Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 67:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: demcodon
Thạch Khải nói xong những điều muốn nói, có lẽ là đủ làm cho bà sợ hãi rồi, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Còn không đứng vững, một tiếng rầm vang lên, cửa lớn bị đẩy ra một cách thô bạo.
Thạch Khải ngồi lại vị trí và nhìn về phía cửa lớn.
Cô phát hiện có ba người đứng trước cửa, một người trong đó là em trai Thạch Đạt của cô đứng ở chính giữa, hai người đàn ông cao to đứng hai bên trái phải, cơ bắp lực lưỡng, trông rất dữ tợn, xem ra rất khó dây vào.
Người mắt xếch bên trái đẩy mạnh Thạch Đạt: "Đây là nhà của mày hả? Đi lấy tiền đi."
Thạch Đạt loạng choạng và ngã xuống đất.
"Tiền? Tiền gì?" Phương Quyên đau lòng đỡ con trai đứng dậy, lỗ tai nghe thấy lấy tiền thì lập tức kêu thành tiếng.

Người mắt xếch cười nói: "Tiền gì? Hỏi con trai của bà đi."
Phương Quyên vội vàng hỏi con trai: "Có chuyện gì vậy con?"
Thạch Đạt đứng lên, một hồi chưa nói ra một câu, sắc mặt đỏ bừng.
Thạch Khải sờ mũi, không cần phải nói, trong túi có chút tiền, xương mỏng, không đến hai ngày lại gặp rắc rối chứ gì.
Thấy đương sự không nói lời nào, người mắt xếch bĩu môi, giúp mở miệng giải thích: "Con trai của bà đánh bạc thua tiền, thiếu ông chủ chúng tôi 150.000.
Nó đã viết giấy nợ, tiền lãi một tháng 2%.
Thế nào? Có muốn trả hết bây giờ hay không? Nếu như bây giờ trả hết nợ có thể không tính tiền lãi."
Thạch Khải mỉm cười tùy ý, tiền lãi một tháng 2%, lãi đơn bằng lãi hằng năm 24%, lãi kép là lãi hằng năm gần 27%.
Nói cách khác, Thạch Đạt mượn chính là vay nặng lãi.
Đánh bài với người ta, thiếu nợ vay nặng lãi 150.000.
Tính một chút, lãi một năm 30.000.
Rất tốt, vô cùng tốt, Thạch Đạt đây là đang tìm đường chết.
"150.000?" Phương Quyên nhảy dựng lên, giọng cao và nhọn: "Trong nhà làm sao có nhiều tiền như vậy!"
Người mắt xếch hừ lạnh: "Không có tiền thì đừng đánh bài! Không trả tiền thì chờ chặt ngón tay đi."
Chặt ngón tay...!Phương Quyên sợ đến mức ngậm miệng lại.
Thạch Đạt kéo nhẹ ống tay áo của Phương Quyên, nhỏ giọng nói: "Đội ngũ di dời phá bỏ không phải trả tiền tái định cư sao? Mẹ lấy ra trả trước một phần đi."
Phương Quyên giống con mèo xù lông lên, cáu kỉnh nói: "Con điên rồi hả, đó là tiền dưỡng già của mẹ!"
"Trong nhà không phải còn chút tiền tiết kiệm sao? Tiền di dời phá bỏ tạm thời lại không dùng đến." Thạch Đạt khuyên bảo.
"Tiền tiết kiệm trong nhà là tương lai dành cho con cưới vợ, nó không thể đụng giống như tiền di dời phá bỏ.
Hơn nữa, cho dù gom hết tiền trong nhà lại cũng không đủ 150.000!" Phương Quyên không chịu.
"Nếu như ngón tay không còn thì cưới vợ gì nữa." Thạch Đạt không đồng ý.
Thạch Khải thờ ơ lạnh nhạt, xem hai người tranh chấp.
Phương Quyên liều mạng moi tiền của con gái, moi mấy chục mấy trăm, càng nhiều càng tốt, gần như ép người ta phát điên.
Con trai một khi phá của chính là 150.000, Phương Quyên vẫn cố gắng nghĩ cách chùi đít giúp con trai.
Đáng đời!
Hai người cãi nhau ầm ĩ, người mắt xếch không còn kiên nhẫn: "Hai người cãi nhau đủ chưa? Nói chính xác là có tiền hay không? Không trả tiền thì trực tiếp chặt ngón tay."
Thạch Đạt âm thầm nháy mắt với mẹ mình, trong nhà ngoài hai mẹ con bọn họ không phải còn một người nữa à! Hỏi cô đòi tiền!
Lúc đầu Phương Quyên không hiểu, nhưng một lát sau bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong nháy mắt vừa bật khóc nức nở, vừa ôm lấy đùi Thạch Khải gào thét: "Bé hai, nhanh cứu em trai con đi! Người ta muốn chặt ngón tay của nó!"
"Bình thường tiền lương đều bị mẹ bóc lột hết, tiền di dời phá bỏ cũng vào túi mẹ.

Con không có tiền." Thạch Khải nói một cách lạnh lùng.
Ngay lập tức, cô nhìn người mắt xếch và nói một cách bình tĩnh: "Nếu vẫn không trả tiền thì cứ chặt ngón tay đi, đừng làm phiền.
Ngược lại nó cũng không làm việc, không có ngón tay cũng không sao."
"..." Thạch Đạt nghẹn một hồi mới nói ra một câu: "Thạch Khải, chị thật là nhẫn tâm."
Phương Quyên buông tay ra, ngã trên mặt đất gào khóc, cảm giác tuyệt vọng.
Bà làm sao có thể quên được đây là bé hai tàn nhẫn và máu lạnh của bà chứ?
"Dù sao cũng tốt hơn kẻ cặn bã.
Tôi cũng sẽ không biết rõ trong túi mình không có nhiều tiền như vậy còn muốn đánh bài với người ta, thua đến mức quần cũng phải cầm cố."
Thạch Khải mỉm cười: "Chẳng những không kiếm ra tiền còn phải liên lụy người trong nhà, như vậy không gọi là người, chỉ có thể gọi là cặn bã."
"Chị...." Thạch Đạt vừa định mắng to, lại bị người mắt xếch vô
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.