"Đấu thần tôn quý, xin ngài cứ nói." "Hà, để ta nói thẳng vậy, thần thánh giáo đã giúp ngươi rất nhiều việc vì sau lưng ngươi có một vị đấu thần cường đại, tất cả hành động của thần thánh giáo là quà cho vị đấu thần đó, hiện giờ ta muốn gặp mặt vị đấu thần đó!" Đỗ Trần cười khổ nói: "Chuyện này ta đã giải thích tất cả với Ferdinand giáo phụ, ta cũng không biết gì về vị đấu thần kia. Ai, nếu ngài không tin thì ta nguyện ý hợp tác với ngài để điều tra sự việc." "Ồ, không phải ta không tin ngươi." Thomas đổi tư thế ngồi, gác chân lên thành ghế, tay đặt lên gối, hiện giờ trông hắn rất giống một tên lưu manh, nói: "Lão tử cũng là cao cấp đấu thần, ta cũng biết các đấu thần cao cấp đều khá cổ quái... Ferdinand, ngươi nhìn ta làm gì? Trước đây khi ngươi còn đóng bỉm ta đã thế này rồi!" Rõ ràng, địa vị của Thomas tại thần thánh giáo có vẻ còn cao hơn Ferdinand, hiện tại có thể tùy ý đem giáo phụ ra làm trò đùa, lại nói: "Francis, vị đấu thần kia rất có thể cũng không chịu gặp ngươi, ta cũng hiểu nguyên nhân của việc này. Nhưng ta không ngờ vị đấu thần bảo vệ ngươi lại mạnh đến như vậy, ta chưa từng thấy hắn cũng chưa từng nói câu nào với hắn cả." Đỗ Trần cũng đã hiểu được tính tình của Thomas, bèn nói: "Chẳng lẽ vị đấu thần đó có thể uy hiếp cả thần thánh giáo à?" "Thừa lời! Francis, lão tử đã từng xem qua nhiều thi thể bị lột da, ta cũng từng luyện qua nó, nhưng xếp mười lão tử ở cùng một chỗ thì cũng không thể so bì được với hắn. Loại kỹ thuật này ta mới chỉ thấy được ở giáo hoàng." Thomas không nhìn thấy ánh mắt của Ferdinand, nên cứ thế nói hết ra. Kỹ thuật lột da cũng là một phương pháp biểu thị thực lực, vì thế vị đấu thần bí ẩn đó có thể so sánh được với giáo hoàng. Đỗ Trần trong đầu tính toán rất nhanh, thực lực của vị đấu thần bảo vệ hắn tương đương giáo hoàng, hơn nữa còn có thể tấn công bất cứ ai, kể cả giáo hoàng. Như vậy theo suy luận bình thường, thần thánh giáo đối với hắn trước hết sẽ kết giao, sau đó sẽ dụ dỗ, lôi kéo hắn nhập giáo. Nếu không thành công thì thần thánh giáo cũng muốn làm bằng hữu với hắn. Đây là tiêu chuẩn tư duy của một chính khách. Quả nhiên, Thomas tiếp tục nói: "Nói vậy, nếu vị bằng hữu của ngươi không muốn gặp người khác, chúng ta cũng không dám ép hắn, hắn quá mạnh! Lão tử không giải quyết được phiền phức này nên muốn bàn luận với ngươi một vụ làm ăn." "Làm ăn gì vậy?" "Đơn giản, ngươi gia nhập thần thánh giáo, như vậy bằng hữu của ngươi sẽ không có thái độ thù địch với chúng ta, giáo hoàng cũng không cần lo lắng việc nửa đêm có người lột da lão." Đỗ Trần không thể nhịn được, gã Thomas này quả nhiên thú vị, nói chuyện không giống một vị đấu thần chút nào, ngược lại trông hắn giống như một phần tử xã hội đen. Đỗ Trần cũng xuất thân từ giới ngoài vòng pháp luật nên đối với hắn có vài phần hảo cảm. Nhưng cũng không thể nào bán mình dễ dàng như vậy, Đỗ Trần cười nói: "Quả nhiên là một vụ làm ăn, ngài cứ nói tiếp đi." "Cụ thể là ngươi gia nhập chấp pháp điện, trở thành nhất đẳng giáo sĩ, mỗi năm được cấp một trăm kim tệ làm kinh phí. Nếu có việc ta sẽ đích thân thương lượng với ngươi, ngươi thích thì làm, không thích thì thôi, ta cũng không muốn làm ngươi khó xử. Hơn nữa, trong thần thánh giáo, ngoại trừ ta và giáo hoàng, ngươi không cần nghe lời ai cả." Ferdinand bổ xung thêm: "Ngươi chỉ có một nhiệm vụ chính phải làm là khi gặp được vị đấu thần bảo vệ ngươi thì hãy truyền đạt hảo ý của thần thánh giáo với hắn hoặc thu xếp cho hắn gặp ta." Oa, quả là một điều kiện hấp dẫn. Thiết nghĩ nếu ở kiếp trước một giáo đồ cơ đốc giáo phát hiện một đứa nhỏ nhận được sự bảo vệ của thần thánh chắc cũng sẽ quyết định như thế này. Đỗ Trần lại hỏi: "Nếu ta không đồng ý thì sẽ có hậu quả gì vậy?" "Sao chứ, ngươi hoàn toàn không cần tiền à?" - Thomas nắm lấy vai Đỗ Trần, đứng trước mặt hắn - "Tiểu tử nhà ngươi rốt cục là muốn gì đây? Giáo hoàng bệ hạ ra lênh bắt ta phải mời ngươi gia nhập, nếu việc này không thành ta sẽ chết chắc. Ngươi mà làm ta nóng mặt thì ta sẽ kiếm ngươi bồi tiếp đó!" Ferdinand và tất cả các giáo sĩ khác đều lắc đầu cười khổ, không biết giáo hoàng bệ hạ nghĩ gì mà lại cử một người như thế này đến đây? Hắn làm như vậy mà là đàm phán à? À, có lẽ giáo hoàng bệ hạ nghĩ Thomas tinh thông hình pháp, có khả năng phán đoán chuẩn xác thực lực của đối tượng qua kỹ thuật lột da, hơn nữa hắn là một trong những đấu thần mạnh nhất của thần thánh giáo, có thể sẽ nói chuyện được với vị đấu thần kỳ quái kia. Đỗ Trần cũng nở nụ cười, hắn nghĩ thầm, mục đích sống của ta là làm việc tốt để mông đít nở hoa, dù sao vị đấu thần bảo vệ ta gia nhập thần thánh giáo cũng không có vấn đề gì cả. Vậy gia nhập thế nào đây? "Ai, đương nhiên là ta muốn gia nhập thần thánh giáo nhưng ta có một thỉnh cầu nho nhỏ!" "Chỉ cần ngươi đáp ứng là được, ngươi cần tiền hay đàn bà? Cả hai thần thánh giáo đều có nhiều mà." "Hắc, ta cần tiền, nhưng số lượng không phải ít, bởi vì..." - Đỗ Trần buồn bã cúi đầu - "Phía nam Lanning đế quốc đang gặp trận thủy tai khủng khiếp nhất trong năm mươi năm nay, mọi người đều gặp phải tai họa, ta muốn xin một khoản tiền để giúp bọn họ." Tất cả những người ngồi quanh bàn đều giật mình, họ không dám tin rằng đây là thỉnh cầu của Đỗ Trần, vừa rồi biểu hiện của Đỗ Trần xứng đáng để trở thành một vị chính khách xảo trá, yêu cầu này của hắn chắc chỉ có những đấu thần tốt đẹp từ thời xa xưa mới nghĩ đến a! Đỗ Trần cười thầm, cứu trợ một trận thủy tai không biết là ta làm được bao nhiêu việc tốt đây? Chỉ cần làm được việc thiện này thì thần thánh giáo có âm mưu gì hắn cũng mặc kệ. Ferdinand nhìn Đỗ Trần một cách quái dị, nói: "Được, giao cho ngươi một vạn kim tệ, tùy ngươi sử dụng." Thomas đứng lên, đưa bàn tay to lớn ra vỗ vai Đỗ Trần, cả người run lên: "Tiểu tử, từ giờ trở đi, ngươi đã nhập bọn." "Nhập bọn?" "Hắc, trước kia ta là thổ phỉ nên quen mồm nói như vậy!" - Thomas cười rồi nói - "Thay mặt giáo hoàng, ta phong ngươi là nhất đẳng giáo sĩ thuộc chấp pháp điện, từ giờ ngươi sẽ do ta trực tiếp phụ trách!" Ferdinand mỉm cười giải thích: "Chấp pháp thần điện là một thần điện không công khai của giáo đình, việc của nó là giám sát tình hình của tam đại thế lực và các giáo sĩ khác..." Đỗ Trần càng nghe càng kinh ngạc, nhất đẳng giáo sĩ của chấp pháp thần điện này giống như là cẩm y vệ của Trung Hoa cổ đại. Đều là che dấu thân phận nhưng lại nắm giữ binh quyền lớn trong tay. Thomas cấp cho Đỗ Trần một lệnh bài màu xanh, có hai vạch dài, trước mặt điêu khắc hình một con quái thú cực kỳ cổ quái, trông như một con sư tử có cánh, ở mặt sau có một hàng chữ, nhưng đây lại không phải loại ngôn ngữ thông dụng ở Iaeste đại lục nên Đỗ Trần không đọc nổi. "Với lệnh bài này ngươi có thể tùy tiện thịt vài tên huân tước hay thánh giáo nhất đẳng giáo sĩ mà không bị trừng phạt. Hơn nữa hàng năm ngươi có thể lĩnh kinh phí một trăm kim tệ từ thần thánh giáo." Đỗ Trần tiếp nhận lệnh bài rồi trịnh trọng cất nó vào trong trường bào. "Ha ha, từ nay ngươi đã là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Đến đây, chúng ta cùng uống một chén!" - Thomas thống khoái kêu lên rồi rót cho Đỗ Trần một chén lớn, sau đó hắn tu hơn nửa chai rượu còn lại. "Sảng khoái, Francis, sau này ngươi theo ta lăn lộn, trừ mệnh lệnh của ta và giáo hoàng, tất cả các chuyện khác ngươi đều không cần để ý tới." Đỗ Trần cầm trong tay đích thị là rượu ngon, hắn uống một ngụm rồi đánh giá vị cấp trên của mình. Thomas ném chai rượu xuống, lau miệng, liếc mắt nhìn bọn Ferdinand, nói: "Lão Fer, cút ra ngoài nào, chấp pháp thần điện có hội nghị riêng, ngươi không có tư cách nghe nha!" "Ai, cái đồ Thomas nhà ngươi!" - Ferdinand và Thomas có mối thâm giao nên cũng không chú ý đến mệnh lệnh thô lỗ của hắn . Khi trong phòng chỉ còn lại Thomas và Đỗ Trần, Thomas vui vẻ vỗ vai Đỗ Trần, cười lớn: "Tiểu tử, ta có một nhiệm vụ muốn thương lượng với ngươi, ta nghĩ chắc chắn ngươi không muốn từ chối!" "Nói đi!" - Đỗ Trần đối với Thomas này không cần giữ kẽ, thuận miệng cười nói. "Nằm vùng tại Đấu thần học viện!" Liên Hoa Bảo Giám