Liên Hoa Bảo Giám

Chương 274: Long thần, Samuel!





Giáo hoàng ngồi tựa trên ghế, nhẹ nhàng sờ kim hoàn trên đầu, ôn nhu nói: 
- Long thần Samuel không chịu nổi một chút ủy khuất, Francis, tùy tùng trên đường của ngươi đã kích thương Jennifer, bây giờ, chủ tử của nàng đã nổi giận.
Đỗ Trần không hoảng hốt không vội vàng, cười nói: 
- Xin bệ hạ làm chủ.
Ấn tượng trong lòng của hắn đối với long thần có một sự khinh thường không nhỏ, đại trượng phu có khuất thân đôi chút, bây giờ thế cục hết sức rõ ràng, Đỗ Trần mang theo Dịch Cốt là thập cấp đấu thần chính thức gia nhập trận doanh của giáo đình, thánh giáo đã chiếm ưu thế tương đối so với long tộc, dưới loại tình huống nay, đương nhiên phải nhẫn nhịn, bằng vào nghĩa khí nhất thời tìm tới cửa tính sổ, tuyệt không phải là chuyện một quân chủ anh minh làm.
Giáo hoàng có chút nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng hít lấy mùi đàn hương hòa trong không khí của thần điện, lạnh nhạt nói: 
- Truyền lệnh, thần điện mười hai đấu thần thủ hộ với diễm hỏa mệnh đằng xuất trận, Thomas tiên phong, dẫn chúng thần kim liễn.
Vừa dứt lời, Đỗ Trần đột nhiên nghe được tiếng kim chúc ma sát trên đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn lên, cung điện di động của giáo hoàng đã tự động tách ra, mở ra một lỗ hổng thật lớn lộ ra cành lá xuất hiện trên bầu trời Thiên Mục lâm.
Tiếp đó, lỗ hổng càng ngày càng to, vách tường màu vàng của Thiên Mục thần điện hai phía tách ra, một đại lộ có trải thảm đỏ hướng thẳng ra ngoài trướng, Thomas đã bỏ qua chuyện trong đầu, mặc chiến giáp màu đỏ, cầm trong tay hai thanh đại phủ, ngồi trên một chiến xa điêu mãn nhân tượng.
Cung diện di động này thật sự là đồ tốt.
Chiến xa bên ngoài do mười sáu thớt độc giác thú màu trắng kéo. Toàn thân màu vàng kim loại, hai bên thành cắm hai cây đại kỳ, một mặt đen là giáo hoàng kim hoàn kỳ, một mặt là chúng thần chúc phúc kỳ... lại càng là đồ tốt.
Đỗ Trần có chút ngứa tay.
- Xin bệ hạ lên xe.
Thomas lập tức hầu hạ, khom người nói.
Giáo hoàng bệ hạ chậm rãi đi về phía kim liễn: 
- Francis, ta đại biểu chúng thần tại nhân thế, ban cho ngươi quyền được ngồi lên kim liễn của thần.
- Cảm tạ thần ân, quang huy của chúng thần không đâu không có.
Đỗ Trần ứng thanh, theo sát giáo hoàng tiến lên kim liễn, theo pháp tắc sa trường, người đi cùng có chức trách yểm hộ hai bên cánh của chủ tướng, quan sát tình thế chiến trường, nhưng giáo hoàng tự nhiên không cần Đỗ Trần bảo vệ, ngược lại, đang tính toán, kim liễn quá lớn, tốt nhất cho vào cái Liên Hoa to nhất, sau đó dụng Liên Hoa vận tẩu...
- Bệ hạ xuất hành!
Thomas ngửa mặt rống to, hai thanh búa lớn gõ vào nhau, phát ra tiếng lôi điện giao kích ầm ầm, đột nhiên từ trong đất trước mặt doanh địa của giáo đình chui lên mười hai cự mãng làm cầu, trên cây cối, đương nhiên còn có lửa cháy bốc lên, hơn nữa mỗi con đều có một vị kim giáp đấu thần.
Mười hai đấu thần thấp giọng hô hát, phía trước mở đường, bổ ra cự mộc che trời trong rừng Thiên Mục, vì kim liễn của giáo hoàng khai xuất một đại lộ, mà trong doanh địa bí ái đã tụ tập hơn một ngàn hắc giáp võ sĩ, bước tiến chỉnh tề, theo tiếng trống trận rầm rập theo sát chúng thần kim liễn.
Máu của Đỗ Trần cũng theo đó mà sôi trào lên.
Quân đội của mình, lúc nào mới có thể có loại uy thế này? Ngẫm đến sẽ rất hưng phấn.
Không bao lâu, cảnh sắc Nguyệt hồ hiện ra trước mắt Đỗ Trần, nhưng hắn chưa kịp quan khán một kỳ cảnh của tam đại lục thì trên bầu trời, hơn trăm cự long vỗ cánh kêu thét, thân thể vô cùng khổng lồ. Mười hai đấu thần dọn dẹp cây cối, ánh sáng vừa mới chiếu xuống cơ hồ bị chúng toàn bộ che mất.
Bầu trời Nguyệt hồ, sư phụ Ziege đến đã lâu, một thân áo bào trắng, tựa hồ đang cùng một người trước mặt giao thiệp, mà hài tử ngốc khiến cho Đỗ Trần nhớ bấy lâu nay Ariza cũng đang đứng sau hắn.
- Lão đầu, thiếu gia tới, thiếu gia tới.
Ariza thấy Đỗ Trần, hưng phấn vẫy tay kêu lớn, cũng mặc kệ tình hình bây giờ, nhanh chóng bỏ chạy.
Tại thế giới xa lạ này, thân nhân trong lòng Đỗ Trần chỉ có ba, đại ca Steven, lão bộc Fuye, huynh đệ Ariza.
- Hắc hắc, thiếu gia cao lớn rồi.
Ariza lau nước mắt, vỗ vỗ đầu Đỗ Trần cười nói.
Đỗ Trần lại đấm nhẹ Ariza, ngẩng đầu nhìn thân cao hơn hai thước của hắn, cười lớn ha ha không thôi.
Nhưng lúc này một tiếng quát lạnh không hợp thời truyền đến, như tiếng sấm động.
- Ngươi là Francis?
Đỗ Trần quét mắt nhìn lại, nhận ra Ziege mặc một bộ trường bào bạch y đại giáo chủ màu trắng nhìn vào một trung niên đai hán cực kỳ bá đạo, cực kỳ mạnh mẽ, đỉnh lập đứng đó.
Hắn so với Ariza còn cao hơn nửa cái đầu, thân dưới đi giầy vàng khố đen, nửa thân trên trần, hai vai rộng lớn, lưng hùm vai gấu, cơ thể như kim thiết, không hề che dấu vẻ cuồng dã mạnh mẽ của hắn.
Mà dung mạo hắn... khiến cho Đỗ Trần nghĩ tới một kẻ tay đầy máu tươi, như từ Tu La sa trường tới, cự nhân rút ra từ thân thể địch nhân! Tóc dài màu đỏ, mắt ưng... cả người như một cao ngọa chiến thần có thể tùy thời ra tay đánh nát mặt đất.
- Thiếu gia, người to lớn này là long thần
Đỗ Trần nhìn long thần, dời bước đi tới trước người Ariza, mà lúc này, Dịch Cốt ẩn trong chiến trận giáo đình cũng đi tới bên người Đỗ Trần.
Ziege nhìn thoáng qua bạch y đại giáo chủ trường bào trên người Đỗ Trần, nói: 
- Long thần miện hạ, với thân phận của ngươi, sẽ không cùng một hài tử mười bảy tuổi so đo tính toán, phải không?
Ánh mắt sắc bén của long thần đảo qua Đỗ Trần, dừng lại nửa khắc trên người Dịch Cốt, hạ xuống trên người Ariza: 
- Ngươi có tư cách nói thế với ta! Ngày trước, phụ thân ngươi bằng một thanh Thiên đao, tới nguyệt cốc đánh bại thần thánh cự long núi Miguel của ta, giết ba mươi bảy long vệ! Hôm nay, anh hùng hậu duệ, tự có anh hùng quyền lợi.
Đỗ Trần mạnh mẽ quay đầu nhìn lại Ariza, hắn là nhi tử của thiên đao Benz?
Roland! Ngươi có nhiều chuyện không nói cho ta.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi.
Tiêng nói như sấm của long thần lại truyền tới: 
- Francis, người nọ bên người ngươi, chính là kẻ kích thương Jennifer?
Dịch Cốt nắm chặt tay, thu tay vào trong tay áo! Tiến lên một buớc quát: 
- Là ta.
- Tiếp ta một chiêu.
Long thần đột nhiên tiến nhanh lên, thân ảnh như một cuồng long xuất thủy, không, hắn vốn là long thần! Lửa cháy lên, nắm tay của long thần như chùy đã tới trước mặt Dịch Cốt.
Lúc này Đỗ Trần mới phản ứng! Nhưng lại không kịp tránh, càng không có năng lực ngăn cản.
Nhưng thanh âm nhu hòa thân thiết của giáo hoàng lại vang lên không chút khác lạ, cơ hồ cùng lúc với nắm tay của long thần đang tới: 
- Không nên cử động, long thần nói một chiêu, vậy chỉ có một chiêu.
Một chiêu? Dịch Cốt cho dù thấp hơn long thần một bậc, vậy cũng không thể yếu hơn tới mức ngay cả một chiêu đều không tiếp được?
Đỗ Trần trong lòng an tâm hơn một chút! Chỉ nghe thanh âm vang lên bên tai...
- Oanh long!
Một quyền của long thần nhắm vào mặt Dịch Cốt! Dịch Cốt không có lựa chọn phải cùng hắn chính diện tranh phong, thân thể run lên, tách khỏi quyền phong của long thần, sau đó hai tay như tiễn, hướng cổ tay của long thần.
Long thần trong mắt tinh quang chợt lóe: 
- Tốt!
Mặc cho Dịch Cốt nắm lấy cổ tay mình, dưới chân bất động, một tay nắm thành quyền từ hông xuất ra.
Dịch Cốt cắn răng, hai tay như dính vào cổ tay long thần, không thể làm gì khác hơn là chịu khuất tất tung đùi lên, tránh thoát nắm tay phía dưới của long thần.
Quyền phong cùng đầu gối chạm nhau, Đỗ Trần nghe được một tiếng vang.
Nhìn lại, long thần bất động, Dịch Cốt "đông đông" lui lại sau vài bước, đùi phải run nhè nhẹ, thân không vết thương, nhưng lại cười lạnh.
Long thần cũng quả nhiên thủ tín, nhất chiêu qua đi, hắn chắp tay nhìn thẳng Dịch Cốt: 
- Jennifer bị thương không oan! Tứ đại thần thánh cự long của núi Miguel chúng ta, chỉ có Liege có thể cùng ngươi tranh phong.
Nói xong, long thần không hề nhìn Dịch Cốt mà là nhìn giáo hoàng.
- Samar, ngươi mời thần sứ tới Nguyệt hồ là muốn làm gì? Hù dọa Samuel ta ư?
Giáo hoàng mỉm cười nói: 
- Long thần, chỉ là tấu xảo (trùng hợp) thôi, ngày ước định mười năm đã tới, mà long tộc của ngươi lại bức người, đại biểu cho chúng thần trên đời tại Thiên Mục lâm, vậy không thể làm gì hơn là mời các thần sứ tới...
Bọn họ hai người một cương một nhu, bắt đầu chỉ trích nhau.
Đỗ Trần đi tới bên Dịch Cốt, thấp giọng nói: 
- Thế nào?
Dịch Cốt cũng thấp giọng nói: 
- Chẳng biết long thần có xuất toàn lực hay không, nếu từ cường độ một chiêu vừa rồi phán đoán, hắn muốn giết ta, ít nhất phải ngoài mười chiêu, hơn nữa tốc độ của hắn chỉ là biển hiện đến như vậy, ta có tám phần nắm chắc thoát thân.
Long thần có xuất toàn lực hay không? Đây là một đáp án mà Đỗ Trần không thể truy tra.
- Nếu Bác Bì cùng ngươi liên thủ thì sao? Có mấy phần thắng?
Đỗ Trần sắc mặt âm trầm hỏi.
Dịch Cốt do dự thật lâu, không cho Đỗ Trần đáp án.
Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, liếc mắt nhìn long thần cùng giáo hoàng đang giao thiệp, tựa hồ nói chuyện, từ việc long thần trách vấn mà hiểu được, long thần căn bản không có quan tâm tới chuyện Dịch Cốt kích thương Jennifer, hắn hôm nay tới, là chỉ hướng thần sứ này.
Con mẹ nó, giáo hoàng còn nói long thần tới tìm mình tính sổ, còn làm ra vẻ lão đại thay ngươi xuất đầu... thật sự là lão hoạt đầu (lão già giảo hoạt).
Hết thảy, đều phát sinh trong khu rừng phía nam nơi trận doanh của giáo đình, ánh mắt Đỗ Trần nhìn xung quanh tìm kiếm, phát hiện vân kỳ của thần sứ mọc lên tại tây ngạn của Nguyệt hồ, nương tựa hồ nước, nhưng phụ cận vân kỳ đã có mấy mù bao phủ, thấy không rõ động tĩnh bên trong.
Thấy không rõ nên không khẩn trương, chỉ cần vân kỳ này là thánh khí, vậy các ngươi chạy không thoát. Đỗ Trần mỉm cười.
Lúc này, trận đấu võ mồm giữa long thần cùng giáo hoàng đang diễn ra, đột nhiên Samuel hét lớn, âm ba cuồng bạo vang vọng Nguyệt hồ: 
- Mấy vị thần sứ, ta Samuel kính trọng thần của các ngươi, nhưng, các ngươi trước mắt ta đi tới Thiên Mục lâm là có ý gì? Ta Samuel cần một lời giải thích từ các ngươi.
Đến cả giáo hoàng đều không dễ dàng đắc tội với mấy thần sứ, thật khí phách a. Tiếng hét lớn khiến hai tai Đỗ Trần ong ong, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm hướng vân kỳ.
Đây là lần đầu Đỗ Trần thấy vân kỳ biến hóa... dụng thuật ngữ chức nghiệp của hắn, tên là… di chân vào đĩa!
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.