Nghe được Dịch Cốt nói, Liên Hoa pháp bảo dưới chân Đỗ Trần đột nhiên nhanh hơn một chút, một cỗ hào khí thản nhiên mà sinh, nhân gia trải qua thời đại thế giới tang thương, vô số tinh an theo đuổi suốt đời, mình đã đạt tới một ý nghĩa nào đó, đây có thể là một loại cảm giác thánh tựu lớn lao? Mặc dù phải đổi lại bằng một cái giá lớn một chút. - Thằng ngốc. Đỗ Trần sợ run cả người, trong đầu óc tựa hồ nghe được một thanh âm chói tai! Hắn lại nhớ tới, khi cùng hải tộc giao chiến thì thanh âm nhắc nhở hắn dùng lão thất từ đâu mà tới? Nghe thanh âm này thì hai thanh âm cùng là của một người. Còn muốn tra, thì thanh âm kia đã biến mất không thấy, trong đầu Đỗ Trần chỉ còn lại thanh âm lão tăng niệm kinh vẫn tồn lại lâu nay. Trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng Đỗ Trần muốn truy tra cũng không tra được, dù sao hắn không thể bổ đầu cùng Liên Hoa nguyên thần, nhìn xem bên trong thật sự có lão hòa thượng hay không. Để sự khó hiểu này sang một bên, Đỗ Trần hạ xuống thuyền Biekersi đã đỗ ở cảng Đấu Thần đảo, mà bài nói dối thì Đỗ Trần đã chuẩn bị rất tốt, mặc dù còn có chút sơ hở - tỷ như Anne bọn họ đã thấy qua Liên Hoa thánh khí, chỉ cần đối chất với Roland một chút thì liền có thể nghĩ tới Đỗ Trần ra tay cứu người, nhưng với tính tình của Roland, bọn họ cơ hồ không thể đối chất. Giai đoạn hiện tại, giấu diếm đại bộ phận thực lực là cần thiết, hơn nữa với tính tình của Đỗ Trần, sợ rằng một ngày hắn không cố kỵ bộc lộ tất cả thực lực ra ngoài, hắn cũng phải che dấu bản tính tiểu thâu (trộm vặt), đồ quý, tất cả đều phải che dấu thật tốt. Belkesi màu trắng đỗ ở bến cảng Đấu thần đảo. Bây giờ là hạ tuần tháng mười hai, nhưng thời tiết của đấu thần đảo bốn quý đều như mùa xuân, người đi lại trên đường mặc áo dày, các thủy thủ còn mặc áo ngắn quần ngắn, cần cù làm việc. Một mảng cây cối xanh biếc cao vút rì rào theo gió biển, cảnh sắc như tiễn người ra đi, nhưng từ xa xa nhìn, Đỗ Trần lại bật cười. Một nhóm tân sinh đang ở trên Ôn Tuyền sơn làm lại những việc năm ngoái hắn đã làm, vài người làm một tổ, tùy tùng khiêng theo rương thùng nặng cả trăm cân mồ hôi chảy xuống như mưa, trên sơn đạo còn cố sức khiêng lên. Bất quá năm nay có thể là hắc diện ma quỷ Ricardo đã tiếp thu giáo huấn của năm ngoái, không có mưa, cũng không có huy động bầy rắn truy kích, mà để cho các đệ tử với đôi chân trần chạy trước, hắn cùng hơi mười vị sư phụ ở phía sau phóng hỏa, đệ tử nào chạy chậm, xin lỗi, sẽ bị lửa đốt. Tâm tình các học sinh cũ xem tân sinh huấn luyện tự nhiên có chút hả hê. Rồi lại vô cùng hoài niệm, thời gian tuổi trẻ không quay trở lại... - Thiếu gia, người xem! Dịch Cốt đột nhiên chỉ vào một vị sư phụ đang truy kích đệ tử, miệng không ngừng cười. Đỗ Trần theo tay hắn nhìn lại. Nguyên lai là lão tổ mẫu Lily, nàng mặc trường bào tiêu chuẩn của giáo sư, tay liên tục phát hỏa, chính đang mắng các tân sinh rớt lại phía sau, âm thanh thanh thúy mà bạo ngược ở thật xa cũng có thể nghe thấy được: - Đáng chết, các ngươi quả thực là chậm chạp, chậm chạp, nhanh một chút cho ta, nếu không đêm nay tất cả đều cút ra biển cùng sa ngư liều mạng! Hừ, nếu là trên chiến trường, các ngươi đã sớm bị đao kiếm của địch nhân băm nát thành thịt cho chó rồi. Hô! Hỏa khí trong tay nàng lại phun ra một ngọn lửa hung ác. Các tân sinh nhất định trong lòng không ngừng mắng chửi, nhưng giáo vụ trưởng Ricardo lại nhìn chằm chằm Lily, ánh mắt sáng ngời, thầm nói, cái gì là nhân tài chứ? Đây mới là nhân tài a, không được, ta phải trở về chuyển chức danh cho nàng, sau đó điều vào huấn luyện ban! Không thể để người khác đoạt đi. Đỗ Trần lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: - Lily tiểu thư cũng dùng phương pháp luyện quân để luyện tân sinh.... có vẻ rất *** hắc hắc hắc. Đi xuống đường lớn, Đỗ Trần hô lên một tiếng dài, phát tiết sự sảng khoái trong lòng, mà Anne lại yên lặng đi theo bên người Đỗ Trần, cúi đầu như muốn nói gì, cuối cùng dưới ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Trần không nhịn được nói: - Francis đồng học, xin lỗi. - Anne đồng học? Ngươi sao lại xin lỗi? Đỗ Trần như lọt vào sương mù nhìn Anne, mặt của tiểu mỹ nhân này cực kỳ giống bình quả, tư thái hai tay vân vê vạt áo của nàng kiều diễm như hoa, khiến người yêu thích, mà ánh mắt nóng rực của nàng lại tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với mình. Đỗ Trần nuốt nước bọt, trong lòng tự nói, tỉnh táo! Trong lúc này phải tỉnh táo! Ánh mắt Anne nhìn vào đôi mắt màu lam của Đỗ Trần, thấp giọng nói: - Gần đây gây cho ngươi không ít phiền toái, xin ngươi tha thứ, bất quá... Nàng do dự một chút, hai tay nắm chắc vạt áo: - Ta có chuyện đã muốn nói với ngươi rất sớm, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp... Trái tim Đỗ Trần co rút lại, lập tức cắt đứt lời nàng, vừa cười vừa nói: - Ta cũng không có cảm giác được ngươi mang đến phiền toái gì cho ta, ta nghĩ ngươi có thể có chút hiểu lầm, chúng ta chính là bạn tốt a! Sao lại nói phiền toái! Như vậy đi, chờ ta an bài xong mọi việc, chúng ta sẽ nói chuyện. Hắn thầm hạ quyết tâm, chuyện Anne không phải không giải quyết được, được rồi, chờ sau khi an bài xong mọi việc sẽ nói rõ với nàng, không thể để cho Anne tiếp tục dây dưa. Nhìn bóng lưng Đỗ Trần rời đi, Anne lo lắng nói: - Ngươi sao không nghe ta nói xong đã! Chờ ngươi an bài xong ... vậy cái gì cũng chậm mất rồi. Đỗ Trần đã hạ quyết tâm, lệnh Harry mang hành lý đi tới khu túc xá trước, hắn trong khi đi tới quảng trường đấu thần, giáo vụ trưởng Ricardo đang điên cuồng hò hét khiến cho hắn nổi da gà. - Bây giờ công bố thành tích, trận đấu lên núi, đến từ Lanning đế quốc, thành St. John... Avril. Lão thiên, Avril thật sự đã thi vào đấu thần học viện sao? Chẳng lẽ năm ngoái nàng lúc tiễn mình nhập học nói không phải là tùy ý mà nói sao? Đỗ Trần hướng đỉnh Ôn Tuyền sơn nhìn lại, quá xa, thấy không rõ, nhưng trong cảnh sắc mây mù bao phủ, mờ ảo có một ánh mắt cương nghị kiều mỵ đang nhìn chằm chằm chính mình, hung dữ, tựa hồ tùy thời đều có thể ăn thịt. Lại nhìn lại Anne, Đỗ Trần chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng còn không chờ hắn tỉnh lại từ trong run sợ, từ phía trước một người vội vã chạy tới, hô lớn: - Francis, ngươi rốt cục trở lại rồi. Đi, mau cùng ta đi. Steven nhanh như lưu tinh chạy tới, nhìn hình dáng hắn, một đầu tóc đỏ tán loạn, mặc y phục đệ tử màu đỏ, thần sắc vội vã. Trong lòng Đỗ Trần cũng trở nên ấm áp: - Đại ca, xảo hợp như vậy sao, nguyên lai ngươi ở ngay trên đường! Ta đang có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có biết ngày 13 tháng 5 sang năm gia tộc St. Kain sẽ phát sinh chuyện gì không... Steven tiến gần, Đỗ Trần trong lòng đột nhiên toát ra một ngọn tà hỏa, nguyên lai trên mặt Steven còn có băng, trên trán còn dán một miếng cao, nhìn qua có chút buồn cười. Nhưng không thể nghi ngờ, hắn gần đây dám chắc bị người ta hành hung một lần. - Đại ca, ai đánh ngươi? Steven liền nắm tay Đỗ Trần vội vã kéo đi: - Đừng nhiều lời, nói cho ta biết, thực lực của ngươi sau nửa năm đã đạt đến bước nào? Có thể đánh bại tứ cấp đấu sĩ không? Đỗ Trần sửng sốt: - Hoàn toàn có thể, ta bây giờ mặc dù chỉ là tứ cấp… nhưng trong thật chiến thậm chí có thể khiêu chiến ngũ cấp sơ kỳ đấu sĩ. Đây là lời nói rất thật. Hắn dựa theo thực lực của Liên Hoa nội kình mà nói. - Vậy là tốt rồi, đi. mau đi báo thù cho ta cùng Charles. Steven hung dữ: - Mẹ nó, hôm nay ta lại bị người hành hung, vừa định đi ra đường tìm mấy người giúp đỡ, không nghĩ xảo hợp gặp ngươi. Hắn nghiến răng, tựa hồ gần đây chịu ủy khuất lớn lao: - Còn có, Charles hôm nay cũng bị người ta ngược đãi. - Đại ca, ngươi sao lại nói vậy? Đỗ Trần đồng cừu địch, phẫn hận nói: - Chẳng lẽ gần đây có kẻ khi dễ ngươi sao? - Mẹ nó, đừng nói nữa! Thể diện gia tộc St. Kain chúng ta đã bị ta cùng Charles làm mất hết rồi. Steven nói đứt quãng, ngữ nghĩa cũng không rõ ràng: - Ta tới đây, nha đầu này thật sự quá mức phận, ai, cũng là đại ca vô dụng, thấy nha đầu nọ xinh đẹp, không đành lòng ra đòn nặng tay... Được rồi, ngươi trong khi gặp mặt, đánh thắng là được, ngàn vạn lần đừng hạ sát thủ, cũng đừng nặng tay, nhẹ nhàng... nhẹ nhàng thôi. - Đại ca, ngươi đừng vội, chậm rãi nói thôi. Đỗ Trần dặn dò Harry trở về thu dọn túc xá, bản thân vội vã đi theo Steven đi về phía nam. Bất quá từ trong ngôn ngữ đứt quãng của Steven cũng nghe ra một điểm vô cùng trọng yếu - đối thủ lần này là nữ nhân, nhưng là nữ nhân rất đẹp. Điều này... Đỗ Trần lại không muốn cùng nữ nhân giao tiếp nhất, nhưng một đời này, hai huynh đệ, mẹ nó, bất quản đối thủ là ai, dám đụng đến đai ca ta chính là địch của lão tử! Hơn nữa không thể phủ nhận, Steven mặc dù háo sắc, nhưng tuyệt không phải là cố ý sinh chuyện thị phi, nơi nơi khi dễ đệ tử khác. Steven vừa đi vừa phẫn hận nói: - Ngươi còn nhớ kỹ người có thành tích đứng đầu trong lần chúng ta nhập học chứ? - Đương nhiên nhớ kỹ, nghe nói là một nữ sinh bằng tuổi ta, nàng được điểm tuyệt đối! Được rồi, lúc ấy tổng thành tích thì nhị ca Charles thứ hai còn không chịu phục, còn muốn đi tìm nàng so tài. chẳng lẽ... - Đúng vậy, chính là nha đầu đó! Sau khi nhập học, nha đầu nọ quỷ thần khó dò, Charles tìm đã lâu, rốt cục hai tháng trước tìm được nàng, sau đó cùng nàng quyết đấu. Steven ai oán: - Vốn nha đầu nọ rất khách khí, nhưng ai mà biết được.. tính tình Charles ngươi cũng rõ, động tới cái gì là vinh diệu của gia tộc, kết quả nha đầu nọ vừa nghe thấy Charles là trực hệ tử tôn của gia tộc St. Kain liền thay đổi sắc mặt, chẳng những đồng ý quyết đấu, còn hạ thủ độc ác, hung hăng cho lão nhị chịu đau khổ. Đỗ Trần kinh hãi, vui vì nhị ca rốt cục ăn nhiều đau khổ, nha đầu nọ lại giúp mình hả lòng hả dạ! Nhưng cũng kinh dị, trong số đấu sĩ đồng lứa tuổi, Charles có thể nói là thiên tài phi thường, ít có địch thủ. Tiểu nha đầu kia bằng tuổi mình, nhưng so ra còn nhỏ hơn Charles ba tuổi mà có thể cho hắn chịu khổ đau, nhất định là một kỳ tài hãn hữu trên thế gian. - Đại ca, sau đó thì sao? Mặt ngươi xảy ra chuyện gì? Steven cười ngượng ngập: - Nó khi dễ gia tộc St. Kain, ta cũng không thể không quản, ta cũng lên cùng nha đầu kia.... Kết quả không cần hỏi, Đỗ Trần nói tiếp lời: - Đây là chuyện hai tháng trước, vậy chuyện xảy ra hôm nay? Steven nói: - Đừng nói nữa, tính tình lão nhị như một hòn đá, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu loại đau khổ này, ngươi nói hắn có thể từ bỏ ý đồ sao? Kết quả là trong hai tháng, Charles cứ cách năm ba ngày lại tìm nha đầu kia gây phiền toái, di một lần bị đánh một lần, sau đó ta cũng tiếp tục xui xẻo. Hắn đột nhiên cúi đầu, cười xấu he he: - Bất quá ta xem lão nhị bây giờ hẳn là có ý với nha đầu kia, đi tìm nha đầu quyết đấu phỏng chừng là để nhìn nàng, có ý thân cận... hơn nữa ta nói cho ngươi biết, từ nhỏ tới lớn, ta còn chưa thấy qua Charles cả người bị thương, nửa tỉnh nửa mơ buổi tối nói nói tên một nữ nhân. Khuôn mặt hắn nhìn qua cực kỳ bỉ ổi. - Ngay vừa rồi Charles lại tìm nha đầu kia, lại bị thua nàng, bất quá lần này nha đầu hình như bị hắn "Chọc giận quá mức", nặng tay, ta đi lên hỗ trợ, cũng bị nó giáo huấn, cho nên ta đi ra đường tìm mấy bằng hữu ngày thường cùng ta uống rượu tìm hoa, nhưng lại thấy Biekersi... hắc, tới rồi. Huynh đệ hai người đi tới đài đấu thần ở Liệt Hỏa cốc - đấu thần thai này mỗi giáo khu đều có mấy cái, chuyên môn dùng cho các đệ tử luận bàn đấu khí. Giao thủ ở chỗ này, chỉ cần dẫn sư phụ tới chứng kiến, hơn nữa trong khi quyết đấu không đánh trọng thương cùng nhân mạng, học viện còn có thái độ cổ vũ. Chuyện sống chết của Charles, Đỗ Trần nửa điểm cũng chẳng quan tâm, nhưng đại ca bị người ta đánh, Đỗ Trần đương nhiên sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, hắn tạm thời loại bỏ hai việc phải hỏi Steven - gia tộc St. Darke, còn có sự việc phát sinh ngày 13 tháng 5. Một đám đệ tử mặc trang phục màu đỏ tụ tập bên lôi đài, trong đó có một số đệ tử không ngừng lớn tiếng quát tháo. Hay là nói, nhìn có chút hả hê, từ giáo phục cho thấy, mấy nữ tử có tiếng quát tháo lớn nhất là nữ đệ tử ngũ cấp của Liệt Hỏa cốc. Trên đài, Charles đầu vai mang vết thương, khóe mắt tức giận còn đang khốn khổ chống đỡ, mà đối thủ của hắn là một nữ tử tóc ngắn màu lam tuổi tầm mười sáu mười bảy, bộ dáng thật ra rất xinh đẹp, nhưng vẻ mặt cao ngạo, nàng cầm trong tay một thanh trường kiếm, mỗi chiêu đều đánh vào trán, cổ, ngực bụng những nơi yếu hại của Charles, thủ đoạn tàn nhẫn! Bất quá có thể thấy, tiểu cô nương ra tay rất chuẩn mực, trong khi có thể đánh trúng thân thể, kiếm phong lập tức chuyển hướng, phỏng chừng đã tha cho Charles nhiều lần, nếu Charles cởi quần áo ra kiểm tra, chắc chắn toàn thân không có mấy nơi không có vết thương. Bất quá cũng không trách nàng, nếu có một người mỗi ngày quấn lấy ngươi đòi quyết đấu, nửa đêm gọi tên ngươi, còn liên tục trong hai tháng, ai mà chẳng phát hỏa. - Lão tam, chính là nha đầu kia, nàng gọi là Francesca, ngươi nhanh một chút, lão nhị sắp không chịu nổi nữa rồi. Steven vội la lên. Đỗ Trần vốn muốn cho Charles chịu thêm chút khổ đau, bất quá ngại đại ca, hắn hô lớn: - Dừng tay. Francesca vẫn không dừng, tiếp tục tấn công Charles, hơn nữa tay càng nhanh và tàn nhẫn, nhất thời khiến cho Charles không chiụ nổi, đột nhiên một kiếm xuất ra, nàng bức Charles nghiêng người né tránh, cả tay cầm khiếm lại lộn lên, nhân cơ hội trường kiếm gác lên cổ Charles. Nàng thản nhiên nói: - Viện thủ tới sao? Hừ, đứng lên đi. Đỗ Trần phi thân lên đài, xuất ra Thệ Tuyết kiếm, băng phiến gạt vào trường kiếm của Francesca vỡ thành tuyết, vừa cười vừa nói: - Thân thủ cao lắm. Thấy Đỗ Trần xuất một chiêu, Francesca cũng thu hồi trường kiếm, bước tới trước mặt Đỗ Trần, nhìn chằm chằm vào một Đỗ Trần cao hơn nàng, khuôn mặt xinh đẹp không lộ chút biểu cảm: - Ngươi là ai? - Francis, chuyện nơi này không liên quan tới ngươi. Charles tiến lên đẩy Đỗ Trần ra. Bá, á, hai thanh kiếm đồng thời chỉ hướng Charles, Francesca lạnh lùng nói: - Bại quân, cút xuống đài. Đỗ Trần lạnh nhạt: - Charles đồng học, ngươi chưa đủ để dọa người khác đâu? Ngay cả bại hai tháng... Hắn lắc lắc đầu. Tiếp đó, Steven lên đài kéo Charles cứng đầu không cam lòng xuống dưới đài, Charles phẫn hận bất bình, nhưng Steven lại bịt miệng hắn, cả giận nói: - Đủ rồi, chuyện sau này giao cho lão tam. Francesca lạnh lùng đánh giá Đỗ Trần: - Ngươi chính là con thứ ba của gia tộc St. Kain Francis? Nàng trong lòng còn có một câu, là người kia sao? Francesca đối với Francis, cái tên này có ấn tượng vô cùng sâu sắc, thứ nhất, bên ngoài truyền rằng, thành tích Francesca sau khi nhập học là hàng đầu, thậm chí có đồn đại nàng là ngươi thứ hai sau Charlermagne là một thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng sau khi nhập học, người có tốc độ tấn cấp đứng thứ hai là Đỗ Trần, mà không phải nàng. Thứ hai, chuyện thi cử ngoại nhân không biết, nhưng Francesca trong lòng rõ ràng, nàng kỳ thật có một thành tích cũng không phải tuyệt đối, không phải không chút tỳ vết, nhưng nàng giống Đỗ Trần được thánh giáo chúc phúc, cho nên mới lưu lại toàn bộ lời đồn đại về điểm tuyệt đối, nàng có một môn khảo thí không đạt điểm tuyệt đối, khảo quan xuất đề vô cùng khó khăn, tất cả thí sinh chỉ có Đỗ Trần này trả lời được điểm tuyệt đối (đấu thần sứ cùng thánh giáo pháp điển.) Francesca cá tính rất mạnh mẽ, sao có thể đối với một nam nhân ở cả hai phương diện đều hơn nàng mà không có ấn tượng chứ? Hơn nữa, trong lòng nàng còn có một nguyên nhân khác, nguyên nhân trọng yếu nhất... - Francis là hậu duệ thần Shigeru! Đỗ Trần cười nhạt. Có khác nhau sao? Francesca ngưng thần nghĩ đến Đỗ Trần gọi Charles là đồng học, mà không phải nhị ca, đột nhiên gật đầu nói: - Hiểu rồi, ngươi tới báo thù sao? - Báo thù? Chúng ta có thù bao giờ vậy? Chuyện này vốn là Charles không đúng, ta nếu vì hắn mà báo thù mới lên lôi đài, không phải là một tiểu nhân hèn hạ không phân biệt trắng đen thị phi sao? Đỗ Trần cười nói. Đỗ Trần có thái độ thân thiện, tư thái khoáng hoạt quang minh, khiến cho Francesca kinh ngạc. Charles dưới đài lại thốt nhiên giận dữ, hắn cũng biết mình quá phận, nhưng lời này dù sao cũng không nên từ sự sỉ nhục của gia tộc St.Kain nói ra.... Francesca cũng có vài phần kinh ngạc nhìn Đỗ Trần, còn cười vui vẻ: - Không phải báo thù? Vậy không phải ngươi nhất thời hứng chứ, muốn cùng ta luận bàn một chút chứ? Ta không ngại. Trường kiếm trong tay nàng ưu nhã vẽ lên kiếm hoa, sau đó, một tay khẽ nâng lên, mời Đỗ Trần ra tay, anh tư xinh đẹp, sắc mặt không chút thay đổi. Đỗ Trần lắc lắc đầu, cử chỉ ôn nhu nho nhã, nhưng trong lòng lại suy nghĩ vô cùng ác độc, nha đầu đáng chết, thấy huynh đệ bị thương, không chút nhân từ, không cho ngoại nhân một chút thể diện, lưu lại đường lui, khiến người ta phải động võ báo thù, đó là chuyện của mãng phu không óc mới làm! Tam thiếu gia của ngươi không phải thằng ngu. - Hơn nữa, tiểu thư Francesca mới cùng Charles đại chiến một hồi, đấu khí hao tổn không ít, ta nếu lúc này luận bàn cùng ngươi, chẳng phải là... Hắn không có nói xong, mà đứng đó mỉm cười. Francis quang minh lỗi lạc, cùng lời đồn đại không sai, nhưng thật ra so với hai vị huynh trưởng của hắn thì mạnh hơn nhiều lắm! Francesca trong lòng thầm hận, nhưng ngươi là hậu duệ thần Shigeru, xuất thân từ trang viên St. Kain, vậy ta sớm muộn gì cũng phải đánh với ngươi một trận, khó mà lấy cớ khai chiến, không bằng hôm nay nhân cơ hội này chấm dứt ngươi. Nghĩ vậy, Francesca nâng kiếm quát: - Đối phó với tên ngu ngốc kia không tốn bao nhiêu đấu khí? Francis đồng học, ngươi là thân truyền đệ tử của viện trưởng Ziege, ta sớm đã nghĩ mời ngươi chỉ giáo, hôm nay ngươi ta đều đứng trên đấu thần thai, phía dưới lại có nhiều đồng học đứng xem, cơ hội khó có được, không bằng, mời ngươi - cao thủ tấn cấp nhanh nhất dạy ta một chút. Ai nha, nha đầu kia chủ động khiêu khích sao? Đỗ Trần cười thầm, tốt, tất cả mọi người đều thấy, ta đi lên giảng đạo lý với ngươi thay huynh trưởng thừa nhận sai lầm, nhưng ngươi lại muốn động thủ, vậy chuyện sau khi làm lớn lên, dù sao ta cũng chiếm lý. Đỗ Trần hơi khó khăn nói: - Chuyện này... dù sao hôm nay là hai vị huynh trưởng của ta không đúng. Ta nếu... - Chuyện Steven cùng Charles đã qua, bây giờ, ta chỉ muốn mời ngươi chỉ giáo. Francesca hạ mũi kiếm, một tay mở ra, làm ra nghi thức mở đầu mời luận bàn của Đấu thần. - Được rồi, bất quá ta thẹn với viện trưởng Ziege, học nghệ không tinh... chúng ta chỉ điểm tới là được rồi. Đỗ Trần giơ trường kiếm lên, chỉ xéo bầu trời. - Tốt. Francesca bước lên, hai thanh trường kiếm giao nhau, nhanh chóng tách ra - đây là lễ nghi quyết đấu, Đỗ Trần lắc đầu cười khẽ, nâng trường kiếm: - Thần duệ Shigeru, gia tộc St. Kain Francis! Mời. Francesca gật đầu: - Thần duệ Michael, gia tộc St. Darke Francesca, mời. Nàng huy kiếm vào khởi thủ thức, nhưng Đỗ Trần lại sửng sốt. Gia tộc St. Darke? Đỗ Trần trong lòng run lên, là gia tộc St. Darke mà Mayfair chỉ định đi tìm? Liên Hoa Bảo Giám