Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 41:






"Thế nào?" Thạch Khải bật cười: "Việc thu mua không dễ dàng như vậy, cần phải có thời gian.
Ngoài ra, nhà máy đang thử nghiệm sản xuất linh kiện, chờ mức độ ổn định, khoảng hơn nửa năm.
Trước khi tự mình có thể sản xuất linh kiện, tất nhiên trước tiên phải ổn định tình hình nhà cung cấp hiện nay, đảm bảo công ty vận hành không bị cản trở."
Về phần có thể tự cấp tự túc sau đó, đương nhiên là như thế nào cũng được.
Chu Tử Uyên thì thầm: "Ông ba có năng lực như vậy hoàn toàn không cần người nối nghiệp, tiếp tục làm việc mấy chục năm cũng không thành vấn đề.
Chẳng những năng lực mạnh, miệng còn kín, một chút gió cũng không lọt ra miệng."
Hứa Ninh nhìn Chu Tử Uyên từ kính chiếu hậu trong xe: "Ba của cậu có năng lực như vậy, có phải cậu rất kiêu ngạo hay không?"
"Vớ vẩn." Chu Tử Uyên cúi đầu ủ rũ, chán nản nói: "Người cũ quá tài giỏi, người tiếp nhận áp lực rất lớn đấy."
Đám nhân viên chỉ cần so sánh hai ông chủ lập tức sẽ cho ra kết luận, ông chủ mới rất ngu ngốc.
Chu Tử Uyên tự lẩm bẩm: "Ông ba không có động tác gì, một mình đã có thể giải quyết tốt mọi chuyện.
Còn tớ? Đi tìm viện binh khắp nơi mới có thể miễn cưỡng vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại.
Có lẽ tớ không nên tiếp quản công việc của ông ba."
"Cho nên, cậu có muốn suy xét trở về tiếp tục làm công tử bột với tớ hay không?" Hứa Ninh nhiệt tình đưa ra lời mời.
Chu Tử Uyên ghét bỏ quay đầu, cũng không muốn thừa nhận tên ngốc ngồi ở hàng ghế đầu xe chính là bạn thân của hắn.
"Em nói nè, anh có phải là hiểu lầm gì không?" Thạch Khải ngồi ở ghế lái phụ đặt câu hỏi.
Chu Tử Uyên tự sa ngã nói: "Không phải hiểu lầm, chỉ là hiểu rõ thực tế."
"Việc bác trai có thể tự mình giải quyết mọi chuyện không có nghĩa là tất cả ông chủ trên đời này đều giống ông ấy." Thạch Khải nhắc nhở: "Làm tốt chuyện anh am hiểu, vậy là đủ rồi."
Mặt Chu Tử Uyên không cảm xúc: "Anh am hiểu gian lận, tìm viện binh."
Thạch Khải cười nói: "Một lần tìm viện binh là gian lận, nhiều lần có chuyện anh đều có thể tìm được viện binh.

Đây chính là năng lực của anh."
Chu Tử Uyên choáng váng.
Sau một hồi, hắn chần chờ mở miệng: "Em là đang an ủi anh hả?"
Thạch Khải nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật ra trước đó anh nói đúng, mối quan hệ rộng cũng là một phần thực lực.
Ông chủ không chỉ làm được việc mà cần biết dùng người như thế nào.
Chỉ cần ông chủ biết rõ ai có thể làm tốt mọi việc, sắp xếp đúng người vào vị trí thích hợp thì mọi việc sẽ được giải quyết một cách hoàn mỹ."
"Hơn nữa, anh mới vào công ty mấy ngày? Mọi thứ đều thu xếp ổn thỏa ngay lập tức, đóng góp to lớn cho công ty ngay lập tức, nghĩ lại cũng biết không thể."
"Ngoài trời sinh, kinh nghiệm cũng rất quan trọng.
Theo thời gian, anh gặp được nhiều chuyện hơn sẽ dần dần biết xử lý ra sao."
Chu Tử Uyên như nhận ra điều gì đó, rơi vào suy nghĩ.
Sau khi Hứa Ninh đưa Thạch Khải về nhà, trong xe chỉ còn hai người, Chu Tử Uyên không ngừng nói với bạn thân: "Bạn gái của cậu có độc, rất độc!"
Sau khi phục hồi lại tinh thần hắn mới phát hiện, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị Thạch Khải dạy dỗ.
Càng làm cho hắn đau lòng chính là Thạch Khải nói rất có lý.
Hắn căn bản là không có cách phản bác.
"Bạn gái của cậu mới có độc!" Hứa Ninh tức giận trả lời.
Sau khi nói ra khỏi miệng, cậu mới phát hiện không đúng, tự mình sửa lại: "Sai rồi, cậu không có bạn gái."
Chu - Tử - Uyên - chó độc thân - nửa tàn tỏ vẻ không phục.
Hứa Ninh nhìn trời: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện không phức tạp như thế.
Cái mông quyết định đầu, ở vị trí nào thì làm chuyện đó."
"Nói thẳng ra chính là nhân viên cấp dưới đều học được kỹ năng chuyên môn, tốt nhất làm đinh ốc vạn năng, đi đến chỗ nào cũng có thể phát huy được tác dụng.
Cậu không cần phải cạnh tranh năng lực với bọn họ, chỉ cần học tập làm sao lấy đại cục làm trọng, làm sao nghiền ép sạch giá trị tiềm tàng của mỗi người, làm sao kiếm càng nhiều tiền hơn cho công ty."
"Sau khi kiếm được tiền, nhớ lấy ra một phần chia cho những nhân viên chăm chỉ.
Như vậy cậu chính là ông chủ tốt."
Sau khi nói một đống lời thoại, Hứa Ninh kết luận: "Một chuyện rất đơn giản có gì phải rối rắm.
Làm sao kiêu căng ngạo mạn nghiền ép người, cậu không phải rất có kinh nghiệm sao?"
Chu Tử Uyên bật khóc: lời A Ninh nói thật sự rất dễ hiểu.
Nhưng trong lúc lơ đãng, hắn lại bị người xem thường.
Nhưng hắn sẽ không chịu thua như vậy!
Chu Tử Uyên ngay lập tức trở nên nghiêm túc, đưa ra chỉ thị cho bạn than: "Vì tương lai tớ có thể có mối quan hệ cầu viện, cậu hãy nhanh chóng hy sinh nhan sắc dụ dỗ Thạch Khải về nhà! Đây là nhiệm vụ tổ chức giao cho cậu, liều mạng cũng phải hoàn thành! Nếu như thật sự không có cách nào dụ dỗ người về nhà, cậu hãy về nhà với cô ấy đi."
Hứa Ninh liếc mắt nhìn người nào đó, bất mãn nói: "Nếu như không phải người nào đó điện thoại thì thời gian này tớ vốn dĩ đang hẹn hò với bạn gái."
Nói không chừng còn có thể cùng nằm trên giường ở khách sạn nghỉ ngơi! Rốt cuộc là lỗi của ai mới quấy rầy cuộc hẹn hò này.
Chu Tử Uyên rụt cổ lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ, giả vờ như mình không nghe thấy gì.
* * *
Ngày hôm sau, Thạch Khải như thường lệ đến nhà hàng làm việc.
Khi cô vừa bước vào cửa lập tức có người phục vụ chào đón, vừa mỉm cười vừa khách sáo nói: "Đại sư Thạch, mời đi bên này."
Thạch Khải không hiểu ra sao hỏi: "Sao anh biết tôi?" Rõ ràng ngày hôm qua còn không nhận ra.
Thái độ của người phục vụ càng thêm cung kính: "Bà chủ đã đặc biệt thông báo qua, đại sư Thạch là khách quý của nhà hàng.

Cô có cần gì cứ nói với tôi."
Thạch Khải than thở trong lòng: chị Phương biết làm người, cách xử sự xuất sắc.
Làm sao việc kinh doanh của nhà hàng có thể không tốt chứ.
Cô thuận miệng nói: "Đi phòng riêng đi, tôi không đặc biệt cần gì."
Cô tiến vào phòng riêng, ngồi xuống rồi gọi món, người phục vụ cung kính rời đi.
Lúc này, Diệp Văn chậm rãi đi vào phòng riêng.
Thạch Khải sửng sốt: "Ngày hôm nay sớm như vậy à?"
Thường ngày đều là cô ăn cơm trưa xong, người phục vụ thu dọn sạch thì Diệp Văn mới dẫn khách hàng vào.
"Khách hàng vẫn là hẹn giờ cũ.
Tôi đến sớm là bởi vì có chuyện muốn nói với cô." Diệp Văn ngồi xuống ghế đối diện với Thạch Khải, biểu hiện đặc biệt nghiêm túc.
"Hả? Xảy ra chuyện gì?" Thạch Khải tò mò.
Ban đầu, khách hàng của cô đều là Diệp Văn giới thiệu đến.
Sau một thời gian dài có rất nhiều người muốn gặp cô lại không cần Diệp Văn giúp đỡ.
Nhưng Thạch Khải vẫn giao cho Diệp Văn quyền quyết định đón tiếp vị khác nào mỗi ngày tiếp, xem như trả ân tình trước đây.
Bởi vì chuyện này, địa vị của Diệp Văn ở trong giới nước lên thì thuyền lên.
Người muốn gặp mặt đại sư đều cố tình lấy lòng Diệp Văn, hy vọng có mối quan hệ tốt với bà.
"Còn không phải là chuyện của khách hàng sao.
Trước đây rất ít người biết đến đại sư, một ngày một người sắp xếp rất thuận tiện.
Bây giờ danh tiếng của đại sư vẻ vang, ngày càng có nhiều người muốn gặp mặt đại sư.
Tôi sắp sắp xếp không nổi." Diệp Văn cười khổ: "Khách sáo một chút, nhiều nhất chính là khổ sở cầu xin, hy vọng nhanh chóng gặp mặt đại sư.
Một số người kiêu căng ngạo mạn, không dễ nói chuyện.
Hoặc là vội vã cứu mạng, bắt đầu ác ý chửi bới, hi vọng làm trường hợp đặc biệt."
Diệp Văn thân thiết cảm thấy mình là ôm chuyện khổ sai vào người.
Thạch Khải nghe vậy nhíu mày nói: "Là tôi suy xét không chu đáo.
Những người đó không giàu sang thì cũng cao quý, bình thường đều hưởng thụ đối xử đặc biệt.
Hầu hết cảm giác mình khác với tất cả mọi người, sẽ được đối xử đặc biệt lịch sự.
Hiện thực và lý tưởng chênh lệch quá lớn, khó trách bọn họ sẽ bất mãn."
Suy nghĩ một hồi, cô hỏi Diệp Văn: "Bà không muốn lo chuyện này sao?"
Vậy thì thật không có." Vẻ mặt Diệp Văn dịu lại: "Mặc dù trong khách hàng cũng có người kỳ quặc.
Nhưng có thể giúp được người cần trợ giúp, tôi cảm thấy rất vui vẻ.
Dù sao bình thường không có việc gì để làm, rãnh rỗi cũng là rãnh rỗi, không bằng đến đây giúp đỡ.
Chỉ là tốt hơn hết nên có một điều lệ."
Thạch Khải suy nghĩ một lát: "Nếu là người gây rối đều đuổi đi, tuyệt đối không tiếp đón."
"Từ nay về sau, mỗi ngày tôi chỉ tiếp đón một vị khách.

Mỗi khi có người đến đều dựa theo thứ tự trước sau làm đánh dấu.
Bất kể việc gấp như thế nào, tất cả dựa theo trình tự ghi nhớ sắp xếp.
Khách hàng tốn nhiều tiền tìm người xem bói, ai đến tìm tôi mà không vội vã chứ?"
"Ngoài ra, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ nhắc nhở tất cả khách hàng sẽ nhận tiếp theo, không cho nói chuyện của tôi ra ngoài."
Nói đến đây, Thạch Khải hơi bất đắc dĩ: "Ban đầu là vì mời chào khách hàng, bởi vậy mới không dặn dò khách hàng bảo mật.
Nhưng bây giờ nhìn lại phải nhanh chóng niêm phong nó.
Tôi sẽ nói với bọn họ, nếu như nói lỡ miệng với những người khác thì sau này sẽ không tiếp nữa, hẳn là hữu dụng."
Diệp Văn rất tán thành gật đầu: "Tôi cũng sẽ thông báo cho khách hàng một tiếng."
Dưới sự do dự, bà thăm dò hỏi: "Đại sư thật sự không suy xét việc tiếp nhiều khách hàng hơn sao? Một ngày tiếp hai khách hang thật sự có thể xử lý được.
Khách hàng cũng không cần chờ quá lâu."
Thạch Khải tỏ vẻ nặng nề: "Tiếp quá nhiều khách sẻ tổn thương cơ thể." Dù sao hầu hết tiếp đón những khách hàng đều toả ra năng lượng tiêu cực, nhìn mà bực bội.
"Vậy thì thôi, sức khỏe của đại sư quan trọng hơn." Diệp Văn bỏ đi suy nghĩ.
--- ---
Khi đang nói chuyện, cửa bị gõ vang lên.
"Vào đi!"
Người phục vụ đẩy cửa đi vào, vừa bưng thức ăn lên vừa cười nói: "Bà chủ đích thân xuống bếp nấu đồ ăn cho cô, xin mời từ từ dùng."
Thạch Khải thở dài: nếu như tất cả mọi người đều giống như chị Phương tràn đầy năng lượng tích cực thì cô không cần phải phiền lòng.
Mùi thơm nồng nàn, Thạch Khải không nhịn được gắp một đũa thức ăn vào trong miệng.
Thịt hầm có vị béo nhưng không ngấy, thịt nai rất đậm đà và thơm ngon, ăn rất ngon.
"Không hổ là đồ ăn do bà chủ nấu, còn ngon hơn bình thường." Thạch Khải cảm thấy mình thật hạnh phúc, thuận tiện hỏi Diệp Văn: "Bà muốn nếm thử không?"
Diệp Văn xua tay: "Không cần, đại sư chậm rãi thưởng thức đi."
"Mọi chuyện không phải đã giải quyết sao? Tại sao mặt mày ủ rũ như thế?" Thạch Khải khó hiểu.
Diệp Văn nhìn trời, trước tiên đánh châm dự phòng: "Chờ lúc nữa khách hàng đến có khả năng khó giải quyết..."
Thạch Khải bật cười: "Bà quen tôi lâu rồi cũng biết xem bói sao?"
Cô vẫn chưa tiếp khách hàng mà Diệp Văn đã có thể biết khó giải quyết hay không.
Diệp Văn không nói.
Vị khách kế tiếp này không cần thắp sáng kỹ năng xem bói bà cũng biết rất phiền phức.
Một lát sau, cơm nước no nê, khách hàng đến cửa.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, Thạch Khải ngây người.
Người đến lại là khách hàng quen - Vương Khiết.
Không phải nói quá nhiều khách hàng phải xếp hàng sao? Tại sao người đã giải quyết vấn đề còn muốn quay lại?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.