Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng

Chương 5: Trước ngày đại hôn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nữ tử nhà nghèo thường sẽ chuẩn bị áo cưới cho mình từ rất sớm, còn những tiểu thư nhà quý nhân quan lớn hay thương nhân giàu có đa phần sẽ tìm những tú nương có khả năng thêu thùa xuất sắc chuẩn bị. Lúc trước khăn voan mũ phượng của Vinh Hân quận chúa là do Bùi gia gửi qua cùng sính lễ cho nàng, còn hỷ phục là do đích thân Vinh thân vương phi chuẩn bị cho nữ nhi của mình.
Lan Mân là một nam nhân, cho dù y có là nam thê gả cho người khác cũng không cần tới khăn voan mũ phượng, đại hôn của nam nam đơn giản hơn rất nhiều so với nam nữ. Dù đã giản lược nhiều điều nhưng hỷ phục thì không thể không có, nếu Lan gia không chuẩn bị hay tùy tiện dùng một bộ y phục đỏ cho có lệ thì không chỉ có Lan Mân mất mặt mà toàn bộ Lan gia cũng bị người khác chê cười.
Thái Thúc Lan cũng hiểu rõ điều này, đời này y chưa từng kết hôn bao giờ, tuy rằng đây là thân phận khác nhưng cũng không thể để bản thân mình bị mất mặt được: "Số vải vóc được tiến cống cho Lam quốc khi trước hẳn là vẫn còn chứ? Tìm tú nương tốt nhất trong thành may hết mớ đó thành y phục, sau đó tìm một lý do thích hợp đưa tới Lan phủ đi."
"Nhưng đó là đồ của hoàng cung, làm vậy sẽ tăng thêm phiền toái cho Lan công tử..."
Cả người nam nhân đeo mặt nạ toát ra một luồng khí lạnh lẽo: "Nếu lần sau ta còn nghe thấy câu nói tương tự, ngươi không cần xuất hiện trước mặt trẫm [1] nữa."
Việc khiến y nhọc lòng đã đủ nhiều rồi, nếu những việc nhỏ nhặt như vậy cũng phải để y suy nghĩ thì tên thuộc hạ như hắn quả thực vô dụng.
Người đang quỳ lập tức ngậm miệng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tiểu nhân cho rằng, có thể để một người đem hôn phục đến Lan phủ coi như báo ân cứu mạng, đến lúc đó làm phiền chủ thượng ngài thừa nhận một câu số vải vóc đó là do ngài ban cho người nọ, như vậy nguồn gốc của đồ vật cũng rất hợp lý, không đến nỗi khiến Lan công tử gặp phải phiền toái."
Thái Thúc Lan hất cằm: "Được. Làm cho tốt rồi hẵng đến gặp trẫm."
Những lễ vật được đưa đến để làm nhục nhã Lan Mân bây giờ đều đã được đổi thành bút mực giấy nghiên cùng một ít giấy tờ đất đai và cửa hàng. Lan Y Y bị trưởng bối trách phạt không ít, những phụ nhân ban đầu ưng thuận cùng nhau làm mất mặt Lan Mân giờ đây cũng đều quay ngoắt phản bội, sau đó nói ra không ít lời an ủi khích lệ y, nửa lời xúc phạm cũng không có.
Tuy ở Lan gia Lan Mân không được sủng ái nhưng y vẫn là ý trung nhân được đích thân Bùi nhị công tử định hôn, lỡ may Bùi Thanh Hoằng thật sự thích Lan Mân thì nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ một trận. Do cố kỵ thế lực Bùi gia, các nàng sẽ không dám làm chuyện gì ngu xuẩn.
Không chèn ép được Lan Mân còn cho người ta thêm một đống đồ tốt, Vinh Hân quận chúa đương nhiên vô cùng khó chịu, nhưng dù khó chịu đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần vẫn muốn ở lại cái nhà này nàng sẽ không mất trí mà làm ra loại chuyện khiến Bùi gia mất mặt.
Bùi phủ đưa sính lễ qua thế nào không phải là việc nàng có thể quản, nàng cũng không thể làm gì đống đồ đó được, vậy nên chỉ có thể chờ "em dâu" mới đến cửa rồi ra oai phủ đầu người ta.
Mới chốc lát mà đã ba ngày đã trôi qua, bên này Bùi Thanh Hoằng đã hoàn thiện tất cả bản vẽ công trình tu sửa tẩm điện của Thái thượng hoàng, đến khi Diệp thị cầm hôn phục tới cho hắn thử mới đột nhiên nhớ ra ngày mai chính mình sẽ thành thân.
"Mộc Chi thử hết những bộ đồ này đi, để nương nhìn xem ngươi mặc bộ nào đẹp nhất." Người còn chưa thấy mà thanh âm đã tới, Diệp thị vừa vào tới cửa Bùi Thanh Hoằng đã thấy núi y phục cao hơn nửa cái đầu so với bà.
Phía sau là Bùi Thanh Lân đang cầm đồ phụ bà, hắn cao lớn là vậy nhưng quần áo nhiều đến nỗi cao hơn cả đầu, nhìn qua thật khiến người ta kinh sợ.
Bùi Thanh Hoằng cảm giác được nụ cười của mình có điểm cứng ngắc: "Mấy bộ y phục này đều rất đẹp, tùy tiện mặc một bộ không phải được rồi sao, ta rất tin tưởng ánh mắt của mẫu thân."
"Hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa, hôn phục sao có thể tùy tiện chứ! Nếu đã tin tưởng ánh mắt của ta thì thử mỗi bộ một lần, nương nhất định sẽ chọn cho ngươi bộ đẹp nhất, bảo đảm con ta sẽ trở thành tân lang tuấn mỹ phóng khoáng nhất thiên hạ." Diệp thị mới nói một câu đã có thể lấp kín miệng Bùi Thanh Hoằng, khiến hắn không thể không bắt đầu thử từng bộ một.
Bùi Thanh Lân ngồi một bên nhìn hắn thay đồ vui sướng khi thấy người gặp họa, kết quả khi Bùi Thanh Hoằng đang giang tay cho thị nữ mặc cho hắn bộ hỷ phục đỏ thẫm viền đen liền nói với Diệp thị một câu: "Chờ thêm vài năm, mấy cửa hàng và phường may của mẫu thân chắc chắn tốt lên không ít."
"Nâng tay lên chút, lật cổ tay áo chỗ đó lên trên." Diệp thị sai khiến thị nữ đang chỉnh hỷ phục trên người Bùi Thanh Hoằng, có chút tự đắc nói: "Đó là điều đương nhiên." Ánh mắt của bà vô cùng xuất sắc, bà có một chiêu bài là dùng danh nghĩa của huynh đệ Bùi gia buôn bán nên kinh doanh thuận lợi hơn những cửa hàng khác nhiều, lại có mặt mũi của bà cũng là một chiêu bài khác nữa. Gia quyến nhà quan viên khác đều nguyện ý mua đồ vật chỗ bà.
Tuy luật pháp Lam quốc không cho các quan viên làm việc buôn bán, nhưng không ai cấm thê tử của quan viên kinh doanh cửa hàng của chính mình. Hơn nữa để đảm bảo quyền lợi cho các chính thê, những cửa hàng là của hồi môn sẽ được giảm bớt vài phần tiền thuế.
Tả tướng Bùi Diên luôn luôn chính trực liêm khiết bởi ông có một thê tử rất thích kiếm tiền, cho nên dù một phân tiền cũng chưa từng tham nhũng, tài sản trên dưới Bùi gia cũng không thua kém gì so với mấy đại quan ngày ngày ăn hối lộ kia.
Nghe Diệp thị nói xong Bùi Thanh Hoằng liền dịu dàng nhìn lướt qua tên Bùi Thanh Lân sung sướng khi người gặp họa kia. Người kia bị hắn nhìn như vậy còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau mới đột ngột nhận ra: nếu cửa hàng của mẫu thân mình ngày càng phát triển thì chắc chắn kiểu dáng cũng càng thêm phong phú. Đến lúc đó nhất định sẽ thảm hơn Nhị ca nhiều, hắn liền lập tức âm thầm rơi lệ không cười nổi nữa.
Thử suốt cả một buổi chiều Diệp thị mới mỹ mãn mà chọn ra một bộ hôn phục, sai người là lại cho thật phẳng để mai Bùi Thanh Hoằng có cái mặc. Nhìn chủ tử nhà mình chịu khó chịu khổ lại không thể sẻ chia, tên chạy vặt Thập Cửu lập tức nhảy ra đấm tay đấm chân cho Bùi Thanh Hoằng: "Thử nhiều như vậy kết quả lại là chọn bộ đầu tiên, chủ tử khổ cho ngài rồi. Ta thấy mình thật may mắn vì mẫu thân không có nhiều tiền đến vậy."
Bùi Thanh Hoằng lắc đầu cười: "Thực ra người đã sớm chọn xong rồi, chỉ là hành hạ ta một chút trong lòng mới nguôi ngoai đi phần nào." Không có người làm mẫu thân nào lại nguyện ý để nhi tử của mình cưới một nam nhân, đây là chuyện từ cổ chí kim chưa từng thay đổi. Cho dù bên ngoài Diệp thị đã đồng ý nhưng trong lòng lại chẳng hề thoải mái chút nào, chỉ là nếu hắn thực sự không muốn thì cũng không còn cách nào. Sở dĩ hắn đáp ứng cũng là vì muốn dùng phương thức hành xác bằng cách thử y phục khiến mẫu thân dễ chịu một chút.
Thập Cửu lại ngồi xuống đấm chân cho Bùi Thanh Hoằng, sau đó chợt nhớ ra cái gì mà vỗ đùi mình cái đét: "Đúng rồi thiếu gia, tí nữa thì quên. Vừa nãy khi lão gia mới trở về có bảo ta nhắc ngài tới thư phòng tìm ông ấy, đó là trước khi phu nhân cho ngài thử y phục, mà mãi bà ấy chẳng rời đi khiến ta quên mất."
Bùi Thanh Hoằng mặc áo khoác rồi nói: "Nếu ngươi nói sớm chút nữa là có thể giải cứu ta rồi, xem ra ta thật sự nên đổi thư đồng."
Hắn vừa ra ngoài thì Thập Cửu liền chạy theo khóc lóc: "Đừng mà thiếu gia, ngài biết ta sợ phu nhân nhất mà, vừa thấy phu nhân là cái gì cũng quên. Thiếu gia, Thập Cửu đối với ngài trung thành tận tâm như vậy, theo ngài không biết đã bao nhiêu năm, ngài ngàn vạn lần đừng thay ta!"
Đáng tiếc hắn đi nhanh bao nhiêu thì Bùi Thanh Hoằng lại càng nhanh hơn hắn, chưa kịp nghe câu trả lời đã thấy Bùi Thanh Hoằng vào tổng thư phòng của đại trạch Bùi phủ. Hắn chỉ đành nước mắt lưng tròng mà ngóng nhìn vào trong, chuẩn bị đến lúc Bùi Thanh Hoằng vừa bước ra sẽ diễn vai tình nhân nhỏ bé.
Bùi Thanh Hoằng đẩy cửa ra, nam nhân trung niên có thân hình gầy ốm chính là phụ thân hắn Bùi Diên.
Để có thể sinh ra vài đứa con long phượng như bọn họ thì bộ dáng của Bùi Diên cũng đạt đến mức thượng thừa. Tuy đã qua hơn năm mươi nhưng do được chăm sóc tốt nên mặt đối phương vẫn tương đối trẻ, tuy không có sức sống tuổi xuân như vậy nhưng so với bọn họ lại thêm nhiều phần mị lực của người trưởng thành cẩn trọng.
Trước tiên Bùi Thanh Hoằng kêu một tiếng phụ thân rồi cẩn thận đóng cửa thật kỹ, xác định chỗ cửa sổ cũng không thể cho âm thanh truyền ra ngoài mới bước tới trước mặt Bùi Diên.
Đối phương lại không nói trước vài chủ đề lung tung như hắn nghĩ mà trực tiếp lôi đề tài hôn sự ra xả hết: "Đầu tiên nói đến chuyện hôn sự ngày mai đi, ngươi thực sự muốn thành thân hay chỉ là nói cho sướng con mẹ nó mồm? [2]"
"Người là bản thân ta tự chọn, phụ thân cũng đã điều tra gia thế và nhân phẩm, y làm con dâu Bùi gia chúng ta không phải vô cùng thích hợp sao? Rốt cuộc có thật tâm thích hay không có cái gì mà quan trọng, chính mẫu thân từng nói rằng cảm tình có thể bồi dưỡng ra được, nhi tử cũng không phải loại người giống Đại ca."
"Miễn bàn việc đại ca ngươi hồ đồ, trời mới biết khi ấy Thái thượng hoàng nghĩ gì mà lại ban cho Đại ca ngươi mối hôn sự như vậy, đại tẩu của ngươi càng khỏi cần nhắc tới. Được rồi không nói đến chuyện này của ngươi nữa, việc ngươi nhờ lúc trước ta đã giao cho người của Cẩm Y lâu xử lý ổn thỏa rồi. Còn việc ngươi tu sửa tẩm điện cho Thái thượng hoàng trong thời gian nghỉ kết hôn thế nào rồi?"
"Hôm nay mọi việc đều đã hoàn thiện tương đối, trong cung có mấy cái mật đạo có thể biết ta đều đã biết, nhưng có chút đồ vật này nọ chỉ thợ thủ công biết được, ta cũng không tiện nhúng tay."
Trước giờ những thợ thủ công thi công cung điện và lăng tẩm chỉ có một đường chết, lần này tu sửa tẩm điện của Thái Thượng Hoàng cũng chỉ là sửa chữa mặt trên của lầu vũ đình đài [3], nếu động đến những mặt đạo quanh co khúc khuỷu đó thì tính mạng hắn cũng khó lòng mà giữ được.
Bùi Diên gật đầu phất tay: "Hôm nay Thái hậu lại triệu ta tiến cung, nói muốn giúp Hoàng đế tự mình chấp chính."
"Nhưng hiện tại Hoàng thượng mới có mười một tuổi, vẫn là một tiểu hài tử miệng còn hôi sữa, sao có thể tự chấp chính?"
"Nhưng Thái hậu cũng nói, năm đó em trai Hoàng đế thượng vị cũng chỉ mới mười tám tuổi, y có thể khiến triều cương kinh sợ, hiện tại tuy rằng thành Thái thượng hoàng nhưng vẫn chặt chẽ nắm chắc trụ cột triều đình. Hiện giờ Thái thượng hoàng chưa có con, hoàng gia cũng không còn huyết mạch khác, trong hoàng thất cũng có người nhỏ tuổi. Hoàng thượng mười một cũng chẳng còn nhỏ là bao, người lo rằng nếu Hoàng thượng lớn hơn một chút tâm Thái Thúc Lan lại xoay chuyển khiến kẻ khác có tâm tư tranh giành."
"Thái hậu hẳn là muốn phụ thân sớm ở cùng phe với người."
"Nói chính xác hơn là muốn bức ta ngồi cùng thuyền. Mẫu thân của Vinh Hân quận chúa là muội muội của Thái hậu, Vinh thân vương đã bị cột vào thuyền của Thái hậu. Ta chỉ cầu huynh trưởng ngươi có thể an ổn, nếu đệ đệ là ngươi nhập ngũ có thể coi như bắt đầu sự nghiệp khác, chúng ta cũng có thêm một phần trợ lực. Thế nhưng trước khi hắn có con nối dõi để kéo dài hương khói Bùi gia, vi phụ quyết không để hắn lấy thân mạo hiểm." Bùi Diên thở một cái thật dài.
Ba năm rồi Vinh Hân quận chúa vẫn chưa có động tĩnh gì, vợ chồng Bùi Diên cũng chưa từng thúc ép. Nguyên nhân không phải vì đối phương là quận chúa, trọng điểm là do nếu nàng thực sự mang huyết mạch Bùi gia, vậy Bùi gia đã sớm bị kéo vào chiến tuyến của Thái hậu. Bùi Thanh Lân hiện giờ mới mười sáu tuổi, tuy đã có thể lập gia đình nhưng vẫn chưa tìm được ý trung nhân, hơn nữa nếu hôn sự của Bùi Thanh Hoằng chưa xong thì dù thế nào cũng không đến lượt Tam đệ.
"Cha, thực xin lỗi." Bùi Thanh Hoằng biết vì sao phụ thân lại thở dài, nhưng hắn thực sự không có khả năng ở cùng nữ nhân.
"Được rồi, mai là ngày đại hỷ của ngươi, cho dù là cùng nam nhân thì cũng bận bịu muôn phần. Ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi." Bùi phụ lại ý vị thâm sâu mà thêm một câu: "Dưỡng tinh thần cho tốt để còn động phòng hoa chúc."
_________________
[1] Gốc là "cô" - đây cũng là một ngôi xưng dành cho Hoàng đế. Cách nói này cũng bắt đầu xuất hiện từ thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc. Theo khảo cứu của học giả Triệu Dực đời nhà Thanh, trong các nước chư hầu thời Xuân Thu Chiến Quốc, vua của những nước có thực lực mạnh đều tự xưng mình là "quả nhân", và những nước có thực lực yếu vua thường tự xưng là "cô". (theo dkn.tv)
Tuy nhiên mình thấy cách xưng này hơi lạ, đọc cũng hài hài sao sao á nên quyết định đổi thành "trẫm".
Edit: Từ chương 44 mình đã đổi ngôi xưng lại thành "cô" rồi nha ヽ(*"з`*)ノ
[2] Này là nguyên tác đó mấy ba =)))
[3] Mình gg thì nó ra hình như vầy:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.