Lên Giường Với Sếp (In Bed With the Boss)

Chương 11:




Josephine ít khi nỗi giận vô cớ, nhìn trừng trừng Blake ở bên kia bàn cà phê. “Đây là những điều vớ vẩn nhất tôi từng nghe, anh đề cao mình hơi quá, Blake! Niềm kiêu hãnh của anh đã tâng bốc bản thân - nghĩ chỉ một đêm với anh - một đêm,” cô lặp lại trong sự hoài nghi. “tôi mất giá đến mức phải gấp gáp nhận lời cầu hôn người đàn ông đầu tiên hỏi cưới tôi?”
“Nó chẳng thay đổi một sự thật Luke là em họ của anh không phải sao?
Cô mở miệng định phê phán nhiều hơn về cái tôi của Blake, nhưng sau đó ngậm miệng lại. Bởi không muốn đả động đến những vấn đề cốt yếu trong những giả định của anh ta? Cô sa chân vào Luke, điều đó đúng, một diễn viên đẹp trai - người đã giành giải Oscar nhờ vào sự quyết rũ, vẻ đẹp ngoại hình đơn thuần hơn là tài năng. Bản thân cô cũng không dám chắc những lời anh vừa nói, có thể Luke có thân thích với người đàn ông cô khao khát nhiều năm trời nên cưới anh ta tạo cảm giác chiến thắng, vượt mặt Blake?
Điển hình khi Blake đến căn hộ khuyên cô nên hoãn cuộc hôn nhân này. Cô nghi ngờ anh có động cơ “Không ăn được thì đạp đổ”. Anh đã không muốn cô - anh hoàn toàn làm rõ điều đó - nhưng chết tiệt anh đi, thậm chí người khác có cô anh cũng không muốn.
Thái độ căm phẫn của cô trước yêu cầu của anh và cô quyết tâm đặt dấu chấm hết cho tất cả bằng cách nhận lời cầu hôn từ Luke.
“Có lẽ một chút” cô thừa nhận.
Blake thở dài thừa nhận tình một đêm không bao giờ có sự thủy chung từ hai phía. Chính vì thế nó là lần duy nhất trong đời anh. Anh đã cảm thấy thật tuyệt trong một lúc, nhưng ngay sau đó mọi thứ trở nên trống rỗng. Thái độ của anh làm tổn thương Josephine, và hận đến tận bây giờ anh mới nhận ra.
Anh nuối tiếc muốn nhìn thấy nụ cười nở lại trên môi cô - trời cao chứng giám, một tuần đã qua đáng trân trọng biết bao!
“Nghe này, Josei - Hãy quên Luke một lúc. Sẽ ra sao nếu anh bảo em, anh đã có một cái nhìn khác về dự án của Giuseppi Rossi - và em đã đúng - nó cho thấy có tiềm năng. Anh nghĩ nó sẽ mở ra một bước ngoặt lớn cho nhân loại.” Đôi mắt anh ánh lên niềm hy vọng. “Anh đồng ý hợp tác với anh ta.”
Josephine nhìn chằm chằm, nhận thấy sự ngọt ngào chân thật trong từng lời anh nói, tuy nhiên vẫn không chấp nhận dàn xếp chỉ dựa vào câu tuyên bố của Blake.
Cô chống người về phía trước bàn đối trực diện với Blake. “Em cũng muốn giúp anh ta. Em muốn đầu tư vào kế hoạch này.”
Anh nheo mày. “Em không cần phải -”
“Nhưng em muốn.” Cô nhiệt tình xen vào - bởi vì nó là linh cảm của cô, của riêng cô - không phải Blake.
“Tại sao?”
“Vì nếu nó thành công đúng như em dự đoán, sau đó em muốn một phần của nó. Nó là hy vọng của em, Blake - đối với anh nó chẳng là gì.”
Nụ cười trên khóe miệng anh “Bao nhiêu tiền?”
“Đã đủ rồi”
“Bao nhiêu?” Tổng số tiền cô đề cập làm cho anh nhướn mày lên.
“Nhưng em không cách nào có đủ số tiền, Josephine. Không thể trừ khi em có ý định bán nhà. Em có không?”
“Không, em không, nhưng em có tiền.”
“Bằng cách nào?”
“Sợi dây chuyền độc nhất vô nhị, em có thể bán nó”. Sợi dây chuyền Luke đã tặng vào cái tuần đầu tiên họ bắt đầu mối quan hệ. Một sợi dây thật sặc sỡ cân xứng với giá trị con người cô. Một sự cân đo đong đếm hơn là mua một sợi dây chuyền mang nét đẹp thuần túy. Cô chẳng bao giờ thích nó.
“Em sẵn lòng đánh cược mọi thứ để đạt được điều gì?” anh hoài nghi gặng hỏi.
“Em làm theo bản năng mách bảo.” Cô từ tốn trả lời và tò mò tập trung vào anh. “Blake, anh cũng từng hành động theo bản năng chứ?”
“Không thường.”
Một thứ gì đó không nói thành lời đang bao trùm lấy họ. “Đã từng chưa?” cô khăng khăng.
Một khoảng im lặng. “Chỉ một lần.”
“Đó là khi nào?” mặc dù cô là người hỏi, nhưng cô đã biết trước câu trả lời.
Miệng anh cứng lại. “Cái đêm anh ngủ với em, cưng à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.