Liên Hoa Bảo Giám

Chương 143: Ngươi rất cường đại phải không, tặng cho ngươi 1 cái





- Thiếu gia cẩn thận, dị thú đang tới gần phi thường kỳ quái, khí tức của nó thần bí khó lường, bất quá từ khí tức để ý, nó cường đại vô cùng! Ít nhất là dị thú đã ngoài cửu cấp, còn hơn Susan kia!
Dịch Cốt chắn trước người Đỗ Trần, thiết câu cũng nắm trong tay, ngưng trọng nhìn chằm chằm vào bụi rậm cách đó không xa.
Tốc tốc! Trong rừng cây rậm rậm đầy sương mù truyền đến thanh âm cổ quái tới cực điểm, tiếp đó, trên bãi đất trống mà mọi người đốt lửa nướng thịt xuất hiện một đầu dị thú, chậm rãi ung dung, tựa như là một vị tướng quân ổn trọng, chậm rãi vờn xem đối thủ.
- Mạo hiểm giả nhân loại, các ngươi hẳn là cảm nhận được sự cường đại của ta.|
Đây là một con sói, một con tuyết lang, một con tuyết lang vô cùng mập, so với một con phì lang không sai biệt lắm.
Bất quá, bề ngoài của nó hẳn là rất buồn cười, nhưng lại thấu phát ra một cỗ uy thế khiến đáy lòng Đỗ Trần phát lạnh.
Thật đáng sợ, Đỗ Trần cùng nó đối mắt trong chốc lát, thật không nghi ngờ nó có thể một miếng cắn đứt cái cổ mình.
- Ta, sủng nhi của nguyệt thần nữ, Chris Andy cho các ngươi một cơ hội, giao ra tài bảo cùng thực vật của các ngươi, đổi lây sự nhân từ của ta.
Vẻ mặt của phì lang dị thường phong phú, cao quý, cuồng ngạo, mà lại bá đạo vô cùng... khí thế của hắn rõ ràng đã biểu đạt, hắn có thực lực dễ dàng giết chết mọi người nơi này.
- Trời ạ, là tuyết lang! Đầu tuyết lang này cũng nói ngôn ngữ của loài người! Thật không thể tưởng tượng nổi. A, không, ta Harry đầu có thể nghĩ ra bởi vì chủ nhân tôn quý cho ta mặc phục sức quý tộc, vậy tuyết lang nói tiếng người cũng không phải không có khả năng.
Tuyết Bỉ nhân nhìn tuyết lang cười ha ha, một chút sợ hãi đều không có. Bởi vì hắn hiểu quá rõ chủng tộc tuyết lang này.
- Tuyết nhân đáng chết, không cho cười! Khí tức của ta cường đại thế nào, ngươi hẳn là phải run rẩy mới đúng!
Phì lang hung hăng uy hiếp, ngạo nghễ nhìn Harry.
Cô lỗ, Harry nuốt ực một cái, hắn đã cảm thấy một cỗ sát ý đáng sợ, hắn sợ hãi lập tức trốn ra phía sau Đỗ Trần, không thể không nói mấy ngày nay Harry cũng có biến hóa, nếu trước đây Tuyết Bỉ nhân hẳn là hướng siêu cấp dị thú cúi đầu, tiến lên mà xu nịnh...
Trời ạ, đây là một con tuyết lang sao? Vì sao khí thế của hắn cường đại như thế?
Nhìn qua, hắn so với một con cự long còn muốn đáng sợ hơn! Không, không phải hình như, mà là nhất định đáng sợ hơn cả cự long.
- Nguyên là một con tuyết lang! Hừ!
Dịch Cốt chậm rãi hạ hai vai xuống, chuẩn bị tùy thời ra tay.
- Thiếu gia, tuyết lang là nhất cấp dị thú, giống Tuyết Bỉ nhân, là chủng tộc đến từ bắc cực băng nguyên, tuyết lang bình thường so với hổ báo chẳng mạnh hơn bao nhiêu, nhưng trí tuệ cao hơn một chút... nhưng con tuyết lang này không giống, khí tức của nó phi thường cường đại… cảm giác như đứng trước long uy đặc thù của cự long tộc, lại vô cùng giống nhau.
- Tốt lắm, nhân loại này, ngươi đã cảm nhận được sự cường đại của ta, vậy, lập tức dựa theo ta nói mà làm. Nếu không, ta cũng không ngại dụng huyết nhục của các ngươi thỏa mãn khẩu vị của ta.
Tuyết lang từng bước bức tới Đỗ Trần. Dịch Cốt ngạo nghễ đứng chắn trước mặt hắn, một người một lang đối mắt.
Sương mù trong rừng trở nên mờ ảo quỷ dị, Dịch Cốt yên lặng, bởi vì chiêu thức của hắn là ẩn đi toàn bộ khí tức, nhìn như bình tĩnh không hề gợn sóng nhưng trong lúc ra tay thì như gió bão, một kích phải giết chết đối thủ.
Mà sương mù lại dần dần vây quanh tuyết lang, lấy hắn làm trung tâm, dần dần ngưng tụ thành một đoàn sương mù lưu chuyển.
Đỗ Trần một tay ôm nhi tử, một tay nắm Harry chậm rãi lui về phía sau, cao thủ đối quyết tuyệt không phải hắn có thể tham gia.
- Xem ra ngươi muốn cùng ta là địch?
Tuyết lang cười dữ tợn, nụ cười trên mặt nó mặc dù nhìn qua có chút tức cười, nhưng dưới uy thế cường đại, ai cũng không cười nổi.
Dịch Cốt không nói gì, mà lặng lặng cảm thụ ba động rất nhỏ từ khí tức của đối thủ, nhưng càng cảm giác, lại càng không chút tự tin.
Trong lúc này, Alex trong ngực Đỗ Trần bĩu môi:
- Đối phó với thứ bỏ đi này còn cần thời gian dài như vậy, ngu ngốc, ba ba, thả ta xuống! Bổn cao thủ tới giáo huấn hắn.
- Alex, ngươi...
Đỗ Trần yêu thương nhi tử, không muốn để hắn mạo hiểm, nhưng ánh mắt khinh thường của Alex lại khiến hắn ý tứ được nhi tử của mình là một siêu cấp, thậm chí là chung cực thần sủng! Mặc dù hắn trước kia thích làm việc nhà, nhưng ai có thể phủ nhận lai lịch không tầm thường của hắn?
Cửu cấp đấu thần Ted cũng không có cách ấp trứng chinh phục dị thú!
Nghĩ vậy, Đỗ Trần chậm rãi thả nhi tử xuống đất, ý bảo Dịch Cốt theo ý hắn.
- Tiểu hài tử? Hừ!
Andy nhìn Alex từng bước đi tới phía nó, ngạo nghễ ngẩng đầu:
- Ta khinh thường giết tiểu hài tử! Tiểu tử kia, cút ngay, không nên ép ta giết chết ngươi, nếu không, ta cũng sẽ không ngại dùng thân thể ngươi thỏa mãn khẩu vị của ta.
- Không ai có thể trước mặt ta nói chuyện kiêu ngạo như thế... ngoại trừ ba ba ta.
Alex cúi đầu đi trước, hai mắt nhìn thẳng Andy nói từng chữ.
Từ từ, nó đi tới trước mặt Andy, ngẩng đầu mở to con mắt đánh giá con tuyết lang so với nó cao hơn một chút, cười lạnh lẽo:
- Có hai đường, đầu hàng hoặc chết.
- Đầu hàng? Ngươi kêu sủng nhi của nguyệt thần nữ, Chris Andy đại nhân đầu hàng?
Tuyết lang cười to ha ha, cúi đầu xuống há cái miệng rộng muốn nuốt Alex.
- Ngao ô!!!
Sau một khắc tiếng kêu thảm thiết của Andy vang lên:
- Không, không chọc vào lỗ mũi ta.
Alex một tay tách ra 2 ngón cắm vào lỗ mũi Andy, còn tay kia từ dưới chân lấy lên một tảng đá, sau đó "Phốc" một tiếng, nện vào đầu Andy, khiến hắn ngã lăn trên đất.
- Ba! Ba!
Tiểu tử kia vỗ vỗ tay, một mặt dùng tạp dề lau ngón tay, một mặt chậm rãi đi trở về bên người Đỗ Trần:
- Cao thủ, chính là đơn giản như vậy.
Đỗ Trần trừng mắt cứng lưỡi nhìn nhi tử, ngây ngốc không biết nói gì.
Dịch Cốt tiên lên bắt lấy con tuyết lang Andy, đánh nó một trận, đột nhiên cũng ngây ngốc, tiếp đó hắn cười rộ lên.
- Alex, tuyệt lắm.
Đỗ Trần từ khiếp sợ tỉnh lại, mừng rỡ nhìn, ôm cổ nhi tử thơm một cái, nhi tử này cũng quả nhiên không có nói sai! Hắn quả nhiên là một cao thủ:
- Ha ha, Dịch Cốt, ngươi xem thực lực của thiếu gia thế nào? Bao nhiêu cấp?
Không nghĩ Dịch Cốt lại lắc lắc đầu nhìn thiếu gia:
- A, dọa người a. 
Hắn thở dài, xách Andy trên mặt đất đi tới bên cạnh Đỗ Trần giải thích:
- Thiếu gia, ta hiểu rồi.
Hắn lắc lắc tuyết lang trong tay. cười khổ:
- Trên người con tuyết lang này chẳng biết xảy ra dị biến gì, khiến cho khí thế của nó cao thâm khó lường. nhưng trên thực tế, nó là một con tuyết lang có long uy, ngoài trừ khí thế dọa người ra, căn bản không có một chút thực lực! Không, xác thực mà nói, bởi vì thân thể nó vô cùng mập mạp, không thể chạy. Có thể gọi là bất động, thực lực chính thức so với một con heo cũng không có mạnh hơn bao nhiêu! Phỏng chừng một con lợn hoang có thể dễ dàng giết chết hắn.
- A? Vậy Alex...
- Tiểu thiếu gia thật sự thiên phú siêu nhân, hắn hẳn là vô cùng mẫn cảm với khí tức của dị thú, hắn nhất định nhìn thấu tuyết lang này không có bản lãnh thật sự, cho nên mới tiến lên đánh bại hắn... kỳ thật muốn đánh bại tuyết lang này, chỉ cần có một chút lực lượng, tốc độ nhanh một chút là có thể làm được, cũng không có nghĩa là biết rõ ràng thực lực của tiểu thiếu gia cường đại đến cỡ nào. Thực lực của hắn...
Chỉ có thể nói thực lực của hắn mạnh hơn một con lợn. Đỗ Trần như bị tạt một gáo nước lạnh.
Ai, nguyên lai Alex "cao thủ" này, nhi tử, vẫn chưa thể rõ ràng a.
Dịch Cốt có chút cúi đầu, dù sao hắn vừa rồi cũng bị khí thế của tuyết lang Andy lừa gạt:
- Bất quá, tiểu thiếu gia có thể nhìn xuyên qua khí thế thấy được chính thức thực lực, nhãn lực này đúng là rất hiếm có...
- Cao thủ, nhãn lực tự nhiên là hiếm có.
Alex nghiêm nghị nói.
Đỗ Trần bĩu môi, quên đi, cho dù thực lực Alex có kém, nhưng cũng là nhi tử của mình! Giao tiểu tử kia cho Harry, Đỗ Trần nói:
- Dịch Cốt, ngươi xem tuyết lang này xảy ra cái gì?
- Khí thế cường đại, nói ngôn ngữ nhân loại, con tuyết lang này thật cổ quái! Đừng có giả chết, mở to mắt ra mà trả lời câu hỏi.
Dịch Cốt ném tuyết lang trên mặt đất.
- Ai, ta đã thất bại! Tùy các ngươi xử trí.
Tuyết lang vừa rồi cao ngạo bá đạo đã không còn, chỉ ở tại chỗ, vẻ mặt cô đơn vô cùng bất đắc dĩ:
- Nhưng, ta là một tuyết lang có khẩu vị, có giấc mộng, đã ăn cự long.
Hắn cười hề hề:
- Đãi ngộ với ta như quý tộc được không?
- Ngươi đã ăn cự long?
Đỗ Trần kinh ngạc nhìn hắn.
- Đúng vậy, ta, Chris Andy, sủng nhi của nguyệt thần nữ với giấc mộng thề!
Andy nhanh chóng giảng giải kinh nghiệm một lần của mình.
Một ngày không lâu trước đây, Andy tưởng sẽ chết đói, hắn tưởng mình là tuyết lang có giấc mộng sắp chết đói, cũng muốn chết trong cảnh phong quang, vì vậy hắn chậm rãi ung dung bò lên trên ngọn núi cao nhất trong vân vụ sâm lâm, sau đó trên đỉnh núi tru một đoạn rắm thúi, một mặt chờ chết... nhưng lúc này thì, bầu trời rơi xuống một con cự long bị nướng chín....
Liên tiếp vài ngày, Andy đều ở trên đỉnh núi lấy cự long làm thức ăn, chờ đến khi hắn gặm đến xương đầu của cự long còn không ra cái gì, lại đói không chịu được, trong lúc chờ trên trời rơi xuống cự long hay cái gì đó có thể ăn, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi xuống núi đi tới địa phương khác tìm vận may.
Nhưng không nghĩ đến, thân thể hắn không biết xảy ra biến hóa gì, trước kia các dị thú đối với hắn khinh thường vừa nhìn thấy hắn như nhìn thấy cự long đã chạy trốn bỏ mạng, thậm chí một số động vật nhỏ nhút nhát, tỷ như thỏ, trực tiếp bị dọa chết.
Andy không nghĩ ra tại sao, bất quá hắn là tuyết lang có giấc mộng, vì giấc mộng, hắn tìm những con thỏ thường xuyên ra hồ, mà nằm bất động, chờ khi bọn thỏ kia tới uống nước thì dọa chết....
Tiếp đó thỏ ở phụ cận chết sạch, giấc mộng của Andy cũng theo gió mà bay.
Bất quá hắn rất nhanh tìm được một giấc mộng mới... tìm nơi trống trải, ngửa mặt lên trời, mở rộng miệng, chỉ cần bầu trời có chim nhỏ bay qua, hắn lại quát to một tiếng, ... Tiếp đó chim nhỏ rơi vào miệng mình.
Đến tận hôm nay, chim trong khu vực phụ cận cũng bị chết sạch, mà giấc mộng lại tan biến, lại ngửi thấy mùi thịt nướng của Alex...
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.