Liên Hoa Bảo Giám

Chương 185: Liên Hoa nguyên thần “Nhất hoa nhất thế giới”





Thanh âm từ hư vô mờ mịt, thần thánh mà trang nghiêm, tựa hồ từ chín tầng trời vang vọng xuống, lại tựa hồ từ cửu u thâm uyên bay lên.
- Nhất hoa nhất thế giới...
Đỗ Trần thì thào nói lại một câu cổ quái, giờ phút hắn vô ý thức, chỉ xuất từ phản ứng bản năng, chẳng biết từ đâu mà tới, thanh âm thì thào vang vọng bên tai.
Một lần lại một lần, ý thức của Đỗ Trần dần khôi phục thanh tỉnh.
Biết thì làm sao? Lời nói cổ quái là từ chỗ nào truyền tới? Đỗ Trần muốn ngước lên, bóp bóp cái trán, nhưng....
- Tay ta đâu?
- Cái trán cũng không thấy đâu nốt... thân thể ta đâu?
Đây tuyệt không phải ảo giác! Mà là cảm thụ chân chân thật thật, Liên Hoa nội kình có tác dụng thanh sảng đầu óc nên Đỗ Trần tuyệt sẽ không phân biệt nổi ảo giác sự thật.
Vậy, chính mình mất đi thân thể, biến thành một lũ vong hồn sao?
Đỗ Trần lạnh gáy, "A" một tiếng kêu sợ hãi vang lên, hắn mở mắt...
- Ba ba, tỉnh rồi, dọa Bối Bối sợ chết.
Nghe được thanh âm của bảo bối nữ nhi, Đỗ Trần trong lòng nhẹ nhàng, tựa hồ vừa trải qua sinh tử, từ luyện ngục trở lại thế gian. Quay đầu nhìn lại, tiểu Bối Bối ngồi bên người Đỗ Trần, mắt to hồng hồng, hình như khóc rất lâu.
Ngắm nhìn thân thể đầy đủ của mình, thử nhúc nhích tay chân, hắn lúc này mới thanh thản thở ra một hơi.
Thân thể mình hoàn hảo không tổn thất gì? Tại sao? Vừa rồi loại cảm giác này thật sự quá chân thật, chính mình rõ ràng cảm giác được mất đi thân thể, tựa như là một lũ thần niệm phiêu phù trong không gian huyền ảo mơ hồ.
- Thiếu gia, ngài rốt cục cũng tỉnh rồi.
Là thanh âm của Dịch Cốt, trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn hiển nhiên cũng hiện lên thần thái dễ chịu.
- Thật tốt quá. Francis rốt cục tỉnh lại rồi.
Lucy lão tổ mẫu đứng bên người, xa xa, Lily cùng các lão tổ mẫu đều đang đi lại khắp nơi dò xét gì đó.
Đỗ Trần nhớ lại ý nghĩ vừa rồi, nắn bóp cái trán, hắn giương mắt nhìn, phía trước là một mảnh cành lá rậm rạp, xuyên thấu qua khe hở của cành lá, ánh sáng le lói chiếu rọi tinh không, một vầng trăng tròn ở giữa trời cao. Mà bốn phía là rừng rập, tiểu Bối Bối, Dịch Cốt, Lucy lão tổ mẫu đều bên người mình. Nhưng mình lại nằm trên một cái thảm màu ngân bạch.
- Tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Đỗ Trần được Dịch Cốt đỡ ngồi dậy, trong đầu trống rỗng.
Dịch Cốt nói: 
- Thiếu gia, chúng ta sau khi rời khỏi đại hạp cốc, ngài ở trong thánh khí đang khích lệ Andy, nhưng Andy đột nhiên ngất, ngài muốn đi xem nó bị sao, nhưng mình cũng bị ngất... đến bây giờ đã qua nửa ngày rồi.
Đỗ Trần gật gật đầu, tiếp đó vội la lên: 
- Hành tung của chúng ta có bị người khác phát hiện không?
- Không có! Thiếu gia ngài sau khi ngất đi thì thánh khí cũng mất đi hiệu dụng tự bay. Ta cùng các vị tiểu thư hạ xuống phiến rừng rậm này, bây giờ Lily tiểu thư đang dẫn người cảnh giới bên ngoài rừng. Không ai phát hiện chúng ta! Mặt khác Harry cùng một nhóm người mang theo các vật phẩm rơi ra từ trong thánh khí.
- Vậy là tốt rồi.
Đỗ Trần thở ra một hơi: 
- Andy đâu?
- Ba ba, tạm thời mặc kệ phì lang. Phì lang không việc gì đâu.
Tiểu Bối Bối nhảy vào lòng Đỗ Trần, lo lắng vươn tay nhỏ bé sờ sờ cái trán của hắn: 
- Ba ba bệnh rồi, Bối Bối làm món ăn ngon cho ba ba bồi bổ thân thể.
Nữ nhi thật quá hiếu thuận a! Nhưng, trù nghệ của nàng...
Vì vậy Đỗ Trần vội hô to: 
- Nữ nhi!
Tiểu nha đầu kia "Hô" một tiếng biến thành Alex, Đỗ Trần lúc này mới thích thú suy nghĩ, trù nghệ của tiếu Bối Bối.... tuyệt đối có thể khiến cho người có thân thể khỏe mạnh sinh bệnh a.
Người chung quanh cũng đồng tình với cách làm của Đỗ Trần! Ngay cả người thương yêu tiểu ny tử nhất là lão tổ mẫu Lucy cũng không ngoại lệ.
Trước lúc ăn cơm, đại trù sư Alex của chúng ta dám chắc là đáng yêu nhất, nhưng hắn lại là... giương con mắt nhỏ rắm thối lên nhìn Đỗ Trần một chút, đột nhiên kinh ngạc mở to con mắt, nhìn từ trên xuống dưới: 
- Ba ba, người có chút khác biệt. Ân, xem như là một tiểu cao thủ rồi, được rồi, sau này người trước mặt người khác có thể nói là quen biết một - đại cao thủ Alex.
- Ngươi tên xú tiểu tử, nói mau, ba ba có nơi nào khác biệt./
Đỗ Trần nhìn hai bên, Dịch Cốt cùng lão tổ mẫu đều không phát hiện sự cổ quái của chính mình.
Bất quá Alex hẳn là không nhìn lầm, bởi vì trong vân vụ sâm lâm tiểu tử kia là người đầu tiên, cũng là duy nhất không có động thủ đã phát hiện ra Andy chỉ là "Con cọp giấy".
Tiểu tử Alex nhìn trời bĩu môi: 
- Cao thủ, tự mình kiểm tra. không nên hỏi ta.
Hắn thổng khổ ôm đầu: 
- Ngay cả thân thể mình đều không rõ ràng trạng huống, ai, có một ba ba ngốc thế sao, thật sự là dọa người! Quên đi, sau này ngươi đừng nói quen ta là được rồi.
Sau khi khiến Đỗ Trần tức giận, tiểu tử kia xoay người đi tới trước một cây đại thụ, nhặt lên một nắm lá rụng, từ trong yếm trước ngực lấy ra diêm, thầm nói: 
- Ba ba mới tỉnh, không thể ăn món béo. Ân, đêm nay... cho ba ba ăn khoai tây xắt lát.
Đỗ Trần bị nhi tử làm cho khóc cười không được, bất quá hắn sau khi đứng lên hoạt động một chút, thần sắc kinh hãi, lập tức phân phó: 
- Đêm nay chúng ta ở nơi này lập trại, ta có sự tình trọng yếu, không có nguy hiểm thì đừng tới tìm ta.
Nói xong, Đỗ Trần vội vã chạy tới trong một bụi rậm.
Ha ha, Alex không có nói sai, mình quả thật có khác biệt.
Thượng khuyết quẻ đoài hoàn toản nở, Liên Hoa Bảo Giám đệ nhị tầng cảnh giới đã đại thành rồi.
Tầng cảnh giới thứ nhất đại thành, Đỗ Trần biến thành Thiên Sứ Thủy Thân. 
Tầng cảnh giới thứ hai thì sao?
Đỗ Trần kiểm tra một lượt, đầu tiên là xem thượng khuyết quẻ đoài hoàn toàn mở ra, "Lão thất" ly thân thể rơi ra, đang cùng mấy cái huynh đệ của hắn dán trên mông mình! Mà Đệ tam quẻ - đóa thứ nhất trong bốn đóa Liên Hoa tạo thành trung hư quẻ ly cũng chớm nở.
Đỗ Trần trong lòng nhanh chóng tính toán một chút việc thiện của mình trên đại thảo nguyên, trải qua nhiều lần tấn cấp, hắn đã có kinh nghiệm phong phú phán định phương pháp tính toán việc thiện.
Giả thiết lần này Đỗ Trần không có xuất hiện, sẽ có hậu quả gì xảy ra? Đương nhiên là Susanna sau khi lẻn vào lăng mộ, cùng Phillip đánh giết, đồng thời Babylon giết chết hai trăm bảy mươi ba người Orc, tiếp đó Kerry cầu cứu. Babylon sát nhập lăng mộ tăng viện. Cuối cùng kết quả là Babylon tự bạo, như vậy, mặc kệ có Đỗ Trần hay không, Susanna một phường đạo mộ tặc đều chết! Đại cừu của người Orc đều được báo.
Sau khi Babylon tự bạo, Phillip nếu không gặp phải Đỗ Trần, hắn sẽ bị thú hoàng cùng hồng y lăng vệ phát hiện, bọn họ có thể rút lui - bằng thực lực của Phillip cùng tổ hợp dị thú, bọn họ hoàn toàn có thể làm được! Dù sao hắn sẽ không sợ hãi, không tiếc bại lộ thân phận cùng thực lực cho tổ hợp dị thú đuổi giết Đỗ Trần. Dù việc này khiêu khích thú hoàng cùng hồng y lăng vệ - điều này không phù hợp với ích lợi của tổ chức thần bí kia.
Cho nên, lúc này đây việc thiện của Đỗ Trần là cứu được 273 nhân mạng người Orc. Hơn nữa trì hoãn tiến độ của thực nghiệm tà ác do Phillip tiến hành.
Về phần Đỗ Trần thu phục được Andy, mặc dù dừng lại ở cuộc hỗn chiến phía trên đại hạp cốc. Cứu tính mạng của một loạt thú nhân, việc này không tính là việc thiện sao?
- Mẹ nó, thu phục Andy ngăn cản chiến loạn không tính là việc thiện... ai!
Đỗ Trần có vài phần không cam lòng, nhưng hắn biết phải làm sao? Bảo giám phán định như vậy. Không phục, đi tìm "Bồ Đào" mà giảng lý - Đỗ Trần hình như nghe được một thanh âm.
Đỗ Trần không thể làm gì khác hơn là tâm phục khẩu phục, bất quá trong lòng hắn còn có một nghi vấn. Mình sau khi lấy đi thánh khí pháo để tránh động đất, tựa hồ cũng không tính là việc thiện, nhưng Đỗ Trần chỉ hiểu thô sơ giản lược về phương pháp tính toán của bảo giám, chi tiết thì hắn không chính thức hiểu rõ, cho nên nghi vấn này cũng chỉ để lại trong lòng.
Trên sự thật, Đỗ Trần không biết, về phần Susanna tưởng rằng tình báo đầy đủ, toàn bộ đạo mộ tặc cũng không biết, nếu đại hạp cốc thật sự xảy ra động đất... A a, lăng mộ Auerbach sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, "Mệnh môn" nơi này cũng sẽ bị ảnh hưởng, như vậy là xúc phạm vào quy tắc nào đó, đây là việc quy tắc đó tuyệt không cho phép! Cho nên, động đất căn bản là không phát sinh! Tối thiểu, Phillip sẽ vận dụng tổ hợp dị thú bảo vệ "Mệnh môn".
Lại tiếp tục kiểm tra thân thể chính mình, Tiếp đó Đỗ Trần kinh hô: 
- Lão thiên, Bồ Đào ngươi không phải đùa bỡn người ta chứ?
Tâm niệm chuyển động, Đỗ Trần muốn điều Liên Hoa nội kình kiểm tra thân thể, nhưng tâm niệm của hắn phát hiện, đồng thời có hai luồng Liên Hoa nội kình cùng động, trong đó một luồng đến từ mông đít, hắn vô cùng quen thuộc. Nhưng một luồng khác chẳng biết từ đâu mà tới xuất hiện trong cơ thể Đỗ Trần, hơn nữa nó hư vô mờ mịt, rồi lại hạo nhiên bàng bạc, cơ hồ không cần thủ nghiệm, Đỗ Trần từ khí tức của hai luồng lực lượng có thể cảm giác được....
Chúng nó căn bản là hai tầng lực lượng! Lực lượng mới xuất hiện, tuyệt đối là cao cấp.
Nếu chỉ như vậy, Đỗ Trần sẽ phi thường vui vẻ, nhưng luồng Liên Hoa nội kình thứ hai sau khi bắt đầu vận chuyển, Đỗ Trần tựa hồ về với trạng thái thanh tỉnh - không còn cảm giác được thân thể nữa, chỉ có một lũ thần niệm....
Trước mắt tối sầm, Đỗ Trần tựa hồ rơi vào một vũ trụ thâm thúy, mọi nơi đều đen tối, nhưng có chút kim quang, hơn nữa tại trung tâm "vũ trụ" này, có một đoá Liên Hoa xán lạn lặng lặng tản ra quang thải, bất quá.. nó là.... bụi hoa.
- Bồ Đào, mặc dù ngươi có thể cho ta thành tiên, thậm chí suốt đời, nhưng đồ đệ ta còn hận ngươi.
Đỗ Trần khóc không ra nước mắt, kiếp trước trong "Đạo" môn hắn cũng xem qua không ít điển tịch tiên hiệp chí quái, hơn nữa trong đầu có chút lĩnh ngộ, hắn hiểu được, đây là nguyên thần của đạo gia hoặc xá lợi của phật gia, hoặc là một tân tiến hóa được Bồ Đào dùng thần thông hai nhà phật đạo tạo ra, mặc kệ thế nào, mình dám chắc đã tiến vào cảnh cửa thành phật rồi.
Hơn nữa thanh âm niệm kinh của lão tăng thường vang lên trong đầu là từ bụi hoa này vọng lại, Đỗ Trần đã có thể nghe hiểu được một bộ phận, hắn vừa rồi niệm "Nhất hoa nhất thế giới...."
- Nhưng.. nó sao là khóm hoa?
- Lão thiên ạ, mông đít mình có hai mươi chín đóa chưa có khai, lại còn một cái này nữa? Chẳng lẽ đây là Liên Hoa Bảo Giám đệ cửu quẻ - Liên Hoa nguyên thần?
- Quái, mình sao biết khái niệm đệ cửu quẻ chứ? 
Đỗ Trần hình như lại nghe được tiếng người nói, đây là lần thứ hai. Bất quá trong đầu hắn vẫn có thanh âm lão hòa thượng niệm kinh, cho nên cũng không có để ý đến, mà trong lòng phẫn hận nghĩ, nếu đây thật sự là đệ cửu quái, vậy, với phương pháp phân tích việc thiện trước kia của mình mà tính, nó cần phải chứng cứu một trăm triệu sinh mạng là siêu cấp đại việc thiện mới có thể cho hoa nở... lớn vô địch.
Một trăm triệu a! Một cuộc đại chiến thế giới ở kiếp trước hình như cũng không có chết nhiều như vậy.
Đỗ Trần đột nhiên nhớ tới "Ngũ ca", học học "Ngũ ca" của ta tính tình không chịu mở miệng, cũng chết lặng... ai.
Bất quá Liên Hoa nguyên thần này cũng không phải là không thể khai mở. Dù sao, nhân gia mặc dù là hình thái khóm hoa, nhưng có thể cung cấp lực lượng nguyên thần cho Đỗ Trần sử dụng.
Đỗ Trần quan sát Liên Hoa nguyên thần, sau khi thuần thục thao túng nguyên thần, từ trong tân thế giới trở lại thế giới thật, theo thói quen mang tất cả pháp bảo trong người ra, lão đại, lão nhị, ... không nhìn tới "Lão ngũ", cuối cùng ánh mắt hạ xuống người lão thất.
- Ân! Quả nhiên càng ngày càng kì hình dị dạng.
Đỗ Trần không khỏi lắc đầu than vãn, "Lão thất" căn bản không có hình dáng Liên Hoa, hoàn toàn là một tiểu kim chúc phiến tròn tròn, một mặt trong suốt có thể nhìn thấu, một mặt lại trong sáng, có vài phần giống như tiểu kính mà quý tộc nữ tử mang làm đồ hóa trang tùy thân.
- Đây là cái gì?
Đỗ Trần quán chú Liên Hoa nội kình vào thân thể lão thất. Nhưng "Lão thất" không hề phản ứng. Đỗ Trần lại dùng tân nguyên thần lực lượng quán nhập vào, nhân gia cũng không có phản ứng.
- Hắc, ngươi thật ra có chung tính tình với ngũ ca.
Đỗ Trần cũng không nóng nảy, từ kinh nghiệm lão lục cho thấy, lão thất sớm muộn gì cũng hiển lộ tác dụng, bất quá thời gian sớm hay muộn mà thôi! Hắn cầm lấy lão đại, dùng tân nguyên thần lực lượng quá chú vào. Thầm nghĩ tìm kiếm một chút công năng mới - gần đây Đỗ Trần luôn mông lung cảm thấy, Liên Hoa pháp bảo không có đơn giản là phi hành, tàng vật, đánh người, công năng này đối với tiên gia pháp bảo mà nói thật sự là quá bình thường, sợ rằng người tu chân bình thường có thể luyện hóa bảo bối cùng loại.
Bồ Đào là ai? Lão đó, tuyệt không có đơn giản như vậy.
Nhưng Đỗ Trần đã thất vọng, sau khi hắn quán chú nguyên thần lực lượng vào lão đại, "Lão đại" không hề phản ứng, từ điểm này cho thấy, nguyên thần lực lượng thậm chí không bằng Liên Hoa nội kình trong thân thể.
Đỗ Trần nhíu mày suy tư, đột nhiên "Tách, tách", trong bụi rậm nơi hắn ngồi truyền đến một loại thanh âm quái dị.
Trong lòng cả kinh, chủ nhân của thanh âm nọ đã xuất hiện, là một dị thú hình sói, chính đang nhằm về phía Đỗ Trần lao tới, miệng nhe nanh, trên mặt còn có vết máu.
Nó toàn thân lông trắng như tuyết, thân hình thon dài to lớn, lông mao bao trùm một thân thể to lớn mạnh mẽ, theo từng bước chạy, thân thể to lớn cương mãnh uyển chuyển động khiến người ta có cảm giác tuyệt đẹp. Nhưng trong khi đó móng vuốt trên bốn chân như kim thiết không hề lưu tình tạo nên bốn vết chân kinh tâm động phách, lại khiến người ta liên tưởng tới huyết tinh cùng giết chóc thảm thiết trên chiến trường.
Con sói chạy phi thường nhanh, trong chớp mắt tới gần Đỗ Trần.
Trong lúc nhìn, Đỗ Trần ngạc nhiên phát hiện ra nét mặt kiệt ngạo bất quần, ngạo cốt thiên thành, đôi mắt hai sắc vàng bạc đan xen mà thành, kẻ khác nhìn vào cảm thấy vô cùng đẹp mắt, thần hồn vô ý hơi bị khuynh đảo, thật là một suất lang bễ nghễ kiệt ngạo tiêu sái bất phàm.
Tiếp đó, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần, đôi mắt lang xẹt qua một tia sáng quỷ dị, mạnh mẽ nhảy cao lên, lao về phía Đỗ Trần.
- Ba tức!
Hình tượng vừa nhìn qua bất phàm này, suất lang ra vẻ thực lực hẳn là "Rất" bất phàm không cảm ứng được sự tồn tại của tấm chắn Liên Hoa, một đầu va phải.
- Má ơi, đau chết mất.
Suất lang liên tục va vào tấm chắn ẩn hình, chậm rãi hạ xuống "Phách" một tiếng đứng lại trên mặt đất: 
- Chủ nhân, ta là Andy.
- Ngươi là Andy?
Đỗ Trần sửng sốt, thu hồi tấm chắn Liên Hoa, thanh âm không sai, nhưng Andy không phải...
Trong lúc này, Harry chạy như điên tới, cười siểm nịnh: 
- Chủ nhân cường đại mà giàu có, tài bảo của ngài đều không ít, Harry đã tìm toàn bộ lại cho ngài.
Trong tay hắn, còn ôm một khối bản nhân chuyên do kim loại tạo thành, còn nhớ kỹ chứ? Tại St. John thành, Tuyết Bỉ nhân Harry vì tưởng niệm Andy, đặc ý làm ra "Kỷ niệm phẩm" này.
Bây giờ, "Kỷ niệm phẩm" hạ xuống đầu Andy, Harry hung hăng nói: 
- Đáng chết, ai kêu ngươi quấy rầy chủ nhân, ngươi quá lớn mật, cơm chiều của ngươi hôm nay miễn."
Andy ủy khuất nói: 
- Đại nhân Harry, không nên để Andy đói, Andy nghe nói chủ nhân đã tỉnh, muốn đi hỏi một chút, chủ nhân đã đáp ứng cho ta một mục trường, khi nào thực hiện...
Phốc! Harry vung bản nhân chuyên cắt đứt lời hắn nói.
- Ngươi quá vô lý rồi, chủ nhân thưởng cho ngươi đương nhiên là sẽ thực hiện, ngươi trong lòng nghi ngờ chủ nhân sao? Bữa đêm nay cũng miễn luôn.
- Đừng, Andy biết sai rồi, xin tha thứ cho ta! Harry đại nhân.
Đỗ Trần kinh ngạc không thôi. Vô luận thế nào, hắn thật sự không thể liên tưởng tới một tuyệt đại mãnh thú bá đạo tại đại hạp cốc Auerbach với đầu tiểu cẩu tầm thường siểm nịnh tuyết lang này.
Harry cơ linh giải thích: 
- Chủ nhân, theo tiểu thư Beigemende nói, thân thể Andy có hai linh hồn, một là hoàng kim bỉ mông, một là Andy! Hiện tại hai linh hồn này đang tranh cướp thân thể, bất quá Andy lợi hại hơn một chút...
- Thân thể, vấn đề của ta là sao thân thể hắn lại biến thành thế này?
Đỗ Trần tò mò ôm lấy cổ Andy, kéo hắn lên.
Lang mao của tuyết lang, đôi mắt đan xen bởi hai màu vàng bạc, thể hình to lớn... thật không nghi ngờ, Andy đẹp hơn rất nhiều. Đủ để mê chết các thư tính tuyết lang (chó cái)? Nhưng nhìn qua, Andy bây giờ là một tuyết lang có thực lực vô cùng bình thường, đặc điểm duy nhất là ngoại mạo của hắn "
Đẹp trai" theo định nghĩa của nhân loại, không, chính là đại danh từ "Suất khí".
Nhưng, khí thế của nó? Nó tung hoành đại hạp cốc Auerbach, thực lực cùng hồng y lăng vệ và thú hoàng liên thủ tranh phong đâu rồi.
- Andy, mau giải thích cho chủ nhân cường đại mà nhân từ.
Harry hung dữ phân phó. trong tay hắn lại vung lên kim bản chuyên đặc chế tại thành St. John.
Andy cũng cười siểm mị: 
- Chủ nhân cường đại mà giàu có, là như thế này... ách, Andy chính mình cũng không rõ lắm, là tiểu thư thông minh đáng yêu nói cho Andy...
Nguyên lai, sau khi tổ hợp dị thú thành hình, linh hồn của hoàng kim bỉ mông cùng Andy có thể cùng sở hữu một thân thể, mặc dù linh hồn Andy mạnh hơn một chút, nhưng chỉ là một chút, cho nên hai linh hồn thương lượng phân phối quyền khống chế thân thể, bọn họ trong khi thống nhất ý kiến, tổ hợp dị thú đương nhiên phát huy thực lực mạnh mẽ, nhưng khi bọn chúng không thống nhất ý kiến thì... bầu trời đại hạp cốc, tổ hợp dị thú đối với Đỗ Trần lại vừa quỳ vừa uy hiếp, chính là sản vật của loại tình huống này.
Tình huống của Andy bây giờ là, hắn bằng vào lực lượng linh hồn cường mãnh chiếm cứ quyền khống chế thân thể, nhưng hoàng kim bỉ mông cũng không bị ăn, nhân gia dù sao cũng là chủ nhân chính thức của thân thể này, hơn nữa thực lực không kém, cho nên hoàng kim bỉ mông trong thế giới linh hồn chịu thiệt thòi, cho Andy khống chế thân thể, hắn tập trung toàn bộ lực lượng linh hồn của mình, dùng năng lực biến hóa hình thái của tổ hợp dị thú, mạnh mẽ biến thân thể thành một tuyết lang bình thường, sau đó bảo vệ cho "
Chốt mở" mệnh môn, không để Andy biến thân, bởi vì nếu kiên trì tranh đấu, kẻ thua nhất định là hoàng kim bỉ mông, kẻ thua sẽ bị ăn, nhưng nếu không tranh đấu, ngược lại sẽ có thể tiếp tục sinh tồn...
Dụng lời Đỗ Trần, ta hoàng kim bỉ mông đánh không lại ngươi, nhưng cũng không để lại cho ngươi thứ tốt đẹp! Andy phải không? Tốt, quyền khống chế thân thể ta trao cho ngươi, nhưng thân thể tốt ta giấu đi, ngươi dùng đồ nát này nhé.
Đỗ Trần nghe xong, không khỏi nhíu mày: 
- Vậy Andy có thể khôi phục chiến lực của tổ hợp dị thú không?
Harry cười ha ha nói: 
- Có thể, tiểu thư nói, chỉ cần Andy ăn được hoàng kim bỉ mông là được. Ân, chậm rãi mà ăn, một ngày nào đó có thể hoàn toàn ăn nó! Bất quá cụ thể phải bao lâu, Bối Bối tiểu thư cũng không nói rõ lắm...
Đỗ Trần thật sự quá thất vọng, bất quá lại chuyển ý nghĩ, như vậy cũng tốt, Andy dù sao theo mình không lâu, phía trên đại hạp cốc mặc dù nó vì bị Brockman trường kỳ bỏ đói, lại biết hắn là chủ nhân tốt nên nhất thời kích động dị thường, tại chỗ quỳ lạy! Nhưng nói cho cùng, nhân gia Andy nếu thật sự bộc phát toàn bộ thực lực, Đỗ Trần không có con bài nào trong tay có thể chắc chắc khắc chế được nó.
Thậm chí khế ước của tiểu Bối Bối đều không thể, bởi vì tinh thần lực của Andy mặc dù so với tiểu Bối Bối kém hơn một bậc, nhưng đủ để chống lại khế ước vốn cần sự chênh lệch tinh thần lực thật lớn.
Bây giờ thực lực Andy ở vào trạng thái thấp nhất, đúng là lúc Đỗ Trần cùng hắn xác lập quan hệ, là cơ hội tốt để Andy thật tình phục tùng.
Kỳ thật tính toán của Đỗ Trần có điểm dư thừa, hoặc là nói, hắn còn không có chính thức hiểu rõ Andy, nhân gia tuyết lang có ý nghĩ là, bất quả thực lực ta rất mạnh, nhưng săn thú, kiếm thực vật đều không thể đó sao? Thật khó khăn a, còn không bằng kiếm một chủ nhân giàu có nuôi dưỡng, mình chỉ cần mở miệng chờ cơm, mỗi ngày hưởng hạnh phúc thanh nhàn, lúc đó mới thoải mái, đó mới là giấc mộng vĩ đại.
Chủ nhân, ngài mà muốn đuổi ta đi.. hừ hừ, ta cùng hoàng kim bỉ mông thương lượng một chút, cho mượn thân thể, sau đó sẽ không để yên cho ngươi.
- A! Xem ra cái mũi của Harry thật hữu dụng.
Đỗ Trần nhìn bản nhân chuyên trên tay Harry, một tay cầm thịt, uy bức lợi dụng Andy rời đi, không khỏi nở nụ cười.
Đi lại xem xét đống tài bảo, Đỗ Trần thu về hết thảy vật phẩm, chỉ để lại ba tiểu hộp. trong đó một cái Đỗ Trần đã biết, là Phá Khí huyền, còn hai hộp khác là gì?
Cùng Phá Khí huyền ở một chỗ, dám chắc đó cũng là bảo bối đồng cấp bậc.
Đỗ Trần kìm lại nghi vấn với Phá Khí huyền, thuận tay cầm lấy một hộp...
Trong lúc này, nơi nào đó trên đại thảo nguyên.
Giữa ngàn dặm tinh không, trên đại thảo nguyên không một bóng người, ở một nơi cách đại hạp cốc Auerbach tới bốn mươi năm mươi dặm, lúc này thì đại hạp cốc dã bị thú hoàng hạ lệnh phong tỏa, từ nơi này nhìn lại, ẩn ẩn thấy nhiều điểm sáng nhỏ, bất quá quá xa. rất khó thấy rõ.
Trong bóng đêm yên lặng, một mảng cỏ đột nhiên nhích lên, lộ ra một khe hở, trong đó có một đôi mắt đen láy hòa với màu đêm đen vô cùng hoàn mỹ.
- Ân, người ta nói đúng, nơi này quả nhiên rất an toàn.
Phốc phốc tiếng phá đất vang lên, người Orc được Đỗ Trần cứu đã lên trên mặt đất, bất quá đây chỉ là nhóm đầu tiên, chỉ có bảy tám người, đầu lĩnh là Johnson, hắn đang vuốt mồ hôi trên trán, đau đớn nói: 
- Gọi tất cả mọi người lên đi. Ai, đừng khóc nữa, ta và các ngươi đều đau lòng, bởi vì ta cũng mất đi mẫu thân, thê tử, còn có nhi tử ba tuổi! Nhưng, ta muốn các ngươi lập tức lau nước mắt, theo lời ân nhân nói, đi tới đạo hải thiên quan.
Có nguời chần chờ nói: 
- Johnson đại ca, ta, ta muốn về nhà xem...
- Nhà? Nhà của chúng ta sớm đã không có rồi.
- Ai, đại ca, chúng ta thật sự đi đạo hải thiên quan sao? Ta không phải không tin ân nhân, nhưng, căn cơ của người Orc chúng ta, thủy chung là trên đại thảo nguyên a.
Johnson lắc lắc đầu, thản nhiên nhìn hướng đại hạp cốc:
- Căn cơ của chúng ta là ở đại thảo nguyên, nhưng đại thảo nguyên, không dung chúng ta nữa.
Hắn buồn bã cúi đầu: 
- Chúng ta giúp đạo mộ tắc đáng khinh bỉ đào mộ chí cao phụ thần… dựa vào điểm này, chúng ta ở lại đại thảo nguyên chỉ có chết. Hơn nữa, chúng ta có thể diện ở lại trong vòng tay của chí cao phụ thần sao? Hơn nữa... Susanna.
Johnson kinh hãi thất sắc, trên bầu trời cách đó không xa xẹt qua một bóng người màu đỏ, phi bay rất thấp, nhưng tốc độ vô cùng nhanh, nếu không phải người Orc hàng năm sống trên mặt đất, bồi dưỡng cảm giác ánh sáng rất mạnh, cơ hồ cũng khó phát hiện bóng dáng Susanna.
- Càng còn chưa chết, chúng ta đi giết...
Một người Orc bị Johnson bịt miệng lại, Johnson không cam lòng, thấp giọng phân phó: 
- Đều trở lại dưới đất cho ta, chẳng lẽ các ngươi muốn đi chịu chết sao? Lưu lại tính mạng, chúng ta mới có thể báo thù.
Nói xong, hắn bằng vào thân thể cường tráng nhất trong số người Orc đưa đồng bào về lại dưới đất, bất quá trong lòng hắn có chút nghi vấn.
Ân nhân không thành công giết chết Susanna sao?
Trên khuôn mặt hồ mị của Susanna không chút biểu tình, tựa như ngây ngốc, vốn theo thực lực của nàng, hẳn là có thể phát hiện ra người Orc, nhưng nàng lại không nhìn tới mà tăng tốc bay đi.
Người Orc tiến vào trong lòng đất, Susanna là như kẻ ngớ ngẩn bay qua bầu trời, một mặt bay, một mặt nói: 
- Nguyền rủa. a a. thú hoàng tỷ quả thật có lời nguyền...
- Ha ha!!!
Nàng giống như người điên, không để ý tới hành tung, mạnh mẽ cao giọng, giữa tinh không đại thảo nguyên cuồng tiếu: 
- Ha ha, cha, ngài ở trên trời linh thiêng có thấy không? Người có thú hoàng tỷ, có được đại thảo nguyên! Nữ nhi vì những lời này, vì vinh diệu của ngài, vì ngôi vị vốn thuộc ngài mà làm.
- Nhưng... người có thú hoàng tỷ, trong vòng sáu tháng phải chết! Babylon thúc thúc đã chết, Kerry đã chết, những thủ hạ tinh duệ của ta đã chết... Dayton bạo nộ, tất nhiên sẽ theo thi thể tra ra ta, bây giờ, hắn có thể xuất lĩnh hoàng kim bỉ mông chiến trận đồ lục quân đội ngài lưu lại cho ta? Quân đội tham dự vào mưu đồ "
Thú hoàng tỷ."
- Người có thú hoàng tỷ, trong vòng sáu tháng phải chết.
Susanna bay qua, chỉ còn lại một câu nói này.
Trong rừng rậm, Đỗ Trần mở ra một hộp, từ trong lấy ra một đồ vật cổ quái, nó là một cái lưu tình chùy, toàn thân màu vàng, nửa trên là một pho tượng hùng sư gầm gừ, phía dưới là bình thai bốn góc, nhìn qua, có chút giống ấn tín.
- Đây là gì? ấn tín sao? Nhưng sao lại không có văn tự cùng đồ án?
Đỗ Trần thử một lúc, hiểu được thứ đồ này không có tác dụng gì, tạm thời tiện tay cho vào trong Liên Hoa.
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.