Lập Thệ Thành Yêu

Chương 13: Chương cuối




(48)
Rốt cuộc tôi cũng đã thấm thía một cách sâu sắc hàm nghĩa của một từ.
Lão bất tử - già mà không chết.
Nửa buồn nửa vui thở dài một cái, tôi ngước nhìn mấy tầng kết giới gần như trong suốt trên bầu trời mà đờ người ra.
Trong khoảng trăm năm tôi chết đi rồi lại sống lại lần này, đã xảy ra không ít chuyện lớn.
Nói một cách khái quát thì là…
Thông Thiên giáo chủ dùng thân mình để tế kiếm, tạo ra một thanh kiếm vô cùng mạnh mẽ, gọi là Nghịch Thiên kiếm.
Ma Tôn dùng thanh kiếm này bổ ra thế giới thư tư ngoài tam giới, gọi là Mặc Dao giới.
Từ đó, bố cục thiên địa lại được phân chia một lần nữa.
Tiên có Thiên đình, người có nhân gian, quỷ có u minh, còn toàn bộ tinh linh của yêu quái thì có Mặc Dao.
Ma Tôn của Mặc Dao giới và Ngọc Đế của Thiên đình mỗi người cai quản một phương, tạo thành cục diện vừa độc lập vừa khắc chế nhau.
Từ đó, trật tự mới của thế giới được thành lập.
Theo những lời đồn đại trước đây, “Ma” là một loại sinh vật gì đó rất đáng sợ, ví như pháp lực vô cùng cao siêu, tướng mạo xấu xí, tính tình bạo ngược khát máu, chém giết bừa bãi vân vân… Trên thực tế, tất cả chỉ là nhảm nhí.
Bởi vì trước đây, căn bản chưa bao giờ có “Ma”.
Mà lúc này, giống loài kiểu mới chưa từng có hoặc đã tuyệt diệt từ lâu suốt từ thuở hỗn độn sơ khai cho đến bây giờ, lại đang ngồi chình ình ngay trước mắt tôi.
Mắt đen mày xếch đầy sinh động nhìn chằm chằm vào tôi, chiếc mũi cao thẳng đôi môi căng mịn quyến rũ, vai rộng eo nhỏ mông cong chân dài, ngay cả tóc cũng như vậy, vừa thẳng vừa mượt vừa đen vừa dài.
Dáng dấp ấy thân thể ấy, tìm đâu ra điểm nào xấu chứ?
Có điều về phần tính cách thì
Tôi chống cằm, thở dài đánh thượt: “Ta tỉnh lại đã hơn chục ngày rồi, cậu cứ trông chừng ở đây không rời nửa bước, nhưng lại chẳng chịu nói với ta một lời nào. Đại nhân à suy cho cùng ngài muốn thế nào đây hả đại nhân, ngài nói gì đi đại nhân, ngài không nói làm sao ta biết ngài muốn gì hả đại nhân…”.
Ma Tôn đại nhân từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn tôi, khép chặt miệng, sau đó chậm rãi vươn một ngón tay ra.
“Có ý gì, định chiến tranh lạnh một tháng với ta sao?”
Cậu ấy gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Tôi ngẫm nghĩ một chút: “Chiến tranh lạnh một năm?”.
Cậu ấy lại lắc đầu.
“… Chẳng lẽ một trăm năm?!”
Cậu ấy dùng đầu ngón tay chỉ trỏ vào cái cổ trống rỗng của tôi, trừng mắt oán hận nhìn tôi.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, tuyệt vọng hét lên: “Một vạn năm lâu lắm, chỉ một ngày thôi được không đại nhân!...”.
Cậu ấy hừ một tiếng, quay đầu xoay người bỏ đi, để lại cho tôi một bóng lưng đẹp mê hồn.
Tôi nghẹn họng không nói được gì.
Thông Thiên xả thân đúc kiếm, kính Côn Lôn trên người tôi cũng lập tức vỡ vụn.
Dạ Mặc cầm kiếm mở lại thông đạo Côn Lôn, ra ngoài tìm tôi, vừa đúng lúc thấy cảnh tượng tôi hồn phi phách tán.
Với pháp lực cuối cùng còn sót lại của kính Côn Lôn, trong chớp mắt tôi nhìn thấy mọi kiếp luân hồi của Dạ Mặc và tôi.
Trong nháy mắt đó, tôi bỗng cảm nhận được sự tuyệt vọng thảm thiết mà mình chưa từng trải qua.
Cậu nhóc này, chỉ vì một lời nói đùa của tôi mà trở thành yêu quái, không thể luân hồi chuyển thế sống một cuộc đời mời, vậy mà tôi lại muốn bỏ lại cậu ấy lẻ loi đối mặt với sinh mệnh dài dằng dặc không có điểm dừng, tôi thật sự quá khốn nạn.
Cho nên tôi muốn được sống tiếp, vì cậu ấy mà sống, chỉ vì một mình cậu ấy thôi.
Nhưng lúc ấy tôi đã không còn sức để làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể trong phút chốc cậu ấy xông tới ôm chặt lấy tôi, gào khóc bạt mạng.
Sau đó, quả nhiên đã khóc cho đến chết…
Mọi chuyện xảy ra sau đó, tôi đều nghe được từ mấy con sẻ tinh thích hóng hớt chăm sóc tôi mấy ngày nay.
Về vụ Ma Tôn giáng thế, đủ kiểu tin đồn được đưa ra, cường điệu đến mức kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu phong vân biến sắc.
Sau đó tôi tự mình chắt lọc tinh túy từ những lời đồn rối rắm đó mà đúc kết lại, thật ra rất đơn giản, chỉ là một câu nói…
Tôi vừa chết, cậu ấy liền kích động, biến thành Ma…
Đương nhiên, tuyệt đối không phải bất cứ loại chó mèo nào tùy tiện kích động cũng có thể thành Ma được.
Đầu tiên phải có bản lĩnh cực kỳ lợi hại..
Tiếp đến phải có một trái tim cố chấp điên cuồng.
Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, bên cạnh phải có cao nhân chỉ điểm.
Như là Lục Áp đạo nhân, như là Địa Tạng Bồ Tát.
Rốt cuộc hai vị này đã nói gì mà khiến cho một nam yêu quái như Dạ Mặc lại trở thành đại Ma Tôn, điều này thật khó có thể biết được.
Có điều xem ra, chữ “niệm” trong câu”nhất niệm thành Phật nhất niệm thành Ma”, cũng không hẳn là không thể lý giải bằng chấp niệm đối với một người.
Mà “Phật” và “Ma”, chẳng qua cũng chỉ khác nhau ở việc sau khi có được sức mạnh, hành vi việc làm của người đó là vì ai mà thôi.
Vì chúng sinh thì là Phật, vì một người thì là Ma.
Nhưng cũng giống như câu hỏi tôi từng đưa ra tại địa ngục Hồng Liên ngày ấy, nếu vì một người nhưng lại bảo vệ chúng sinh, thì phải tính thế nào?
Đến nay xem ra, Địa Tạng Vương Bồ Tát đã giúp Dạ Mặc thành Ma, hẳn là cũng đã có đáp án rồi.
Nói tóm lại, Dạ Mặc đã có trong tay sức mạnh có thể diệt thế và cũng có thể lập thế.
Sau đó, cậu ấy vung kiếm bổ ra một thời không khác, lại được sự trợ giúp của Tên Nát Rượu, phóng xuất toàn bộ lệ khí bị áp chế dưới Mắt Bắc Hải.
Mối thù hận do linh hồn và pháp lực của Yêu Vương ngưng tụ mà thành, sau vạn năm, cuối cùng cũng có thể được dẹp yên nhờ sự hồi sinh của yêu tộc.
Sau khi được Địa Tạng Vương Bồ Tát từ bi lọc sạch, hồn phách và pháp lực lại trở về trên người tôi, khi ấy đã là một cái xác không hồn, Liễm Trần lập tức dỡ bỏ phong ấn ký ức, cuối cũng đã dựng lại được một Yêu Vương hoàn chỉnh.
Mọi chuyện xảy ra đại khái là như vậy, tuy rằng nghe thì có vẻ đơn giản, thật ra thì sao có thể dễ dàng như vậy được chứ?
Chỉ là những nỗi cực nhọc khó khăn trong đó, người trong cuộc không nhắc đến mà thôi.
Cũng may là bất luận thế nào, kết cục cuối cùng vẫn là tất cả cùng vui vẻ.
Ngoại trừ chiến tranh lạnh giữa tôi và Dạ Mặc…
Tôi đập bàn gào to: “Này, nếu cậu không chịu để ý đến ta, ta sẽ khóc cho cậu xem!”.
Dạ Mặc lập tức xoay người, nhướn mày, mở to mắt, quan sát tôi với bộ dạng giống như đang vô cùng mong chờ.
Tôi dồn khí đan điền cả nửa ngày, nhưng chỉ ép ra được mồ hôi đầm đìa khắp trán.
Cho nên có những lúc, thật sự không thể ăn nói bừa bãi được, kể cả là lúc hấp hối sắp chết.
Ngày nào cũng khóc và làm đủ trò cho cậu ấy xem, rõ ràng cũng không bằng ngày ngày chết cho cậu ấy xem, đã thế còn đơn giản hơn nhiều…
Tôi lau mồ hôi, cười gượng: “Cuộc sống hiện tại thật sự quá hạnh phúc, khóc lóc sướt mướt thật chẳng hợp chút nào, đúng không?”.
Cậu ấy bĩu môi, tiếp tục cao ngạo lạnh lùng không thèm để ý đến tôi.
Hơn chục ngày rồi, vì muốn chọc cho cậu ấy nói chuyện, mà tôi thật sự đã khóc lóc om sòm, bày trò xỏ lá, lăn lộn khắp mặt đất và làm rất nhiều những thủ đoạn tồi tệ khác, nhưng đều thất bại thảm hại, tình hình tác chiến phải nói là vô cùng thê thảm. Nhớ trước đây chỉ có tôi giận dỗi không thèm để ý tới cậu ấy, chứ cậu ấy làm sao dám cáu bẳn gì với mấy trò trêu chọc của tôi? Thật sự nhớ lại mà đau đớn cõi lòng, gió đổi chiều, sóng đổi dòng rồi sao…
Tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng lý để cậu ấy hiểu rõ, dùng tình để cậu ấy cảm động, nhã nhặn nói: “Ta biết cậu vì sao lại bực bội với ta, nhưng không phải ta đã nhận sai rồi sao? Lần sau ta không dám nữa, vậy còn không được sao…”.
Dạ Mặc căm tức nhìn tôi.
“… Nói sai rồi nói sai rồi, tuyệt đối không có lần sau!”. Tôi vội vàng xích đến bên cạnh cậu ấy, đưa tay chỉ vào ngực cậu ấy: “Có điều thật sự nếu phải nói, thì cũng tại cậu không tốt. Nếu như cậu đến sớm hơn một chút, lần đó ta có thể đã không cần phải chết”.
Cậu ấy thoáng sửng sốt, sau đó tức sùi bọt mép, tức đến tròng mắt muốn long cả ra.
Tôi cười xoa xoa đầu cậu ấy, tiện thể vỗ về: “Bởi vì chỉ cần nhìn thấy cậu, ta nhất định sẽ không nỡ lòng nào mà chết . Cậu không biết thôi, trước đó có một lần, ta đã đi tới trước cửa động tuyết, nhưng rốt cuộc vẫn không dám bước vào. Chính là vì ta sợ nếu ta nhìn thấy cậu, mọi dũng khí sẽ tan biến mất”.
Ấn đường cậu ấy khẽ giật giật, sắc mặt đã dịu hơn, nhưng vẫn u ám như cũ.
Tôi tiếp tục kiên trì: “Hơn nữa ta làm như vậy, là vì muốn làm rõ mọi chuyện trong quá khứ, sau đó giải quyết dứt khoát một lần cho xong, như vậy sau đó ta mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên cậu”.
Cậu ấy lại dịu hơn một chút nữa, nhưng rồi lập tức lại nhìn tôi cau có, hừ mạnh một tiếng.
“Phải phải phải, tuy hậu quả hơi nghiêm trọng, nhưng ngay từ đầu ta cũng không ngờ rằng mình sẽ đùa với cái mạng như vậy mà…”. Tôi chớp lấy thời cơ xà vào lòng Dạ Mặc, ôm cổ cậu ấy, tận dụng hết sở trường nịnh nọt của mình: “Dù sao thì cũng đã làm rồi, cậu là Ma Tôn đại nhân, mà đại nhân thì phải có tấm lòng rộng lớn chứ! Nào, ôm một cái!”.
Khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy rốt cuộc đã dãn hẳn ra, lòng tôi thì vui mừng khôn xiết.
Quả nhiên cái gì mà tình, cái gì mà lý, tất cả đều là phù vân, dùng sắc dụ dỗ mới là chân lý!
Nhưng ngay lập tức sau đó, Dạ Mặc dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, sắc mặt vốn chỉ u ám đột nhiên đen thui như đít nồi.
Tôi không hiểu gì ngẩn người ra, sau đó lập tức hiểu ra.
Ngày đó khi cậu ấy xông tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh tôi và Liễm Trần ôm nhau…
“Ôi, thật sự không giống như cậu đã nhìn thấy đâu, không không, phải nói là không giống như cậu nghĩ đâu… Chuyện này ta có thể giải thích, đại nhân hãy cho ta một cơ hội giải thích đi mà…”
Cơn ghen khủng khiếp của Dạ Mặc đã dâng lên tận đỉnh đầu, khuôn mặt gần như đã phát cuồng, không thèm để ý gì đến tiếng kêu gào khóc lóc đầy thành ý của tôi, thở hồng hộc định đứng lên, xem ra sắp bỏ đi đến nơi rồi.
Mấy lần ra quân thất bại cũng khiến tôi phát cáu lên rồi, tôi cắn răng hạ quyết tâm, không thèm giữ thể diện gì nữa!
Mẹ kiếp mi tưởng ta đây chỉ là con yêu quái bỏ đi trước đây hay sao? Ta đây không tin là không trị được mi?
Tôi chớp thời cơ như hổ đói rình mồi đè Dạ Mặc xuống, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt cậu ấy, như mãnh hổ xuống núi lao thẳng vào đôi môi vì kinh ngạc mà hơi hé mở của cậu ấy.
Hai mắt tối sầm, hai tiếng gào thét đau đớn.
Tôi vân vê đôi môi vừa tê vừa đau, lau đi máu mũi vì đụng nhau mà tuôn ra như nước, thái độ hung hăng như muốn giết người: “Chuyện này, chưa từng làm với y!”.
Dạ Mặc ngửa mặt lên trời, máu mũi cũng chảy dài không dứt, nhìn tôi mà nước mắt lưng tròng.
Tôi tiếp tục nổi khùng: “Chuyện này, cũng chưa từng làm với y!”.
Dạ Mặc không hiểu gì chớp chớp mắt.
Tôi cáu bẳn: “Cậu muốn làm gì cùng ta chứ?”.
Dạ Mặc liên tục chớp chớp mắt mấy cái, sau đó giống như bị kích động quá độ mà ngây ra như gỗ, không động đậy gì nữa.
Tôi xé toạc vạt áo cậu ấy, để lộ ra khuôn ngực rắn chắc, lập tức hít sâu một hơi, gào lên: “Mẹ kiếp, bà đây chưa bao giờ làm không có kinh nghiệm, cho nên không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu, tiểu tử mi biết điều thì đừng có mở miệng!”.
Một lát sau…
Khắp bầu trời tẩm cung vang vọng tiếng kêu la thảm thiết của Ma Tôn đại nhân: “A a tay nàng đặt ở đâu đó!... A a chỗ đó không cấu véo được đâu, đau lắm!... A a Tiêu Dao nàng là cái đồ lưu manh ăn hiếp người ta hu hu hu… “.
Đêm đó, tin tức nóng hổi Yêu Vương dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng bức Ma Tôn đã lan truyền đi khắp tứ giới.
Từ đó về sau, mấy vấn đề kiểu như trong Mặc Dao giới ai có pháp lực cao nhất, ai là người to nhất, ai nói là phải nghe, đều không đáng để hỏi nữa…
(49)
Hôn lễ của tôi và Dạ Mặc được tổ chức vô cùng hoành tráng rầm rộ, những người có máu mặt hay không có máu mặt, có thể tới hay không thể tới cơ bản đều đã tới cả, nói chung có thể xem là một hôn lễ tình cảm ôn hòa.
Thiên đình cũng khá là nể mặt, phái cả thiên thần chấp pháp mà Ngọc Đế cũng phải nhường nhịn ba phần đến góp vui với chúng tôi.
Tiệc rượu kết thúc, khách khứa lục tục từ biệt ra về, đương nhiên những vị khách quan trọng phu thê chúng tôi phải đích thân đưa tiễn mới được coi là hợp lễ nghĩa.
Đến lúc phải tiễn thiên thần chấp pháp về, Dạ Mặc bỗng nhiên nói là say rượu đau đầu phải về phòng nghỉ tạm, bảo tôi tự mình tiễn y.
Buổi tối ở Mặc Dao giới rất đẹp, bầu trời đầy sao nổi bật dưới nền kết giới trong suốt, phản chiếu lại một vầng ánh sáng bảy màu lung linh.
Chúng yêu quái bản tính đơn thuần nghịch ngợm, nhân tiệc vui mà ca hát tưng bừng nhảy nhót khắp nơi, thỉnh thoảng lại có vài cặp yêu quái tình đầu ý hợp kéo nhau vào rừng cây mà hẹn ước chung thân.
Tôi đưa thiên thần chấp pháp vừa đi vừa thuận miệng giới thiệu cảnh vật xung quanh, y rất chăm chú lắng nghe.
Tới lúc y phải đi, tôi áy náy: “Dạ Mặc không có ý gì đâu, huynh đừng để bụng”.
“Ồ, ta đương nhiên là không để bụng rồi. Có điều nếu cậu ấy ghen, thì phiền nàng hãy chuyển lời giúp ta, ta cũng không có ý gì đâu.”
“… Ít lâu không gặp, huynh đã biết nói đùa rồi.”
“Ngày tháng còn dài, dù sao cũng phải nghĩ cách tự làm mình vui vẻ một chút chứ.”
Tôi đồng tình: “Rất có lý”.
Y dừng một chút nói: “Nếu Lục Áp mà tới, chắc chắn sẽ uống say tới không biết trời trăng gì nữa”.
Tôi cười gật đầu: “Nếu Thông Thiên còn, e là ông ta cũng khó mà chạy đi đâu được”.
Y cũng cười khẽ vài tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Giống như rất nhiều lần trước đây, không do dự không lưu luyến.
Thiên địa ẩn chứa tai họa ngầm này thật ra vốn không thể chịu đựng được sự chấn động khi bị bổ chẻ để tạo thành thế giới thứ tư.
Trừ phi có thể dùng một nửa linh khí của địa mạch Côn Lôn để bù đắp lại, nhưng nếu làm như vậy, ngọn Côn Lôn sừng sững giữa thiên địa kia chắc chắn sẽ lung lay, đến lúc đó, vẫn khó tránh khỏi trời long đất lở.
Cho nên, cần phải có ai đó mang pháp lực ngang ngửa đất trời, dùng nguyên thần của chính mình giữ ổn định cho thiên địa trong thời khắc kết giới mới được tạo thành. Từ đó sau, sẽ cùng với núi Côn Lôn trên chạm trời xanh dưới xuyên âm phủ lặng lẽ trấn giữ thế gian này.
Chuyện này, vốn đã định sẽ do Liễm Trần thực hiện, nhưng không ngờ vào giây phút cuối cùng, lại bị Lục Áp đạo nhân giành trước.
Trước đây, mỗi khi Tên Nát Rượu nhìn thấy loài người cầu thần bái Phật mong được trường sinh bất lão thì thường khinh khỉnh nói, đợi đến khi tất cả những người mà mình quen biết đều chết sạch chỉ còn lại chính mình, xem đám người đó muốn sống hay muốn chết.
Hắn cũng đã từng nói, Liễm Trần là ông bạn già duy nhất của hắn.
Cho nên, Tên Nát Rượu không muốn nhìn người bạn già duy nhất ấy chết đi.
Vì vậy, chỉ có thể để Liễm Trần trở thành người sống sót sau cùng, một người duy nhất.
Ngày đó Liễm Trần bị nhốt trong chuông Đông Hoàng đã không nghĩ mình còn có thể ra ngoài được nữa, nhưng rốt cuộc vẫn cứ thoát ra.
Đến khi nhập thế, y đã quyết định lấy mạng mình để đổi lấy sự bình an lâu dài cho chúng sinh, nhưng cuối cùng vẫn không chết được.
Không cần biết là đối với Yêu Vương trước đây, hay là Tiêu Dao sau này, hay là tôi của hiện tại, Liễm Trần đều vì đủ nguyên do mà không thể yêu được.
Yêu không được, chết cũng không được, chỉ có thể một mình sống tiếp.
Từ nay về sau, ngồi trên vị trí cao nhất trong vòng xoáy quyền lực, cùng tuổi với trời đất.
Không biết tại sao, tôi bỗng nhớ lại đêm đó tại Quán Giang Khẩu, tôi từng trong một lần xúc động nhất thời mà nói với Liễm Trần: Nếu như có cơ hội, thật sự rất muốn được nhìn thấy cái chết có ý nghĩa của y.
Mà hiện tại, tôi nhìn bóng lưng xa dần của thiên thần chấp pháp, áo trắng tóc bạc lẻ bóng cô đơn.
Tôi rốt cuộc đã hiểu, thì ra, đây chính là cái chết có ý nghĩa của y.
Sống mà như chết.
Tôi trở lại phòng tân hôn, đuốc hoa đã cháy quá nửa.
Dạ Mặc vẫn mặc áo tân lang đỏ rực, tay cầm chén rượu mắt lờ đờ men say nghiêng người dựa vào đầu giường.
Bây giờ, chàng đã không còn cả ngày đen từ đầu đến chân nữa, mà sẽ tùy theo tâm trạng mà muốn mặc gì thì mặc.
Tôi từ đầu đến cuối không phải vì chàng mà thích bất cứ màu sắc gì, mà bởi vì thích chàng nên cảm thấy chàng mặc màu gì cũng đẹp.
Thật ra, yêu một người rất đơn giản. Chẳng qua là gặp nhau đúng lúc mà thôi.
Giống như vào thuở hồng hoang loạn thế, khói lửa bốn bề, kẻ mạnh sẽ thống trị. Yêu Vương nắm thế lực một phương ngang tang kiêu hãnh, ngạo mạn khinh đời, cho nên chỉ có thể rung động trước một người có khả năng đứng sánh vai với mình.
Giống như dù là con yêu quái vô dụng ăn no chờ chết trước đây hay kẻ dũng mãnh xưng hùng xưng bá bây giờ, thứ mà tôi mong muốn và chờ đợi, trước sau chưa hề thay đổi: Nếu có ai đó tình nguyện hi sinh vì tôi, tôi sẽ ở bên cạnh người đó đến hết đời.
Tình yêu nồng cháy sánh cùng thiên địa là yêu, tình yêu bình dị lăn tăn như gợn sóng chẳng lẽ không phải là yêu?
Trong cuộc đời dài dằng dặc không có điểm dừng này, thứ tôi cần, là một thứ tình cảm giản đơn bình lặng, một người chồng thật lòng thật dạ có thể cho tôi yên tâm tin tưởng mà dựa vào. Không có quá khứ phức tạp nặng nề, không có ân oán dây dưa mù mịt, cũng không có yêu hận thiếu nợ lẫn nhau.
Thấy tôi đẩy cửa bước vào, Dạ Mặc buông chén, nheo mắt nhìn tôi: “Tiễn xong rồi à?”.
Tôi ngồi xuống, nhéo mặt chàng: “Ghen hả?”.
Chàng bĩu môi khinh thường: “Thứ có thể làm, nàng đều đã làm với ta trước rồi, còn có gì để ghen tuông nữa chứ?”.
Tôi ghẹn họng, chỉ có thể giận dỗi cắn một cái vào môi dưới của chàng, hỏi: “Phải rồi, ta vẫn chưa hỏi chàng, rốt cuộc vì sao chàng lại yêu ta?”.
Chàng nhăn nhó vì đau, kiêu ngạo quay mặt đi, tức giận đáp: “Bởi vì ta có mắt như mù!”.
“Thế nhưng, chàng hình như từ lúc miệng còn hơi sữa đã củ cải tháng Chạp động lòng[1] với ta thì phải!”
[1] Vào mùa đông nếu như không bảo quản củ cải đúng cách thì nó sẽ bị xốp và hỏng, chính là hiện tượng trong ruột củ cải có những lỗ thủng nhỏ li ti, lúc đó ăn không ngon nữa. Cho nên mới có câu “củ cải tháng Chạp rét lòng”( 冻了心) lợi dụng hiện tượng đồng âm mà câu đó được chuyển thành “Củ cải tháng Chạp động lòng”( 动了心).
“… Từ nhỏ mắt đã hỏng rồi!”
Tôi cười lớn nhào tới ôm lấy chàng, hôn lên môi chàng, buông màn che, dùng đoạn gấm đeo bên hông che kín mắt chàng, để trước mắt chàng chỉ còn là một màu đỏ vô biên.
Dạ Mặc, chàng đã vì ta mà thành Yêu, vì ta mà thành Ma, vì ta mà tạo ra một thế giới xây một mái nhà.
Ta sẽ vì chàng mà mặc áo cưới, vì chàng mà sinh con đẻ cái, vì chàng mà giữ lấy tháng ngày bên nhau đến cùng trời cuối đất của chúng ta.
Ngày đó, mặc dù Đại Tế Ti đã tan thành tro bụi, nhưng nhờ có sức mạnh thề nguyền của Yêu Vương mà đã giữ lại được một tia tàn phách mỏng manh của hắn, quẩn quanh vất vưởng giữa thiên địa suốt cả ngàn năm trong thuở hồng hoang. Sau đó, lại tình cờ nhập vào vòng luân hồi mới hình thành, trải qua luân hồi lục đạo. Ký ức đau thương cùng tình cảm sâu nặng cuối cùng đã hóa thành cát bụi sau khi uống chén canh Mạnh Bà và bước lên cây cầu Nại Hà. Nhưng mặc dù đã trải qua trăm đời nghìn kiếp, trước sau trong hắn vẫn tồn tại một đường chấp niệm vĩnh viễn không thể nào tan.
Mãi cho đến một ngày, trên ngọn núi tuyết đó…
Vì đường chấp niệm đó, cậu nhóc loài người ngốc nghếch không nhớ được gì cũng không biết gì đó đã tìm kiếm tôi rất nhiều năm. Sau đó, trong thời gian dài đằng đẵng thực hiện lời hứa vốn chỉ là lời nói bông đùa của tôi, đã biến chút rung động mơ hồ không thuộc về chính mình trở thành ngàn vạn sợi dây tình cảm giăng mắc trong xương tủy.
Một đường chấp niệm, cuối cùng đã trở thành cố chấp cả đời.
“Ta tìm được nàng rồi, chúng ta trở lại thôi.”
“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.