Lập Quốc Ký III

Chương 77: Vạn niên bất biến nguyệt






Chương 77: Vạn niên bất biến nguyệt

Ngày hôm đó người dân ở Cao Lương thành vẫn còn nhớ mãi. Bảy ngày sau khi liên quân bốn đảo bắt đầu chiến dịch tiêu trừ Thượng Nguyệt giáo, đảo Nghịch Thiên rung chuyển. Từ ngọn núi mà Thượng Nguyệt giáo đóng làm căn cứ, khói bụi bốc lên ù mịt. Kể cả đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy ngọn núi bị uy lực của đại bác tấn công, bị vạt mất một góc. Toàn bộ mặt tiền phía trước sơn cung sụp đổ, trong lòng núi lộ ra lỗ chỗ những gian phòng. Thì ra Sơn cung này có quy mô cực kỳ lớn, đục khoét đã muốn rỗng hết ruột cả ngọn núi rồi.

Bao nhiêu bí ẩn kỳ bí của nơi này lần lượt bị bày rộ ra ánh sáng. Toàn bộ giáo chúng rúng động, kinh hoảng lần lượt đầu hàng. Lạc Thiên dẫn đầu liên quân áp sát trở lại sơn cung, bắt giam toàn bộ người chạy ra khỏi đó. Mặc dù đã cột khăn bịt mặt, khói bụi cũng đã khiến cho hắn ho sặc sụa liên hồi. Đại bác quả nhiên không phải là thứ để giỡn chơi, cả hai ba canh giờ mà bụi đất bị bắn tung lên vẫn còn chưa rơi xuống hết.

Trong lúc hắn tưởng chừng đại cuộc đã định, thì biến số lại đột nhiên xuất hiện. Đó chính là một lão nhân tóc trắng, toàn thân bạch y điên cuồng lao ra. Nhìn sơ cũng đã biết lão vì thế cuộc hiện nay, sốc đến độ phát điên lên, muốn cuồng sát. Tất cả mọi người từ liên quân cho đến giáo chúng, bất kể ai ở gần đó đều bị lão ra tay đoạt mạng. Khu vực xung quanh lão quái chẳng mấy chốc máu tươi đã chảy lênh láng. Những giáo đồ của Thượng Nguyệt giáo phải chạy ra sau lưng binh sĩ của liên quân để mà cầu xin sự bảo vệ.

Nhìn tình hình, Lạc Thiên cũng đã biết nhiệm vụ của mình là gì. Hắn cùng Hồng Tụ từ từ tháo lui đi trước. Có thứ tốt, tất nhiên hắn dẫn đầu hưởng trước. Gặp nguy nan, hắn cũng là kẻ bỏ chạy đầu tiên. Tuy nhiên, không hiểu nổi lão quái nhân chẳng biết điên thật hay giả điên, cứ một phát thẳng hướng chỗ hắn mà xông tới. Binh sĩ cản đường bị lão một đường quyền đánh bật văng ra, hung hăng không kém gì một con bò tót. Tướng quân cầm binh rốt cuộc chỉ tiếp được lão có ba chiêu. Trong lòng Lạc Thiên rúng động, thực lực của lão quái nhân này cũng thật sự là cường đại quá đi.

Có biết hối hận là gì không? Biết chứ! Chọc một lão quái nhân thì không có gì sai cả. Nhưng chọc một lão quái nhân cường đại phát điên thì đó chính là sai lầm. Thật hối hận quá đi!


Phích lịch của Châu Bình cũng vô dụng, trường côn của Khinh Trần cũng chỉ cản lão quái nhân dừng lại mấy bước mà thôi. Một trăm hai mươi sáu phi đao, có độc cũng như không độc cắm lỗ chỗ trên bạch y lão, máu chảy đầm đìa. Nhưng trong đôi mắt của lão quái nhân chỉ toàn hiện lên những vằn đỏ. Quang mang căm thù ghim chặt trái tim của Lạc Thiên. Hắn la hoảng lên, “Thôi tiêu rồi!” Lão dù có chết cũng muốn lôi Lạc Thiên theo mới hả dạ. Lạc Thiên ôm chặt từ phía sau lưng Hồng Tụ. Bọn họ cuối cùng chỉ còn lại một chiêu duy nhất này thôi, tuyệt chiêu mạnh nhất: Hữu Duyên công.

Kiếm khí phát ra sau nhiều lần cường luyện lại càng ngạnh bạo hơn lần đụng trận với Hạo Chi nhiều. Luồng ánh sáng vàng loé lên hình trăng khuyết, lướt đi ầm ầm trong gió, bụi thốc mây mù. Lưỡi kiếm hiện nay đã rộng gần mười mét, chém phăng phăng cây cối cản trên đường đi của nó. Ánh sáng vàng chạm vào bạch ảnh của lão quái nhân, thành công đẩy lùi lão văng thẳng vào vách núi đá. Từng tảng đá lớn rơi vỡ xuống ầm ầm. Toàn quân im lặng nhìn khung cảnh khủng bố đó. Tất cả đồng thời cùng quay lại nhìn hắn và Hồng Tụ. Thoáng chút lại quay sang nhìn đống đá chôn vùi lão quái nhân. Rốt cuộc ai là người đã ra tay?

Khi mọi người còn đang phân vân ngơ ngác, đống đá lớn lại ầm ầm chuyển động. Từng tảng đá lăn tròn, lộ ra thân hình khủng khiếp của lão quái nhân. Trời ơi, đây cư nhiên không còn là cảnh giới của con người được nữa, lão là quái vật, là quái vật âm ti không chịu chết đến đây đòi mạng hắn.

Thân hình trắng toát đột nhiên nhún người, sau đó lơ lửng trên không. Đây cảnh giới cực cao của võ công ‘Cách không nội công’, Hồng Tụ cũng chỉ mới nghe qua chứ chưa từng nhìn thấy kẻ nào thi triển được. Hùng mạnh đến mức này, thì không còn hy vọng gì cản nổi nữa rồi.

Tay lão quái bắt đầu bắt ấn. Trước mặt lão đột nhiên xuất hiện một viên bi màu đen. Sau đó viên bi lớn dần lên thành hình trứng gà, dần dần phát triển thành hình quả banh. Xung quanh lão quái không khí dần dần xoáy cuộn lại, tiếng gió rú rít gầm gừ như tiếng quái vật từ cõi u minh.

-Trời ơi, đó là chiêu Thực Thiên Hôn Ám. Tất cả chúng ta sắp chết hết rồi!

Một người nào đó của Thượng Nguyệt giáo bắt đầu la lên và sau đó tất cả mọi người bắt đầu chạy trối chết. Quả cầu đen trên tay lão quái vật đã bắt đầu lớn hơn cái bàn ăn. Lão thả nó bay lên trên trời. Mây đen vần vũ che kín cả ánh sáng ban ngày. Gió lốc sóng cuộn, bầu trời tối đen, vạn vật hỗn loạn nghiêng ngã. Đã tới ngày tận thế rồi sao?

Lạc Thiên nhận ra ngay khi y vừa xuất hiện. Nguyệt Lãnh do bị giam tận trong ngục sâu nên hoàn toàn bình yên vô sự sau đợt tấn công của Lạc Thiên. Dường như y lợi dụng hỗn loạn nên bây giờ mới có thể thoát thân ra được. Hai sợi xích tay bị đứt ngang vẫn còn đu đưa bên cạnh. Nhìn cũng đủ hiểu y đã chật vật như thế nào.

Y cũng chỉ liếc mắt là nhận ngay ra Lạc Thiên trong đám đông hỗn loạn này. Hai mắt giao nhau trong thoáng chốc, nhưng Lạc Thiên nghe tim mình như nghẹn đi một nhịp. Người ta nói cái này là ‘có tật rục rịch’ đúng không? Không lẽ là do lương tâm hắn cảm thấy tội lỗi với Nguyệt Lãnh sao?

Bỏ qua hắn, Nguyệt Lãnh ngay lập tức bị khung cảnh trước mắt tập trung chú ý. Đây là độc chiêu đệ nhất của bản giáo, Thực Thiên Hôn Ám. Sư phụ đột phá tầng tu vi thứ bảy, miễn cưỡng cũng luyện được sát chiêu này.

“Thực cầu vẫn chưa đạt được kích thước cực đại. Nếu không, cả mười dặm vuông ngay lập tức bị san bằng.” Nguyệt Lãnh lại liếc nhìn Lạc Thiên thêm một cái. “Tất cả người trong phạm vi tàn sát đó đều không thể sống nổi.”

Nguyệt Lãnh bắt ấn. Chiêu thức cao cấp nhất của tầng thứ sáu y vẫn chưa luyện xong. Là thượng cấp cấp năm, ba năm nay y vẫn chưa thể nào đột phá sang tầng thứ sáu. Ánh sáng lập loè chớp tắt giữa hai tay Nguyệt Lãnh như một con đom đóm nhỏ.

“Đan Phượng Triều Dương của sư phụ thi triển còn lớn hơn mức này rất nhiều!”

Y cường ép bản thân phát thêm nhiều nội lực. Quả nhiên, quả cầu sáng gia tăng kích thước. Đồng thời Nguyệt Lãnh cũng cảm thấy âm thanh rạn vỡ trong cơ thể mình. Y vẫn là chưa đủ trình độ để đột phá tầng thứ sáu. Máu từ trong miệng y phun ra, văng vào quả cầu ánh sáng, khiến nó vặn vẹo, chuyển biến từ màu trắng sang vàng cam. Nguyệt Lãnh mỉm cười. Quả cầu sáng đột nhiên bành trướng kích cỡ, nhưng nó không phải là thứ được tạo ra từ nội lực của y, mà là thứ được đốt cháy từ sinh mạng của y.
xem tại
Nguyệt Lãnh lại liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của Lạc Thiên thêm một lần nữa. Y bất giác cảm thấy vui vẻ, bởi vì y biết sự lo lắng trong đôi mắt đó là chân thật. Hắn đã lừa gạt Nguyệt Lãnh rất nhiều lần rồi, nhưng chỉ một lần cuối này là chân tâm. Y mang quả cầu sáng vàng cam đó lao thẳng phía phía lão sư phụ.

Ánh sáng của vụ nổ, do va chạm của hai loại kỳ công bá đạo trên nhân gian, chói loà khắp chốn. Sức ép lớn đến nỗi cây cối xung quanh ngã rạp, những người có võ công kém đều bị chấn cho ngất xỉu, người bình thường chắc chắc bị trọng thương. Hắn nhờ có Hồng Tụ dùng nội công định giữ, nên mới có thể tỉnh táo quan sát mọi thứ.

Nước từ trong hồ sâu cũng bị vụ nổ ép bắn tung toé, đột nhiên trở thành một cơn mưa ào ào dữ dội trút xuống mặt đất. Trời đất điên cuồng, vũ trụ đảo lộn. Qua nhiều khắc, tưởng chừng như bị nhồi giữa cuồng bạo bão tố đó, không gian đột nhiên chỉ còn một mảnh lặng im. Toàn bộ đã chết hết rồi sao?

Mây mù trên bầu trời cuộn lại, đột nhiên để lọt qua một tia ánh sáng soi rọi xuống nhân gian. Người khác có lẽ nhìn không thấy, nhưng Lạc Thiên chắc chắn không bỏ sót bất cứ hình ảnh nào. Hai thân ảnh lơ lửng giữa trời tách nhau ra, rơi ầm xuống chiếc hồ lớn bây giờ đã cạn hết phân nửa nước.

Lạc Thiên lao ra khỏi vòng tay của Hồng Tụ, chạy đến bên bờ hồ. Chỉ tích tắc, trong tích tắc thôi hắn đã phân biệt được nơi nào là Nguyệt Lãnh rơi xuống, nơi nào là lão quái nhân kia rơi xuống. Không chần chờ, hắn cũng nhảy xuống theo hồ nước sâu.

Vết máu loang loáng đầy trong nước giúp hắn nhận ra chỗ cần tìm. Nếu là bình thường cẩn thận phân tích đánh giá, hắn chắc chắc sẽ không phí công đi cứu một người không thể sống nổi. Nhưng hắn không hiểu tại sao lần này bản thân lại còn hành động nhanh hơn suy nghĩ, không thể nào kịp ngăn lại. Có lẽ hắn đã nợ Nguyệt Lãnh quá nhiều chăng?

Lôi được thân thể mềm oặt đó lên bờ là cả một kỳ công hiếm thấy. Nguyệt Lãnh thân thể cũng cao tương đương hắn, thậm chí cân nặng còn có phần nhỉnh hơn. Với người chỉ còn có thể dùng sức một tay, hắn cũng không hiểu vì sao mình làm được điều đó.

Lạc Thiên đấm mạnh vào ngực Nguyệt Lãnh, đó là cách cấp cứu hữu hiệu cho người bị ngộp nước. Nhưng lần này có lẽ áp dụng không đúng chỗ, Nguyệt Lãnh chẳng những nước hồ mà ngay cả máu cũng ói ra. Lạc Thiên luống cuống, may mà mình sức khoẻ không nhiều, một cú đấm nhẹ cỡ này vẫn chưa lấy mạng của Nguyệt Lãnh được. Y ho sặc sụa, cuối cùng cũng đã có thể cứu người hồi tỉnh rồi.

-Nguyệt Lãnh! – Lạc Thiên mừng rỡ reo lên.
-Khụ ... – Y nói trong tiếng ho sặc sụa. - Cũng có một lần kêu đúng tên ta.


Nguyệt Lãnh giơ tay trái lên, dự định chạm vào Lạc Thiên một cái. Thế nhưng áp lực từ vụ nổ đã thổi bay mất bàn tay của y đi mất rồi. Thứ còn lại chỉ là một cái cổ tay đầy máu thịt nhầy nhụa lòi cả xương ra. Lạc Thiên mở to mát kinh hoàng nhìn. Sau đó hắn nhanh chóng xé áo của mình, cột chặt vết thương trên cổ tay lại cho Nguyệt Lãnh.

-Ông trời bắt ta từ đầu tới cuối, cũng không nên chạm vào thứ không thể có được! – Nguyệt Lãnh mỉm cười chua chát. – Ánh trăng, rốt cuộc cũng chỉ có thể cô đơn một mình trên bầu trời thôi.
-Không phải như vậy! – Lạc Thiên nắm lấy bàn tay phải của y, giơ lên trước mặt hai người. - Tuy ánh trăng chỉ ở trên bầu trời, nhưng ta có thể ngắm nhìn thưởng thức vẻ đẹp của nó. Sự hoàn mỹ, lãnh khiết đó không có thứ gì trên thế gian sánh bằng. Lạc Thiên ta dù có đi đến bất cứ nơi nào, cũng vẫn luôn có thể nhìn thấy ánh trăng. Vẻ đẹp đó ta không bao giờ có thể quên được!
-Sẽ không quên?
-Thật!
-Ta tin ngươi!

Có người mỉm cười, sau đó thở gấp nặng nhọc. Y từ từ nhắm mắt lại, trong khi Lạc Thiên kêu gào gọi tên y. Để cứu mạng Lạc Thiên và toàn bộ người ở tại nơi đây, Nguyệt Lãnh đã dùng tới bí chiêu cao cấp nhất, tự đoạn sinh mạng mình để đổi lấy sức mạnh bộc phát tức thời. Tuy đã thành công cản phá, nhưng cái giá phải trả chính là toàn bộ nội công và sức mạnh trong người y.

Trong khi Lạc Thiên vô cùng hoang hoang, thì một bàn tay nhỏ nhắn thon dài áp lên ngực Nguyệt Lãnh. Những hơi thở gấp gáp hấp hối của y đột nhiên trở nên hài hoà yên ổn. Lạc Thiên mở mắt to, ngạc nhiên nhìn Hồng Tụ.

-Nàng truyền nội công cho y?
-Tướng công nợ y, nương tử sẽ thay mặt trả. Thiếp thân không muốn tướng công suốt đời có một cái gai trong lòng không nhổ ra được. Chàng chỉ được nhớ đến Ngưng Bích và Hồng Tụ này, không cho phép nghĩ đến người nào khác.

Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm. Hắn mỉm cười buông tay Nguyệt Lãnh ra.

-Như vậy, cả nửa cuộc đời sau của ta, đành phải giao cho hai nàng để gán nợ vậy!

Cả hai người, bốn mắt nhìn nhau. E rằng về sau, không còn thứ gì có thể lay chuyển tình cảm của bọn họ được nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.