Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 16:




Lúc này, trợ lý của Hà Dương đi vào từ ngoài cửa, liếc mắt một cái, vội vàng đi tới, nhỏ giọng bên ta Hà Dương nói thầm vài câu.
Mặt Hà Dương biến sắc, gật đầu đầu, nhanh chóng đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài, mới vừa bước được vài bước, thì dừng lại, xoay người nhìn Liễu Y đang cúi đầu ăn cơm, nhớ tới một việc, khóe miệng nhếch lên, cúi người đi tới trước mặt Liễu Y nói: "Có muốn làm ra tiền không?"
Liễu Y ngẩng đầu lên, nuốt hết thức ăn, hơi nghi ngờ nói: "Anh lại có chuyện muốn hỏi tôi sao?"
Hà Dương lắc đầu: "Còn nhớ rõ lần trước trong nửa tiếng, cô kiếm bao nhiêu không?"
Liễu Y gật đầu, ngay sau đó ngẩn ra, ánh mắt tò mò nhìn Hà Dương, chẳng lẽ lại có cơ hội nữa, rồi mới nặn ra một câu: "Ý của anh là…"
Hà Dương gật đầu: "Chính là như thế đó."
"Bây giờ sao? " Liễu Y hỏi.
"Ngay bây giờ, đúng hạn sẽ thanh toán, như thế nào hả?" Hà Dương dụ dỗ.
Liễu Y vội vàng làm mặt bàn trở nên trống rỗng, nhanh chóng đứng lên: "Đi thôi."
Hà Dương trợn mắt há mồm, tốc độ này, ngay sau đó mới hồi hồn, tằng hắng một cái, cúi đầu cười trộm một tiếng, sau khi giao phó mấy câu cho trợ lý, rồi mang theo Liễu Y đi ra ngoài.
Liễu Y trầm mặc đi theo sau lưng Hà Dương, đi qua lối đi nhân viên, tiến vào hội sở, quẹo khúc quanh, rồi đi vào đại sảnh, Liễu Y thấy mấy quản lý đã sớm đứng ở đó, cúi đầu lấy khẩu trang ra, nhanh chóng đeo lên.
Đại sảnh quản lý tiến lên đón tiếp, nói với Hà Dương: "Mười phút nữa sẽ đến."
Hà Dương khoát tay, trực tiếp đi ra cửa, nhớ tới một việc, bèn xoay người nhìn Liễu Y, chợt sững sờ, hất cằm lên: "Sao cô lại ăn mặc như thế này hả?"
Liễu Y sờ sờ khẩu trang: "Anh không phải đã nói sao, lỡ đụng phải người nào thì mệt lắm."
Hà Dương cười một tiếng: "Cô thật suy nghĩ chu đáo, tùy cô vậy."
Còn mấy quản lý bên cạnh liếc nhìn bộ dạng của Liễu Y, trải qua chuyện lần trước, trong lòng mọi người cũng đã hiểu rõ, mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng không nói gì hết.
Mọi người đứng ở ngoài cửa, không bao lâu, thì từ đầu đường có mấy chiếc xe đang chạy tới, từ từ ngừng lại trước cửa, mà chiếc xe ở chính giữa cửa mở ra, rõ ràng là người đàn ông mặt đen lần trước.
Hà Dương tiến lên một bước, ngăn cản người đàn ông mặt đen lấy xe lăn ra, trực tiếp nói: "Không cần, tôi nơi này có xe đẩy tay."
Người đàn ông mặt đen mặt đen sững sờ, ngay sau đó mắt liếc Liễu Y đứng sau lưng Hà Dương, nhớ đến lần trước, mặt hơi vặn vẹo, ngay sau đó trầm mặc mở cửa xe sau ra, nhỏ giọng mấy câu.
Hà Dương hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày, chỉ thấy người đàn ông mặt đen gật đầu với anh ta một cái, thì xoay người dùng mắt ra hiệu cho Liễu Y.
Liễu Y thở dài một tiếng, tại sao cô lại trở thành xe đẩy tay cơ chứ, nhưng mà, làm ra tiền bằng thể lực, Liễu Y không cảm thấy có lỗi, lúc đi qua bên cạnh Hà Dương thì nhỏ giọng một câu: "Cứ như cũ nhá."
Nụ cười Hà Dương cứng đờ, chưa bao giờ gặp qua người mà trong mắt chỉ có tiền, vô lực gật đầu.
Liễu Y đi tới trước cửa xe, nhìn vào bên trong, cả người cảm thấy lành lạnh, cái ánh mắt lạnh băng mà nhìn chằm chằm cô như thế, khiến mí mắt Liễu Y giật giật.
Liễu Y thở sâu một hơi, khom người, một tay đỡ hai chân của người đó lên, một tay ôm ngang lưng, rồi dùng sức, lập tức nghe một tiếng ‘binh’.
Hà Dương vừa nghe, vội vàng giả bộ như không có việc gì, quay mặt đi chỗ khác, khóe miệng giật giật, mà người đàn ông mặt đen nắm chặt tay lo lắng, lập tức vội vàng chạy lại.
"Hải Phong, lui ra." Tuần Tu nhỏ giọng nói một câu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, coi thường đầu mình đang đau nhói, mắt liếc cô gái đang cúi người, lấy tay vòng lên cổ Liễu Y.
Mắt Liễu Y giật giật, mắt nhìn người đang nằm im trong lòng ngực cô, hơi chột dạ, mới vừa rồi cô không để ý, bị đụng như thế, chắc là sẽ không đưa tiền cho cô chứ, nhưng động tác tay thì vẫn không ngừng, thuận thế hạ người xuống, dùng sức bế ra.
"Smith nửa tiếng nữa sẽ đến, Hà Dương." Tuần Tu nói thẳng, thản nhiên nhìn lướt qua.
Hà Dương nghiêm sắc mặt, che giấu nụ cười mới vừa rồi, gật đầu: "Đã sắp xếp xong hết rồi, thưa Tuần thiếu"
Tuần Tu gật đầu, mắt híp lại: "Dẫn đường đi."
Đoàn người đi vào trong hội sở, Liễu Y cao 1m65 thật ra cũng được xem là cao, nhưng trong ngực lại bế người cao 1m78, thấy Liễu Y không có cảm giác gì, mấy người nhìn thấy, luôn mang theo ánh mắt kinh ngạc.
Hà Dương lúc đầu chỉ là nói thử, nhưng không ngờ Tuần thiếu thế nhưng lại đồng ý, vừa đi, vừa nghĩ, chẳng lẽ, này Liễu Y thật sự có sức hấp dẫn sao,rồi nhớ tới bộ dạng ngụy trang của Liễu Y, lắc đầu một cái, đại khái chỉ có thể nói chắc là do sức lực của Liễu Y.
Người đàn ông mặt đen nhìn chằm chằm Liễu Y đang bế Tuần thiếu, có chút phẫn nộ, nghĩ thế nào cũng không thông suốt được, làm sao Tuần thiếu lại đồng ý chứ, lòng chua xót cúi đầu liếc cơ ngực của mình, vừa nhìn cánh tay nhỏ bé của Liễu Y, haizz.
Thang máy đi lên lầu ba, cuối đường đi, phòng V.I.P cửa đang mở ra, nhìn vào bên trong xa hoa, Liễu Y theo Hà Dương đi vào, ánh mắt nhìn hai mỹ nữ trước cửa, nuốt một ngụm nước bọt.
Tuần Tu híp mắt tựa vào bả vai Liễu Y, dọc theo đường đi nhìn chằm chằm cặp mắt trầm tĩnh, khi thấy phòng V.I.P, thì thấy được ánh mắt sáng lên của Liễu Y thoáng qua rồi biến mất, khóe miệng chợt cong lên.
Liễu Y nghe Hà Dương nhắc nhở, nhẹ nhàng đem người trong ngực dặt lên trên ghế sa lon, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt liếc người nào đó bị đụng đầu vào mui xe, cọ cọ bên cạnh Hà Dương, nhỏ giọng hỏi: "việc lúc nãy có bị trừ tiền không vậy?"
Hà Dương nghiêng đầu liếc nhìn, nhớ việc lúc nãy, rồi cười như không cười: "Được rồi, không trừ tiền đâu.”
"Vậy tôi.. " Liễu Y chợt nhận thấy được ánh mắt của người trên ghế sa lon đang nhìn sang, lập tức ngậm miệng.
Hà Dương hất cằm: "Cô cứ đi xuống trước đi, không thiếu của cô đâu."
Liễu Y gật đầu, tránh ra ánh mắt kia đang nhìn cô trên ghế sofa, vội vàng đi ra khỏi phòng, sau khi đi ra tới ngoài cửa, vội vàng cúi đầu lấy tay tính toàn, nãy giờ cũng khoảng mười phút, haizz, còn thiếu chút nữa thôi, nhưng mà, dù ít tiền nhưng vẫn là tiền thôi.”
Liễu Y trở lại phòng nghỉ ngơi, vội vàng tủ ra, hít sâu một hơi, thay quần áo xong, xoa tóc, rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Mới vừa về đến nhà, Liễu Y ném túi xách một cái, nằm ở trên ghế sofa, tay để sau đầu, nhìn lên trần nhà, mới vừa rồi nhìn liếc quá, Liễu Y cảm thấy cuộc sống xa xỉ nếu mà so với cô, quả thật là khác nhau một trời một vực, nhưng cuộc sống thành như bây giờ, Liễu Y cũng đã thỏa mãn, có sống yên ổn khoảng chục năm nữa, không phải lo ăn hôm nay o ngày mai, đã là ước mơ tha thiết của Liễu Y rồi, con người phải biết tự thỏa mãn chính bản thân mình.
Lúc này, điện thoại di động vang lên , Liễu Y lục điện thoại trong túi xách ra, lười biếng mở máy.
"Chị Tiền."
"Có ở nhà không ?" Tiền Văn Phương rút chìa khóa xe, rồi gọi điện thoại, đi vào chung cư Văn Hưng.
"Ở nhà." Sau khi Liễu Y thuận miệng trả lời xong, lập tức ngồi thẳng lên: “Chị Tiền, chị có chuyện gì sao ?”
"Uh, đợi chị lên nhà em, rồi nói tiếp." Tiền Văn Phương đi vào thang máy, rồi cúp điện thoại, cúi đầu nhìn một xấp kịch bản trong tay, khóe miệng giương nụ cười.
Liễu Y vội vàng nhảy lên, lấy túi xách ném vào phòng ngủ, thay quần áo khác, xõa tóc ra, vuốt vuốt, đi tới bên cạnh cửa, thuận tay mở ra.
Tiền Văn Phương đang định bấm chuông, trợn to hai mắt, nhìn khe cửa mở ra: "Làm sao em biết là chị thế ?"
Liễu Y sững sờ, ngay sau đó xuy một tiếng: "Chị đi thang máy đi lên, cũng không phải là đi thang bộ."
Khóe miệng Tiền Văn Phương giương lên, cười hắc hắc, đi vào lối đi mà Liễu Y nhường đường, thong thả đi vào, vừa đi vừa nói: "Em khá thông minh đó, Liễu Y à, có một tin tốt, và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"
Liễu Y đóng cửa lại, mắt liếc Tiền Văn Phương đang hả hê, đi vào trong: "Tin tốt trước đi."
Tiền Văn Phương ngồi lên ghế sa lon, hất cằm lên: "Rót cho ly nước trà nóng trước đi, bên ngoài lạnh quá."
Liễu Y xoay người đi vào nhà bếp rót ly nước nóng, thả để trên khay trà trước mặt Tiền Văn Phương, đặt mông ngồi đối diện: "Chị Tiền, chắc là có người mời em đóng phim nhỉ ?"
Tiền Văn Phương đang uống nước, lập tức phun ra ngoài, rút khăn giấy trên khay trà , vội vàng lâu, trợn to hai mắt: "Làm sao em biết."
Liễu Y thở dài, ánh mắt liếc trền Tiền Văn Phương đang cầm kịch bản: "Chị Tiền, tin tốt của chị không phải là việc này chứ."
Tiền Văn Phương cúi đầu nhìn trên tay, cười ha hả: "Chính là cái này này, Liễu Y, cho em biết, thực sự có người tìm em mời đóng phim rồi đó, xem ra, em bây giờ nổi tiếng lắm đó, vậy em đoán thử xem, tin xấu là gì ?"
Liễu Y đưa tay vuốt vuốt mặt, nhàn nhạt thoáng nhìn Tiền Văn Phương đang vui mừng, thuận miệng nói: "Không phải là có quá nhiều người mời em đóng phim chứ."
Tiền Văn Phương nghẹn lời, im lặng liếc nhìn Liễu Y: "Làm sao em lại đoán được chứ ?"
Liễu Y ngồi thẳng thân thể, cũng có chút không tin, cô có khả năng này sao, nếu như bởi vì xì căng đan, thì sẽ có người mời cô đóng phim, nhưng sao lại nhiều như thế: “Chị Tiền à, thật sao."
Tiền Văn Phương gật đầu một cái, mở túi đựng kịch bản ra, trực tiếp để trước mặt Liễu Y, hất cằm lên: "Xem một chút đi, nhiều kịch bản lắm, lúc thấy nhiều như thế này, chị cũng kinh ngạc lắm đây này, ha ha, Liễu Y, đến thời của chúng ta rồi, chị Tiền tỷ mong đợi vào em lắm.”
Liễu Y liếc mắt, cúi đầu cầm lên ba bản kịch bản trên khay trà, xem qua, một lúc sau, mặt có chút vặn vẹo, ngẩng đầu nhìn Tiền Văn Phương: " Mắt những người đó có vấn đề sao, làm sao lại đóng em đóng vai nữ chính chứ, theo em thấy…”
Tiền Văn Phương hừ một tiếng: "Thế nào, sao em không coi trọng mình chứ, thật ra thì, chị cảm thấy cũng được mà, đạo diễn này cũng nổi tiếng, cũng coi như có chút hiệu ứng danh nhân, hơn nữa, chị thấy em diễn vai sát thủ trong Phong Vân, chị cảm thấy kỹ năng diễn xuất của em khá hơn nhiều rồi, em đừng tự hạ thấp mình như vậy.”
Liễu Y im lặng, cũng do Tiền Văn Phương hy vọng nhiều ở cô, cô mới chịu xem qua, cô tự biết rõ bản thân cô, dễn mà chẳng có cảm xúc thì vai phụ còn tạm được, vai chính, căn bản đừng nghĩ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.