Lấy Tên Em

Chương 7:




Mặc dù đám bạn thân nghe xong chuyện tỏ tình của hai người đều mắng Trình Kiều không có tiền đồ, nhưng cô và Lâm Sở Thành lại thật sự ở bên nhau.
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Lâm Sở Thành nhận lời mời làm giám đốc sáng tạo cho một thương hiệu nổi tiếng ở Paris, còn Trình Kiều thì ở lại Luân Đôn làm việc.
Tuy Lâm Sở Thành tốt nghiệp nghiên cứu sinh loại xuất sắc, nhưng một người trẻ mới đến công ty lớn đã ngồi vào vị trí cao như vậy không khỏi khiến mọi người bàn tán.
Trình Kiều cũng hơi lo cho anh, sau khi dần quen với công việc thực tập, cô thường ngồi tàu điện ngầm đến Paris thăm anh.
“Áp lực lắm phải không?” Trình Kiều hỏi: “Tuần lễ thời trang mùa xuân sắp bắt đầu rồi nhỉ.”
Chỉ cần cô đến, Lâm Sở Thành sẽ không ra ngoài, cả ngày ở nhà với cô, nấu cơm cho Trình Kiều ăn.
“Ngon không em?” Lâm Sở Thành lảng sang chuyện khác.
“Ngon chứ, ngon hơn hôm anh đưa em đi nhà hàng ba sao Michelin ở Luân Đôn nhiều.” Trình Kiều ba hoa khen ngợi.
Anh bật cười, cũng bởi vì gầy đi nhiều nên khi anh cười rộ để lại vết hằn nơi khoé mắt. Cuối cùng, ăn cơm xong, anh không cho Trình Kiều động tay động chân mà tự mình mang bát đũa trên bàn đi rửa.
Trình Kiều mang đôi dép lê vào, đi theo anh, dựa vào bàn hỏi: “Hay là em nghỉ việc qua đây với anh, nhé?”
Lâm Sở Thành dừng lại một lát:
“Không thích công việc bên đó à?”
“Cũng không hẳn”, Trình Kiều mím môi dưới, nói: “Em thích anh hơn.”
Lâm Sở Thành vốn sống trong áp lực lâu ngày, bỗng nhiên được nghe những lời âu yếm nên lòng dạ liền trở nên rối bời.
Sau này có người hỏi anh tại sao lại thích Trình Kiều, anh nghĩ, có lẽ bởi vì cô là người duy nhất đối mặt với sự lạnh lùng của anh mà không hề sợ hãi, ngược lại cô càng nhiệt tình hơn!
Anh nghĩ thế nhưng nói một nẻo:
“Không cần lo cho anh đâu.”
Trình Kiều trầm mặc một hồi lâu, trong phòng nhất thời chỉ có âm thanh của tiếng nước chảy.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Sở Thành mới nghe thấy cô mở miệng nói nhỏ: “Lâm Sở Thành, nếu lần này chưa thành công thì em sẽ nuôi anh.”
Một câu nói khó mà biểu đạt hết được như vậy mà cô có thể bình thản nói ra. Lâm Sở Thành ngỡ ngàng nhìn cô, bắt gặp ánh mắt của cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt chất chứa nỗi lo lắng, sự cổ vũ, niềm lưu luyến và cả ngọn lửa tình yêu dành cho anh nữa.
Tiếng nước chảy vẫn không ngừng vang lên trong căn phòng, bóng dáng cao lớn đang chậm rãi tiến về phía cô.
Cô để mặc cho anh ôm và đặt lên mặt bàn, hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô, sau đó dịu dàng hôn lên bờ môi cô. Khoảnh khắc ấy, cô đón nhận tình yêu của anh, cũng cảm nhận được dường như anh đã lấy ra sự mong manh và bất lực mà anh vốn dĩ đã che giấu kĩ càng suốt bấy lâu, để nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay cô.
Show diễn đầu tiên của Lâm Sở Thành không được tính là thành công rực rỡ, không phải vì anh thiết kế chưa đủ đẹp, mà do đa số mọi người  đều cho rằng nó quá giản dị và bảo thủ, khác xa với phong cách và di sản truyền đời qua hàng trăm năm của thương hiệu.
Ngày Lâm Sở Thành từ chức, Trình Kiều xin nghỉ đến Paris cùng anh mới biết tâm trạng anh cũng không tồi tệ như cô vẫn nghĩ.
“Anh vẫn ổn thật chứ?” Cô ôm lấy hông anh, nhẹ giọng hỏi.
“Anh có thể không ổn không đây?” Anh nắm tay cô, hỏi ngược lại.
“Ừm…” Trình Kiều không biết nên nói gì vào lúc này cho phải.
“Thế giới này chưa từng hứa với anh chỉ cần nỗ lực sẽ nhanh chóng thành công, cho nên, kết quả thế này vốn là điều bình thường.”
Anh nói một cách bình tĩnh:
“Anh đã cố gắng hết sức, nên không hề hổ thẹn với lương tâm.”
“Ừ”, Trình Kiều gật đầu, “Thế là tốt rồi.”
Nhiều năm về sau, Lâm Sở Thành thành công rực rỡ, trở thành tâm điểm của sự chú ý. Khi ấy, có người thích trang phục mà anh thiết kế, có người thích vẻ ngoài của anh, có người mến mộ học vấn, cũng có người yêu thích sự sáng tạo không ngừng ở anh.
Nhưng Trình Kiều vẫn nhớ như  in giây phút này, nhớ từng câu chữ mà hai người đã nói với nhau. Điều cô yêu nhất ở anh chính là sự kiên trì và vững vàng khi hiện thực hóa ước mơ của mình, dường như không có trở ngại nào trên thế giới này có thể quật ngã được anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.