Liên Hoa Bảo Giám

Chương 231: Táng hoa





Bỗng nhiên ở đâu xuất hiện tình địch! Đỗ Trần bị chính ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu của chính mình dọa nhảy dựng lên. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại cảnh vừa rồi - mình quả thật đang thảo luận với Francesca về cái gì toản giới (nhẫn kim cương), đột nhiên lại xồ ra một vị công tử cắt đứt cuộc nói chuyện, còn muốn "Nói chuyện một hai" với mình, tình hình này cũng rất khó mà liên tưởng tới ý khác.
Liếc mắt nhìn xéo qua Francesca, hai con mắt của nha đầu này có bốn phần tức giận, sáu phần nghi hoặc, hiển nhiên cũng không biết Piriz cái vị công tử ca này từ nơi nào xông bừa tới.
Piriz cười nhạt đánh giá Đỗ Trần, lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử Francis này ngay cả nhẫn kim cương cũng trao rồi, hơn nữa tiểu thư Francesca cũng nhận lấy, lại còn vừa nói vừa cười với hắn, thế này… Không động thủ e rằng sẽ muộn mất! Cơ hồ cùng thời gian đó, một tin tức đã lan truyền khắp đấu thần đảo thanh niên tài tuấn - Francis đã trao cho tiểu thư Francesca nhẫn kim cương, còn là một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, rất trân quý, hơn nữa tiểu thư Francesca cũng không hề do dự nhận ngay tại chỗ! Về phần nội dụng cuộc nói chuyện giữa Francesca và Đỗ Trần… Ai mà biết chứ! Dù sao thì cũng có không ít người khẳng định nhìn thấy Francis trao nhẫn kim cương cho tiểu thư Francesca rồi! Không thể không nói thật sự rất tấu xảo, phương thức cầu tình của nam tử với cô gái mình vừa ý ở thế giới này chính là tặng nhẫn kim cương!
Cùng thời khắc đó…
Đỗ Trần cũng đang đánh giá Piriz. Lòng thầm nghĩ, giáp y của tên tiểu tử đầu trát dầu mặt bôi phấn này đã thể hiện rõ hắn là lục cấp đấu thần, vừa mới tốt nghiệp hai năm, đoán chừng cũng chỉ là cái dạng sơ cấp. Bác Bì từng nhận xét mình chỉ cần chịu khó nghiên cứu sử dụng một chiêu kia, mặc dù không dùng tới Liên Hoa thành khí cũng có thể đánh bại dạng đấu thủ vượt cấp như hắn. Nhưng bây giờ sự tình bày ra rõ ràng rồi, mình trở thành tình địch của Piriz ….. mình đáng bỏ công giơ đầu chịu báng vì Francesca sao?
Nghĩ tới đây, Đỗ Trần cười nói: 
- Nguyên lai là sư huynh đã tốt nghiệp, tiếu đệ mới trở thành ngũ cấp đấu sĩ. Tựa hồ còn chưa đủ tư cách luận bàn với huynh. Huynh tìm tiểu thư Francesca có việc sao? Vậy ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa, chúc hai người vui vẻ! Ha ha, ta và Francesca đồng học chẳng phải thân thiết lắm, cũng chẳng có việc gì quan trọng!
Đỗ Trần liền quay người rời đi.
Nhẫn cũng đã đưa rồi, nếu giữa Mayfair và St. Darke thật sự có hiệp định bí mật gì! Bọn họ sẽ chủ động tìm mình! Chẳng cần phải dây đưa với Francesca ở chỗ này làm gì!
Nhẫn cũng đã đưa rồi, nếu như nói tiểu thư Francesca và cái tên tiểu tử mặt trắng ngươi không có quan hệ gì, ngươi đoán ta sẽ tin sao? Coi ta là thằng ngu sao. Nghĩ coi, không có cửa đâu!
- Francis. Ngươi hẳn là đã hiểu lầm rồi, ta không biết hắn! Hơn nữa chuyện của ta và ngươi còn chưa nói hết!
Francesca gọi Đỗ Trần lại.
Piriz nghe Francesca nói xong. Miệng cười mặt không cười nói: 
- Ngược lại sao ta chẳng thấy trong này có gì hiểu lầm cả? Ta chỉ muốn cùng với sư đệ có duyên ở cùng một túc xá luận bàn một chút thôi, nào nào nào tới đây, chỉ là luận bàn mà thôi! Ta nhất định sẽ nương tay!
Không đợi Đỗ Trần bất mãn, Francesca đã hành động trước đôi mi căm tức thành một đường thẳng nhìn Piriz: 
- Vị tiên sinh này, ý ngươi là sao? Mọi người đều biết rõ, không cần giả bộ hồ đồ nữa!
- Tốt thôi. Ta nói cho rõ ràng!
Piriz nhún vai.
- Ta muốn theo đuổi tiểu thư Francesca, Francis đồng học. Sở dĩ ta muốn quyết đaasu với ngươi! Bởi vì vừa rồi ngươi tặng nhẫn kim cương cho tiểu thư Francesca, là quý tộc, ngươi lại chẳng biết nó đại biểu cho cái gì sao! Còn cần ta phải nói rõ ràng?
Hắc! Quả nhiên quả nhiên là bị giơ đầu chịu báng rồi, Đỗ Trần lén đánh giá bốn phía, gần đó ánh mắt địch ý không ít! Chẳng lẽ, gần đây những thanh niên tài tuấn tới đấu thần đảo đều là vì Francesca sao!?
Không phải chứ, nha đầu này mặc dù nhìn cũng ra dáng mỹ nhân, nhưng lại pha chút bộ dạng nam tử, tính tình lại mạnh mẽ như thế. Như thế nào lại có nhiều thanh niên tài tuấn xem trọng nàng? Vì thân phận Vẫn Thần ngũ đại gia tộc sao? Không đúng, nếu vì thân phận quyền thế, vậy hẳn là phải theo đuổi Anne chứ? Francesca ngoại trừ vũ kỹ tốt một chút, đọc sách nhiều hơn, tri thức so với Anne thì uyên bác hơn một chút, còn có cái gì hơn được Anne chứ?
Chờ chờ đã! Thân phận cao phý, rất thích đọc sách … Đỗ Trần quay ngoắt đầu lại, quả nhiên Betty đang ở trên lầu túc xa của Anne xem náo nhiệt. Đáng chết, chẳng lẽ cô gái mấy hôm trước Betty nghĩ đến là Francesca? Hơn nữa nàng hiểu mình giống với Piriz trước mắt đây, là theo đuổi Francesca, là tên hỗn đản phóng đãng theo đuổi Francesca.
Đỗ Trần suy nghĩ nhiều việc như vậy, tựa hồ đã lãng phí không ít thời gian. Piriz nhìn lại, Francis tựa hồ ngẩn ra rồi. Hắn lại lớn tiếng đề xuất yêu cầu quyết đấu.
Francesca cả giận nói: 
- Theo đuổi ta? Cuối cùng là việc gì? Ta căn bản là không biết ngươi! Được, nếu ngươi muốn quyết đấu, ta sẽ đấu với ngươi!
Hành động này đập vào mặt mọi người giống như là vì người mình yêu thương mà tiếp nhận sự khiêu chiến!
- Francesca đồng học, xin hãy đợi một chút!
Đỗ Trần đột nhiên vuốt mũi cười, lời của Bác Bì lại hiện lên trong đầu hắn - "do dự" hai chữ này không nên thuộc về ngươi! Giờ phút này mình phải mạnh tay với quan hệ của Francesca, nếu không sẽ "đau khổ" Lâu hơn!
Bất tri bất giác, tính tình của Đỗ Trần dưới ảnh hưởng của Bác Bì đã thay đổi rất nhiều! Hoặc là giáo huấn của Anne và Avrill, làm cho hắn rất chán ghét "Đau khổ".
Vén vạt áo, cởi trường bào, lộ ra chiến giáp màu bạc bên trong, "Thệ Tuyết" khẽ ngâm, Đỗ Trần gõ kiếm cười nói: 
- Piriz sư huynh, ta đưa ra lời quyết đấu với ngươi!
Mọi người đều ngây ra!
Francesca nói: 
- Francis, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Ta không cần ngươi quyết đấu vì ta! Ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có, ngươi tốt nhất nghe ta nói xong rỗi hãy nói!
- Francesca đồng học, mời ngươi nghe cho rõ ràng. Bây giờ, ta, đưa ra lời quyết đấu!
Trường kiếm của Đỗ Trần chĩa vào Piriz: 
- Nguyên nhân của quyết đấu là, ngươi đã vu hãm ta, Piriz sư huynh!
- Ta vu hãm ngươi?
Piriz trợn trừng mắt.
- Đúng thế, ta và Francesca đồng học đang nói chuyện đứng đắn, hơn nữa chúng ta còn chưa có thể coi là bạn bè, chỉ là quan hệ đồng học bình thường! Nhưng ngươi, lại nói ta theo đuổi Francesca đồng học - điều bảy mươi ba của thánh giáo pháp điển, ở nơi công cộng truyền bá những lời không đúng về quý tộc thần duệ, chính là vu hãm!
- Đương nhiên, ngươi là sư huynh của ta, ta sẽ không hướng tới phán quan của thánh giáo khởi tố ngươi! Nhưng ta đưa ra lời quyết đấu, yêu cầu dùng tỷ thí công bằng chứng minh sai lầm của ngươi, đây chính là quyền lợi thần thánh của thánh giáo pháp điển trao cho ta!
Mọi người càng sững sờ! Đỗ Trần công nhiên dựa vào thánh giáo pháp điển, dù là ai cũng không dám làm sai! Nhất thời những đồng học vây quanh đều ấn tượng - vừa rồi Piriz vì đánh ghen mới đưa ra lời quyết đấu, ở phương diện làm người, thật sự là so với Francis kém hơn không chỉ là một điểm nữa điểm!
Piriz tâm niệm vội chuyển: 
- Francis sư đệ! Trên đài thủy các đấu thần!
Hắn đưa ra địa diểm quyết đấu.
- Được, ngay bây giờ!
Đỗ Trần đáp lại thời gian, hai người phóng người tới đấu thần đài.
Những đồng học vây quanh vừa thấy ngũ cấp đấu sĩ đưa ra lời khiêu chiến với lục cấp đấu thần, lúc này đều cảm thấy rất hứng thú. Phải biết rằng ngũ cấp vẫn gọi là đấu sĩ, còn lục cấp đã là đấu thần. Giữa hai người hơn kém là lực lượng đấu hồn a! Francis vì sao tự tin như vậy? Dưới sự thúc đẩy của lòng hiều kỳ, những đồng học theo hai người đến đấu thần đài, tiếng hoan hô, tiếng reo hò, tiếng ủng hộ vang lên không ngớt.
Hai người đứng đối diện với nhau, Piriz cao gầy ưỡn thẳng. Đỗ Trần phong tư nho nhã, ít nhất trên khí thế, hai người khó phân cao thấp! 
- Sư đệ, mời!
Piriz vừa thấy Đỗ Trần rũ kiếm đứng sừng sững, không bị sức ép đấu khí bốn phía làm hao tổn chút nào, lập tức không dám tự đại, rút ra thánh khí thương bối trường đao, vác đao nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần.
- Sư huynh xin mời!
Đỗ Trần tiến lên hơi chạm kiếm vào trường đao, làm cho qua lễ tiết. Ý bảo Piriz có thể động thủ được rồi. Theo đó, trường kiếm khoa lên một vòng, hai người chiến đấu tại chỗ!
Dưới đài, Francesca nhìn Đỗ Trần không chớp mắt. Nhiều lần liên tục thua trong tay Đỗ Trần, trong lòng nàng có chút không cam lòng. Mỗi ngày đều liều mạng luyện tập, chỉ hy vọng có một ngày đánh bại chướng ngại Francis này, nhưng không như mong muốn, Francis mỗi ngày còn tiến bộ nhanh hơn nàng… lúc này đây, nàng đã là ngũ cấp đấu sĩ, đầy tự tin khiêu chiến, tự nhiên muốn nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của Đỗ Trần. Trên đài hai người chém giết, Piriz không thẹn là lục cấp đấu thần, đao phong gào thét, mỗi đao đều mang theo vầng sáng uy hiếp, nhìn xa xa, trên đấu thần đài ánh đao bốn phía. Piriz vung đao rất quyết đoán, đao ảnh bay lượn mười tầng trời, hoàn toàn bao phủ Đỗ Trần.
Vừa mới động thủ, Đỗ Trần liền rơi xuống hạ phong, trường kiếm ngăn trở đao quang như cuồng phong bạo vũ, lại tựa hồ như căn bản là không có sức đánh trả, nhưng lời của Dịch Cốt như một dòng nước xẹt qua trong đầu, lục cấp đấu thần, đấu khí chỉ mạnh hơn thiếu gia ngài một bậc, bằng vào bí pháp tinh diệu của Thệ Tuyết, ngài sẽ không rơi xuống hạ phong, nhưng đấu thần mạnh ở đấu hồn, không phá được đấu hồn, ngài, thua chắc rồi!
Bác Bì cũng từng nói qua, chỉ cần ngươi không dùng Liên Hoa thánh khí kia, đương thời không cái gì có thể nhìn ra nội kình cổ quái và lực lượng linh hồn của ngươi! Phá đấu hồn, ngươi dùng lực linh hồn cổ quái kia đánh lén là được…
Nở một nụ cười rực rỡ, kiếm phong của Đỗ Trần quay ngược lại, phi thân lùi về phía sau. Hai tay nắm trước ngực, Thệ Tuyết quay vòng xung quanh, theo đó, tuyết trắng tung bay, đầu thần đài bao phủ bởi băng tuyết.
Piriz tiến nhanh lên phía trước, cười lanh lảnh: 
- Sư đệ, chiêu này của người chính là Thệ Tuyết đại danh đỉnh đỉnh sao? Ha ha, nó đối phó với đấu sĩ bình thường cũng đủ đó, nhưng tuyệt không nên dùng đối phó với đầu thần!
Hắn chưa từng nhìn qua một chiêu của Thệ Tuyết, trường đao hoành không, không chút do dự chém về phía Đỗ Trần. Dười đài thần sắc của Francesca kịch biến, nàng đã nhìn thấy "Thệ Tuyết" vài lần, nhưng "Thệ Tuyết" trước kia tuyệt không giống thế này! Francis… lại tiến bộ rồi.
Thập trượng đao quang từ trên trời giáng xuống, nhưng sắc mặt Đỗ Trần không đổi, mỉm cười thản nhiên. Chợt, từ trong vô hình, ngân long xuất hiện, băng tuyết tấn công, ngân long bay lượn trên trời ầm ầm lao xuống, len qua thập trượng đao quang mà tấn công!
Nụ cười của Piriz trở nên cứng đờ, hắn cảm thấy rất cổ quái, Francis rõ ràng là ngũ cấp đấu khí, như thế nào… Đưa tới cho bản năng đấu thần cảm giác nguy hiểm, hắn cảm thấy lúc này Francis so với mình… còn mạnh hơn!
- Gàoo, liều mạng!
Piriz lật đao lên, nghênh tiếp ngân long từ trên trời giáng xuống, chợt trong miệng ngân long phóng ra trường kiếm, đao kiếm chạm nhau "leng keng" không dứt bên tai.
Francesca nắm chặt tay, không cần tìm Francis nữa, mình không thắng được hắn! Thậm chí cả Piriz lục cấp đầu thần trước mắt, cũng không thể…
Sự thật chứng mình, Francesca đã đúng.
Trong chớp mắt, ngân long vỡ vụn, đao kiếm tách ra, Đỗ Trần lảo đảo rơi xuống đất, Piriz cười ha hả: 
- Sư đệ, Thệ Tuyết của người vẫn còn kém…
Đột nhiên, Piriz cứng người tại chỗ, trên người hắn băng tuyết chợt hiện ra, một đóa Liên Hoa bằng băng tuyết đóng băng hắn bên trong, cánh tuyết liên từng mảng từng mạng rơi xuống, mang đi từng tia sinh cơ của Piriz……
Trong gió tuyết vần vũ, tuyết liên rụng xuống, càng làm người ta thấy một cảnh đẹp thê lương khó nói lên lời, loáng một cái thu hút ánh mắt của mọi người, cô đơn, thê mỹ, chia lìa… nhất thời Piriz đóng băng giữa tuyết liên ngược lại không ai để ý đến.
Đỗ Trần vững vàng thu kiếm, bình ổn hơi thở hỗn loạn, cảm nhận thân thể tựa hồ như bị khoét rỗng, khẽ mỉm cười:
- Tin tức của Piriz sư huynh lạc hậu rồi, một chiêu này, gọi là "Táng hoa".
Một chiêu này, chính là Đỗ Trần đem Liên Hoa nội kình cùng đấu khí kết hợp toàn lực công kích! Hắn đem công phu của "Liên Hoa Bảo Giám" phát huy chiêu thức đến cực hạn! Ồ, không, còn chưa phải là toàn tực, bởi vì Đỗ Trần còn chưa dùng Liên Hoa thánh khí. "Táng Hoa" hoàn chỉnh, là Liên Hoa Thủy Minh Thuẫn và ba loại đài hoa cùng xuất ra, kèm với uy lực của Thệ Tuyết …
Dịch Cốt nói, "Táng Hoa" chân chính, đủ để giết chết thất cấp đấu thần đương thời!
Bất quá hôm nay Đỗ Trần không muốn để cho nhiều ngươi nhìn thấy thánh khí của mình, chỉ dùng nội kình tấn công phá đấu hồn của Piriz mà thôi.
Mắt thấy sinh cơ của Piriz sắp bị hủy diệt trong, Đỗ Trần tiến lên rung kiếm phá vỡ tuyết liên, thả Piriz ra, cười nói: 
- Piriz sư huynh, ta xác nhận lại một lần sau cùng! Không nên vu hãm quan hệ của ta và Francesca đồng học! Tất cả đồng học và sự phụ ở nơi đây làm chứng, ta và nàng ta là đồng học bình thường!
Piriz sắc mặt tài nhợt, rùng mình, nụ cười vừa rồi tan ra biến thành cười khổ:
- Xếp sau tinh không Charleman, người đứng đầu đấu thần bảng. Quả nhiên là danh bất hư truyền! Ta thua rồi!
Hắn hừ một tiếng: 
- Ngươi vừa rồi dùng lực lượng gì? Lại có thể đánh bại đấu hồn của ta?
- Chỉ là dùng một loại bí pháp mà thôi! Ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta dùng ngũ cấp đấu khí, ha ha. Trên lịch sử ngàn năm của học viện. Người có thể dùng ngũ cấp đấu khí đánh bại lục cấp đầu thần không chỉ có mình ta, Charleman tôn kính cũng từng làm qua, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Piriz hầm hừ tức giận:
- Ngươi có tư cách gì so với Charleman miện hạ! Không tự lượng sức… Ừm, ngươi nói thật sự không muốn theo đuổi Francesca?
- Piriz!
Đỗ Trần cao giọng:
- Ngươi cho rằng, ta đưa ra lời lừa dối với những sư phụ và đồng học vây quanh đây sao? Ta thật sự không muốn theo đuổi Francesca!
Dưới nơi đông đảo mọi người, với thanh danh bên ngoài của Đỗ Trần có thể nói ra lời như thế, Piriz tin rồi, cũng không cho phép hắn không tin! Bằng vào lời nói hôm nay của Francis, cho dù sau này nuốt lời theo đuổi Francesca, với sự cao ngạo của gia tộc St. Darke, cũng không cho phép nữ nhi của mình tiếp nhận người không giữ lời.
- Nếu đã như vậy, ta xin cáo từ!
Piriz xoay người tập tễnh rời đi.
Vòng qua mấy góc khuất, hắn đi tới gần một chiếc xe ngựa trắng như tuyết, tự hồ tự đang cười nhạo chính mình, cười khổ nói: 
- Hà, lỗ lỗ mãng mãng xông ra, chưa hiểu rõ sự tình đã nóng nảy muốn quyết đấu với người ta, còn bị người ta đánh cho thương tích đầy mình, tựa hồ sau khi tốt nghiệp ta không có trải qua chuyện như vậy, đáng chết, loại chuyện này chỉ có bọn nhóc mới làm ra!
- Năm đó chúng ta không phải cũng đã làm những chuyện như vậy sao? Nghĩ lại khi mười mấy tuổi, chúng ta thật sự là vui vẻ a!
Trong xe ngựa truyền ra một giọng nói, chính là giọng của thiếu chủ Đại Tuyết sơn, Rocky.
- Coi như là làm chút phóng túng thiếu niên, hồi tưởng lại một chút tuổi xuân đã mất đi! Đôi khi làm một chút chuyện chỉ có đứa nhỏ mới làm ra, cảm giác cũng không tệ!
Hắn nhảy lên ngựa: 
- Francis trước mặt mọi người nói ra những lời như thế, hắn sẽ vĩnh viễn không thể theo đuổi Francesca rồi, hơn nữa nhìn qua Francesca cũng không thích hắn, sư huynh ngươi cứ yên tâm đi!
- Ừ, đệ tử thân truyền của Ziege, môn hạ của Roland, xếp sau đệ nhất nhân tinh không thời đại đấu thần bảng, với gia sản dư dật hơn nữa còn anh tuấn tiêu sái! Francis nếu muốn nhúng tay vào việc tranh đoạt Francesca, thật sự là một kình địch, ta cứ nên cẩn thận một chút…
Trên xe Rocky thưởng thức mật tửu màu trắng trong tay, khẽ gỡ tóc dài, sai thị nữ giúp Piriz đắp thuốc, thản nhiên nói: 
- Francesca vừa quay về học viện, liền lập tức đi tìm Francis, nhìn thấy như thế, ta thật sự lo lắng. Cho nên ta mới mời sư đệ giả vờ ngốc nghếch, tra ra quan hệ của bọn họ, nếu có thể, trên lôi đài đấu thần trực tiếp phế đi Francis - như vậy cho dù là Ziege sư phụ cũng chẳng dám làm sai! Nhưng không nghĩ rằng, hắn có thể thắng ngươi… Ài, làm hại ngươi bị thụ thương, ta …
- Được rồi sư huynh, chúng ta năm đó cùng trốn học, cùng đi tán gái, còn nói những lời này làm gì?
Piriz mê mẩn đánh giá thị nữ đang đắp thuốc cho hắn - chỉ là trong lúc đó ánh mắt giễu cợt của huynh đệ, là đang giễu cợt Rocky diễm phúc không ít!
Hắn cười nói: 
- Tên ngốc nhà ngươi, bảy năm rồi, từ sau khi tốt nghiệp hình như không có chính thức cười đùa vui vẻ, huynh đệ ta đề tỉnh ngươi, không được ngu ngốc tán tỉnh Francesca!
Trên mặt Rocky chẳng có nét cười, giống như băng tuyết:
- Có lẽ là lớn tuổi rồi, có chút không cười nổi! Một dải sông băng, đại quân của hải tộc áp sát! Phương nam Hồ Tuyết Mãng làm loạn, hai đệ đệ trong nhà đã trưởng thành rồi, cuối cũng cũng hiểu được quyền lợi là thứ tốt…
Piriz cảm thán nói: 
- Tuổi trẻ thật là tốt a, mẹ nó, năm đó trốn học không nghĩ đến, sau bảy năm ngắn ngủi ta đã nghĩ mình già rồi!
- Đúng vậy, già rồi! Năm đó ai có thể nghĩ đến, ta hôm nay vì Tát Ân Chi Quang đi theo đuổi một nữ nhân chưa từng gặp…
Lúc này mật tửu trong chén đã cạn, hai ngón tay Rocky xoay xoay chén rượu cẩn thận đánh giá: 
- Bây giờ không nên rước thêm cường địch, Francis hiện tại có thể xác định loại ra khỏi mục tiêu, cánh tay đắc lực của đông chiến hoàng thái tử Ken đã bị ta phế đi, tiếp theo… Hải hoàng thái tử Peck!
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.