margaret, hôm nay đang bị nàng đuổi giết... trước tiên nói về ngươi đi, ngươi sao lại tới đây, còn nữa... 
Hắn dùng một ngón tay chỉ cự đản vẫn đứng trong Liên Hoa thủy chung không động: 
- Vì sao ngươi lại cùng dị thú này ở chung một chỗ? 
Andy cũng vẻ mặt đau khổ: 
- Ta bị Margaret dùng kiếm chém thương... 
Adams không có trả lời vấn đề của Đỗ Trần, mà nhìn chằm chằm miệng vết thương của Andy, thốt nhiên giận dữ: 
- Margaret ở chỗ nào? Thiếu gia, ta phải đi giết nàng cho người. 
Đỗ Trần âm thầm bĩu môi, thầm nói, giả vờ không biết hay là thật sự không sợ.
Andy cũng nói thầm: 
- Ta có một giấc mộng... hy vọng Adams có thể hiểu được Margaret là ai, có thực lực gì? 
- Thiếu gia, ta sao không biết Margaret là ai? 
Thấy thiếu gia không tin, Adams vội la lên: 
- Không phải là Thấm Thủy thần nữ, Thương Khung đại nguyên soái, thập tứ cấp đấu thần sao? 
- A?
Biết mà ngươi còn dám kêu giết Margaret sao?
Adams đột nhiên đứng dậy, vỗ mạnh vào trứng lớn: 
- Margaret tuy mạnh, nhưng có nó nơi tay, dù là Thần Hoàng sống lại cũng không sợ! Dám đả thương thiếu gia của ta… Hừ! ân công, nói cho ta biết vị trí của Margaret, Adams dù mất mạng cũng vì ngài giết chết mụ. 
-----------------
Vài lời bình: Mình thật không hiểu tác giả có nhầm lẫn không? Từ đầu đến giờ không nhớ nổi Brockman có thù gì với lão Fuye… Lão Fuye chính là Thiên Đao Benz… Phong Hào đấu thần… gã Brockman làm gì có đủ trình 
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.