Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 790:




Ba của Tiểu Xảo không lên tiếng.
Một trong số những người đó nói: “Tối nay cũng may có Tôn Tấn biết chữ, nếu không thì, không biết chúng ta phải chịu bao nhiêu tội nữa! Ôi, ban đầu tôi cũng nghĩ đi học không có ích gì, chúng ta lại không có được giỏi. Không làm được quan. Bây giờ xem ra, vẫn là đi học có ích hơn. Nhìn Tôn Tấn kìa, đi học nhiều, chẳng phải áp dụng được rất nhiều sao? Trong nhà nhất định phải có người biết chữ, nếu không thì, khi cần dùng đến, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự sống chết đó.”
Những người khác cũng có vẻ đã nghiệm ra được.
Ba của Tiểu Xảo cuối đầu, không nói một câu nào.
Nhưng mà, ánh mắt đã xuất hiện sự nghi ngờ và run rẩy.
Cuối cùng ông cũng không còn kiên quyết với quan điểm vô dụng nữa.
Sau một đêm vật lộn, người trong thôn đã biết đi học có ích cỡ nào rồi
Một số gia đình vốn đang ngăn cản con gái đi học, đã nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy vẫn nên cho con tiếp tục đi học.
Chiêu này của Hạ Nhật Ninh, quả thật là hiệu quả.
Quả nhiên vừa đạt được mục tiêu vừa đạt được kết quả ngoài mong đợi.
Buổi sáng hôm sau.
Mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, mặc trên người bộ đồ thoải mái, cả nhà chuẩn bị đi cắm trại.
Trời xanh nắng vàng, hoa tươi gió mát.
Nhiệt độ thời tiết đã tăng tăng tăng lên được vài độ, những nụ hoa ủ rủ lâu ngày, giờ đây đã nở ra rất đẹp.
Thẩm Thất giống như những người khác, mặc bộ đồ thoải mái và mang giày thể thao, nắm lấy tay Hạ Nhật Ninh đi dạo ở ngọn núi phía sau thôn.
Xa xa phía sau ngọn núi chình là rừng núi.
Rừng núi bên đó đã có từ rất nhiều năm, cho nên nếu có thú hoang xuất hiện cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy, đám bảo vệ phải mang theo súng đạn để theo sát bảo vệ.
Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa đi phía sau, hai người cũng tay nắm tay, ra vẻ rất ngọt ngào.
Hơ hơ, hay phải nói Phạm Thành Phạm Ly rất thông minh khi không đi cùng hả?
Nhìn bọn họ ân ái như thế, kẻ độc thân nào chịu cho nổi!
Bọn người Tiểu Xuân đã bị tình yêu của tổng tài và thiếu phu nhân tấn công, hành hạ không biết bao nhiêu lần rồi, cho nên đã có đủ cách để chống trả.
Đi đến bìa rừng núi, Văn Nhất Phi nói với Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất: “Chúng ta tách nhau ra đi nhé! Đến giờ trưa rồi hãy cùng nhau ăn trưa!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu mỉm cười.
Thẩm Thất vẫy tay chào Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa, bốn người chia tay nhau.
Văn Nhất Phi vội vàng kéo tay Lưu Nghĩa đi vào trong rừng, và không cho người đi theo.
Có ngốc cũng biết anh muốn làm gì rồi.
Đường đường là ông chồng quốc dân, mà yêu đương đến mức này thì cũng đáng được người ta đồng tình mà!
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh thì đi len theo bìa rừng núi, vừa nghe tiếng gió vi vu, vừa hít thở không khí trong lành, cuộc sống thế này bầu không khí này quả thật rất thoải mái.
Và hai người e là chi cần nói về cuộc sống, nói về công việc, nói về con cái cũng đủ ngọt ngào lắm rồi.
Thật ra hai người cũng rất bận, khi cả hai về đến nhà, cũng sẽ bị chuyện này chuyện kia làm cản trở.
Hiếm khi có thể rãnh rỗi, có thể đi dạo và trò truyện thế này.
Hai người đã trò truyện trên suốt quãng đường dài, di mệt rồi, Hạ Nhật Ninh cõng Thẩm Thất lên đi tiếp.
Thẩm Thất leo lên lưng Hạ Nhật Ninh, thoải mái chết được, vui vẻ hưởng thụ sự yêu thương của chồng mình.
Đám người Tiểu Xuân nhìn theo từ xa, không dám đến gần phá đám sự ngọt ngào của họ.
Tiểu Hạ vừa ăn củ khoai lang vừa nướng chín vừa nói với Tiểu Xuân: “Anh nói, Văn thiếu gia và cô Lưu Nghĩa vào trong rừng làm gì chứ? Khu rừng đó đâu phải rừng của gia đình chúng ta, bên đó không có bóng người nào hết.”
Tiểu Xuân không nhịn được cười, nói: “Chắc là bàn về chuyện tương lai gì đó chăng? Chúng ta đi theo bên cạnh nghe được cũng không hay cho lắm.”
Tiểu Hạ gật đầu: “Yêu đương đúng là phiền phức! Vậy anh còn muốn yêu không?”
Tiểu Xuân đá lông nheo với anh ta: “Nghe nói thiếu phu nhân đã làm mai cho anh hả? Cô gái đó nhìn xinh đó chứ, anh không suy nghĩ thêm à?”
Tiểu Hạ xém chút bị miếng khoai lang trong miệng làm cho bị nghẹn, trợn cả mắt lên, mới nuốt xuống được, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng nói bậy! Thiếu phu nhân muốn cho tôi một sự ổn định! Với lại, tổng tài đã giải quyết ổn thỏa chuyện đó rồi, đương nhiên không cần tôi nữa! Này này này, anh đừng lo nói tôi! Anh là trợ lý đắc lực nhất trong số bốn trợ lý đấy, nếu anh không yêu thì chúng tôi cũng không yêu đâu! Dù sao, chuyện kết hôn cũng không có ý nghĩa. Nhìn thấy mấy cô gái ăn chơi ngoài kia là thấy muốn nôn rồi!
“Bởi mới nói, cứ tùy duyên vậy!” Tiểu Xuân nhìn Tiểu Hạ nói với vẻ điềm đạm: “Tôi cảm thấy anh nên kết hôn trước. Anh thích ăn như vậy, không tìm người kết hôn, thì tài nấu ăn của anh không ai kế thừa hết.”
Tiểu Hạ liền ngừng ăn.
Câu nói này của Tiểu Xuân khá có lý.
Tiểu Xuân quay người bỏ đi, những bảo vệ khác nhịn cười đi theo Tiểu Xuân.
Việc Tiểu Hạ thích ăn, không ai là không biết cả.
Trong lúc Hạ Nhật Ninh cõng Thẩm Thất thong thả đi dạo, Văn Nhất Phi đã kéo Lưu Nghĩa vào trong rừng.
“Anh làm gì vậy?” Lưu Nghĩa nhìn Văn Nhất Phi vẻ khó hiểu: “Tại sao lại trốn trong rừng? Chỗ này đâu phải Cảnh Hoa Trang Viên, trong rừng này nguy hiểm lắm đó!”
“Anh biết anh biết, anh chính vì muốn em biết, anh chết cũng không sợ, anh chỉ muốn được ở bên em thôi!” Văn Nhất Phi cố chấp.
Con người của Văn Nhất Phi, bình thưởng thì thông minh lanh lợi. Nhưng khi nói đến chuyện phụ nữ, mãi mãi chỉ là một tên ngốc.
Nhất là trước mặt Lưu Nghĩa, tư duy hay tình yêu gì cũng yếu kém hết.
Dù sao thì, anh ấy cũng đã nằm trọn trong tay của Lưu Nghĩa rồi!
Lưu Nghĩa trợn mắt, quay người muốn bỏ đi.
Văn Nhất Phi đột nhiên quỳ một chân xuống, trong tay cầm một bó hoa to: “Tiểu Nghĩa, làm vợ anh nhé! Bó hoa này do anh lén hái vào sáng nay khi bọn họ không để ý đó. Anh biết, nếu anh cầm một bó hoa hồng, em nhất định sẽ không đồng ý. Vì thứ có thể dùng tiền để mua, sẽ không mang lại thành ý! Nhưng những bông hoa này không phải dùng tiền để mua, mà do chính tay anh hái từng bông về! Mỗi một bông hoa đều thể hiện một phần thành ý của anh. Tiểu Nghĩa, anh không muốn đợi nữa! Anh muốn được công khai ở bên em, anh muốn chúng ta cả đời này đều ở bên nhau!”
Lưu Nghĩa nhìn bó hoa ngắn dài to trong tay Văn Nhất Phi, đích thực là tự tay hái về, cổ tay Văn Nhất Phi cũng đã bị trầy xước một số chỗ.
Lưu Nghĩa nói không cảm động mới là lạ.
Một thiếu gia được cưng chiều như thế mà đồng ý vì mình, không ngại khó khăn, đi hái từng cây hoa dại để cầu hôn.
Phải đó, anh ấy muốn bao nhiêu cây hoa tươi đắt tiền đều có thể mua được dễ dàng.
Chỉ cần một cuộc gọi là xong ngay.
Nhưng anh không làm vậy.
Anh giống như một thằng nhóc vừa mới chớm biết yêu vậy đó, tuy chỉ là một hành động đơn giản nhưng lại rất ấm lòng.
Lưu Nghĩa đứng dựa vào thân cây rồi nói: “Nhưng bây giờ chúng ta kết hôn thì có vẻ hơi sớm.”
“Vậy theo anh về nhà trước! Được không?” Văn Nhất Phi nói vẻ nghiêm túc: “Em nói em muốn đến đây làm từ thiện, anh đã đến cùng em rồi. Bên này chúng ta cũng đã làm xong hết việc rồi, thế thì, có thể hứa với anh, theo anh về nhà không?”
Lưu Nghĩa cố tình không trả lời anh, nhìn lên trời rồi nói: “Em cần phải suy nghĩ cho thật kỹ đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.