Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1123:




Sau khi vào nhà, Eddie tự mình bưng lấy ấm trà mới châm xong, đem ra cho mọi người.
Lúc này đây, Eddie cũng xem như là hồi phục như thường, nụ cười tươi rói nói với mọi người: “Các cậu có thể đến đây, thật sự khiến nhà tớ rực sáng hẳn, thật là vinh dự cô cùng.”
Thẩm Hà không kiềm được cười hơ hơ nói: “Ỉ, bạn Eddie, tiếng việt của cậu tiến bộ thật nhanh. Lần trước khi gặp cậu, cải nhau với tớ không xong, bây giờ tuy nhiên biết dùng cả thành ngữ.”
Vu Tiểu Uyển cùng với Thẩm Duệ và Tư Nhiên đều đang cố nhịn cười.
Vẻ mặt Eddie liền lúng túng, cười giải thích nói: “Hôm đó không phải là do không biết là cậu sao. Biết là cậu, tớ mới không dám cải nhau với cậu. Về sau, tớ đều không dám nữa. Được chưa?”
Thẩm Hà cười hihi trả lời: “Được đó, thế thì cậu cũng không được giận tớ nữa nhé. Lần trước đánh cậu một trận, về nhà đều bị cha mẹ nói rồi!”
Vẻ mặt của Eddie lền lúng túng, sau đó cắt ngang chuyển sang đề tài khác: “Có lẽ những người khác cũng sắp đến, tớ ra ngoài cửa đón họ. Các cậu cứ tự nhiên.”
Nói xong, Eddie quay người rời khỏi.
Cậu ta vừa đi, Thẩm Duệ liền cười nói: “Ở nhà người ta, còn không cho người ta mặt mũi?”
“Hừ, cậu ta vốn dĩ không xứng làm chồng của Tiểu Uyển.” Thẩm Hà chu miệng nói: “Chỗ nào cũng không xứng! Tiểu Uyển nhà chúng ta thích hợp với hoàng tử tốt nhất. Đúng không, anh?’
Nói xong, Thẩm Hà nháy mắt với Thẩm Duệ.
Song sinh là có tâm ý tương thông nhất.
Thấy em gái mình giúp mình như thế, Thẩm Duệ sao không biết chuyện, liền nói: “Đúng thế.”
Vu Tiểu Uyển liền không tự nhiên mà đứng dậy, kéo Thẩm Hà nói: “Tiểu Hà, đi, chúng ta đi khắp nơi tham quan.”
“Được đó.” Thẩm Hà liền đứng dậy, vui vẻ mà đi theo Vu Tiểu Uyển quay người rời khỏi.
Bây giờ chỉ còn lại Thẩm Duệ và Tư Nhiên hai người.
Nhân lúc những người khác chưa đến, Thẩm Duệ quyết định nói chuyện trước một chút với Tư Nhiên.
“Anh Tiểu Nhiên.” Khi mà Thẩm Duệ một mình cùng với Tư Nhiên, vẫn giữ lấy cách gọi của thời bé, như vậy mới thấy được mọi người thân cận, không xa lạ: “Anh tiện không? Có thể nói chuyện với anh không?’
Ánh mắt của Tư Nhiên lướt qua một làn sóng, sau đó gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Thẩm Duệ có chút trầm ngâm, sau đó nói: “Anh Tiểu Nhiên, chuyện mà hôm nay em hỏi anh, anh có thể trả lời, cũng có thể không trả lời. Cho dù là đáp án nào, anh đều là anh Tiểu Nhiên của em, chúng ta đều là người một nhà.”
Tư Nhiên nghe Thẩm Duệ nói như thế, thực ra đã biết Thẩm Duệ muốn nói gì.
Cậu ta gật đầu: “Em cứ hỏi”
Thẩm Duệ quả nhiên không khách sáo với cậu ta nữa, trực tiếp hỏi: “Anh có phải thích Tiểu Hà lâu lắm rồi không? Thích mà em nói, không phải giữa người thân với nhau, mà là thích giữa tình cảm nam nữ. Cũng như em thích Tiểu Uyển vậy.”
Tư Nhiên cười khổ một tiếng: “Các cậu đều nhìn ra rồi phải không? Cám ơn các cậu đến giờ vẫn giấu mẹ anh. Nếu để mẹ anh biết được, nhất định là mắng anh! Đúng thế, anh không gạt em, anh thích Tiểu Hà. Từ khi còn nhỏ, anh đã bắt đầu thích em ấy. Lúc đó, vẫn còn mơ hồ, không hiểu cái gì là thích, mẹ nói với anh, sứ mạng của anh là bảo vệ Tiểu Hà. Cho nên lúc đầu anh xem em ấy như em gái mà bảo vệ. Nhưng, dần dần phần tình cảm này càng sáng tỏ. Anh sau này phát hiện, tình cảm anh đối với với Tiểu Hà, không giống như đối với em trai. Rõ ràng đến thế, tình cảm anh đối vưới Tiểu Hà, không phải là tình thân.”
“Anh thích Tiểu Hà, không cần biết là khía cạnh nào, anh đều chấp nhận vì em ấy mà cho đi sự chờ đợi.” Tư Nhiên tiếp tục nói: “Cho dù không có kết quả, anh cũng chịu. Cả đời này, có thể thích một người con gái như thế, anh thấy đủ rồi.”
“Cho nên, anh rõ biết Tiểu Hà đối với anh không có loại tình cảm đó, anh vẫn muốn tiếp tục?” Thẩm Duệ hỏi tiếp: “Có lẽ, sau này không bao lâu nữa, Tiểu Hà sẽ có người mình thích, đến lúc đó, anh phải giương mắt nhìn em ấy cười nói vui vẻ bên người khác, sau đó nhìn em ấy gả cho người khác?”
Lòng bàn tay cảu Tư Nhiên liền nắm chặt lại, biểu cảm của anh ấy ngày càng khó coi.
“Anh Tiểu Nhiên, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng là bạn bè, cũng là người thân cũng là bạn hợp tác. Cho nên, có những lúc, em không muốn nhìn thấy anh bị thương. Bây giờ thu lại trái tim, có lẽ vẫn còn kíp.” Thẩm Duệ thành khẩn mà nói: “Nơi chốn thuộc về tình cảm của Tiểu Hà, chúng ta bây giờ đều không ai nói rõ cả. Nếu như Tiểu Hà đối với anh có loại tình cảm đó, cũng không chờ đến bây giờ. Cho nên, hy vọng của anh rát nhỏ nhoi.”
“Nhưng đó cũng là có chút hy vọng, không phải sao?” Tư Nhiên khẽ mở miệng nói: “Ý của em anh hiểu. Nhưng em cũng hiểu, tình cảm là chuyện không thể khống chế được. Rõ biết con đường phía dài đăng đẳng, gai góc khắp nơi, nhưng vẫn bất chấp tất cả mà đi tiếp. Chính là bởi vì, chút hy vọng yếu ớt đó! Ai biết được sau này Tiểu Hà sẽ phát điểm tốt của anh, sau đó chọn anh thì sao?”
“Cho dù sau này Tiểu Hà lựa chọn người khác, từ bỏ anh. Anh cũng là đã từng yêu, anh thấy đủ rồi. Cho dù chính là cứ thế mà nhìn em ấy cả đời hạnh phúc vui vẻ, anh cũng đều chấp nhận.” Tư Nhiên trả lời nói: “Thẩm Duệ, em đừng khuyên anh. Anh biết mình đang làm gì, cũng biết bản thân lựa chọn cái gì. Anh không hối hận.”
Thẩm Duệ thở ra một hơi, nói: “Được thôi, nếu anh rõ biết mình đang làm gì, em cũng không nói nhiều làm gì. Em vẫn câu nói đó, không cần biết như thế nào, tình cảm và mối quan hệ của chúng ta mãi không thay đổi.”
“Cám ơn Thẩm Duệ.” Lòng bàn tay Tư Nhiên từ từ buông ra, khóe môi miễn cưỡng nhếch lên, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Duệ, nói: “Em cố lên! Vu Tiểu Uyển là một cô gái tốt. Chỉ là chuyện của cô ấy có chút phiền phức, muốn hủy bỏ hôn ước giữa cô ấy và Eddie, không phải là chuyện dễ dàng như thế. Nhưng anh tin rằng, nếu là em, thì em nhất định có thể làm được!”
Thẩm Duệ liền cười: “Cám ơn anh! Em sẽ cố!”
Khi mà Thẩm Duệ và Tư Nhiên đang nói chuyện trong lòng với nhau, Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển cũng vừa đi vừa nói.
“Tiểu Hà, hôm nay nếu Eddie nói gì không nên nói, cậu đừng giận nhé.” Vu Tiểu Uyển kéo lấy tay của Thẩm Hà, lắc lư nói: “Cứ xem như là nể mặt tớ, đừng động thủ đánh người, về sau kiếm chỗ không người rồi đánh.”
Thẩm Hà bật cười ra tiếng: “Tiểu Uyển, có ai mà khuyên như cậu không? Nói xem, cậu ta sẽ nói gì với tớ?”
Vu Tiểu Uyển lắc đầu: “Tớ cũng không chắc, dù sao tên Eddie này, đầu óc có chút không tỉnh táo.”
“Tớ cũng cảm thấy thế! Bỏ mặt người đẹp như cậu không quan tâm, cùng chung vui với bọn tớ gì chứ? Nhưng cũng tốt, cậu ta không có hứng thú với cậu là chuyện tốt. Như thế cậu ta có thể về nhà mà hủy hôn ước, như thế thì không ai ép cậu kết hôn nữa! Như vậy cậu có thể mãi bên cạnh tớ! Nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!” Thẩm Hà cười hihi nói: “Tớ mới không quan tâm cậu ta nói gì, chỉ cần cậu ta không kết hôn với cậu ta là được!”
Vu Tiểu Uyển bất lực mà lắc đầu: “Cậu đó! Cứ tính khí trẻ con, sau này không biết người đàn ông như thế nào, mới có thể tiểu thư phục được cậu.”
Thẩm Hà cười hihi trả lời: “Tớ cũng rất hiếu kỳ, cậu nói, có khi nào là anh trai bí ẩn đó không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.