Legend Of The Mystery Hero

Chương 25: Lưỡi Kiếm Và Mũi Tên




Sau một hồi thở hổn hển, cố hít lấy nhiều không khí nhất có thể vào phổi, tôi cũng bình tĩnh lại và quan sát xung quanh. Người vừa bóp cổ tôi, khiến tôi sống dở chết dở thì bấy giờ đang nằm sõng soài trên mặt đất. Tôi ngồi dậy, rút mũi tên khỏi chân của Kisei, nó dài khoảng 30cm, đầu mũi tên được làm bằng bạc dài khoảng 2cm rộng 1cm và chỉ mỏng chỉ bằng một chiếc chìa khóa. Ngoài ra đầu mũi tên vẫn còn dính vài vết xanh lục là lạ, có lẽ đó chính là dung dịch mà người bắn mũi tên này tẩm vào đầu. Bỗng tôi nghe thấy tiếng động lạ phía xa, liên tục là tiếng cây xào xạc ngày càng lớn dần.
Có ai đó đang tiến về phía này!
Nhặt thanh kiếm của mình lên, tôi lùi lại vài bước, tập trung quan sát thật kĩ về phía phát ra tiếng động. Ai đó vừa nhảy xuống từ cái cây gần đó, tôi vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, chân trái bước lên trước, hạ thấp thân xuống, kiếm thì hạ tới sát mặt đất, dù gọi là chuẩn bị chiến đấu nhưng tôi cứ có cảm giác như đây giống tư thế thả lỏng hơn. Nhưng kì lạ thay, người đó không lao đến mà chỉ chậm rãi bước đến, và đó là anh Togabe.
Sao anh ấy không tấn công tôi? Hay là anh ấy quên rằng thỏa thuận đình chiến đã hết hiệu lực?
Không! Anh ấy chắc chắn không quên. Ẩn sau con người đang bước tới như một quý ông lịch lãm kia là một một sức mạnh vô hình toát ra uy hiếp vạn vật xung quanh, mỗi bước chân tiến gần tôi hơn càng làm tôi cảm thấy ớn lạnh hơn. Cuối cùng anh dừng lại tại nơi cách tôi tầm 10m và cười mỉm.
-Có lẽ tôi đã đánh giá thấp độ gian xảo của học sinh năm nhất rồi.
Có vẻ như đang ngầm khen tôi về chuyện tôi phát hiện ra anh ấy là đội trưởng, tôi gật đầu cười nhạt để cảm ơn.
-Vậy nên...
Anh giơ cả 2 bàn tay lên.
-...nếu cậu né được mười mũi tên thì tôi sẽ chuyển sang đánh cận chiến.
Hả? Sau một hồi đơ người suy nghĩ thì mãi tôi mới hiểu rằng đây là một đề nghị quyết đấu khá kì lạ. Cơ mà nếu làm được thì chắc chắn tôi sẽ có lợi thế lớn và chiến thắng. Không! Chắc chắn không hề đơn giản như vậy, kể cả tôi thực sự né được hết mười mũi tên kia thì cũng không có gì chắc chắn anh Togabe sẽ chuyển sang đánh cận chiến. Như đọc được suy nghĩ của tôi anh Togabe chỉ cười nhẹ.
-Haha. Cậu không cần phải lo tôi sẽ lật mặt. Tôi có thể là một kẻ chuyên dùng thủ thuật nhưng tôi luôn giữ đúng lời hứa của mình.

Dù vẫn còn nhiều nghi ngờ nhưng tôi đành miễn cưỡng gật đầu chấp nhận thử thách, mà dù sao trước sau gì tôi cũng phải chiến đấu với anh ấy. Lùi lại mười bước anh Togabe rút con dao nhỏ từ chiếc túi đeo ngang hông ra.
-Tôi sẽ tung con dao này lên, ngay khi nó chạm đất thì trận đấu của chúng ta bắt đầu.
Tôi chỉ gật đầu, sau đó như đã nói, anh Togabe tung con dao lên cao. Dù rất nhắn ngủi, nhưng vài dây khi con dao vẫn trên không chung đó đối với tôi thì trôi qua rất lâu, từng dây thần kinh của tôi như hoạt động hết công suất, mọi sự vật xung quanh như chậm lại hay đúng hơn là không còn tồn tại trong nhận thức của tôi. Chỉ còn tôi và anh Togabe và con dao đang chầm chậm rơi xuống kia.
-Bộp.
Chắc chắn lúc đó tôi không nghe nhầm, việc tập trung hoàn toàn đã khiến cho năm giác quan nhạy bén hơn bao giờ hết, đến nỗi tôi còn không nghe thấy bất kì tạp âm nào mà chỉ có tiếng chạm đất của con dao kia. Nhanh hết mức có thể, tôi lao về phía anh Togabe, khoảnh cách giữa cả hai rút ngắn chỉ còn 1m trong một giây. Điều tôi cầm làm duy nhất là vung kiếm chém ngang người anh Togabe. Chết! Đó là từ hiện lên trong đầu tôi khi chuẩn bị chém, theo như mọi khi thì dù tôi hay những đối thủ khác sử dụng vũ khí thì chúng tôi đều có một điểm chung, đó là không tấn công vào những chỗ hiểm, hay gây ra những vết thương nặng hay tung ra những đòn tấn công mà đối phương không thể né được. Nhưng lần này thì khác, tốc độ tôi đã nhanh hơn gấp đôi, không, gấp ba lần so với mọi khi và vết chém này nếu chẳng may có thể tước đi mạng sống của anh Togabe. Nghĩ đến đây thì tôi sởn gai ốc và cố gắng làm chậm lại động tác vung tay lại. Nhưng không còn kịp nữa, những gì còn lại tôi có thể làm được là nhắm chặt mắt. Và khi đã vung kiếm về bên trái được một lúc thì tôi mới mở mắt ra, may mắn là anh Togabe đã không còn ở đấy. Nhưng thay vì nở nụ cười vui mừng thì bây giờ tôi nên lo cho bản thân hơn vì bấy giờ anh Togabe đã nhảy lên trên không chung và căng dây cung để bắn mũi tên đầu tiên.
-Pặc!
Mũi tên rời khỏi dây cung, tôi vung thanh kiếm chéo từ bên trái lên và chém đứt đôi mũi tên. Sau đó anh Togabe dùng phép để có thể tiếp tục di chuyển trên không, ngay sau đó rút ba mũi tên ra khỏi cái bao đựng cung sau lưng và bắn chúng cùng lúc. Nếu tiếp tục tiến lên thì tôi chưa chắc bản thân có thể chặn hết nên liền bật nhảy về phía sau để tránh chúng. Điều đó đã tạo cho anh Togabe cơ hội nấp vào sau những tán cây.
-Hự!
Bấy giờ tôi mới cảm nhận được hậu quả của việc tập trung hoàn toàn như vậy. Hốc mắt trở nên đau nhói, tai thì ù, cơ bắp cũng bắt đầu biểu tình đòi nghỉ ngơi. Nhưng đâu có được, tôi vẫn phải tập trung để có thể phản ứng kịp trước những mũi tên bắn ra bất ngờ kia. Dù vậy nhưng từ lúc anh Togabe ẩn vào những tán cây thì tôi cũng không còn nghe thấy một tiếng động gì nữa.
Hay là mình dùng phép đốt hết những cái cây kia?
Đây chính là canh bạc mà tôi quyết định đặt niềm tin vào. Nếu tôi làm vậy, chắc chắn tôi sẽ ngốn sạch lượng ma lực còn lại của bản thân, nhưng bù lại tôi có thể dụ anh ấy ra khu đất trống. Tôi hít một hơi thật sâu, cắm sâu thanh kiếm xuống đất và truyền ma lực vào thanh kiếm. Ngọn lửa bùng lên ở lưỡi kiếm, khi chạm đất thì liền tản ra 3 đường tiến nhanh tới những cái cây gần đó. Chẳng mấy chốc là đã biến phía trước thành biển lửa và khiến tôi cạn ma lực. Nhưng kì lạ thay, toàn bộ vùng lửa đó ngay lập tức bị dập tắt chỉ sau 3 giây tôi rút kiếm lên.
Đùa à? Hay là là do anh Togabe dùng phép? Không thể nào, mình có cảm nhận được cơn gió hay luồng ma pháp nào đâu.

-Đó là vì nhóc thiếu kiến thức về kết giới như thế này.
Mũi tên được bắn ra ngay tại cái cây sau lưng tôi, nếu không vì lỡ mất đà trượt chân ngã thì có lẽ tôi đã bị bắn trúng rồi. Bật dậy và lộn ngược ba vòng, tôi né được hai mũi tên tiếp theo. Cứ ngỡ anh Togabe sẽ tiếp tục ở lại trên cây và bắn tên, tôi dốc sức chạy thật nhanh và bật nhảy lên trên tiếp cận. Nhảy lao về phía tôi, anh Togabe dùng phép làm tôi bị xoay liên tục trên không như quả bóng rồi ăn cú đạp vào lưng và rơi xuống nằm gặm đất. Nhưng ngay lập tức sau đó bật dậy, tránh khỏi mũi tên đang bay tới và lùi lại khoảng 10m.
-Có vẻ như cậu nhanh hơn những gì tôi tưởng tượng nhiều.
Còn hai cái nữa, nhưng rồi thì làm thế nào để tiếp cận?
Đập vào mắt tôi ngay khi đó là một thứ phát sáng trên cổ tay anh Togabe. Đó là chiếc vòng mà người đội trưởng phải đeo. Nuốt nước bọt, tôi nắm chặt lấy thanh kiếm sau đó xoay ngược nó, nghiêng người bước chân trái lên trước một đoạn dài né mũi tên tiếp theo và rồi phi thanh kiếm về phía anh Togabe. Lợi dụng lúc khi anh Togabe đang nghiêng người để né, tôi lao tới, đổ người xoạc chân để đạp vào chân anh ấy, nhưng anh ấy đã nhảy lên để tránh.
Chưa hết đâu!
Tôi lập tức đứng dậy, rút thanh kiếm bấy giờ đang cắm vào thân cây ra và bật nhảy lao về phía anh Togabe. Rút mũi tên cuối cùng ra khỏi bao, anh dùng nó để chặn thanh kiếm đang đâm tới của tôi. Có thể là tôi nhầm có thể không, vào lúc đó, tôi thoáng qua trông thấy anh Togabe nở nụ cười. Nhưng khác với những nụ cười nham hiểm như những đối thủ trước của tôi, đây là nụ cười tỏ vẻ thích thú. Và nếu là vậy thật thì có lẽ tôi cũng có lý do để cảm thấy tự hào về bản thân một chút. Tôi lập tức sau đó xoay kiếm một vòng,  anh Togabe nghiêng người né và dùng cây cung vòng qua người tôi, sau đó đạp vào đầu gối tôi khiến tôi khuỵu xuống và dùng mũi tên chĩa vào mắt tôi.
-Đánh hay lắm, nhưng e là nhóc phải dừng bước ở đây thôi.
-Ồ, vậy sao?
Tôi giơ tay trái lên, cho anh Togabe thấy được mảnh của thứ tôi vừa làm vỡ ra. Phải, đó chính là mảnh của chiếc vòng mà nãy ngự trên tay anh.
-Từ khi nào.....

Sương mù dày đặc xung quanh đột nhiên biến mất, tiếp đến là một vòng tròn ma pháp màu vàng nhạt xuất hiện dưới chân chúng tôi. Cả hai chúng tôi dần bị bao phủ bởi một anh sáng xanh kì lạ. Và chỉ trong cái chớp mắt tôi đã đứng trên một cái bục lớn và trước mắt là hàng trăm học sinh khác trong trường, cánh cửa to đùng phía xa giúp tôi nhận ra đây phòng luyện tập.
Mình đã quay lại đây ư? Nhưng bằng cách nào?
Trong lúc vẫn còn lớ ngớ, đơ người ra vì chưa hiểu gì thì đám đống đột nhiên reo hò, vỗ tay và xướng tên tôi, Kaito, Rin và anh Togabe. Nhìn sang hai bên thì đúng là họ đang đứng cạnh tôi và trong họ cũng cũng đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra như tôi.
-Chúc mừng bốn đứa. Mấy đứa sẽ là những học sinh đại diện của trường ta.
-Hể?

Đây là lần thứ hai tôi bước chân vào đây, căn phòng tối tăm  với nguồn sáng chỉ là những ngọn lửa nhỏ trên vài cây nến được thắp lên.
-Thứ lỗi vì thói quen khó bỏ này của ta, mong mấy đứa thông cảm.
Thầy Leo xoay chiếc ghế về mặt chúng tôi, vì ánh nến chiếu đến chỗ đó gần như là không có nên ngoài chiếc cằm hình chữ V của thầy thì tôi không thể nhìn được gi khác.
-Hừ, có phải là ban ngày đâu mà.....
Kaito lẩm bẩm gì, tuy không nghe rõ nhưng tôi đoán là cậu cảm thấy khó chịu khi gặp cha mình.
-Giờ thì vào việc chính. Mấy đứa còn tháng chuẩn bị trước khi giải đấu bắt đầu, nên trong thời gian đó, thay vì vẫn học trên lớp như bình thường thì mấy đứa sẽ theo thầy Gaido đi luyện tập....
-Em xin phép được ngắt lời.
-Hửm?
-Em muốn được tự đi luyện tập bằng cách săn những con quái vật tầm trung ở ngoài ranh giới vương quốc.
Câu nói của anh Togabe khiến ba chúng tôi bất ngờ và tự hỏi mình có nghe nhầm không. Nếu săn những con quái vật tầm trung thì có thể đó là điều bình thường đối với một học sinh năm ba, nhất là khi anh Togabe là một thiên tài. Giờ nghĩ lại thì nếu là một trận chiến thực sự thì tôi không hề có cơ hội để thắng anh ấy. Quay lại với lý do khiến chúng tôi sốc như vậy là việc ra khỏi ranh giới quốc gia. Ranh giới vương quốc là giới hạn vùng đất bên ngoài thành mà do vương quốc quản lí. Những người sống thuộc giới hạn này thì có thể tự do vào vương quốc để buôn bán và nhận được sự bảo vệ của vương quốc. Nhưng nếu chỉ cần ra ngoài ranh giới đó thì hiệu lực bảo vệ sẽ không còn, mà trừ khi đó là người giữ chức vụ cao trong vương quốc. Ngoài ra, nếu ra ngoài đó còn phải đối đầu với đủ loại hiểm nguy.

-Vậy cũng được.
-Hả!?
Cả ba chúng tôi bấy giờ như người trên mây, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
-Giờ mấy đứa có thể về rồi.
Mới ra đến cánh cửa, tôi sực nhớ ra mình có chuyện muốn hỏi nên quay lại.
-Xin lỗi, thầy có thể cho em biết tại sao anh Togabe đã bị phá vỡ vòng mà sao vẫn được đi thay vì anh Haya.
-À, về chuyện đó, mấy đứa bị lừa đó.
-Hể?
-Luật thực sự của bọn ta không phải là đội nào thắng sẽ được đi mà là bốn người còn lại trên chiến trường.
Xin phép ra về, tôi thở dài vươn vai làm căng cơ bắp vốn vẫn đau nhức từ buổi chiều.

Hắn đang ngồi đó, nơi duy nhất có ánh trăng chiếu rọi vào chốn tối tăm này. Hắn nghiêng đầu, chống cằm bằng tay phải, hai chân gác lên cái bàn nhỏ trước mặt và nhâm nhi ly rượu vang đỏ thẫm như máu. Trông hắn như một vị vua đang tận hưởng cuộc sống xa hoa của mình.
-Thưa ngài, tất cả khâu đoạn chuẩn bị đã xong xuôi rồi ạ.
Chạy lại đến là một tên mặc áo choàng rách rưới, chùm mũ kín đầu nên không thấy được mặt. Tên đó quỳ một đầu gối trước mặt hắn, tay trái đặt trước ngực trông như một quản gia đang nói chuyện với chủ nhân của mình.
-Ừm, làm tốt lắm. Ngươi lui đi.
-Vâng.
Ngay khi tên kia đi khỏi, hắn nở nụ cười, nụ cười man rợ khiến ai nhìn vào cũng đều thấy ớn lạnh đến tận xương tuỷ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.