Liên Hoa Bảo Giám

Chương 203: Quả nhiên là một đứa trẻ “Tốt”, ta đã nói sao quen mắt như vậy!





- Sư huynh, sau này còn xin được chiếu cố nhiều hơn, sư đệ còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu như có chỗ nào đắc tội, xin người nhất định dung thứ a!
Một đứa nhỏ trên tay quấn băng cung kính nói với đại hán trước mặt.
Đại hán ngạo nghễ gật gật đầu, lão nhân quắc thước đang nhắm mắt ngồi trên ghế, nói lãnh đạm: 
- Lão tam, đứa nhỏ này căn cốt trăm năm khó gặp, nhưng xuất thân đường phố, ngỗ ngược thành tính, ngươi dạy dỗ nhiều vào. Trước khi ta trở về, ngươi đem tất cả điều cơ bản ra dạy nó. 
- Vâng, thưa sư phụ!
Đại hán quay đầu đưa con mắt lạnh lùng đánh giá đứa nhỏ kia một phen.
- Ngươi bây giờ đang ở đâu?
Đứa nhỏ kia phi thường lễ phép mặt mỉm cười, cung kính trả lời:
- Hồi bẩm sư huynh, ta ngày thường đi theo sư phụ ở cùng một chỗ, hiện tại sư phụ đi xa.
Hắn vô cùng ngượng ngùng cúi đầu.
- Có phải là đã làm phiền người hay không?
Đại hán ngược lại thích đứa bé lễ phép này, gật đầu nói: 
- Không phiền, ngươi cứ ở chỗ này của ta!
Đứa bé khiêm cung nói: 
- Sư huynh, người thân phận bất phàm, không biết trong nhà có quy củ gì …
Phảng phất như màn kịch ban ngày giữa Đỗ Trần, Chesini và Ziege diễn lại, Đỗ Trần ở trên gường xoay người ngồi dậy, cười hắc hắc, lẩm bẩm: 
- Ta nói trông tiểu tử này sao quen mắt thế? Hắc, năm đó, ta không phải cũng là bộ dạng hỗn đản thế này sao?
Đỗ Trần nhớ lại chuyện năm đó mới vào con đường trộm cắp, trong lòng hoài niệm không thôi: 
- Tam sư huynh biểu hiện giống như một đứa ngốc đáng yêu thu nhận ta, sau đó… Ta cùng hắn có một đoạn thời gian vui sướng ra trò! Thật là một hoài niệm đẹp… Chờ một chút, tiểu tử Chesini kia, sẽ không phải đang nghĩ làm thể nào ở chung "Ra trò" Với ta chứ… ừm, hắn nếu có đảm lượng và năng lực làm như vậy. Vậy thực sự có phong phạm của lão tử năm đó! Đáng chờ đợi a!
Nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ sắc trời phương đông đã sáng, Đỗ Trần đứng dậy rửa mặt, khi đi ngang qua phòng Chesini, nghe được bên trong có tiếng ngáy khe khẽ, đối với tiểu tử tựa hồ như cái bóng của mình này có hảo cảm khó nói nên lời.
Tối ngày thứ hai sau khi Chesini đến, Đỗ Trần đi khắp nơi chuẩn bị ứng phó với việc truy sát của gia tộc St. Barton, trong lòng tràn đầy nghi hoặc hướng túc xá của mình đi tới. Hắn đang suy nghĩ, Bác Bì đâu? Chính mình đã đưa ra ám hiệu, Bác Bì như thế nào còn không đến tìm mình chứ?
Hơn nữa cử chỉ của Avril làm người ta cũng có chút lần không ra đầu mối. Theo lý thuyết, nàng theo ta đến đấu thần đảo. Hẳn là đã nghe nói mình trở về rồi, sao còn chưa đến tìm mình chứ?
Lúc này cũng phải tám chín giờ tối, những thủy thủ làm việc vất vả một ngày ở bến tàu đang nghiêng ngả bên nhau hò hét đấu rượu trong tửu quán, rất là náo nhiệt. Tiến vào bên trong đấu thần đảo, khu túc xá cũng có không ít đôi tình lữ học sinh chậm rãi tản bộ dưới ánh trắng, chàng chàng thiếp thiếp, nhìn thấy trong lòng Đỗ Trần như muốn bốc lửa.
Đi về phía trước, đèn đuốc của túc xá trên bờ sông đã gần ngay trước mắt, lúc này. Một đồng học quen thân chạy tới đưa cho Đỗ Trận một cuộn giấy: 
- Ngài là tổ trưởng giám sát Fransis sao, có người nhờ ta đưa cho người cái này!
Đệ tử kia cười mập mờ, nói bổ sung:
- Là một vị đồng học rất đẹp!
Chợt, lòng Đỗ Trần lập tức máy động. Đáng chết, sẽ không phải là Avril chứ? Thật sự là không nhịn được nhớ mong a! Phong thư này… sẽ không phải là thư tình chứ!?
Mở cuộn giấy ra vừa nhìn, quả không ngoài dự đoán, chữ viết trên mặt đẹp đẽ, rõ ràng là từ tay nữ nhân, mà nội dung cũng cũng chỉ có một ý tứ chứa tình cảm e thẹn:
- Đồng học Francis thân ái, xin mời tới hạ du sông rừng Thanh Thủy gặp mặt một lần được không?
Trên thư không có lưu lại tên, Đỗ Trần cũng chưa thấy qua chữ viết của Avril, bất quá, nếu thật sự là Avril không lý nào lại gọi mình là cái gì giám sát tổ trưởng? Vậy…
- Đi cái con mẹ ngươi!
Đỗ Trần giơ tay ném cuộn giấy đi, cuộn giấy rơi trên mặt đất thì đã biết thành mảng băng vỡ vụn, hắn đảo mắt tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng thêm một cỗ tâm tình nỏng nảy.
Khi đi được hơn trăm bước:
- Ngài là Francis giám sát tổ trưởng sao, có người nhờ ta giao cho ngươi cái này!
Màn vừa rồi lại diễn lại một lần. Vẫn như cũ là một phong thư tình, nhìn chữ viết, nó cũng xuất ra từ cùng một tay người! Hơn nữa bên chữ viết còn vẽ một cái khuôn mặt, quả thật là một nữ hài tử rất đẹp.
Đỗ Trần trong lòng nghi hoặc, nha đầu ngu ngốc này, không ngờ đem thư tình chia làm hai phần!?
Nhưng trong lòng hắn cũng yên tâm, từ hình vẽ mà xem, sẽ không phải dạng nữ sinh động tình, mình cũng không cần để ý tới nữa!
Hắn tiện tay ném là thư đi. Một chuỗi chuyện gần đây, làm Đỗ Trần thấy được thư tình là muốn đánh người!
Đi tới cửa túc xa, sau lưng Đỗ Trần lại truyền dến một tiếng gọi: 
- Ngài là Francis tổ trưởng giám sát sao, ngươi có một phong thư!
Lần này Đỗ Trần chẳng những nhận được một phong thư tình, mà trong đó còn thêm vào một bức vẽ mỹ nhân đồ. Không thể không thừa nhận, trên hình nữ đồng học mặc giáo phục học viện thật là rất đẹp, giữa mi rất truyền thần biểu đạt ra một tia mê hoặc phong tao, không hề nghi ngờ, nếu như đi phó ước, khả năng cao nhất chính là một lần diễm ngộ khó quên.
Nhưng Đỗ Trần lúc này hận nhất chính là diễm ngộ!
Vừa nhấc chân muốn tiến vào sân, hắn lại dừng bước.
Không đúng a, ba phong thư tình này đều xuất ra từ cùng một người, hơn nữa liên tiếp phát ra, chẳng lẽ, nữ đồng học viết thư tình kia luôn đi theo ta, thấy mình ném phong thư thứ nhất, lập tức viết cái thứ hai, còn vẽ hình khuôn mặt! Đợi khi mình vứt cái thứ hai, nàng lập tức lại tìm người đưa phong thứ ba? Vậy đại biểu cho cái gì? Rất thú vị a!
Đỗ Trần tựa như cố tình lại như vô ý quay đầu lại xem xét, nhưng trên hai bờ sông toàn là những sư phụ đệ tử tản bộ sau cơm tối, đưa mắt là thấy, mặc dù số người không nhiều, nhưng cũng có ba bốn mươi người, nhìn không ra là người nào đang âm thầm theo dõi hắn!
Bí mật vẫn vẫy tay với Harry từ trong sân đi ra nghênh đón, để cho hắn trở lại. Đỗ Trần xoay người nhắm phương hướng rừng Thanh Thủy mà đi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, chỉ có hai loại khả năng. Một là thật sự có người coi trọng mình, liên tục phát thư tình khẩn cầu gặp mặt. Vậy vị đồng học này nhất định là một nha đầu lo lắng người ta vây quanh, mình nên lập tức đi nói rõ ràng, đoạn tuyệt để sau này khỏi phiền toái.
Khả năng thứ hai chính là… Có người muốn dẫn dụ mình! Hừ! Là gia tộc St. Barton sao? Các ngươi nếu muốn động thủ trong rừng Thanh Thủy, thì chọn nhầm chỗ rồi, rừng Thanh Thủy ở trên hạ du sông, mặt nam là thủy bích hàn đàm của sư phụ ký danh của lão tử Roland! Đến lúc đó chỉ cần Dịch Cốt ẩn thân trong Liên Hoa đột nhiên xuất hiện, ngăn trở các người hai ba chiêu, lão tử lập tức có thể lớn tiếng gọi tới kiếm trung chi hoàng ngày xưa. Người đứng đầu vạn lưu ngũ tuyệt phong.
Nghĩ tới đây, Đỗ Trần gia tăng cước bộ, nhưng trong lòng hắn mơ hồ thấy có chút không đúng. Đường đường là một trong năm Vẫn Thần ngũ đại gia tộc, hậu duệ của tử thần bất diệt tự nhiên đưa ra "Thư tình quấy rối" Cái loại trò này … có phải là có chút trẻ con hay không!?
Rừng Thanh thủy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tổng cộng ước chừng có nghìn cây bạch dương, trong gió đêm thổi tới, khu rừng không một bóng người phát ra âm thanh "xào xạc", pha chút không khí quỷ dị. Khi Đỗ Trần tới ven rừng. Quả thật thấy được một nữ đồng học mặc giáo phục.
- Francis học trường, ngài rốt cuộc cũng tới rồi!
Nữ đồng học chừng mười sáu mười bảy tuổi. Khuôn mặt tuy xinh đẹp, nhưng có chút non nớt. không giống một ác đồ sành sỏi, âm mưu hại người. Mà nàng như trút được gánh nặng, ánh mắt hơi có chút hoảng loạn đã nói rõ điểm này. 
Từ vẻ mặt của đồng học tuyệt không nhìn thấy vẻ ngượng ngùng khi gặp mặt người trong mộng, mà là một tia giảo hoạt sau khi âm mưu thành công, còn có mấy phần hoảng loạn thậm chí cảm thấy có lỗi vì hại người! Xem ra thật sự rất thú vị a! Nàng xoay người chạy ngay vào trong rừng, trong miệng còn dụ hoặc Đỗ Trần:
- Chúng ta vào bên trong nói chuyện được không?
Đỗ Trần cho tới lúc này nếu không biết đây là một cái bẫy. Vậy đã mười phần hóa thành ngu xuẩn rồi. Nhưng …
Gia tộc St. Barton không thể dùng một "phế vật" vui buồn lo lắng đều viết ở trên mặt tới lừa mình chứ!? Chẳng lẽ bọn chúng coi mình là đồ ngu!?
Đỗ Trần lạnh giọng quát: "
- Muốn đối phó với ta. Thì ra cả đi!
- Đáng chết, không ngờ bị hắn nhìn ra rồi. Mặc kệ, mọi người cùng tiến lên!
Trong rừng vang lên một tiếng quát, giọng tuy to. Nhưng lại thập phần non nớt, như là một đứa bé hò hét ra lệnh.
Vút, bảy tám bóng người từ trong rừng vọt ra, trong tay mỗi người đều nắm côn bổng, hơn nữa lại hắc y che mặt, khí thể bức nhân. Nhưng, trong đó có hai ba người thể thái gầy yếu, căn bàn là người chưa trưởng thành.
Trong lòng càng thêm nghi hoặc, Đỗ Trần chậm rãi buông tay, cũng không mời Dịch Cốt ra. Đối phó mấy thứ rác rưởi còn cần dùng tới Dịch Cốt sao?
- Sư huynh người khỏe chứ!
Trong rừng lại đi tới một người, mười hai mười ba tuổi, tóc xanh mắt vàng, trong tay cầm bột cây côn bổng lớn, rõ ràng là Chenisi.
Tiểu tử bẩn thỉu này không có cử chỉ kiêm cung đắc thế ở ban ngày, trên khuôn mặt non nớt thầm cười thương hại, ở trong cảnh rừng rậm tối đen, có vẻ gian trá đáng ghét tới cực điểm.
Đỗ Trần chợt hiểu được "
Tai họa của thành Pierre" là ý tứ gì .
Sặc, không thể nghĩ được, tiểu tử này quả thật rất giống mình, chính mình năm đó ở ngày hôm sau giáo huấn tam sư huynh, chính là …
Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào Chesini đầy hứng thú, thầm nói: "
Sư đệ à, thủ đoạn của ngươi quá tụt hậu rồi, năm đó ta lợi dụng thư tình của bốn vị sư tỷ, giá họa cho Tam sư huynh, để cho đại sư huynh thầm yêu bốn vị sư tỷ hung hăng tới trừng trị "tình địch" … thủ đoạn của ngươi, quá không có kỹ thuật mức độ rồi! Thật thất bại a! Thật mất mặt a!
Chesini chỉ huy bảy tám hắc y nhân vây quanh Đỗ Trận, cười lạnh nói: 
- Sư huynh, hai ngày nay đội ơn người chiếu cố, tiểu đệ hôm nay đặc biệt đến cảm tạ người! Người sau sự việc này nhất định sẽ tha thứ cho tiểu đệ chứ!?
Đỗ Trần vuốt mũi, ánh mắt đảo qua bảy tám hắc y nhân, trong lòng bình thản, cười nói: 
- Loại phương thức cảm tạ này, thật sự là rất thú vị, ha ha, Chesini, người không hổ là sư đệ của ta! Bất quá, công tác chuẩn bị của người quá tầm thường rồi!
- Sư đệ cái con mẹ ngươi! Ngươi còn dám giáo huấn lão tử.
Chesini đột nhiên biến sắc mặt, phẫn nộ quát: 
- Francis, hôm nay gọi ngươi tới đây, là cho ngươi một bài giáo huấn, cho ngươi hiểu được một cái đạo lý! Từ nay về sau, con mẹ ngươi thành thành khẩn khẩn mà nghe lời lão tử!
- Ồ!
Đỗ Trần chợt hiểu ra, gật gật đầu! Hỏi: 
- Được rồi, ngươi muốn ta làm cái gì đây?
Chesini hung tợn nói: 
- Nghe đây, những lão hỗn đản chết tiệt trong Nanotimor đem lão tử giao cho Ziege, Ziege lão vương bát này cũng không phải thứ tử tế. Bây giờ, lão tử ở trong nhà của ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta…
Đỗ Trần trong lòng bi ai, vương tử mà những lão thần trung can nghĩa đảm đế quốc Nanotimor gian gian khổ khổ cứu thoát, gọi các ngươi là lão hỗn đản… Làm hắn trong lòng phẫn nộ, Ziege mặc dù là lão ngoan cố, hơn nữa nhiều khi cũng rất không thông tình đạt lý, nhưng dù sao cũng là sư phụ của lão tử, tên tiểu vương bát đản ngươi dám mắng chửi sư phụ!? Không cẩn thận dạy dỗ không còn thiên lý nữa. 
Gần đây việc liên tục bị bức hôn làm cho Đỗ Trần tràn đầy lửa giận, hiện tại lại gặp được một sư đệ như vậy… đây là trời cao ban ơn a! Một cái thùng trút giận thật lớn a!
Hắn hít sâu một hơi! Cười ha hả nghe Chesini tiếp tục phân phó: 
- Sau này, ta làm cái gì ngươi hỗ trợ ta, dám có một câu nói nhảm, sẽ cắt đứt cái chân chó của ngươi, hơn nữa ngươi có rất nhiều tiền… Mẹ nó! Những lão hỗn đản một đồng cũng không cho ta. Được! Sau này hết thảy mọi chi phí ngươi đều phải cung phụng ta! Còn nữa, Ziege nếu hỏi về ta, ngươi hẳn là hiểu được phải nói thế nào rồi chứ!?
- Rầm!
Cây mộc bổng trong tay Chesini đánh mạnh vào cây bên người. Hét lên: 
- Ngươi nhớ kĩ cái này cho ta, trước tiên cho người một chút trí nhớ!
- Oa!
Mặc kệ làm hay không làm trước tiên cứ ăn đòn đã, Đỗ Trần vui vẻ: 
- Tiểu sư đệ đáng yêu, ngươi thật sự quên mất một việc! Một việc phi thường quan trọng!
Chesini sửng sốt, hắn dù sao còn là một đứa nhỏ mười hai tuổi, mặc dù tâm tư ác độc nhưng cũng khó tránh khỏi suy nghĩ không chu toàn: 
- Việc gì, nói mau! Còn nữa, con mẹ người một bá tước nho nhỏ, dựa vào cái gì dám gọi lão tử là sư đệ? Nhớ kỹ, từ này gọi là vương tử điện hạ tôn kính!
Đỗ Trần sờ mũi cười nói: 
- Ngươi kỳ thật hẳn là khi sư phụ đi xa trở về, nói với người - ngươi gần đây học được từ trên người sư huynh ta không ít thứ, hơn nữa sư phụ người sự vụ vất vả, thấy được đệ tử con không nỡ lòng, không bằng, sau này để sư huynh dạy đỗ con tri thức cơ sở nhé!
Mắt Chenisi sáng lên, cười nói: 
- Không sai, ngươi nói rất đúng, ta sẽ nói, ta học được không ít thứ trên người ngươi, sau đó tiếp tục lưu lại bên người, Hắc, như vậy Ziege sẽ không có biện pháp quản ta nữa!
Hắn chợt hét lên: 
- Còn ngẩn ra nhìn cái gì? Nói cho các ngươi, không đánh gục đối thủ trước, hắn nói cái gì lão tử cũng không tin!
Đạo lý này, là ba vị quyền thần ở đế quốc Nanotimor dạy cho hắn.
Hắc y nhân lại gần Đỗ Trần.
- Ngươi cũng rất hiểu việc, vậy, sư huynh bây giờ sẽ cho ngươi học được việc thứ nhất trên người ta! Cũng là việc rất quan trọng ngươi đã quên! Đỗ Trần ngoắc tay "Cùng lên đi!"
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.