Lập Thệ Thành Yêu

Chương 8:




(28)
Liễu Khiếm quả nhiên chỉ mất vài ngày đã học xong tay nghề nấu bếp tài tình, có thể sử dụng gần như toàn bộ những nguyên liệu nấu ăn không phải là cá làm thành hình dạng cá, hơn nữa sắc, hương, vị đều rất tuyệt vời.
Mà Kim Linh cũng quả không phụ sự mong đợi của mọi người, hoàn toàn không có tay nghề nấu cơm canh thiên phú, những thứ cô nàng chế biến ra khiến người ta không dám ăn, thậm chí còn chẳng dám nhìn nữa…
Ngay cả Liễm Trần cũng không chịu được, đem chân lý “ai cũng có sở trường sở đoản” ra khuyên nhủ cô nàng đừng có lãng phí lương thực nữa, chỉ có Liễu Khiếm là vẫn cứ liều chết không chịu bỏ cuộc.
Ngồi xổm trên nóc nhà nhìn xuống căn bếp đáng thương không biết là lần thứ mấy bị vùi trong biển lửa, tôi phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ngửa mặt lên trời thở dài: “Thế gian tình cảm của bọn trẻ bây giờ, ta quả thực không hiểu nổi nữa…”.
Còn Liễm Trần ở thư phòng đọc sách thì chỉ im lặng bình thản, lâu rồi thành quen, ném ra một pháp quyết dập lửa, rồi tiện tay biến căn bếp đã bị đốt thành tro trở về nguyên dạng.
Như thường lệ, cây liễu nhỏ vừa luống cuống tay chân dập lửa trên người mình, vừa chửi mắng tên đầu sỏ gây chuyện chính là cô nàng chiến hữu ngu như lợn ngu đến độ gấu chó cũng phải cúi đầu chịu thua, vừa cùng Kim Linh mặt mũi đen như than lăn ra khỏi biển khói lửa ngút ngàn.
“Ta biết não chim nhỏ, về mặt trí tuệ không thể ôm hi vọng quá lớn, nhưng nàng cũng ngu ngốc quá đáng quá thể rồi đấy!”
“Thôi đủ rồi đấy, sao không nói ngươi dạy quá kém hả?”
“Cho dù có mời Khổng phu tử đến dạy thì ông ấy cũng phải khóc mà chết ngay trước mặt nàng thôi.”
“Ngươi mà còn lải nhải là ta không học nữa đâu đấy!”
“Ôi, làm ta sợ muốn chết, cứ như người ta cầu xin nàng học không bằng… Này, nàng đi đâu đấy? Ê ê, trở lại cho ta!... Ta xin nàng đó, cho ta một cơ hội nữa đi mà nữ hiệp!”
“Coi như ngươi biết điều! Phải rồi, lần sau ngươi tránh cái bếp lò ra xa một chút, lần nào cháy bếp cũng là do cái khúc gỗ mục như ngươi gây ra cả, đều là lỗi của ngươi!”
“… Xin hỏi ta có thể nói tục không? Không thể hả? Vậy ta đây không còn gì để nói nữa rồi.”
“…” Gió thu nhẹ thổi, tôi lấy tay che trán nhìn lên vầng mặt trời không còn gay gắt nữa, bỗng nhiên cảm thấy trong viện mặc dù không ngày nào là không xảy ra vài trận hỏa hoạn, nhưng so với những ngày đầu thì dường như đã tĩnh lặng hòa thuận hơn rất nhiều. Phải chăng là bởi vì, Kim Linh hình như đã mấy ngày không mắng người cũng không đánh người? Đương nhiên, chữ “người” này đặc biệt dùng để ám chỉ một tên tiểu tiện nhân…
Cho nên, nói không chừng nếu cứ tiếp tục như vậy, tình huống mà lần trước Liễm Trần nhắc tới cũng không phải không có khả năng trở thành sự thật. Nếu thật sự như vậy, có khi cũng là một kết cục tốt.
Chớp mắt đã lại hơn chục ngày trôi qua, cành lá khẽ nhuộm vàng.
Ngoài việc chuyên tâm làm thầy giáo truyền thụ nghề bếp núc cho Kim Linh, bước lên con đường thất bại một đi không trở lại, Liễu Khiếm thỉnh thoảng cũng chạy đến Phong Nguyệt lâu thăm thú các bóng hồng. Thường thì tiện thể cậu ta sẽ học thêm những kiểu bới tóc mới nhất hoặc bí quyết chăm sóc da, sau đó trở về thí nghiệm trên người Kim Linh.
Đối với chuyện một sinh vật giống đực mà lại có thể cần mẫn trên phương diện này như vậy, hơn nữa còn đạt được kết quả rất khả quan, Liễm Trần nửa vui đùa nửa nghiêm túc có chút lấy làm khó hiểu.
Tôi nghiên cứu món đồ chơi mà Liễu Khiếm dùng phấn hoa và mật ong điều chế thành, nghe đâu có thể khiến cho da vừa trơn nhẵn vừa mịn màng, thuận miệng nói: “Ta thì lại cảm thấy những thứ thiết yếu cho cuộc sống gia đình mà chàng trai trẻ chân thành này chuẩn bị đều rất tốt, rất phù hợp với cuộc sống”.
Liễm Trần thấy tôi nhiệt tình bôi qua bôi lại trên mặt mình, biểu cảm có vẻ rất phân vân, nhìn một hồi lâu cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói: “Cô nên bôi ít thôi, cẩn thận lại dẫn sâu dắt kiến đến, nếu gặp phải ong mật thì nguy to, nếu là ong vò vẽ…”.
Tay của tôi lập tức run run, suýt nữa thì bôi cả lên tai: “Miệng của huynh sao càng ngày càng bậy bạ vây?”.
Y cong khóe môi, nhướn mày: “Đại khái, cũng có chỉ có thể giải thích là gần mực thì đen thôi”.
Tôi chỉ có thể dừng việc trang điểm lại, bưng chậu nước sạch đến rửa mặt: “Có bản lĩnh, huynh làm đèn ngược lại khiến bọn ta càng ngày càng sáng ấy”.
“Cái gì mà đèn chứ…”. Y cười lắc đầu, đưa tay giúp tôi lau sạch vết phấn còn lại trên mặt: “Không phải vẫn nói, học cái tốt thì khó, học cái xấu thì dễ sao”.
Tôi lấy tay áo lau mặt, nhìn y lúc khom lưng rửa tay, bờ vai hiện ra đường cong gầy gò mà mạnh mẽ, không khỏi thấp giọng hỏi: “Vậy huynh nghĩ mình bây giờ tốt hơn, hay trước đây tốt hơn?”.
Liễm Trần ngẩn người, đứng thẳng dậy, có chút kinh ngạc” “Lẽ nào mấy tháng nay ta thực sự đã thay đổi rất nhiều sao?”.
Áo trường sam trắng mướt dưới vạn dặm trời quang ánh lên nụ cười ấm áp trên gương mặt, trời quang mây tạnh khắp nơi thoáng đãng không còn chút mịt mù.
Tôi nhắm mắt, sau đó miệng cong mắt lé ngắm nghía y từ trên xuống dưới, gật đầu: “Đúng vậy đấy, càng lúc càng mất hồn rồi đó đại mỹ nhân ạ”.
Hiện giờ Liễm Trần cơ bản đã miễn dịch với mấy lời đùa giỡn của tôi, chỉ cảm thấy không biết phải làm sao: “Cô đó, lại nữa rồi”.
Tôi nặng nề thở dài: “Ta cũng đâu muốn lôi chiêu này ra với huynh, nhưng làm cách nào được chứ, có thừa tà tâm lại không có gan làm kẻ trộm, đành giống như Tiểu Khiếm Khiếm nói vậy, ta cũng chỉ có thể nói cho sướng miệng thôi”.
Y vô thức đáp lại: “Chẳng lẽ cô còn muốn…”.
Lời vừa dứt ra khỏi miệng đã cảm thấy không ổn, vành tai y tức khắc đỏ lên. Y không để ý đến tôi nữa, tự thay nước trong chậu, lại cúi đầu vắt khăn mặt đưa qua cho tôi.
Tôi cười hì hì rồi đón lấy, tiện đó cũng biết điều mà dừng trò đùa lại, tiếp tục chủ đề vừa bị chuyển hướng: “Người đời đều nói, phải có hùng tâm tráng chí đạt được công lao thành tựu to lớn thì mới xứng đáng là thân nam nhi, nhưng từ cổ chí kim, thật sự công thành danh toại có được bao nhiêu người? Mà một khi đã trở thành nhân vật lớn, thì sẽ phải đeo trên lưng vinh nhục của cả gia tộc, thậm chí hưng suy của cả một quốc gia, số phận của hàng ngàn hàng vạn con người, không chỉ là ba bữa ấm no của một gia đình nữa. Đương nhiên, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều, tất cả đều là lẽ thường tình mà thôi. Nhưng đối với người nhà, nhất là vợ con của họ mà nói, e rằng đó cũng không phải chuyện đáng hạnh phúc gì”. Dừng lại chốc lát, tôi mở chiếc khăn mặt ra, đặt lên đầu ngón tay xoay xoay mấy vòng: “Dù sao thì với ta mà nói, có người hết lòng hết dạ chỉ quan tâm ta ăn có nó không mặc có ấm không có vui vẻ hạnh phúc hay không bên cạnh ta là tốt rồi, ta chịu không nổi loại người vĩ đại trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ về hạnh phúc thiên hạ lợi ích chúng sinh”.
Liễm Trần lặng thinh một lúc lâu, sau đó mỉm cười, nhưng rõ ràng là có ý trốn tránh vấn đề: “Ý của cô là, hai người bọn họ…”.
Tôi dừng động tác trên tay, ngắt lời y: “Hiện giờ vẫn rất khó nói”.
“Vì sao?”
Kim Linh rõ ràng vẫn mang tính cách của trẻ con, mà trong mắt trẻ con, chỉ có thể nhìn thấy những đại anh hùng lợi hại, như Côn Bằng, như huynh. Những điểm tốt của Liễu Khiếm… đại khái cũng chỉ có thể chờ nhiệt huyết của tình yêu xuất phát từ sự sùng bái giảm dần theo thời gian, đợi đến khi quay đầu lại, có lẽ mới phát hiện ra được, ví dụ như ta bây giờ vậy”. Tôi bắt lấy chiếc khăn mặt đang rơi xuống, quay đầu nhìn Liễm Trần đã lại một lần nữa rơi vào thinh lặng: “Vết thương của Kim Linh thật ra sớm đã lành lại không còn vấn đề gì nữa phải không?”.
Y gật đầu.
“Như vậy tiếp theo, cứ để cho hai người họ tiếp xúc với nhau xem, chuyện kiểu thế này, huynh không giúp được gì hết đâu.”
Y thoáng ngập ngừng, rồi lại gật đầu.
“Chúng ta cũng đến lúc nên khởi hành rồi…”. Tôi nheo mắt nhìn về phía chân trời xa xa nơi núi Côn Lông tọa lạc: “Bởi vì ta bỗng nhiên có chút nhớ Dạ Mặc, thằng nhóc ấy tuy bản lĩnh cao cường nhưng hoàn toàn không có chí lớn gì, cả ngày chỉ suy tính làm thế nào theo ta cùng ăn cùng uống cùng chơi bời phóng túng cho hết đời”.
Lần này, y rốt cuộc mở miệng, nhẹ nhàng đáp lại: “Được”.
Y vừa dứt lời, Liễu Khiếm rời nhà vào thành từ sáng sớm đột nhiên lao vọt đến, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.
Tôi bị cậu ta dọa cho giật cả mình: “Ngươi làm gì đấy, ban ngày ban mặt gặp quỷ sao?”
Cậu ta không để ý đến tôi, chỉ nhanh như cắt đóng thật chặt cửa lại, rồi lập tức không còn đứng vững được nữa, mềm nhũn người ra ngã nhào xuống đất, giọng nói run rẩy đứt quãng: “Ta ta… ta nhìn thấy một vị… thần tiên… bắt sói ca và thỏ tỷ… bắt bọn họ…”.
Trong lòng tôi lập tức vô cùng căng thẳng , lao về phía trước hai bước, đỡ lấy thân thể như lá rụng trong gió của cậu ta: “Từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?”.
“Bắt bọn họ… rồi rút gân, lột da, róc xương, thu hồi hồn phác của họ vào một cái bình, nói là muốn luyện hóa…”. Liễu Khiếm run run đôi môi trắng bệch, đôi mắt tròn to thất thần lặng lẽ nhìn tôi: “Thần tiên kia nói, bọn họ là yêu quái, cho nên giết chết không cần luận tội, vì dân trừ hại thay trời hành đạo… Những người thường ngày thân thiết với bọn họ như huynh đệ tỷ muội, đều đứng một bên nhìn… còn… còn vỗ tay trầm trồ khen hay… Sói ca liều mạng muốn che chở cho thỏ tỷ, thế nhưng bảo vệ không nổi… Tới sau cùng, chỉ còn lại một đống bầy nhầy, hai con mắt vẫn còn nhìn thỏ tỷ… Thỏ tỷ thì vẫn hướng về phía huynh ấy mà cười, cười mãi không thôi… cuối cùng, thỏ tỷ cũng… Ta không hiểu nổi, vì sao lại như vậy? Bọn họ đâu có hại người, ta cũng không có, lẽ nào bởi vì trời sinh chúng ta làm yêu, chính là thứ xấu xa, cho nên phải giết sạch chúng ta sao…”.
Tôi thở dài, vỗ lên vai cậu ta, không biết phải nói gì.
Liễm Trần ở phía sau cũng không lên tiếng.
Mà Kim Linh không biết từ bao giờ đã từ trong phòng chạy ra, lớn tiếng hỏi: “Ngươi không làm gì sao?”.
Liễu Khiếm có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ta… ta nên làm cái gì?”.
“Bọn họ là bằng hữu tốt của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết như vậy chứ?”
“Nhưng… ta đâu phải là đối thủ của vị tiên kia…”
“Thì sao? Gặp phải kẻ địch, biết rõ không đánh lại cũng tuyệt đối không thể lui, đó mới là anh hùng thật sự, là đại trượng phu chân chính! Ngươi…”. Kim Linh giậm giậm chân, giọng điệu đầy căm hận: “Thật vô dụng!”.
Liễu Khiếm thoáng sửng sốt, ánh mắt hoảng sợ đến mức gần như trống rỗng dần khôi phục lại sức sống, nhưng sắc mặt lại càng trắng bệch. Cậu ta chống tường từ từ đứng lên, bỗng nở một nụ cười cực kỳ ngắn ngủi, giọng khàn khàn trầm thấp hỏi một câu: “Nàng mong ta lúc đó cứ xông thẳng lên phía trước, rồi cũng rơi vào kết cục bị lột da, rút gân, hồn phi phách tán đúng không?”.
Kim Linh bỗng nhiên ngẩn người: “Ta không có ý này…”.
“Nàng chính là ý này!”. Liễu Khiếm trước nay vẫn luôn cợt nhả đùa giỡn ăn nói nhỏ nhẹ đột nhiên cất cao âm lượng, nắm tay trừng mắt nhìn Kim Linh, gần như bất cần mà rống to hơn: “So với người mà nàng thích, ta đương nhiên chẳng phải đại trượng phu hay anh hùng chân chính, ta chỉ là thứ đồ nhu nhược nhát gan, chỉ dám trốn trong đám người trơ mắt mà nhìn bằng hữu của mình chịu chết, sau đó còn bị dọa cho sợ đến tè ra quần rồi trốn trở về đây!... Cho nên là? Cho nên là trong lòng nàng ta nên chết đi cho xong? Cho nên… cho nên ta không chỉ không xứng với nàng, mà không xứng được cả sống nữa đúng không?!”.
Kim Linh lập tức đờ đẫn ra.
(29)
Liễu Khiếm hét xong câu đó, tự mình cũng không biết gì nữa, nhất thời đứng đơ tại chỗ bất động.
Còn Kim Linh thì giống như bị một cây côn đánh thẳng vào đầu, dường như cả tròng mắt cũng không chuyển động được, hoàn toàn bất động.
Hai người bọn họ biến thành hai khúc gỗ không nói năng cũng không động đậy gì, tôi và Liễm Trần làm khá giả đứng xem liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết làm gì hơn ngoài đứng nhìn bọn họ.
Bốn sinh vật sống cứ đứng ngây ra thành một vòng như thế mà nhìn nhau, gió thổi từng cơn, thi thoảng có vài chiếc lá ngô đồng từ ngoài sân bay đến, lượn một vòng rồi đáp xuống giữa chúng tôi.
Cuối cùng, khi một chiếc lá rụng gần như bám vào mũi Kim Linh trượt xuống, cô ấy bỗng nhiên giật mình sực tỉnh, đồng thời mắng to: “Mẹ kiếp, ngươi lại đùa giỡn ta!”.
Liễu Khiếm chớp chớp mắt, vẫn còn đờ đẫn: “Hả?”.
“Ngươi sao lại thích ta được chứ? Sao ngươi có thể thích ta? Thích một người đâu có giống như ngươi! Chuyện này mà cũng có thể mang ra nói nhăng nói cuội đùa giỡn cho vui ngươi quả nhiên là một tiểu tiện nhân không hơn không kém!”
Kim Linh vừa gào xong liền xoay người bỏ đi, Liễu Khiếm giờ mới hoàn hồn, vội vã định kéo cô nàng lại, nhưng đã bị cô nàng trong cơn tức đưa tay đánh một chưởng vào ngực, lưng Liễu Khiếm đập mạnh vào tường, lập tức phun ra một dòng máu tươi.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi và Liễm Trần đều không kịp phản ứng gì.
Mà đã lâu không động thủ với người khác, Kim Linh hoàn toàn không biết pháp lực của mình đã tăng thêm ngàn năm tu vi, hiển nhiên càng không ngờ tới sẽ có kết quả như vậy, ngạc nhiên nhìn vào bàn tay mình trong chốc lát, sững sờ nói: “Ngươi… sao ngươi có thể dễ dàng bị đánh như thế chứ?”.
Liễu Khiếm chật vật lắm mới đứng vững được, đưa tay lau đi vệt máu bên môi, vừa ho vừa thở hổn hển rồi nở nụ cười, trong giọng nói tràn ngập sự trào phúng mỉa mai: “Đúng vậy, ngay cả làm cái cọc gỗ cho nàng luyện công cũng không ra hồn, ta thật sự quá vô dụng, thật lòng xin lỗi nàng”.
Kim Linh đột ngột dương mắt nhìn cậu ta, giống như vô cùng tức giận, mím thật chặt môi, hồi lâu không lên tiếng.
Tôi thật sự không nỡ nhìn đôi tiểu oan gia mới bắt đầu yêu thương nhau đã tàn sát nhau như vậy, không thể làm gì khác hơn là thở dài rồi tiến tới hòa giải: “Được rồi được rồi, mỗi người nói ít đi một câu có được không, mới yên ổn được có vài ngày, lại muốn căn nhà này bật ngói gà bay chó sủa có phải không?”.
Liễm Trần cũng nhẹ nhàng nói với Liễu Khiếm: “Cô ấy không cố ý đâu, cậu đừng tức giận. Theo ta đến thư phòng đi, để ta xem vết thương của cậu thế nào”.
Liễu Khiếm đưa mắt nhìn Kim Linh thật lâu, cuối cùng không nhiều lời nữa, cúi đầu đi theo phía sau Liễm Trần. Nhìn từ phía sau, bóng lưng cậu ta vì đau mà ôm ngực thoáng khom xuống, thân hình vốn đã gầy yếu càng lộ vẻ đáng thương hơn.
Kim Linh trước sau vẫn không nhúc nhích, chỉ trân trân trừng mắt nhìn nơi Liễu Khiếm vừa đứng. Đến khi tôi đang hoài nghi không biết có phải cô ấy định nhìn thủng cả bức tường ấy không, thì Kim Linh mới đột nhiên khí thế hừng hực xuyên tường lao ra, đồng thời biến hình, kêu lên một tiếng ngút trời, rồi vỗ cánh bay đi.
Tôi nhìn chẳm chằm vào dáng người tiêu chuẩn kia mà trầm mặc một lát, sau đó mới hô một tiếng vang vọng trời cao: “Lại tính sai phương hướng rồi cô nương ơi!”…
Ý đồ thực hiện hành động vĩ đại là đi tìm vị tiên kia báo thù của Kim Linh đã bị chứng mù đường của mình trì hoãn lại, sau đó bị Liễm Trần giải quyết tận gốc.
Lý do của Liễm Trần hết sức đơn giản: “Có ta ở đây, không cần đến cô phải đi mạo hiểm”.
Có lẽ đúng là y có một số điểm giống với Côn Bằng, nên khi Kim Linh đối mặt với y thì dễ kiềm chế tính khí nóng nảy hơn, ngoan ngoãn như một chú chim sẻ nuôi trong nhà vậy.
Buổi chiều, Liễm Trần đi ra ngoài dạo một vòng, mang về một chiếc bình sứ nhỏ.
Liễu Khiếm vừa nhìn thấy, hai mắt đã rực đỏ bổ nhào tới: “Chính là cái này, hồn phách của sói ca và thỏ tỷ chính là ở trong này!”.
Liễm Trần xoa xoa đầu cậu ta, mỉm cười: “Yên tâm đi, ta đã đưa bọn họ trở lại núi rừng, chỉ cần họ chăm chỉ tu luyện, không cần đến trăm năm là các cậu có thể gặp lại nhau rồi”.
Liễu Khiếm cuối cùng đã khóc òa lên.
Kim Linh đứng ở cạnh đó nhìn cậu ta, mấp máy khóe môi, giống như muốn dỗ dành, nhưng rốt cuộc vẫn không thể mở được miệng.
Tôi liền hỏi: “Người kia là thần tiên gì vậy?”.
Liễm Trần lạnh nhạt đáp: “Chẳng qua là một người tu đạo có chút bản lĩnh mà thôi, chưa được chứng vào hành thần tiên. Huống hồ sát tâm nặng như vậy, cũng không xứng đáng làm tiên. Ta đã phế đi đạo hạn của hắn, đánh vào địa phủ nhập lại vòng luân hồi rồi”.
Tôi nhìn Liễu Khiếm và Kim Linh, gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Đêm đó, tôi một mình đến gian phòng của Liễm Trần, nói thẳng vào vấn đề: “Hồn phách của sói yêu và thỏ tinh, có thật sự là vẫn còn hay không?”.
Y sững lại: “Sao lại hỏi như vậy?”.
“Bởi vì huynh đã từng nói, cái gọi là thiên đạo chẳng qua là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu. Nếu đã như vậy, kẻ yếu chết trong tay kẻ mạnh, vốn là đạo lý hiển nhiên, chẳng có gì phải oán hận hay bất bình cả. Cho dù huynh là nghĩ cho Liễu Khiếm hay niệm tình trước đây tốt xấu gì cũng từng có duyên gặp họ mấy lần mà bằng lòng ra tay, nhưng cùng lắm cũng chỉ là dạy dỗ một trận mà thôi, cùng lắm là hủy đi vài phần tu vi của kẻ đó, sao nghiêm trọng tới mức khiến hắn đầu thai lại lần nữa được?”
Tôi đi tới bên cạnh bàn, cầm chiếc bình sứ nho nhỏ lên, chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời nghẹn lại, giống như có vô số sự phẫn uất căm giận ập vào mặt rồi lại bị thứ gì đó thắt chặt lại, chỉ có thể phí công mà gầm rống thét gào, rồi lại càng tăng thêm hận thù khó mà hóa giải.
Mà kiểu oán hận này, tôi còn mơ hồ cảm thấy như chính mình cũng đã trải qua, Thậm chí, còn mãnh liệt dữ dội gấp ngàn lần, vạn lần như vậy nữa…
Vừa lúc này, Liễm Trần từ sau lưng tôi đưa tay ra lấy mất chiếc bình nhỏ, lại nắm lấy vai tôi, xoay tôi nửa vòng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào trán tôi, truyền một dòng pháp lực ôn hòa ấm áp vào ấn đường của tôi, đè nén lại nỗi buồn bực nóng nảy không hiểu từ đâu đang sục sôi trong huyết mạch: “Chiếc bình này chính là pháp khí chuyên để luyện hóa hồn phách, một khi đã bị bắt vào đó, thì chắc chắn không có cách nào cứu vãn được. Người nọ đúng là dùng sát nghiệp để tích lũy công đức, quả thật rất đáng chết!”. Dừng lại một lát, rồi y nhỏ nhẹ nói: “Lúc nãy ta nói như vậy, là vì không muốn Liễu Khiếm quá tự trách mình, cũng… coi như cho cậu ta một hi vọng”.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, khẽ nhếch khóe môi: “Cảm tạ, làm khó huynh phải đối tốt như vậy với một tiểu yêu quái rồi”.
Ngón tay y lập tức khẽ run lên, giọng nói nghẹn ngào: “Tiêu Dao…”.
“Xin lỗi, không phải ta nhắm vào huynh, ta chỉ là…”. Tôi khẽ cắn môi, mở to mắt nhìn thẳng vào y: “Ta chỉ là nghĩ lại, lần đầu gặp bọn họ ở Phong Nguyệt lâu, sói yêu rõ ràng bị huynh dọa cho sợ muốn chết, nhưng vẫn che chắn cho thỏ tinh ở phía sau. Còn nữa, ngày ấy lúc ở đầu cầu, trời đổ mưa, sói yêu thả đèn trên sông, lần nào cũng chưa trôi được bao xa thì đèn đã tắt ngấm, cậu ấy xắn ống quần hăm hở lội xuống nước, vớt đèn lên, bò lên bờ đốt lại, rồi lại thả xuống lần nữa, đèn lại tắt, cậu ta lại vớt… Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, giống hệt như một kẻ ngốc vậy, chỉ vì muốn nàng thỏ tinh bên cạnh được vui vẻ và nở nụ cười rạng ngời… Tình yêu của bọn họ có khác gì so với trai gái bình thường của nhân gian? Vì sao lại không thể để cho họ sống tiếp giữa thế gian to lớn này? Vì sao họ không làm gì ác mà lại bị trừng phạt như những kẻ tội ác tày trời, chết một cách vô cùng thê thảm mà vẫn có bao người vỗ tay mừng rỡ? Vì sao phải giết chết yêu quái không chỉ không bị tính là sát nghiệt mà trái lại trở thành công đức tu đạo thành tiên? Vì sao mạng của yêu quái lại không phải mạng trời sinh, sao yêu quái lại không có tư cách được sống trong tam giới? Vì sao… vì sao tiên có Thiên đình, quỷ có âm ti, người có nhân gian, mà yêu tộc bọn ta lại không có chỗ nào để sinh sống yên ổn?”.
Ngọn nến nơi góc bàn, không gió mà tự tắt.
Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Liễm Trần, giống như ẩn chứa một điểm sáng yếu ớt nơi sâu thẳm nhất giữa hố băng vạn trượng.
Tôi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đó, gằn mạnh từng chữ: “Nếu, ngày đó kẻ đứng đầu tam giới là yêu tộc, thì bây giờ cái gọi là thiên đạo ‘kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu’, sẽ như thế nào?”.
(30)
Đất trời về đêm vốn lạnh lẽo, trời sau khi vào thu lại càng lạnh thấu xương hơn.
Sau khi hỏi xong, tôi không chờ Liễm Trần trả lời, cứ thế rời khỏi phòng y, muốn đi tìm một chỗ để đầu óc đang rối bời của mình có thể tỉnh táo hơn một chút.
Tới bờ sông nhỏ dưới chân núi, tôi mới phát hiện thì ra người cần tỉnh táo không chỉ có một mình tôi.
Kim Linh hóa thành một con chim ưng lớn toàn thân ngâm trong nước, chỉ lộ ra nửa cái đầu, hai mắt khép hờ, lông vũ trên đỉnh đầu vì dính nước mà rối bết xô lệch, bộ dạng khá là chán chường.
Tôi ngồi ở bờ sông, tháo giày cởi tất, chân vừa chạm vào mặt nước đã lạnh đến rùng mình một cái, cao giọng: “Này cô em, sinh vật giống cái chúng ta cần phải giữ ấm, tắm nước lạnh không tốt cho cơ thể đâu, cẩn thận sau này lại không sinh được tiểu diều hâu đâu”.
Cô nàng tức giận lườm tôi một cái, làu bàu: “Con ta sinh ra không có chuyện trụi lông nhé”.
Nhưng rốt cuộc cô nàng vẫn lạch bạch lội lên bờ, sau đó lắc tới lắc lui một hồi như con chó con bị rơi xuống nước, tiện thể vung đôi cánh lớn làm bọt nước văng khắp nơi, cát đá mù trời.
Con cá trong chậu xui xẻo là tôi phải liên tục vừa lộn nhào mới miễn cưỡng thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng, nhưng cũng bị vẩy cho khắp đầu khắp mặt đều là cỏ khô bùn nhão.
Thấy bộ dạng tôi thảm hại như vậy, đại ưng mở miệng chim vừa dài vừa nhọn ra cười hả hê, ngay cả lông vũ trên đỉnh đầu cũng bừng bừng sức sống trở lại theo.
Tôi giận dữ chỉ vào cô nàng: “Nếu không phải đánh không lại ngươi, ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi!”.
Cô nàng đắc ý ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, sau đó ngảy hai ba bước đến trước mặt tôi, dùng cánh vỗ hai cái vào người tôi nịnh nọt, tôi thiếu chút nữa đã không chịu nổi sức nặng mà mềm nhũn cả đầu gối: “Nhẹ tay cái coi, tay chân già yếu này của ta không thể so được với Liễu Khiếm đâu, chẳng may mà gãy thì không liền lại được mất.
Cô nàng vừa nghe đến tên của cây liễu nhỏ, lập tức lại ỉu xìu, không đùa cợt với tôi nữa, lững thững bước đến bờ sông rướn cổ lên với bộ dạng tiu ngỉu sầu đời.
Tôi vẩy nước sông lạnh lẽo lên rửa mặt, sau đó run rẩy đi đến bên cạnh cô chim ưng khổng lồ, nâng cánh cô nàng lên chui vào bên trong ủ ấm.
Dưới ánh sáng lấp lánh của trăng sao, có thể thấy được rõ ràng bộ lông vũ mới mọc ra ở phần bụng và ngực cô nàng hiện lên màu vàng chói mắt, chắc hẳn không lâu nữa, Kim Linh sẽ biến thàng thiên ưng lông vàng[1] thật sự.
[1] Kim Linh nghĩa là lông vàng.
Đến lúc đó, cô ấy có còn ở lại mảnh đất Giang Nam đê xanh liễu rủ này hay không?
Vừa nghĩ đến đây, tôi liền nghe Kim Linh không đầu không đuôi nói: “Ta phải đi rồi”.
Tôi ngẩn ngơ: “Cách thời gian ba năm còn rất xa mà…”.
“Thật ra vết thương do thiên kiếp đánh trúng của ta đã sớm khỏi từ lâu rồi, ta biết chứ. Chỉ là lúc trước… vẫn không thật sự muốn đi.”
Tôi chui ra khỏi cánh của cô nàng, nhìn Kim Linh dường như đã bỗng chốc trở nên thông minh: “Vì sao?”.
“Đầu tiên là bởi vì mặt quá đen, sau đó là vì muốn học chải tóc đẹp, sau đó nữa là bởi vì muốn học làm món ăn ngon, sau nữa thì…”
Tôi cắt đứt lời lảm nhảm của cô nàng: “Thế nhưng những việc này, không phải đến giờ cô vẫn chưa học được sao?”.
“Ừm”. Cô ấy cúi đầu, rầu rĩ trả lời: “Thôi bỏ đi, không thực hiện nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy, ta sợ việc chưa làm được sẽ ngày càng nhiều, mãi mãi không đi nổi nữa”.
“Vậy thì đừng đi.”
“Không được! Ta nhất định phải tìm được chàng!”
Tôi bỗng nhiên có cảm giác đồng tình thương xót và tiếc nuối[2] cho Kim Linh, cọ cọ vào lồng ngực cô nàng, không vẽ ra cảnh thái bình giả tạo nữa: “Nếu như tên đó đã muốn cô tìm được mình, thì sao cô lại tìm mãi không ra? Nếu như hắn thật sự quan tâm đến cô, thì sao lại nhẫn tâm để cô tìm gã lâu như vậy chứ?”.
[2] Câu gốc là “ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh” (Lỗ Tấn) thể hiện sự đau xót cho cảnh ngộ bất hạnh của ai đó, cùng sự tiếc nuối vì sự cam chịu không tranh giành của họ.
“Chắc chắn chàng ngủ ở đâu đó, ngủ đến quên hết tất cả! Chàng đã từng nói, sống quá lâu rồi, thời gian sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, cho nên thường ngủ một giấc là mấy nghìn năm luôn”. Trước sự ép hỏi quái gở của tôi, Kim Linh lại tỏ ra mát tính một cách kỳ lạ, ngay cả giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, đôi mắt đen sẫm tròn xoe nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại giống như rơi vào nơi xa xăm nào đó đến chính mình cũng không biết: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng thì chàng cũng đang ngủ. Lúc ấy ta vừa mới lẻn trốn ra khỏi sư môn, không đặc biệt muốn đi đâu cả, chỉ bay lung tung tùy hứng mà thôi. Chợt một ngày, ta bay đến một hải đảo, nghỉ ngơi chán rồi, lại rảnh rỗi chẳng có việc gì làm bèn nhảy khắp nơi mổ khắp nơi, kết quả thật không ngờ, hòn đảo đó đột nhiên chìm xuống. Ta bị dọa cho sợ hết hồn, quên cả bay, cứ như vậy mơ hồ mà cùng hòn đảo chìm xuống dưới đáy biển. Đến lúc ta hiểu được chuyện gì đã xảy ra, thì mới phát hiện mình đang nằm trên bụng một con cá lớn. Con cá kia thấy ta liền tỉnh lại, liền dùng vây cá chĩa vào mặt ta nói: “Con chim ranh nhà ngươi thật to gan, dám giở trò lưu manh với ta!”.
Tôi chớp chớp mắt, ngay lập tức hiểu ra: “Lẽ nào hòn đảo nhỏ mà cô đậu chính là…”.
Kim Linh gật đầu, trả lời rất nghiêm túc: “Chính là nơi chàng dùng để làm cho cá cái sinh con đó”.
“… Quả nhiên là… to thật to thật…”
Cô nương người chim hiển nhiên là không thể hiểu nổi tinh hoa trong lời nói của tên dâm tiện tôi đây, tiếp tục chìm vào hồi ức: “Chàng nói, sống hơn mười vạn năm, đây là lần đầu tiên bị người khác đùa bỡn, tuyệt đối không thể chịu thiệt trắng như vậy được. Chàng nhìn ta nửa ngày, cuối cùng nói, thôi bỏ đi, lông còn chưa mọc đủ, thực sự không xuống tay được, cứ cho nợ đi. Sau đó, chàng không có việc gì bèn chờ ta bơi qua bơi lại giữa mấy vùng biển rộng lớn. Chàng thường hay nói, vừa ngủ một giấc đã gần vạn năm, hình như mọi thứ đều đã thay đổi, ngay cả mùi nước biển cũng đổi khác. Có nhiều lúc, ta cũng tự mình bay đi chơi, chàng biết ta mù đường, liền biến thành hòn đảo khổng lồ hình cá mè hoa, dẫn đường cho ta, chờ ta trở lại. Để không cần biết ta bay xa cỡ nào, đều có thể ở giữa không trung liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy chàng”.
Tôi ném hòn đá xuống lòng sông, nhìn những vòng tròn sóng lan rộng ra, thở dài: “Tên đó đối với cô, cũng có thể coi là có lòng”.
“Đương nhiên rồi, chàng rất tốt với ta! Chàng lợi hại như vậy, thở một cái là có thể lật tung cả đáy biển, khiến Long Vương phải đích thân đến gặp, chàng cũng chẳng thèm để ý, nhưng chuyện gì cũng theo ý ta, bất kể ta làm cái gì đều cười khen ngợi. Mặc dù ta không biết trời cao đất dày, đắc tội với công chúa tộc Phượng Hoàng, chàng cũng chỉ kéo tay ta, chỉ vào mặt tên Điểu Vương đến hỏi tội mà nói với ta, nếu như nàng không vừa mắt thằng cha đó, thì có thể nhổ sạch lông của hắn, có ta ở đây, xem cái loại phượng hoàng không bằng gà như hắn có thể làm gì được nàng?”
Gặp được nam nhân như vậy, đừng nói là thiếu nữ mới chớm yêu còn chưa hiểu mùi đời, mà ngày bà già trải đời như tôi sợ rằng cũng khó tránh khỏi đổ liêu xiêu đổ vẹo ấy chứ, đúng là không uổng tấm tình si của Kim Linh.
Tôi lắc đầu, hỏi: “Vậy sau đó hai người vì sao lại xa nhau?”.
“Đâu có xa nhau, ta chỉ là, tìm không được chàng nữa…” Kim Linh khép chặt cánh, rủ mi: “Ngày đó ta vẫn bay tới bay lui dạo chơi như bình thường, thế nhưng , lần này không cần biết ta bay cao bay xa như thế nào, cũng không tài nào nhìn thấy hòn đảo hình cá mè hoa ấy nữa. Ta đã dùng rất nhiều rất nhiều thời gian, đi rất nhiều rất nhiều chặng đường vô ích, cuối cùng mới trở về được vùng biển ngày ấy, nhưng chàng đã không còn ở đó nữa rồi. Ta không dám chạy lung tung nữa, chỉ đứng yên tại chỗ mà chờ, cứ chờ mãi… Mãi đến khi hòn đảo đá ngầm mêng mông vô bờ mà ta đứng, theo năm tháng dần trôi càng ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng bị chôn vùi hoàn toàn trong nước biển, ta vẫn không đợi được chàng. Thực sự không còn cách nào khác nữa, ta chỉ có thể đi hỏi người khác…”.
“Cho nên cô đã đi hỏi Tên Mập Chết Tiệt kia”. Tôi vuốt vuốt mỏ đại ưng, lòng chua chát: “Thế nhưng cô nương ngốc à, đại hòa thượng kia thật ra…”.
Cô ấy quay ngoắt đầu đi, giống như trốn tránh, rồi lại liều mạng giữ khư khư lấy niềm hi vọng rõ ràng đã tuyệt vọng này: “Mặc kệ có phải chàng gạt ta hay không, mặc kệ là thật hay giả, ta vẫn phải thử mới biết được!”.
Tôi lập tức bị câu nói này làm cho day dứt đến không nói được thành lời.
Lặng lẽ hồi lâu, tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Cô đã từng nghĩ tới chưa, biết đâu tên đó đã thực sự xảy ra chuyện gì rồi, thậm chí co thể đã…”.
“Sẽ không đâu! Chàng có thể sống vài chục vạn năm, mấy trăm năm ngắn ngủi kia có là cái thá gì!”. Kim Linh bỗng nhiên cáu kỉnh, xoay người trừng mắt nhìn tôi đầy hung dữ: “Chàng đã từng nói, đợi đến lúc chàng hóa thân thành chim, ta đã là một con chim ưng lớn trưởng thành rồi, đến lúc đó, chàng sẽ đòi lại toàn bột thiệt thòi mà chàng trước đây phải chịu. Giờ ta đã đủ lớn, có thể để chàng giở trò lưu manh đùa giỡn rồi. Cho dù… dù chàng có muốn chết, cũng phải chờ giở trò đùa giỡn lưu manh với ta xong, cũng phải chờ ta nói cho chàng ta thích chàng rồi mới chết… mới cùng nhau chết được!”.
Cuối cùng tôi không còn nói gì được nữa.
Cho nên, Côn Bằng thật sự đến chết cũng không biết Kim Linh yêu hắn như vậy.
Mà hắn thì sao, đối với tiểu nha đầu “lông còn chưa mọc đủ” này, là thứ tình cảm gì? Hay có phải, là yêu mà không biết, yêu mà chưa kịp nói. Bằng không, ngày đó vì sao lại bỏ đi dứt khoát như vậy.
Không kịp…
Thì ra, là không kịp như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.