Màn biễu diễn của Đỗ Trần thật có thể nói là "xướng tác tuyệt vời", tạo ra một tràng cảnh bị trục xuất khỏi gia môn, cô khổ lại gặp phải gia tộc toan tính, vẻ mặt buồn bã rơi lệ như vậy thật hết mức, tương lai là "siêu cấp" diễn viên a. - Francis huân tước các hạ, mời trở về đi. Võ sĩ lạnh như băng hạ một câu trục khách. - Quên đi! Quên đi! Đỗ Trần buồn bã thở dài, đột nhiên cúi người thật sâu trước pho tượng Shigeru ở trung tâm tổ lăng, ý muốn nói: "Tổ tiên, mẫu thân, Francis của các ngươi không thể tiến tới hiếu đạo, cũng không thể tự mình tiến vào tổ lăng tế bái các ngươi, chỉ có thể từ chỗ này hướng các ngươi hành lễ! Xin các người tha thứ không chê cười tử tôn, nhi tử." Hắn một lúc lâu không chịu đứng dậy! Mà tiểu Bối Bối cũng nhu thuận đứng bên chân Đỗ Trần, cúi đầu, cặp mắt to rớm lệ: - Ba ba, người không phải mang ta đi xem *** sao? Ba ba, người làm sao vậy, ngươi sao mà khóc... Ngôn ngữ trẻ thơ có chút bi thương khiến hào khí lên tới đỉnh điểm. Võ sĩ thủ lăng vẫn lạnh như băng, cùng với màn biểu diễn bi thương của Đỗ Trần vô cùng trái nghịch, lúc này đây chẳng những Lucy không còn ánh mắt ngăn cản muội muội xen vào nội vụ gia tộc St. Kain, ngược lại có chút lạnh lùng nhìn về phía mấy võ sĩ. Lily càng nói: - Mấy người các ngươi thật sự là quá phận rồi! Nếu thần Shigeru còn sống, nhất định sẽ bị các ngươi làm tức chết. - Tiểu thư, xin chú ý ngữ khí của người. Võ sĩ thủ lăng nổi giận Lily. - Ai, hai vị tiểu thư, việc đã đến nước này, quên đi, chúng ta đi thôi. Đỗ Trần chấm dứt hành lễ, ôm lấy nữ nhi, cô đơn rời khỏi tổ lăng Shigeru. Bóng đêm hạ xuống, cha con thân ảnh cô đơn có vẻ thê lương. - Muội muội, chúng ta cũng đi thôi. Lucy đuổi kịp Đỗ Trần, xuất từ tâm đồng tình của nữ tính, nàng đi lên vài bước, bắt đầu thấp giọng an ủi Đỗ Trần. Nhưng Lily không phục, lạnh lùng liếc mắt nhìn võ sĩ đầu lĩnh, đột nhiên bĩu môi nói: - Thời Vẫn Thần thời đại, tổ tiên ngươi gọi là gì? Võ sĩ sửng sốt, nhưng có người hỏi tổ tiên hắn trong thời đại anh hùng là ai, đây là một chuyện hết sức vinh diệu, hắn lập tức đứng thẳng ưỡn ngực, tự hào nói: - Gia tổ Zuka, trong thời kỳ Vẫn Thần đại chiến từng là tùy tùng của Shigeru thần đông chinh tây hảo, chiến công hiển hách! Hôm nay, thánh giá thần ma lục còn ghi lại sự tích của lão nhân gia. - A, nguyên lai là hậu duệ của Zuka! Lily gật đầu, đột nhiên nói: - Ngươi có biết? Cái vị tổ tiên chiến công hiển hách của ngươi mười lăm tuổi tham gia quân đội, tại chiến dịch Thao Hải Thiên Quan bị dọa đến đái ra quần! Nàng nói chính là sự thật, chân chân thật thật, tận mắt nhìn thấy. Lily không đợi võ sĩ phản ứng, xoay người đuổi theo Đỗ Trần. Màn biểu diễn của Đỗ Trần còn tiếp tục, bọn họ dừng lại tại một tòa trấn nhỏ cách tổ lăng khoảng mười dặm, trên đường, Đỗ Trần không cười, chỉ buồn bã thở dài. - Francis, ngươi cũng không cần quá mức thương cảm. Lucy an ủi. Lily cũng nói: - Thành viên kỵ sĩ đoàn quá phận rồi, quả thực là chó dựa thế chủ mà! - Không, thủ vệ này chỉ là làm tròn chức trách, bọn họ cũng không sai - dù sao người hạ mệnh lệnh là cha ta nhưng ta không rõ, ta tới cùng làm sai điều gì? Tại sao cha lại đối với ta như vậy? Đỗ Trần dựa đầu vào trán nữ nhi, thân nhân lãnh đạm, hai người cùng mệnh khổ sống dựa vào nhau, cô đơn không lời tả xiết. Tiểu Bối Bối khóc to: - Ba ba, người tốt, gia gia sai! Người xấu! Đỗ Trần khẽ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Bối Bối: - Bảo bối, gia gia làm vậy nhất định là có đạo lý của người, cho dù người làm không đúng, ngươi cũng không thể nói lão gia là "Người xấu." Hài tử quá hiếu thuận a! Lucy trong lòng cảm động, lại ngạc nhiên hỏi: - Chẳng lẽ cha ngươi vẫn đối đãi với ngươi như vậy sao? - Đúng vậy, trong ba huynh đệ chúng ta, đại ca thân là trưởng tử, tự nhiên được gia tộc sủng ái. Nhị ca Charles nghe nói cũng có dung mạo cực kỳ giống tổ tiên Shigeru, hơn nữa là ngút trời kỳ tài, là tương lai của gia tộc... mà ta... Đỗ Trần quay đầu nhìn mái tóc dài màu hoàng kim trên vai mình một chút: - Ta là sỉ nhục của gia tộc St. Kain, là tóc vàng mắt lam, cùng tóc đỏ của gia tộc St. Kain khác nhau thật lớn, tự nhiên là ... ai! - Đây là lý do của Angius? Đáng chết, xú tiểu tử nên đánh. Lily vỗ bàn, cả giận nói: - Ngoại mạo của ngươi cùng đại ca Shigeru đích xác không giống, nhưng ngươi cùng Wolfe Brigadier General quả thực là giống nhau như đúc. Lucy gật đầu nói: - Ta hiểu rồi, chuẩn tướng Wolfe đã bị lịch sử quên lãng, Angius có thể không biết có tổ tiên này tồn tại, cho nên hắn đã thấy dung mạo của ngươi khác nhau rất lớn với dung mạo của thành viên gia tộc, nên hoài nghi... Hoài nghi ta không phải con ruột, Lucy lão tổ mẫu thân ái, ngươi có thể nghĩ như vậy thật là chính xác, quá hoàn mỹ. Tiếp đó, Đỗ Trần dùng kinh nghiệm của Francis nói qua một lần - sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain, tam thiếu gia ngu ngốc của thành St. John, may mắn có được Thiên Sứ Thủy Thân, tiếp đó lại bị trục xuất khỏi gia môn... tóm lại, cái gì đáng thương, cái gì có thể khiến lão tổ mẫu đồng tình, Đỗ Trần đều nói cái đó. Rất rõ ràng, phụ nữ trời sinh có mẫu tính, sao lại không thương tiếc cho một đứa nhỏ đáng thương như vậy. - Ai, đáng tiếc chúng ta không có tiện xuất hiện trước mắt người trần! Lucy than vãn: - Nếu không ta nhất định nói cho Angius, ngươi mới là huyết mạch thuần chính của gia tộc St. Kain, có thể so với bất luận kẻ nào đều thuần chính hơn. Lily đột nhiên vỗ bàn: - Francis, ngươi tế bái mẫu thân có thể nói là thiên kinh địa nghĩa, không ai có thể ngăn trở. Angius xú tiểu tử hỗn đản, hắn không cho ngươi tiến vào tổ lăng, ngươi rõ ràng có thể dụng Liên Hoa của mình mà lẻn vào được mà. "Thành công!" Đỗ Trần trong lòng vui vẻ, cảm hóa lão tổ mẫu đã thành công bước đầu, ít nhất các nàng đã đứng về phía mình, thay mình lo lắng. - Nhưng... trộm tiến vào tổ lăng, trong mắt là phản quy củ, không thích hợp a? Đỗ Trần "lơ ngơ" hỏi lại. - Có cái gì không thích hợp? Đều là do Angius không đúng! Lily nói. Lucy hơi nhíu mày muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không nói ra, cho dù không hợp quy củ, nhưng pháp luật cũng không có bỏ qua nhân tình, tại sao không giúp hài tử "đáng thương" trước mắt. Lily lại nói: - Liên Hoa thánh khí của ngươi chúng ta đã biết qua, hoàn toàn có thể lẻn vào tổ lăng không một tiếng động. Francis, ngươi còn chờ cái gì? Đỗ Trần lại "do dự" chốc lát, nói: - Ta thật sự rất khát vọng tiến vào lăng mộ, nhìn mộ địa của mẫu thân. Ta... ta muốn vào, nhưng... hai vị tiểu thư, các người... Lily tưởng cùng Đỗ Trần đi, bất quá Lucy khoát tay với nàng, cười nói: - Chúng ta sau này còn có cơ hội, lúc này đây, không thể cùng ngươi đi gặp đại ca Shigeru. Mặc dù nàng đã chấp nhận việc Đỗ Trần lẻn vào tổ lăng, nhưng nàng thân là quân nhân, bản thân cũng không dễ như vậy. - Ngươi để cho bọn tỷ muội ta lưu lại lữ quán. Lucy nhìn bài thiết trong lữ quán một chút: - Ta sẽ bảo bọn tỷ muội che dấu, hơn nữa thay ngươi trông coi vật phẩm. Để hơn một trăm vị lão tổ mẫu ở lại lữ quán, Đỗ Trần bỏ ra mọi thứ trong Liên Hoa, sau đó cùng Dịch Cốt, Harry, còn có tiếu Bối Bối ngự Liên Hoa bay vào tổ lăng Shigeru. Màn đêm buông xuống, Đỗ Trần bay vòng quanh tổ lăng mộ một vòng, trong Liên Hoa lấy ra bức họa Bác Bì đã đưa cho hắn. - Không sai, tòa tháp, còn có vila màu trắng. Đỗ Trần chỉ vào bức họa nói: - Các ngươi nhớ kỹ mỗi cảnh sắc trên bức họa này, nếu phát hiện nơi nào bất đồng với bức họa thì nói cho ta biết. Bọn họ rất nhanh tìm tới lăng mộ của Mayfair, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, Đỗ Trần không có phát hiện điều gì dị thường, ít nhất mặt ngoài là như thế. Phần mộ màu trắng như một tiểu cung điện, trước mộ còn viết tên Mayfair, mà cửa lớn bằng thủy tinh đã được phong bế, lâu rồi không có ai mở ra. Đỗ Trần điều khiển Liên Hoa, lắc mình tiến vào bên trong, sau đó phóng đại Liên Hoa, cùng mọi người hạ xuống đất. Trong mộ thất bài trí giống như đúc phòng ngủ của Mayfair tại trang viên của gia tộc St. Kain, bất đồng duy nhất là vị trí giường bị một cái quan tài gỗ thật lớn thay thế. - Theo Bác Bì nói, lần trước mộ huyệt chấn động, nắp quan tài bị mở ra, hắn muốn tu sửa nhưng lại phát hiện quan tài trống rỗng, sau đó quan tài đã được hồi phục nguyên trạng nên bây giờ ngoại trừ chúng ta cùng Bác Bì, không ai biết Mayfair đã mất tích, các ngươi cũng cẩn thận một chút, không nên lưu lại vết tích! Tốt lắm, bắt đầu tìm kiếm dấu vết đi. Thời gian qua đi, mọi người tra xét mấy lần, mộ thất không lớn nhưng vô luận là trong mắt Dịch Cốt hay tinh thần lực của tiểu Bối Bối, đều không có phát hiện cái gì. Cuối cùng Đỗ Trần mở quan tài, nhìn bên trong trống rỗng nhíu mày: - Quái, Bác Bì nói dấu vết trong mộ địa, vậy chắc không sai, sao lại không phát hiện ra điểm nhỏ nào? Đột nhiên, Harry trên mặt đất chạy chung quanh quan tài, kích động nói: - Chủ nhân, Harry vì ngài lập công rồi! Ta đã tìm ra dấu vết! Ngài xem. Hắn vạch vải mềm của quan tài ra, chỉ vào gỗ phía dưới cười hắc hắc. Bên trên phiến gỗ có rêu, đây là loại thực vật thường xuất hiện trong hoàn cảnh thường xuyên âm u, ẩm thấp: - Harry, đừng nhiều lời, ngươi phát hiện cái gì? - Chủ nhân, người xem cây này, vấn đề là mặt trên của nó! Harry hưng phấn giải thích: - Chủ nhân tôn qúy, tiểu thư, Dịch Cốt đại nhân cường đại, gỗ trong ám thất đều có xuất ra rêu này, điều này rất bình thường, nhưng cái mũi của Harry lại ngửi ra một mùi đặc biệt. Hắn một mặt nói, một mặt bóc một đám rêu, nói một cách thần bí: - Đối với nguời thường mà nói, loại rêu này không có sự khác biệt, nhưng với cái mũi của Tuyết Bỉ nhân lại phân biệt loại rêu này! Chủ nhân, loại rêu này quyết không có khả năng xuất hiện tại nam phương của Lanning, bọn chúng hẳn là thuộc đại thảo nguyên! Nói chính xác thì, là thuộc trạm lữ hành thứ ba của ngài, đại thảo nguyên Mc Allen! - Harry, quản gia của ta, chủ nhân của ngươi tuyệt đối sẽ không như lần trước! Chỉ cần tin tức của ngươi chuẩn xác không sai. Đỗ Trần vuốt cái mũi nở nụ cười, cũng lấy ra một mảng rêu. Tri thức kiếp trước của Đỗ Trần nói cho Đỗ Trần, mỗi loại thực vật đều có đặc tính và hoàn cảnh sinh trưởng đặc biệt, quất tử thì sinh trưởng trên núi băng? Đương nhiên không, vậy loại thực vật đặc trưng tại đại thảo nguyên, lai gặp tại nam phương của Lanning sao? Cho dù xảy ra tình huống thực vật biến dị, nhưng nó sao lại xuất hiện trong một mộ thất đã phong bế. Dịch Cốt vuốt ve rêu trong vách quan tài, đột nhiên nói: - Thiếu gia, ta lại phát hiện trong mộ này xuất có chút thủy hệ đấu khí. Mới đầu, ta còn tưởng rằng đây là lợi dụng đặc tính của thủy hệ đấu khí bảo tồn thi thể, nhưng bây giờ xem ra, đây là có người lợi dụng thủy hệ đấu khí nuôi dưỡng thực vật có đặc tính thủy hệ, để cho rêu này bảo tồn phát triển. - Ba ba, tin tức, vậy lưu lại. Tiếu Bối Bối cười hoan hô. Tiểu nha đầu hiểu được rêu này ám chỉ cái gì. Mayfair. Mẫu thân quả thật tinh quái, nàng nhất định gặp sự tình gì đó, nhưng lại không thể nói ra, cho nên lưu lại dấu vết dẫn tới đại thảo nguyên. - Trở về thu thập đồ vật, chúng ta đi tới vân vụ sâm lâm gặp bọn Demis, sau đó tới đại thảo nguyên. Liên Hoa Bảo Giám