Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 879:




Thẩm Hà vừa ngẩng đầu lên, liền ngây ra.
Chính là anh trai nhỏ tự nhiên đó mình gặp ở thành băng tuyết tại đông bắc.
Oa, không ngờ, dưới ánh sáng tự nhiên, hình như càng đẹp hơn!
Vốn dĩ Thẩm Hà rất phóng khoáng, bổng trở nên ngại ngùng.
“Lần trước cậu chạy nhanh quá, tớ chưa kịp tự giới thiệu. Tớ tên Joel, người nước Y.” Hoàng tử nhỏ mĩm cười chào hỏi với Thẩm Hà.
“Chào cậu, tớ tên Hạ Thẩm Hà, năm nay ba tuổi rưỡi.” Thẩm Hà rất thoải mái mà đưa tay về phía đối phương: “Vừa rồi thật xin lỗi, tớ không nhìn rõ đã va chạm phải cậu.”
Joel nhẹ nhàng cùng Thẩm Hà bắt lấy tay: “Tớ lớn hơn cậu hai tuổi, tớ sắp sáu tuổi rồi.”
Khi mà Thẩm Hà thu lại tay, chạm phải lòng bàn tay của Joel, mắt xanh của Joel, hình như càng nồng đậm.
Đây là từ trước đến nay cậu ta gặp qua người con gái duy nhất chạm vào cơ thể cậu ta nhưng lại không bị ngất đi.
Người con gái này thật thần kỳ, trên người cô ấy, hình như đem theo sức mạnh thần thánh.
“Cậu muốn đi đâu?” Joel không kiềm được mà muốn tiếp cận cô bé này.
“Bên kia có rất nhiều hoa hồng, tớ muốn đi hái một ít cánh hoa hồng, rãi trên áo cưới của bà ngoại. Hôm nay là hôn lễ của bà ngoại Từ và ông ngoại. Tớ là phù dâu nhí.” Thẩm Hà có chút ngại ngùng mà trả lời.
“Tớ đi cùng cậu, được chứ?” Mắt xanh cảu Joel nhấp nháy một ánh sáng kỳ lạ, khi nói ra câu này, tuy nhiên mặt có phần hơi đỏ một chút.
Thẩm Hà cũng có chút ngại: “Tất nhiên là đucợ.”
Hai đứa trẻ liền quay người đi về phía trước, vì vẻ bề ngoài của hai người quá xuất sắc đi, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quang.
Thậm chí có người không kiềm được nói: “Oa, đôi tình nhân nhỏ này thật xứng đôi.”
Người khác liền cười nói: “Đừng đùa, hai đứa nó vẫn chỉ là trẻ con.”
“Nhưng tôi cảm thấy sau này hai đứa họ lớn lên nhất định sẽ có duyên phận.” Người đầu tiên vừa nói với bạn bè vừa rời khỏi chỗ cũ: “Chỉ ý của thần.”
“Haha, làm gì mà ảo như cậu nói chứ...” bạn bè đều cười đáp.
Nghe lời bình của mọi người xung quanh, Thẩm Hà và Joel đều bình thản.
Bởi vì lời này, họ nghe nhiều rồi.
Những người cố tình nịnh nọt họ quá nhiều rồi.
Đến giữa bầy hoa, Joel khéo léo hái cánh hoa, đặt vào lòng bàn tay Thẩm Hà.
Một lúc sau, trong lòng bàn tay Thẩm Hà đặt đầy cánh hoa, Joel suy nghĩ sau đó liền đem khăn tay trong túi quần tây của mình ra, làm thành một chiếc túi nhỏ, đem các cánh hoa được hái đặt vào trogn.
“Nhiêu đây đủ chưa?” Joel cúi đầu nhìn Thẩm Hà, dưới hàng mi dài, in lấy toàn bộ người của Thẩm Hà.
“Đủ rồi, cám ơn.” Thẩm Hà ngại ngùng nói: “Tớ phải quay về rồi, nếu không họ sẽ lo lắng.”
“Được, thế thì tạm biệt.” Joel cười trả lời.
“Tạm biệt.” Thẩm Hà cẩn thận mà ôm lấy những cánh hoa, vui vẻ mà quay người chạy đi.
Joel đứng tại chỗ cũ, cứ thế nhìn theo bóng lưng của Thẩm Hà, ngây ra một lúc.
Một lúc sau, vệ sĩ đi qua, cúi người xuống nói: “Hoàng tử Joel, chúng ta nên về thôi.”
“Cô ấy rất dễ thương đúng không?” hoàng tử Joel không trả lười câu hỏi của vệ sĩ, ngược lại hỏi một câu.
“Đúng thế.” Vệ sĩ thấp giọng trả lời.
Joel cười, quay ngưởi rời khỏi: “Chúng ta về thôi.”
Joel về đến phòng của mình, mẹ của cậu ta cười nhìn cậu ấy: “Con thật sự quyết định rồi sao?”
Joel khẽ gật đầu: “Mẹ. Con cảm thấy, nơi đây càng thích hợp với con. Ở nhà có anh trai, thì đủ rồi. Nếu con đã không cần gánh lấy nhiều trọng trách thế kia, con muốn sống một cách thoải mái một chút.”
“Được thôi.” Mẹ của Joel, vị vương phi xinh đẹp, dịu dàng ôm lấy Joel: “Nếu con đã đưa ra quyết định, mẹ sẽ ủng hộ con đến cùng. Nhưng, theo ước định của chúng ta, mấy năm nay, con đều phải đến nơi mà gia tộc chỉ định tiến hành học tập và luyện tập. Con nhớ rõ chưa?”
Joel kiên định gật đầu: “Con có thể kiên trì.”
Thẩm Hà ôm lấy cánh hoa về đến phòng, vui vẻ mà rãi lên trên áo cưới trên người của Từ Vân Khê, quả nhiên thêm không ít vẻ đẹp.
Từ Vân Khê mãi bảo dưỡng rất tốt, thân hình mảnh khảnh, dung nhan tuyệt đẹp.
Cách trưng diện này càng đẹp hơn không gì bằng.
Thẩm Tử Dao cười nói: “Cậu bây giờ nhìn không giống mẹ Tiểu Nghĩa chút nào!”
Lúc này, Lưu Nghĩa cũng dẫn theo Văn Nhất Phi đi qua, vừa hay nghe được câu này, nói: “Mẹ con khi xưa thường bắt con gỉa mạo bạn trai trẻ của bà ấy ở ngoài, khiến cho giới truyền thông không ít đưa tin. Cho nên mẹ con trên mảng giải trí, sự yêu thích mãi rất cao! May là con không thường lộ diện, nếu không bị đám báo chí vây chặn thì biết thảm chừng nào!”
Mọi người liền bật cười.
Văn Nhất Phi nói: “Gần tới giờ rồi, chúng ta nên đi qua thôi.”
Mọi người giờ mới đứng dậy, chuẩn bị vào hội trường.
Lưu Vân trông hội trường hôn lễ, đã đợi đến lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Hạ Nhật Ninh không ngừng an ủi lấy ông ấy: “Cha nuôi, bình tĩnh bình tĩnh. Đây cũng đã là hôn lễ lần thứ hai rồi!”
“Chỉ cần làcô dâu trong hôn lễ là Tiểu Khê, ta cả đời này đều không bình tĩnh nổi!” Lưu Vân trừng mắt: “Tiểu tử thuối, cậu cũng sẽ có ngày hôm nay! Đến lúc đó tôi xem cậu còn nói phong long được nữa không!’
Hạ Nhật Ninh vừa nghe, mắt phượng liền cong: “Dạ dạ dạ, cha nuôi dạy bảo rất phải!”
Lưu Vân hihi mà cười, cho Hạ Nhật Ninh một đắm: “Tên nhóc cậu!”
Khi hôn lễ tiến hành.
Khi mà Từ Vân Khê chậm rãi đi vào cùng làn áo cưới dài trên dất, những nam khách, ai nấy đều vỗ tay hết sức.
Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly đều là phù rể theo chung vui.
Lưu Nghĩa và Thẩm Thất dắt theo Thẩm Duệ và Thẩm Hà, hai phù dâu lớn hai phù dâu nhí.
Ừm, rất tốt, Lưu Nghĩa mạo danh phù dâu lớn, cùng Thẩm Thất đứng chung, tuy nhiên cũng xứng đôi một cách tự nhiên.
Văn Nhất Phi và Hạ Nhật Ninh đồng thời nói với đối phương: “Vợ cậu đứng cạnh vợ tớ, tớ đều muốn phát ghem.”
Sau khi nói xong, hai người cùng nhau mà cười.
Phụ dâu của Từ Vân Khê chỉ có một người đó chính là Thẩm Tử Dao.
Thẩm Tử Dao với một bộ váy phụ dâu trắng tinh, trang nghiêm hào phóng thanh lịch và cổ điển.
“Mẹ, hai người hôm nay đẹp nhất!” Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi hai con rể này, đồng thanh khen ngợi nói.
Khiến cho Từ Vân Khê và Thẩm Tử Dao đều không nhịn được mà bật cười.
Ai nói hôn lễ phải nghiêm túc tiêu chuẩn mà tiến hành chứ?
Sao vui thì cứ thế mà tiến hành!
Hôn lễ không mời nhiều người lắm. Chỉ mời mấy bạn bè tri kỷ, và người nhà của nhau.
Nhà mẹ của Từ Vân Khê, không ai cả, cho nên Thẩm gia phái hai cậu cả cậu hai qua làm đại diện nhà mẹ, cùng bên họ hàng đàn trai uống với nhau.
Lưu Vân nhìn chằm chằm Từ Vân Khê cả buổi trời.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Hạ Nhật Ninh kéo lấy tay Thẩm Thất nói: “Thấy họ trở lại làm lành với nhau, thật sự là vui mừng thay họ! Dằn vặt suốt mấy chục năm, cuối cùng vẫn không xa nhau.”
“Yêu nhau, sao cũng không chia xa được.” Thẩm Thất nắm lấy tay của Hạ Nhật Ninh, đầy tự tin nói: “Cho nên, em tin rằng, những người yêu nhau trong chúng ta, đều sẽ có được hạnh phúc của riêng mình! Bao gồm anh, bào gồm em, bào gồm Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa, bao gồm anh của em và Sùng Minh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.