Lập Quốc Ký III

Chương 62: Tham gia đại hội võ lâm






Chương 62: Tham gia đại hội võ lâm


Không ngờ ghé qua bến cảng Thu Sang ăn một bữa cơm lại có thể mất nhiều thời gian đến như vậy. Thuyền Khởi Phát mất năm ngày đậu lại mới có thể rời bên mà đi. Phần nhiều cũng là chờ cho sức khoẻ Lạc Thiên ổn định thì mới xuất phát. Kỳ hạn một tháng phải tìm cho đủ số tinh kim Trích Ly chẳng mau chóng sẽ tới.

Mục tiêu của bọn họ hướng tới chính là đại hội võ lâm tổ chức ở đảo Thần Long. Lạc Thiên không phải tới đây ham vui mà kỳ thực hắn có mục đích. Thứ nhất, dùng thân phận Ngự sứ xuất hiện để đánh lạc hướng tin tức truyền về triều đình. Thứ hai, chính là hướng tới đoạt thưởng của võ lâm đại hội, một tấm thuẫn bài khổng lồ có thể chặn đứng mọi đòn tấn công của binh khí. Bài xích binh khí bằng kim loại chẳng phải là đặc tính của tinh kim Trích Ly là gì?

Tiếc rằng âm mưu của hắn không nói cho ai biết. Một tuyệt thế thần binh lại bị hắn nhăm nhe nấu chảy để bọc đáy thuyền, người trong võ lâm nếu biết thì dù có mất mạng cũng ngăn không cho hắn đến đại hội này nửa bước.

^_^


Đảo Thần Long là một dãy dài những ngọn núi nhấp nhô trên mặt biển, chỉ đến khi thuỷ triều rút xuống thì toàn bộ đảo mới liền một khối, hiện rõ thân mình uốn lượn gấp khúc của thần long. Phía hòn đảo đầu rồng lớn nhất là chính là hoàng cung của Lâm tộc. Lâm đại vương đồng thời cũng là võ lâm minh chủ hiện nay.

Tuy nhiên khu vực này xung quanh toàn là vách đá, lối đi vào chỉ có một cầu nối từ phía thân rồng. Thuyền Khởi Phát chính là cập bến cảng Long Tâm tại vị trí thân rồng này. Khác với những hòn đảo khác, Lâm tộc không sống nhờ vào trồng trọt chăn nuôi hay đánh bắt cá mà sống nhờ nhân sĩ giang hồ. Nơi đây là một thiên đường cho người học võ với rất nhiều bang phái chọn làm địa bàn. Người dân chuyên mở võ đường, buôn bán binh khí cùng bí tịch võ công, vàng thau lẫn lộn không biết đâu mà lần.

Bến cảng Long Tâm không phải là một khu vực riêng rẽ, mà là một phần của thành phố lớn. Thuyền Khởi Phát cập bến, cả nhóm phải thuê một xe ngựa để đi sâu vào trong. Khinh Trần đã mau chóng liên lạc với các đồng đạo của mình để tìm ra một khách sạn vừa sang trọng, tiện nghi, vừa có tầm nhìn bao quát khắp nơi. Đắc địa ở chỗ là căn phòng của họ có hướng nhìn ra quảng trường chính, nơi mấy ngày sau sẽ dựng lôi đài tỷ thí của đại hội võ lâm.

Không khí nhộn nhịp quanh đây khiến những kẻ học võ ai nấy đều háo hức sôi máu. Khinh Trần ngay lập tức cáo biệt, chạy ngay tới tổng đàn của khất cái hội để báo danh. Châu Bình thì nhấp nhổm giống như ngồi trong tổ kiến. Y bảo rằng nơi này là một kho vàng để có thể thu thập tin tức khắp bốn phương. Thấy hắn có đạo đức nghề nghiệp vậy, nên Lạc Thiên đành phải gật đầu đồng ý, Châu Bình liền biến mất như một làn khói không thấy dạng.

-Bây giờ chỉ còn lại ta và nàng! – Lạc Thiên mỉm cười tà mị, còn Hồng Tụ thì cuối đầu cam chịu.

Kể từ sau sự cố ở cảng Thu Sang thì nàng đối với hắn hoàn toàn không còn chút uy quyền nào hết, triệt để biến thành nô lệ nương tử không kém Ngưng Bích là bao. Hắn nói trái nàng không dám nói phải, hắn bảo đi đằng đông nàng không dám đi đằng tây, chỉ cần hắn nhíu mày nàng liền run rẩy, tim đập thình thịch. Nếu nói hắn là ông trời của nàng thì cũng không sai khác tý nào.

-Đúng vậy, giang rộng hai chân ra. Hít thở sâu đi ... à còn Minh môn là cái chỗ nào vậy? – Lạc Thiên nhăn mày cố nhớ lại thứ gì đó. - Dồn sức đẩy mạnh chân khí qua huyệt Minh Môn đi. Rồi, rồi đưa tay lên xoay nửa vòng, giống như hoa sen khai tâm. Đúng rồi, tư thế cũng gần giống rồi đó...

Hắn đang làm cái gì? Chính là đang hướng dẫn Hồng Tụ luyện võ công. Tuy hắn hoàn toàn mù tịt về việc luyện võ, nhưng đã từng đọc qua Hữu Duyên công pháp trong hang động nọ. Không biết nó lợi hại như thế nào nhưng lại tò mò cực độ, nên hắn dùng thời gian dưỡng bệnh nhàm chán của mình giúp Hồng Tụ tu luyện môn tâm pháp này.

Chỉ đáng tiếc, hắn giống như người mù dạy viết chữ. Không biết võ công nên không thể hiểu được con đường của việc luyện khí là như thế nào. Lại còn đem truyền dạy bậy bạ khiến Hồng Tụ mấy lần kinh mạch tán loạn, chẳng những không tiến bộ mà còn hao tổn chân khí. Vấn đề là chỉ cần hắn vui thì việc gì nàng cũng chịu làm.

-Tướng công, không phải huyệt Minh môn mà là Mệnh môn.
-Vậy sao, nhưng ta nhớ không lầm thì trên vách đá đó viết là Minh Môn mà.
-Trên thân thể con người không có Minh môn đâu. – Hồng Tụ nhẹ nhàng giải thích.
-Vậy sao? – Lạc Thiên lẩm bẩm một mình.

Hắn trước giờ chưa từng nghi ngờ trí nhớ của mình, chỉ cần là chuyện hắn cố tâm ghi nhớ thì dủ chỉ đọc qua một lần chắn chắc sẽ không quên.

-Vậy có thể chuyển khí qua Mệnh môn được không?
-Khí đang nén ở Đan Điền không thể trực tiếp xông qua Mệnh Môn được, phải đi qua các huyệt vị khác như Nhâm Đốc, Khởi Nguyên, Tuyền Ẩn.
-Mấy huyệt đó ở đâu? – Lạc Thiên đột nhiên trở nên ham học hỏi.
Hồng Tụ thật thà liền chỉ vào những huyệt đạo trên thân người mình. Rất tiếc tên bại hoại Lạc Thiên lại có ý đồ khác, hắn dựa vào mấy chỗ nàng chỉ liền lấy tay sờ loạn, Hồng Tụ vừa tức giận vừa xấu hổ đến chín đỏ người.
-Chàng ... chàng ...
-Đừng cản trở bổn tướng công chăm chỉ tiếp thu kiến thức! – Lạc Thiên vừa cười ngoác cả miệng, vừa dùng giọng nghiêm túc giáo dục thê tử.

Kỳ thật Lạc Thiên không ngốc đến như vậy. Hắn biết dùng kim châm chữa bệnh, phong toả huyệt đạo thì dĩ nhiên cũng biết luyện khí như thế nào. Nhưng vấn đề biết và có thể làm là hai chuyện khác nhau. Hắn cùng đã từng nghi ngờ bí kiếp ghi trên vách đá kia có chính xác hay không, bởi vì cách tập luyện trong đó vô cùng kỳ dị, không dựa vào các nguyên lý tuần hoàn bình thường, mà giống như tạo ra một con đường hoàn toàn khác biệt. Một hệ luyện khí mới rất khác so với các dòng kinh mạch huyệt đạo thông thường đã được biết tới.

Lạc Thiên từ phía sau choàng tay ngang hông Hồng Tụ, lần mò các huyệt đạo bên dưới thắt lưng của nàng.

-Từ Đan Điền chuyển qua Khởi Nguyên, Tuyền Ẩn như thế này phải không. – Bàn tay hắn di chuyển dọc theo con đường vận khí trên người nàng.
-Tướng công, dừng tay, nhột quá. – Hồng Tụ la lên.

Đột nhiên Lạc Thiên nhấn mạnh vào một vị trí khiến Hồng Tụ đau nhói, nàng vung tay gạt hắn ra. Một làn gió lốc đột nhiên xuất hiện trong chân không, tụ lại thành hình đao khí cắm phập vào vách tường trong phòng. Luồng khí tiêu tán, để lại trên tường một vết chém dài và rộng. Hồng Tụ ngạc nhiên mở tròn hai mắt. Lạc Thiên gác cằm lên hõm vai nàng thì thầm.

-Đó chính là Minh môn đó.

Cả hai im lặng nhìn vết chém trên tường, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình.

-Thật kỳ diệu, luồng chân khí lúc nãy di chuyển trong người thiếp một cách rất lạ. Thay gì phải đi qua khắp các huyệt đạo, lại đi theo một con đường mà thiếp chưa từng nhận ra bao giờ. Khí trực tiếp phát ra càng mạnh và uy lực hơn bình thường. – Hồng Tụ lẩm bẩm.
-Ừ, đúng là lẽ ra không tồn tại huyệt vị ở chỗ này được. Bất quá ta nghĩ con người vẫn còn nhiều điều chưa khám phá hết về bản thân mình. Nào, chúng ta cùng đi khám phá thôi. – Lạc Thiên kéo Hồng Tụ đi về phía cái giường lớn.
-Tướng công đừng giỡn. Thiếp phải nghiên cứu lại cách phát khí lúc nãy.

-Ta cũng không giỡn, phải nghiên cứu cách phát huy hết bí kiếp đã đọc trong hang mới được. – Hắn vô cùng nghiêm túc nói.:buc:

Sau đó không biết bọn họ đã tiếp tục nghiên cứu, phát huy thứ gì. Nhưng bốn ngày sau, đại hội võ lâm đã chính thức khai mạc.

^_^

Cái gọi là đại hội võ lâm thì có gì khác ngoài việc các môn phái họp mặt với nhau tranh tài cao thấp. Thà để bọn họ giao đấu có luật lệ trên võ đài, còn hơn mặc kệ họ đánh nhau tranh giành ngoài đời. Phải nói là từ khi có đại hội võ lâm này, thì mấy vụ ẩu đả giữa các ban phái giảm hẳn. Không còn cảnh kéo nhau tới cửa trao thư thách đấu, hay thành lập phe phái tàn sát lẫn nhau. Mọi việc cứ giải quyết minh bạch trên sàn đấu. Nếu kẻ nào thua không phục thì cứ về nhà đóng cửa luyện tập, năm sau quay lại phục thù.

Dĩ nhiên để thu hút tất cả nhân sĩ võ lâm đến đây, thì phải có phần thưởng xứng đáng kích thích họ. Mỗi năm Lâm đại vương đều đưa ra những món bảo vật có một không hai trên đời. Ông ta là võ giả, dùng sức để mà định giang sơn, vì vậy tính cách cũng vô cùng phóng khoáng, ưa náo nhiệt, ham thích tập hợp võ công, binh khí, bí điển các loại. Chỉ cần vào kho của Lâm đại vương tuỳ tiện lấy một món, cũng có thể đem ra làm giải thưởng cao cấp đặt biệt, khiến không biết bao nhiêu kẻ thèm thuồng lao đầu vào tranh đấu giành lấy.

Phần thưởng năm nay là tuyệt thế thần binh, Phản Phệ thuẫn, chống được tất cả các loại binh khí, không thứ gì có thể chạm vào nó chứ đừng nói gì làm trầy một vết. Lạc Thiên ngồi trong hàng khán giả, nhìn mấy tên võ sĩ cao to liên tiếp dùng đại đao chém xuống, quả thật không cách nào chạm được vào tấm thuẫn này. Hắn liếc mắt cũng có thể nhận ra đây chính là tinh kim Trích Ly, có đặc tính đẩy lui mọt thứ kim loại.

Đám đông bên dưới nhìn thấy màn biểu diễn với Phản Phệ thuẫn vô cùng hưng phấn, đấu khí sôi lên ào ào như muốn lao vào chiến đấu ngay. Rất tiếc hôm nay chỉ là màn khai mạc, ngay mai mới bắt đầu thượng đài chính thức.

Lạc Thiên cười tươi đắc ý. “Tinh kim Trích Ly giá trị rất mắc, cứ tưởng phải bỏ ra số tiền lớn mới có thể mua được. Không ngờ nơi đây không tốn tiền mà cũng có khả năng đoạt lấy!” Chuyện lời to như vậy, lý nào hắn lại bỏ qua. Hắn đứng dậy. :013:

-Chúng ta đi.

Đi đâu? Dĩ nhiên là đi đăng ký tham dự đại hội võ lâm rồi. Từ cuối ngày hôm nay mới bắt đầu khoá sổ. Năm nào cũng có mấy đội sau khi nhìn thấy phần thưởng mới vội vàng tham dự. Lâm đại vương dĩ nhiên không muốn bỏ sót đám người này. Càng đông càng vui mà!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.