Liên Hoa Bảo Giám

Chương 139: Người tốt Francis





Trong mắt Brockman hiện lên một tia lệ mang, sát ý trong lòng hắn bắt đầu nổi lên, tưởng lập tức động thủ giết chết tiểu nhị xuất ngôn bất tốn này.
Dù tình cảnh khốn cùng nhưng Brockman hắn cũng là đại nhân vật của cái tổ chức thần bí kia.
Đáng tiếc, Brockman không dám, tại trấn York này có ẩn dấu thực lực cực kỳ cường đại, cường đại tới ngay cả tổ chức thần bí cũng không muốn dễ dàng trêu chọc, huống chi bản thân Brockman rất hiểu quy tắc nơi này, tên tiểu nhị kia nói kỳ thật căn bản là không có gì sai.
Nhìn sắc mặt bất thiện của Brockman, tiểu nhị gầy yếu nọ mặt không đổi sắc, hừ lạnh một tiếng, tà nhãn nhìn chằm chằm hắn:
- Ta đề nghị ngươi không nên có ý nghĩ gì xấu xa, nếu không tương lai sau này của ngươi có thể càng thê thảm! Nơi này chính là trấn York! Nếu ngươi có bằng hữu đặc biệt, nói cho ta biết, chuyện còn có thể thương lượng lối thoát! Nếu ngươi không có... khách sạn Farmar tại trấn York sẽ khiến ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ hôm nay.
Tiểu nhị tuyệt đối không phải hù dọa Brockman, mặc dù đây là uy hiếp trắng trợn! Nhưng hắn lại nói thật, ngay ngày hôm qua, Brockman còn chính miệng nói cho Đỗ Trần, trấn York, là thiên đường của tội phạm và hỗn loạn ra sao, hắn sao có thể không rõ tình cảnh của chính mình lúc này?
Đỗ Trần nhìn Brockman mà trong lòng bật cười, thần tứ bá tước đại nhân thân ái, ngươi còn có biện pháp sao? Ngươi đã không có đường để đi nữa rồi. Đúng vậy, ngươi có lẽ có thể trộm, nhưng ngay cả quần áo cũng không có thì làm sao ra khỏi phòng? Hơn nữa người của khách sạn sẽ để ngươi rời đi sao? Đợi lúc bọn họ cho ngươi ra khỏi lữ quán, nhất đinh là khi họ áp giải ngươi ra ngoài "rao bán" ngươi...
Huống chi cho dù ngươi có ra khỏi, ngươi có thể trộm được bao nhiêu để trả cho bữa tiệc lớn thết đãi ta hôm qua? Người dân bình thường trong trấn có mấy mai ngân tệ, mà dân trấn này lại không bình thường... ngươi thế đơn lực mỏng dám trong vùng thế lực của họ trộm tiền sao?
Tiểu nhị ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
- Bất quá lão gia ta nói, quỷ củ là quy củ, nhân tình là nhân tình, dù sao ngươi là một đại nhân vật có Á Long liễn, chúng ta cũng không thể quá phận làm khó ngươi! Cho ngươi thời gian một ngày nghĩ biện pháp, hơn nữa chúng ta cam đoan...
Hắn nhìn hình dáng trần truồng của Brockman một chút, bĩu môi nói:
- Cam đoan chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài! Nhưng nếu sau một ngày không có kết quả, vậy dựa theo quy củ của trấn York mà làm.
Có thể đem chuyện dọa người này giữ bí mật, lão bản của lữ điếm đã hết lòng rồi. Brockman thế đơn lực bạc, mặc dù thân mình hắn không tồi, còn có một tùy tùng, nhưng cũng không thể động tới thế lực ngầm khổng lồ của trấn York.
- Được rồi, ta biết rồi!
Brockman bất đắc dĩ phất phất tay:
- Francis các hạ, chúng ta gặp phải chuyện như vậy, thật sự là...
"Francis???", tiểu nhị nọ trộm liếc mắt nhìn Đỗ Trần, nhanh chóng hỏi lại:
- Bởi vì vị tiên sinh này hôm qua thuê phòng đều đăng ký tên là Brockman, cho nên kết toán của hắn sẽ không tính cả ngài, ngài không cần lo lắng vấn đề chi trả, ngài còn là khách quý của chúng ta.
Đỗ Trần "lạnh lùng" nhìn hắn một cái:
- Ta, Francis, một người coi trọng bằng hữu, sẽ ngồi nhìn bằng hữu gặp khó khăn sao? Ngươi vũ nhục ta! Ta thề, trấn York, còn có quy củ của trấn York sẽ phải trả giá đắt!
Tiểu nhị nọ thuận miệng nói:
- Là ta lắm miệng, là ta thất lễ, là ta đáng chết, xin tiên sinh không nên để ý, thật sự xin lỗi! Xin ngài nhất định không nên hoảng hốt!
Ngay cả Đỗ Trần đều chết lặng, tiểu nhị chí cao hiên ngang lúc nãy bây giờ lại dễ nói chuyện như vậy sao?
Chờ đến lúc tiểu nhị kia cúi đầu ra khỏi, mới hồi phục tinh thần.
Đỗ Trần khó khăn nhìn lại người mình một chút, vội la lên:
- Brockman các hạ, ta phải đi bán đồ còn thừa giúp ngài trả tiền, ngài chờ! Ta sẽ có biện pháp!
- Cảm kích ngài, Francis huân tước các hạ, nhưng...
Brockman trong lòng rõ ràng, đêm qua hắn vì che dấu mục đích nên cơ hồ lấy đi tất cả đồ đáng tiền trên người Đỗ Trần, nhưng không có nghĩ tới lại hại chính mình-mọi thứ trộm được từ Francis, còn có hết thảy của mình, đều bị một thần bí thâu đạo cao thủ lấy đi, kết quả, Francis lại không có đủ tiền giúp mình.
- Ngài yên tâm!
Đỗ Trần đại nghĩa lẫm nhiên nói:
- Nếu không đủ, ta có thể khéo tay kiếm một chút tiền.
Quý tộc này nguyện ý kiếm tiền giúp mình trả nợ sao?
Ai, bỏ qua góc độ đối địch, Francis thât là một người tốt, nếu thật sự có thể có một bằng hữu như vậy, vậy là việc may mắn tới cỡ nào a.
Đáng tiếc, chúng ta nhất định phải làm đối thủ.
Brockman trong lòng cảm thán, lại cúi đầu nói:
- Cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng, bây giờ không chỉ là vấn đề trả tiền, chúng ta còn phải tiếp tục tới vân vụ sâm lâm, cũng phải cần một khoản lữ phí lớn để mua dụng phẩm.
- Ngài.. còn muốn đi vân vụ sâm lâm sao?
Đỗ Trần do dự hỏi.
Brockman thầm nghĩ, ta đã phát thệ cam đoan với Phillip, nhất định trước khi ngươi tới đại thảo nguyên sẽ đoạt lại số 6. Tại đây, chỉ cần tìm được cứ điểm bí mật, chính mình có thể bổ sung một ít thực lực, ít nhất không cần phát sầu vì tiền.
Bất quá hắn nói xạo:
- Ai, mặc dù gặp chuyện ghê tởm như vậy, nhưng ta phải có được thọ lễ! Huân tước các hạ, ngài, ngài đi bán Á Long liễn của ta a! Nơi này là trấn York, hẳn là có người biết hàng… Ai, nếu người biết hàng không mua, ngài có thể ra giá thấp một chút.
- Ta hiểu lựa chọn của ngài, nhưng thời gian gấp gáp, Á Long liễn đắt tiền không nhất định có thể trong vòng một ngày mà bán được!
Đỗ Trần ảo não ngồi trên ghế:
- Thiết tặc đáng chết! Ai, nếu hắn cho ta một mai kim tệ cũng tốt, như vậy, ta có thể đi đổ trường...
Brockman trong lòng run lên, đúng vậy, theo truyền thuyết thì đổ thuật của Francis chính là độc bộ tam đại lục, ngay cả L"Griffins đều không phải đối thủ của hắn.
Nhưng là vốn đánh bạc... chính mình cùng Fancino bị trộm sạch, dám chắc không bỏ ra được gì, Francis muốn thay mình trả tiền, nhưng mình thân là thần tứ bá tước, không thể kêu hắn bán quần áo làm vốn đánh bạc, sau đó thân thể trần truồng đi tới đổ trường.
- Francis huân tước các hạ, nếu có thể, ngài, ngài lấy Á Long liễn của ta đi!
- Không, Á Long liễn là bảo vật yêu thích của ngài, ta sao có thể lấy nó làm vốn được.
- Á Long liễn mặc dù trân quý, nhưng nó dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, huống chi Dực long bây giờ đã bị trọng thương, ta nghĩ, hung thủ không có khả năng hạ thủ lưu tình, vậy bốn đầu Dực long nọ đại khái đều sắp chết. nếu như vậy, xa sương của nó lưu lại cũng có chỗ hữu dụng, không bằng tặng cho ngài làm vốn đánh bạc!
- Cho ta?
- A? Cái.. kia.. đúng vậy, nó đối với ta đã không còn hữu dụng, còn không bằng cho ngài làm vốn.
Đỗ Trần nhanh chóng bắt được bệnh của Brockman, chuyển quyền sở hữu Á Long liễn cho mình! Bởi vì Dực long động lực cho nó đã bị thương rất nặng, thoạt nhìn không khác gì sắp chết, nhưng mặt ngoài là vậy. Ân, chính là Dịch Cốt ra tay - chỉ có như vậy, Brockman mới có thể sảng khoái buông bỏ phương tiện giao thông - bỏ qua động cơ cho xe của mình mà không quá đau lòng, đây mới là kế hoạch của Đỗ Trần, bây giờ? Bây giờ càng lý tưởng!
Đỗ Trần do dự thật lâu, rồi đột nhiên nói:
- Ai! Dược rồi!
Trong địa thất dưới đổ truờng trấn York.
Có mười ba vị đang ngồi trên ghế, ngồi chính giữa là một vị lão nhân hơn sáu mươi tuổi, vóc người hùng tráng vô cùng, tóc dài màu hoàng kim, nhìn qua như một đầu hùng sư uy vũ.
Hắn vỗ vỗ cái bàn, trầm giọng nói:
- Farmar, ngươi nói cho mọi người mục đích của hội nghị lần này đi!
Một trung niên nhân mặc trang phục thương nhân đứng đối diện với hắn, rất gầy, nhưng tinh thần hết sức sung mãn:
- Tối ngày hôm qua, Francis mà Anne tiểu thư đề cập đến đã tới trấn, bất quá vì lúc dừng chân dùng tên Brockman, ta tới sáng nay mới phát hiện ra!
Hai tay hắn chống lên bàn, lạnh lùng nhìn qua mọi người:
- Nhưng, Francis cùng bằng hữu của hắn đêm qua đã bị người vét sạch, mất đi tất cả tài vật.
- Đông!
Farmar đập mạnh bàn:
- Theo quy củ, người của các ngươi tới lữ quán của ta sau khi lấy trộm ta không quản, nhưng lúc này có người động tới Francis! Chư vị, đêm qua là ai làm, vô luận hắn có cố ý hay không, xin đứng ra, chính mình hướng Anne tiểu thư cùng Francis giải thích, không nên để liên lụy tới trấn York của chúng ta! Như vậy chúng ta sẽ phải trả giá rất đắt.
Tất cả ánh mắt mọi người đều tụ lên người một nữ nhân trung niên tóc đỏ, nàng nhún vai:
- Đừng nhìn ta, mặc dù thiết tặc lớn bé tại trấn York đều gọi ta một tiếng đại tỷ, nhưng tối qua đích xác không phải ta làm!
Mọi người không chịu dời đi ánh mắt, nàng lại nói:
- Nếu ta nói dối, người nhà của Anne tiểu thư nhất định tra tới, cho nên, ta dám nói dối sao? Hậu quả ta không gánh nổi.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, tráng hán ngày ấy đắc tội với Anne đi đến:
- Chủ nhân, Francis ôm nữ nhi tới đổ trường của ngài, xem ra, hắn đã mất đi tất cả tài vật, muốn từ nơi này kiếm một chút, làm lộ phí.
Lão nhân đột nhiên nở nụ cười, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn:
- Nói cho tất cả hà quan, để cho Francis thắng, muốn thắng bao nhiêu thì thắng bấy nhiêu.
Hội nghị lại tiếp tục, nhưng trong chốc lát tráng hán lại tới, một đầu mồ hôi lạnh:
- Chủ nhân, tất cả hà quan đều thua trong tay Francis.
- Ân!
Lão nhân gật đầu:
- Tốt lắm, để cho bọn họ tiếp tục thua.
- Nhưng Francis bây giờ đã thắng hơn mười vạn kim tệ! Thật sự mặc kệ sao?
Tráng hán nghi hoặc hỏi lại.
- Cái gì? Mười vạn, sự tình cũng phải có hạn độ, không cẩn hạ thủ lưu tình! Chúng ta đã hết lòng, cho dù Anne tiểu thư bên kia có hỏi cũng có thể công đạo quá đi!
Lão nhân cũng sinh tức giận.
- Nhưng, nhưng chúng ta muốn thắng cũng không thắng được! Đổ thuật của Francis quỷ thần khó lường, ôm nữ nhi, dùng một tay thắng tất cả huynh đệ!
Tráng hán nói ra từng câu một, bởi vì nếu không phải hắn đã thấy, hắn sẽ không dám tin đó là sự thật.
Con mắt tinh quang của lão nhân trợn tròn, vỗ cái bàn đứng lên:
- Nguyên lai Francis chính là một đổ thuật cao thủ, chính hắn cũng quá không biết thu liễm, thật sự là chẳng biết tốt xấu, ta đi gặp hắn! Cho hắn biết thiên ngoại hữu thiên! Bất quá chư vị không cần lo lắng, ta rất rõ Anne tiểu thư đã nhắc, sẽ có phân tấc!
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.