Lệ Ngàn Năm

Chương 1: Không phải sư phụ




Tôi là Chí Kiệt, một đứa trẻ mồ côi được sư phụ thu nhận, trong tâm trí tôi, sư phụ là người tốt nhất thế gian này...
*
Ngày đêm rồi lại ngày trôi qua thật nhanh, đã hơn 8 ngày rồi. Chí Kiệt ngày nào cũng luyện công, bế quan, múa kiếm nhưng sư phụ vẫn như vậy, vẫn chưa quay về.
Hàn Linh Điện là nơi yên tĩnh, ngoại trừ ma tinh thì không có người, từ nhỏ tôi lớn lên ở đây, được sư phụ thu nhận, chưa từng xuống núi, mặc dù hơi buồn như sư phụ lại rất tốt với tôi , nhiều ma tinh thân với tôi kể lại, sư phụ là ma vương thần tôn, uy lực vô biên, bá chủ hai giới yêu ma, máu lạnh vô tình, bàn tay đã nhuộm máu của biết bao người. Nhưng tôi thấy không như vậy, một người xinh đẹp như sư phụ, trên môi lúc nào của ẩn chứa nụ cười tuyệt mỹ, tốt bụng như vậy sao có thể là ma vương gì đó được?
Chí Kiệt khẽ thở dài, uể oải xách kiếm ra hoa viên, đột nhiên một âm thanh thông báo của đám ma tinh vang lên làm cả người tôi nhộn nhạo.... sư phụ của tôi, người về rồi.
Đó là một khung cảnh hoành tráng, sư phụ trở về còn áp giải thêm hai tiểu tử hình như là tiểu tiên, chỉ thấy hàng trăm ma tinh đồng loạt quỳ xuống hô vang: "Cung thỉnh ma vương trở về."
Từ trên cao, một người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, bộ y phục màu tím nhẹ nhàng phất phơ trong gió, mái tóc đen dài được búi lên, đôi mắt tĩnh lạnh như đang cười, đôi môi đỏ nhẹ nhàng cong lên, thì ra ma vương cũng thoát tục như vậy, tuyệt trần như vậy, diễm lệ như vậy.
Đáp xuống mặt đất, sư phụ đi xuyên qua đám ma tinh đang quỳ mà đến trước mặt tôi, giây phúc đó tôi cảm thấy tim mình không hề tuân theo trật tự mà đập loạn xạ. Cho đến khi sư phụ giơ bàn tay nhỏ nhưng mềm mại lên mặt tôi cười nói: "Sao lại nhem nhuốc thế này?"
Lúc đó tôi mới chú ý, vô thức sờ mặt mình, đó là hậu quả của việc không chuyên tâm, vừa luyện kiếm vừa nghĩ chuyện khác nên bị chính tâm chú phản kích.
Tôi không dám nói nhưng hình như sư phụ cũng thừa hiểu, người cười nói: "Nghĩ về chuyện gì?"
Tôi cuối đầu lí nhí: "Sư phụ..."
Mà hình như sư phụ cũng thoáng ngạc nhiên rồi lại cười như không cười đi lướt qua người tôi.
Đám ma tinh áp giải hai tiểu tiên theo sau vào đại điện, hai người đó nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ khiến tôi khó hiểu.
Lúc đó tôi không hiểu vì sao sư phụ lại lạnh nhạt như vậy, cho đến buổi tối tôi đến thỉnh an thì vô tình thấy...
Một màn kinh hoàng.
"Nói, bảo kiếm được giấu ở nơi nào trong hoàng cung?"- Hồng Liên nói lớn tra hỏi hai người còn Hàn Tâm thì thản nhiên uống trà.
"Mơ tưởng."- Một trong hai người mặt bộ y phục màu lam, trừng mắt nhìn nàng: "Đại ma đầu, ngươi đừng mong có được bảo kiếm."
"Hỗn xược."- Hồng Liên vừa nói vừa đá người kia thật mạnh.
"Hồng Liên."- Hàn Tâm lên tiếng, Hồng Liên hiểu chuyện liền tránh sang một bên, nàng nhìn qua người mặc y phục màu trắng bên cạnh: "Còn cậu, cũng không nói?"
"Bên cạnh ngươi có chân quân long tử, cần gì phí công như vậy, chỉ cần dùng long khí trên người hắn dẫn đường mà thôi, hay là... một ma vương như ngươi cũng biết tiếc mạng của đồ nhi?"
Hàn Tâm thoáng chút chấn động nhưng nhanh chóng trở về vẻ bình tĩnh cố hữu, cất giọng lãnh đạm: "Mỗi người bên cạnh ta điều có giá trị lợi dụng khác nhau, một khi chưa trở thành vô dụng thì chưa được chết."
Chí Kiệt cảm thấy kinh hãi, lời vừa rồi là sư phụ nói sao, một người ôn nhu nhẹ nhàng như sư phụ sao đột nhiên lại thốt ra những lời xa lạ mà đáng sợ như thế? Nguời nói "người bên cạnh" là bao gồm cả tôi sao?
Nam tử áo lam khinh bỉ nhếch môi: "Ta thật không hiểu, những người bên cạnh người ngu xuẩn mức nào lại làm tay sai cho tên ác ma là ngươi, Hàn Tâm, nếu có kiếp sau ta thề sẽ giết ngươi, trả thù cho muôn dân bách tính."
Hàn Tâm nghe những lời phẫn hận của nam tử kia, không giận mà còn cười, một tràn cười càn rở đến quỷ dị, một lúc sau, nụ cười tắt, ánh mắt cũng giá lạnh, một tia tàn nhẫn lướt qua.
"Sai, họ phải cảm thấy vinh hạnh vì được phò trợ ta, phải vui mừng vì trước khi chết được thể hiện chút công dụng của mình, bọn chúng điều thông minh, còn lũ tiên nhân các ngươi, luôn chống đối ta, kết quả chỉ có một. CHẾT."- Chữ cuối cùng nàng thốt ra một cách lãnh khốc, sau đó bắn ra một luồn ánh sáng màu đen, nhanh, rất nhanh hai tiên nhân kia quằn quại ngã xuống, sau đó gương mặt họ biến dị đi, làn da cũng thôi rửa cuối cùng chỉ còn lại bộ xương khô.
Dùng hai tay bịt kín miệng, tránh bật a tiếng hét, tôi chết trân tại chỗ vài giây rồi quay đầu chạy như điên.
Không, đó không phải sư phụ...
Nhưng người vừa rồi có dáng vẻ đáng sợ đó lại chính là Hàn Tâm, sư phụ tôi,.
Tôi hiểu rồi, thì ra bản chất của một ma vương là như vậy, máu lạnh vô tình là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.