Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 931:




Sùng Minh mắt phượng cúp xuống:” đắc tội? Nếu như nói đắc tội, cái mạng quèn này của ông có lẽ sớm đã không còn rồi.”
Nói xong, Sùng Minh đứng dậy, nói:” tôi cho ông thời gian chuẩn bị. Bằng không, ông cứ ngồi chờ chết đi!”
Nói xong, Sùng Minh quay người bước đi.
Chính lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một hồi âm thanh đánh nhau, rất nhiều thứ tiếng hỗn loạn, có tiếng hét lớn,
“Bắt lấy hắn! Tao không tin! Ông đây để ý hắn, là phúc phận của hắn, vậy mà còn dám chống đối?”
“Khốn kiếp! Ai dám đụng đến hắn!”
“Đi chết đi!”
Sùng Minh vừa muốn bước ra ngoài, liền dừng lại.
Giọng nói bên ngoài, là ---Thẩm Lục!
Sùng Minh trước tiên xác định lại khuôn mặt cải trang của mình, sau đó mạnh mẽ mở cửa, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ nhìn thấy Trình Thiên Cát bảo vệ Thẩm Lục từ lầu một chạy hướng về lầu hai.
Sức chiến đấu của Trình Thiên Cát đích thực không có vấn đề, nhưng mà cũng không chống lại bọn họ người đông!
Ở nơi này, một người chỉ có thể mang theo hai vệ sĩ.
Tại sao lại có nhiều người đuổi lên đây?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Lục đánh nhau với năm tên, cho nên chỉ có thể chạy thục mạng, Trình Thiên Cát không cần biết nắm được thứ gì, đều liều mình nhắm hướng đối phương đánh.
Hai người một bên đánh nhau, một bên chạy lên trên.
Cần phải biết rằng, mọi người đều đến từ khắp nơi, hơn nữa đều không phải người tốt.
Uhm, người tốt cũng không đến nơi này.
Cho nên, giữa mọi người với nhau, anh nhìn không thuận tôi, tôi không thuận anh, sau đó nếu nói chuyện không hợp là liền động thủ, thật ra rất là thường gặp.
Nhưng mà một cảnh tượng đông người vây đánh một hai người như vậy, vẫn là rất hiếm gặp.
Robin nghe thấy âm thanh bên ngoài, tạm thời ngừng run rẩy, cũng nhìn theo ra bên ngoài.
Vừa mới thấy, Robin lập tức buột miệng nói:” đây không phải là anh vợ của Hạ gia sao? Đại mỹ nhân như vậy sao lại đến đây?”
Đại mỹ nhân ---
Còn không phải nói, tính từ này thật sự rất chuẩn xác.
Tất cả đều biết, thế giới này có hai đại mỹ nam, trong đó đứng nhất là Hạ Nhật Ninh, còn thứ hai là Thẩm Lục.
Hai người này nhan sắc thật là quá đỉnh, cho nên, đa số mọi người chỉ có thể mơ hồ nhìn qua hình ảnh, chỉ có vài người được nhìn thấy trực tiếp.
Lúc Thẩm Lục xuất hiện trên báo hoặc trước phương tiện truyền thông, đều là một đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
Cho nên, mọi người khắp nơi đều gọi anh là đại mỹ nhân, chứ không phải đại mỹ nam.
Thẩm Lục hiện tại, bởi vì muốn tìm Sùng Minh, mà dãi gió dầm sương, nét mặt có chút thăng trầm.
Nét thăng trầm này lại không làm mất đi nét đẹp của anh, trái lại còn làm tăng thêm sức hấp dẫn và linh hoạt.
Ừ, không sai, càng hấp dẫn hơn.
Vốn dĩ anh có thể so bì nhan sắc với Hạ Nhật Ninh bên tám lạng người nửa cân, bây giờ lại thêm sức hấp dẫn và linh động như vậy,
Mà Hạ Nhật Ninh bởi vì có Thẩm Thất, càng ngày càng thu mình lại, ít giao thiệp với bên ngoài, và rất ít xuất hiện trước truyền thông.
Cho nên, mọi người dần dần quên đi Hạ Nhật Ninh, mà thêm ấn tượng sâu sắc với Thẩm Lục.
Cũng chính vì vậy, Thẩm Lục vừa mới xuất hiện ở đại sảnh nơi giao dịch tin tình báo này, đột nhiên bị một đám người nhận ra rồi.
Thẩm Lục trong lòng cũng rất gấp, quên mất ngụy trang, cứ như vậy kéo Trình Thiên Cát tới đây.
Trình Thiên Cát cũng đang cân nhắc, mọi người đã đều là giao dịch tin tức, không thể nào không biết thân phận của Thẩm Lục.
Anh vợ của Hạ Nhật Ninh đại đương gia Hạ nhà họ Hạ!
Với thân phận này, đó là một kim bài bảo hộ sáng chói!
Đắc tội với Thẩm Lục chính là đắc tội với Hạ Nhật Ninh!
Cho nên, Trình Thiên Cát cũng không suy nghĩ nhiều, cứ như vậy đưa Thẩm Lục đến.
Nhưng mà, Trình Thiên Cát đánh giá thấp tâm tư thèm muốn sắc đẹp của một số người, lại vì sắc đẹp mà quyết tâm không thèm quan tâm thân phận.
Thẩm Lục vừa tới, liền có người tới chọc ghẹo Thẩm Lục.
Bây giờ Thẩm Lục lòng như lửa đốt đi tìm Sùng Minh, vốn dĩ tính khi cũng không tốt, nghe người khác chọc ghẹo, Thẩm Lục cũng rất thẳng thắn, liền trực tiếp cầm lấy cái ghế bên cạnh, đập vào mặt của đối phương.
Đối phương mặt bị thương chảy máu, đồng bọn của hắn cũng tạm thời không giao dịch nữa.
Lần lượt tìm Thẩm Lục tính sổ.
Thẩm Lục làm sao để bọn họ tính sổ được, không ngừng cầm ghế đánh vô đầu đối phương.
Cái đánh này, liền đánh vào người khác.
Những người khác cũng dừng giao dịch, lần lượt tạo thành băng đảng kéo đến.
Vì vậy, liền tạo nên một cục diện như bây giờ.
Trình Thiên Cát thật sự không trụ vững được nữa, chuẩn bị kéo Thẩm Lục chạy thoát thân.
Chính vào ngay lúc này, một người thanh niên cao to da trắng đẹp trai, đột nhiên từ phía sau anh ta chạy lại, đưa chân lên đá.
Một chân một người, đạp rất là chuẩn xác, hơn nữa đá cực hung bạo, trực tiếp đánh từ tầng hai xuống tầng một.
Phải biết, tầng lầu bên này, độ cao của mỗi tầng là năm mét!
Từ lâu hai rơi xuống dưới, căn bản, nghe thấy tiếng gãy rất giòn tan!
Pằng pằng pằng pằng pằng, giống như sủi cảo vậy, đến một người đạp một người, lên một đôi đạp một đôi.
Nhiều người như vậy, cứ như thế đến một người cũng không dám tiến lên.
Bản lĩnh này, khả năng chiến đấu này thật sự rất tuyệt!
Robin đứng bên cạnh, nhìn đến ngây người.
Bản lĩnh này---sự chính xác này---
Robin nhịn không được nằm bò lên hành lang, nhìn xuống dưới.
Robin lảo đảo hít một hơi lạnh!
Những người đó, toàn bộ nằm liệt trên sàn nhà, không cử động!
Robin mắt sắc lém, nhìn thôi là đã hiểu.
Những người bị đá xuống dưới, toàn bộ đều bị gãy cổ, cả đời này của bọ họ, bị tàn phế rồi.
Robin quay lại nhìn người đàn ông đáng sợ đó.
Hắn ta đã ngừng đá người, đứng ngay đường lên cầu thang phía đó, giống như sát thần đứng ở đó.
Chỉ cần người nào lại gần, liền bị hắn ta trừ khử.
Những người ở trên cầu thang, nhìn những người bị đá co giật nằm liệt ở bên dưới, lần lượt lùi về sau.
Người đàn ông này, thật sự rất đáng sợ!
Đây đơn giản không phải là người!
ở nơi này không được phép dùng súng, nếu không sẽ bị đuổi khỏi đảo.
Vậy thì, khi dựa vào vũ lực để nói chuyện, nắm đấm của ai mạnh thì người đó có tiếng nói!
Ở đây, không có luật pháp.
Ai thắng người đó chính là luật pháp.
Cho nên, bây giờ Sùng Minh một mình đánh bại nhiều người như vậy, vậy thì hắn chính là người ra luật.
Đám người đó hậm hực nhìn Sùng Minh, lần lượt rút lui.
Còn những người bị đá tàn tật kia, chỉ có thể tự nhận là mình đen đủi.
Dù sao, bọn họ cũng không biết người đàn ông sát thần này rốt cuộc là ai.
Sùng Minh thay Thẩm Lục và Trình Thiên Cát giải quyết rắc rối này, hai người lập tức đi tới nói lời cảm ơn:” cảm ơn anh.”
Sùng Minh ánh mắt lóe sáng, ấp úng trả lời:” không có gì.”
Giọng nói của Sùng Minh cũng được ngụy trang, cho nên Thẩm Lục và Trình Thiên Cát cũng không cảm thấy có điều gì bất thường.
Thẩm Lục nói với Trình Thiên Cát:” xin lỗi, là do tôi quá nóng vội, làm liên lụy tới cậu.”
Trình Thiên Cát lắc đầu nói:” đều là bạn bè, nói vậy là rất khách sáo rồi. Nhưng mà, anh phải cẩn thận. Dù gì, khuôn mặt của anh cũng rất dễ gây chú ý. Lần sau, cải trang rồi tới.”
Trình Thiên Cát cũng ít nhiều cũng cải trang cho mình.
Đây là thói quen nghề nghiệp của anh ta.
Trình Thiên Cát nhìn Sùng Minh, hỏi:” không biết xưng hô với anh như thế nào?”
Trình Thiên Cát nói tiếng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.