Lấy Chồng Quỷ

Chương 12: Người Giao Hàng




Ngay khi tôi rời khỏi đó, tôi đã quay trở lại khu phòng trọ và bắt đầu tìm kiếm. Dù tôi có gỡ được miếng mặt nạ này xuống mà không có chiếc hộp thì tất cả mọi việc đều vô nghĩa, tôi vẫn bị chủ nhân mặt nạ đó giày vò cho đến khi chết vì vậy điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cho ra chiếc hộp đó.
Mặt trời đang lặn xuống, quanh đây chỉ vỏn vẹn vài chục mét nhưng không thấy bóng dáng chiếc hộp đâu cả ,tôi đã lật tung từng ngọn cỏ...Nhưng nó đã biến mất..Vậy chắc hẳn có ai đó đã vứt đi mất rồi...
Việc tìm kiếm trở nên vô vọng khi hoàng hôn xuống nhưng tôi thực sự không muốn trở về phòng, hình ảnh người phụ nữ trong chiếc gương đó luôn hiện hữu trong đầu tôi bất cứ lúc nào.
"Linh Nhi...Cậu ấy cuối tuần này rất bận bịu nên mình không thể nhờ cậu ấy giúp đỡ hơn nữa còn tên quỷ Dương Khải thì..."
Tôi lắc lắc đầu rồi dùng tay đập nhẹ vào mặt "Đồ ngốc này, sao lại nghĩ đến hắn ta chứ..hơn nữa hắn cũng là quỷ mà làm sao mình có thể nhờ hắn giúp chứ! Cố lên Kiều An, chắc chắn mày sẽ tìm thấy thôi mà..Trời chắc chắn không lấy đi đường sống của ai mà" Tôi  tự lẩm bẩm thì....
"Đúng! Trời không lấy đi đường sống của ai cả!"
Âm thanh phát ra làm tôi giật thót quay lưng nhìn lại, đằng sau tôi là một người đàn ông trên tay cầm chiếc hộp
Hoàng hôn buông xuống với màu nắng vàng xen lẫn màu hồng đỏ đang thắp sáng thân hình anh ta . Gương mặt tuấn tú kia được nhấn nhá thêm bằng đôi mắt đầy quyến rũ nhưng vô cùng mơ hồ. Phía giữa trán của anh ta có một điểm nhấn sáng như một ngôi sao và chỉ toả sáng cho một mình anh ta. Anh ta đang cười vô tình để lộ chiếc răng khểnh của mình. Nét đẹp này để so với Tô Minh thì có lẽ là một 9 một 10

"Anh là ai?"
"Là một người tốt bụng."
Anh ta cười rất tươi... Nụ cười này hiền lành và còn ngọt ngào đến nhường nào../
"Hả?""
"Em tìm thứ này rất lâu rồi đúng không?" Anh ta đưa tay lên trước mặt tôi, mắt tôi sáng lên. Nó đúng là chiếc hộp tôi đang tìm kiếm và miếng giấy hoa đào kia thì không thể lẫn đi được!
"Vâng,đúng là tôi đang tìm nó!"
Thật may mắn khi thấy nó ,tôi đưa tay ra định cầm thì anh ta lại rụt tay lại
"Nhưng tôi đã tìm thấy nó!"

Tôi nhíu lông mày, có lẽ tôi biết anh ta muốn gì
"Anh giúp tôi tìm lại được món đồ này, tôi rất cảm ơn anh vì điều đó! Tôi chỉ cần anh đưa nó cho tôi thì anh muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ trả cho anh!"
"Nhớ những gì hôm nay em nói nhé!"
Thật không ngờ chỉ có vậy, tôi đã nghĩ anh ta sẽ không dễ dàng gì đưa nó cho tôi và chắc hẳn anh ta muốn một số tiền lớn nhưng không! Tôi đã sai
Anh ta đặt chiếc hộp vào tay tôi, lúc này tôi như đứng hình không biết nói thêm gì nữa.
"Hẹn gặp em lần sau"
Anh ta vừa nói vừa dơ tay ra vẫy chào tôi rồi bước đi về phía mặt trời đang lặn. Mắt tôi đột nhiên đau nhói, tôi liền nhắm mắt vào và khi tôi mở mắt ra, anh ta đã biến mất
Lại thêm một việc khó hiểu, tôi đã tìm kiếm ở đây vài tiếng đồng hồ nhưng không hề nhìn thấy , người đàn ông này sao lại có nó trong tay lại và biết chắc chắn rằng tôi đang tìm chiếc hộp này?
Nhìn xuống chiếc hộp ,nó vẫn còn nguyên vẹn dù sao điều đó đã là may mắn rồi
Tôi đi lên phòng của mình, sau một ngày dài mệt mỏi tôi quyết định sẽ đi tắm nhưng trước khi bước vào phòng tắm , tôi đã phải tự trấn an bản thân rất lâu. Khi nhìn vào gương lúc này, tôi không còn thấy người phụ nữ đó nữa, tôi liền gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó vào hộp ,nhớ lại những gì pháp sư nói đây là da của người làm tôi lại rùng mình không ngớt .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.