Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 4:




Sau khi hồi phục tâm tình, Liễu Y đi đến ngân hàng kiểm tra chi phiếu, còn một vạn, cô lấy ra hai ngàn, dựa theo giá cả hiện giờ, đủ để cô mua chút đồ, còn lại tám ngàn, Liễu Y cảm thấy có thể xoay sở được trong một thời gian ngắn.
Bây giờ bắt đầu ở trong đám người, cô sẽ chậm rãi thích ứng, sẽ không cảnh giác nhìn xung quanh, không cần lúc nào cũng phát ra lực tinh thần, mua đồ xong, Liễu Y xách bao lớn bao nhỏ trở về nhà, đi được một đoạn đường, cô nghỉ ngơi một lát.
Liễu Y thật là khóc không ra nước mắt, đúng là phế vật mà, phải nhân lúc còn rãnh rỗi, đem tố chất của thân thể này nâng cao mới được, nếu không thì việc gì cũng không thể làm.
Về nhà, việc đầu tiên cô làm là nấu cơm, làm đồ ăn, đã năm năm không nấu nướng, cô cắt cắt rồi nấu nấu, cuối cùng thì cũng làm xong thứ gọi là thức ăn.
Cô nghiêm túc ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm chén cơm với chén rau cải không ra màu sắc một cách thành kính, hồi lâu, sau khi ăn một cách ngấu nghiến, mọi thứ đều trở thành hư không, cô hài lòng sờ bụng của mình, lòng chua xót, xem ra cô, từ nay về sau chỉ cần bữa cơm như thế này, thì cô đã thỏa mãn rồi.
Rửa bát đũa xong, cô sắp xếp lại những đồ mình đã mua, sau đó dọn dẹp phòng sách, rồi thay quần áo, cô tìm quần áo thật dày, tháo ra, nhanh chóng sửa lại, lấy cục sắt mới mua về nhét vào đó, đem tay chân của cô cột lại, rồi thử hoạt động cơ thể, cô sẽ luyện tập ở phòng sách này.
Mấy tiếng sau, toàn thân Liễu Y vô lực, cả người run rẩy, mồ hôi đầm đìa, từ từ cởi xà cạp ra, ngã ngã bò bò đi vào nhà vệ sinh, cô xả nước nóng vào bồn, rồi quăng mình vào trong đó, thoải mái thở dài, cho đến lúc nước lạnh dần, cô mới chịu đứng lên.
Nhìn đồng hồ, Liễu Y trở lại phòng ngủ, mở máy vi tính mà cô dời từ phòng sách qua, thật ra cô cũng không thể giải thích tại sao, cái gì mà thế giới này có, thì thế giới kia của cô cũng có, còn cái không nên có, thì Liễu Y vẫn chưa được nhìn thấy, nhưng nói tóm lại thì thế giới này giống như một không gian song song, chỉ là văn hóa lịch sử có phần khác nhau, bởi vậy có những đồ vật giống thế giới kia của cô, mà điều này, Liễu Y thấy cũng hợp lý, còn sâu xa hơn nữa, Liễu Y cũng không cách nào hiểu được.
Ngồi trước máy vi tính, Liễu Y tiếp tục tìm hiểu thế giới này, mà thêm vào đó, cô cũng biết được chút sự kiện của giới showbiz, dù sao khi làm việc gì, trước hết cũng phải phòng ngừa chu đáo.
Lúc Liễu Y tìm kiếm tin tức về giới giải trí thì cũng đọc được một vài bài báo nói về khối thân thể này, cô không thể nào kiềm chế được sự phẫn nộ, tim cô đập dữ dội khi nhìn thấy hình Dương Vanh cùng với Tần Văn thân mật
Một lúc sau, cô dựa vào ghế, khẽ vuốt ngực, bản năng của thân thể này vẫn còn, chuyện này thì chỉ có thể từ từ mà vượt qua, xem ra, bước tiếp theo, cô phải xem hình của hai con người này nhiều một chút, để sự kiềm chế của thân thể này tăng lên một ít, dù sao, đã nhận vai diễn này, thì sẽ phải gặp mặt Tần Văn, nếu đến lúc đó, cô mà oán giận, thì đừng nói tới tiền lương, chỉ có việc làm cho thân thể này hả giận, cũng không thể làm được.
Hơn 12h, Liễu Y đúng giờ đi ngủ, cả đêm mộng đẹp, lúc tỉnh lại cô vẫn không tự nhiên đề phòng xung quanh , nhưng Liễu Y hôm nay tâm trạng tốt nên không để ý, ăn điểm tâm xong, cô tiếp tục rèn luyện cơ thể ở phòng sách, sau đó cô tiếp tục ăn cơm trưa.
Buổi chiều cô bắt đầu luyện tập diễn xuất, nhưng Liễu Y chán nản phát hiện ra, cô thực sự không thích hợp, đầu tiên, cô không có biểu cảm, cái thứ hai là ánh mắt, Liễu Y chỉ biết phát ra ánh mắt cảnh giác mà thôi, cái tình cảm mà dịu dàng như nước cô không thể nào làm được, cô soi gương luyện tập cả buổi, mà chẳng thu hoạch được gì.
Chỉ là, có cái làm cho Liễu Y rất vui là da mặt cô đủ dày, coi như nếu để cho cô nằm xuống ăn bánh bao mà người khác vứt cho thì cô cũng có thể gánh vác được, đây chính là thứ cô học được trong năm năm trời.
Liễu Y vẫn không nản lòng, dù sao bản thân cô cũng rất kiên cường, không phải sao ?
Đang ăn cơm tối, thì chuông cửa vang lên, Liễu Y lưu luyến bỏ chén đũa xuống, ăn thêm hai muỗng cơm, nghe tiếng chuông cửa dồn dập, cô sờ sờ mặt, cúi đầu nhìn bộ quần áo thể thao, rồi hít sau một hơi, mới đi tới trước cửa, cô không cần dùng lực tinh thần xem xét, cũng có thể biết là chị Tiền, bởi vì Liễu Y này căn bản không hề có bạn bè.
“Chị mệt chết mất, để chị nghỉ ngơi một chút, Liễu Y à, chị mang kịch bản đến cho em này.” Tiền Văn Phương cầm gì đó trong tay đưa cho Liễu Y, nghiêng mình đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Ơ, đại tiểu thư mà cũng xuống bếp sao, chị đang đói bụng đây.”
Liễu Y đi phía sau, cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, nghe nói như thế, vội vàng chạy tới, nhưng vẫn không ngăn được Tiền Văn Phương lấy đồ ăn bỏ vào miệng.
Liễu Y nhìn chằm chằm miệng Tiền Văn Phương, liếc mắt nhìn trên bàn, vội vàng lấy đồ ăn bỏ vào chén cơm, rồi ăn hết tất cả một cách ngấu nghiến.
“Đây là cái vị gì thế này!!!” Tiền Văn Phương bóp cổ họng, xoay người qua muốn trách Liễu Y, nhưng chỉ biết trợn mắt nhìn, không nói nên lời.
Liễu Y ăn xong, kết thúc việc của mình, giơ tay lên lau miệng, bỏ chén đũa xuống, nhìn chằm chằm Tiền Văn Phương, cái ánh mắt kia là sao chứ, chị ăn của em mà còn nói…
Tiền Văn Phương hoàn toàn bị Liễu Y đả kích, đồ ăn không ra vị gì như vậy, mà cũng nuốt được, ánh mắt mang theo ngờ vực, chớp chớp, nhỏ giọng: “Liễu Y, em thật sự không bị làm sao chứ.”
Liễu Y lắc đầu, bưng chén đũa đi vào nhà bếp, rồi xoay người nói: “Lần sau đừng có mà ăn đồ ăn em nấu, ăn xong còn ghét bỏ, thật là lãng phí.”
Tiền Văn Phương nghẹn lời, nhìn chằm chằm bóng lưng của Liễu Y, lấy tay sờ tóc, lầm bầm nói: “Chẳng lẽ vị giác của mình có vấn đề, sao con bé ăn ngon như thế chứ!”
Liễu Y đi ra nhìn thấy Tiền Văn Phương uống tận mấy chén nước, rồi còn chỉ phía đối diện: “Ngồi đi, đồ ăn đó là em mua ở ngoài à?”
Liễu Y im lặng nhìn Tiền Văn Phương.
“Được rồi, chị không nói nữa, em muốn sao cũng được.” Tiền Văn Phương vội vàng khoát tay, không đành lòng nhìn người trước mặt mình.
“Em xem kịch bản trước đi, chị đã nói với công ty rồi, công ty cũng đồng ý, chỉ là …có một điều kiện.”
Tiền Văn Phương do dự không dám nói ra, nhưng chuyện này thì cần phải nói: “Nều mà sau này ai hỏi em về quan hệ của em với Dương Vanh, em phải trầm mặc, một chữ cũng đừng nói, thật ra thì, em phải biết, Dương Vanh với Tần Văn cùng đã ở chung một chỗ, em với người khác có nói gì thì cũng muộn rồi, bởi vì Dương Van hắn ta không quan tâm em đâu, mà bây giờ, công ty đang tạo hình tượng cho cặp tình nhân này, cho hắn làm người phát ngôn, lời mời đóng phim rất nhiều, em tương lai không chừng sẽ tốt hơn, cho nên, công ty yêu cầu như thế, cũng rất hợp tình hợp lý.”
Liễu Y hiện tại cũng không thèm đếm xỉa đến hai con người kia, nhưng cũng không thể biểu hiện quá mức, cô cúi đầu, một lúc sau, mới ngẩng đầu lên chớp mắt hai cái: “Em biết rồi, chị Tiền, những chuyện này em nghe chị, còn hắn ta, em không cần đâu.”
“Được lắm, rất có chí khí, hắn ta chỉ dựa vào địa vị của đàn bà mà thôi, còn chúng ta dựa vào bản thân, cũng có thể đi lên, chị xem kịch bản rồi, cũng không tồi, em với Tần Văn là đối thủ, mà …” Tiền Văn Phương nhỏ giọng: “Em chỉ diễn ba phân đoạn, nhưng mà, em diễn cùng với nam chính, cho nên, dù chỉ là vai phụ nhỏ, nhưng đạo diễn vẫn rất coi trọng.”
Liễu Y cúi xuống xem qua kịch bản một lần, nội dung sơ lược cũng đã nhớ rõ ràng rồi, lập tức hỏi: “Cho em hỏi một chút, Tần Văn đề cử em với đạo diễn, hay là công ty, hay là bên phía đầu tư.”
Những kiến thức này Liễu Y cũng mới biết thôi, nhưng những quan hệ này, Liễu Y muốn biết rõ ràng, nếu không, vô tình đắc tội với người không nên đắc tội, thì sinh hoạt phí của cô sẽ hoàn toàn mất.
“Sao lại hỏi thế này.” Tiền Văn Phương mắt sáng lên: “Liễu Y, em trước kia chưa từng hỏi chị chuyện này, chị đã nói giới giải trí này rất hắc ám, mà em không chịu tin, trải qua chuyện kia, em quả thực là đã biết rồi đó.”
“Em còn phải cám ơn chị đó, chị giúp em chống đỡ những người bên ngoài, nếu không thì, em ngay cả vai đầy tớ cũng không được diễn.” Liễu Y hồi tưởng lại ký ức, cô có thể thấy được chị Tiền rất quan tâm thân thể này, coi Liễu Y như là em gái của mình.
“Nghe em nói những lời này chị yên tâm rồi, cũng đừng cảm ơn, cố gắng kiếm tiền cho chị.” Tiền Văn Phương đỉnh đạt khoát tay: “Vậy chị sẽ nói cho em nghe, Tần Văn cô ta đề cử em với đạo diễn, đạo diễn Hàn với Tần Văn quen biết cũng đã lâu, chắc là trước đó quay phim rồi quen biết, mà đạo diễn Hàn là công ty đặc biệt mời tới, bởi vì bộ phim đầu tiên không có hy vọng, muốn đổi phong cách khác, nên mới phải mời đạo diễn Hàn.”
Liễu Y gật đầu, đạo diễn Hàn kia không phải là người tầm thường, không nên đắc tội, phải đối đãi cẩn thận, rồi cô ngẩng đầu lên: “Còn công ty sao lại đồng ý ?”
“Haizz, xem ra đó cũng là may mắn của em, nếu là đạo diễn khác em chắc chắn không được diễn, cũng vì scandal trước kia, nhưng đạo diễn Hàn đã mở miệng, công ty cũng đành thỏa hiệp.” Tiền Văn Phương thở dài một tiếng.
Trong đầu Liễu Y đánh một dấu gạch chéo ở ngay tên của đạo diễn Hàn, phải đối xử đặc biệt với người này: “Em biết rồi, chị Tiền, cám ơn chị, em sẽ xem thật kỹ kịch bản.”
“Được rồi, đây là cơ hội đó, em phải nắm lấy, dù sao là Tần Văn cô ta nợ em, em đừng có mà nhăn nhó, cô ta muốn cho mọi người thấy, em và Dương Vanh không có cái quan hệ kia, mình cứ để cho cô ta nhìn, coi như em không phải thế đi, người ta cũng không đứng về phía em đâu.” Tiền Văn Phương an ủi Liễu Y.
Liễu Y cúi đầu, liếc mắt nhìn, vốn là chẳng có liên quan gì đến mình, thằng đàn ông như vậy, nếu mà có liên quan, chính là cần phải cho nó cái tát vào mặt, cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Uhm, nghe theo chị hết.”
“Được rồi, chị phải đi đây, xem ra em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, tiếp tục giữ vững đó, còn về vai diễn này em cũng phải đi gặp đạo diễn Hàn trước, em biết đó, coi như là đạo diễn Hàn đã đồng ý, ông ta cũng không biết là có thích hợp hay không, ông ta đồng ý, cũng chỉ là cho Tần Văn mặt mũi, tuần sau chị qua đón em đi, haizz, chị làm người đại diện, cứ như là làm mẹ em vậy, em cũng đừng để cho chị phải lo lắng nữa.” Tiền Văn Phương nói.
Liễu Y chớp mắt hai cái, rồi gật đầu khẳng định: “Em sẽ cố gắng.”
Cô nghĩ thầm, mặc kệ như thế nào, mình không thể để bụng bị đói được, phải cố gắng một chút thử xem.
Tiền Văn Phương cười khẽ, đứng dối diện Liễu Y khoát tay: “Được rồi, chị đi đây, nhớ mở điện thoại đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.