Lập Quốc Ký III

Chương 55: Sát thủ không phải là người






Chương 55: Sát thủ không phải là người

Chó điên Hà Mỹ Cổ, nếu đã từng đi khắp giang hồ, không ai lại không biết danh hiệu này. Đó là một tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất thiên hạ. Chỉ cần trả đủ tiền thì Mỹ Hà cung chắc chắn sẽ giúp người đoạt mạng. Không chỉ nổi danh về thành tích chưa lần nào thất bại, mà Mỹ Hà cung còn làm người khắp nơi hoảng sợ vì cách thức giết người điên cuồng của mình. Nếu đã trở thành mục tiêu của Mỹ Hà cung thì không cách gì thoát được, bọn họ giống như con chó điên cắn mãi không chịu nhả ra. Dù có hy sinh tính mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Đào tạo ra một đám sát thủ kỳ dị như vậy, thì phải nói đến công của Kỳ Bất Quái, cung chủ của Mỹ Hà cung. Lão quái nhân nghe đồn đã sống lâu trên trăm tuổi, tu luyện võ học khác người, vô tình lãnh huyết. Chuyên lấy việc giết người làm niềm vui. Sáu mươi năm trước lão tung hoành giang hồ, là ma đầu đi tới đâu khiến máu huyết tràn lan tới đó. Võ công vô địch thiên hạ, giết người không chớp mắt. Đột nhiên Kỳ Bất Quái nảy sinh nhàm chán, giết nhiều người không có mục đích như vậy cũng không còn vui. Lão rửa tay gác kiếm, lập ra một cái Mỹ Hà cung trong rừng sâu núi thẳm ở nước Phi Liệp, chuyên nhận giúp người ta giết người, coi như là tạo phúc cho bá tánh.

Muốn nhờ Mỹ Hà cung sát nhân, thì phải đáp ứng trả một cái giá cho lão quái nhân. Thân phận người bị giết càng lớn, cái giá phải trả càng cao. Lão không chỉ đòi người ta vàng bạc châu báu như bình thường mà đôi khi còn có những yêu cầu rất khác người: cánh tay phải của ngươi, cái đầu của mẹ ngươi, ngọc tỷ của hoàng đế ... Không ít người nghe xong những yêu cầu này liền sợ hãi rút lui, cũng có không ít người liều mạng làm theo. Kết cục cuối cùng cũng chỉ có một chữ, ‘thảm’.

Lão quái nhân từ lâu đã không còn ra tay hành sự mà giao hết công việc cho đám đệ tử của mình. Sát thủ của Mỹ Hà cung đều là cao thủ nhất lưu, danh trấn bốn phương. Có thể chia ra thành sáu cấp, tuỳ theo độ khó của nhiệm vụ và yêu cầu của khách hàng mà hành động. Ngưng Bích và Hồng Tụ là cấp thứ hai, Tuyệt Tâm là ở cấp thứ nhất.


Vào bảy năm trước, có hai bé gái song sinh đã quỳ trước cửa Mỹ Hà cung cầu xin Kỳ Bất Quái ra tay giết người. Đối tượng chính là Hồng Cảnh hoàng đế của Việt quốc, cái giá phải trả chính là có thể dát vàng hết toàn bộ Mỹ Hà cung. Hai nàng công chúa lưu vong làm sao có thể trả một cái giá quá lớn như vậy. Để trả thù nhà, Hồng Tụ và Ngưng Bích đã trở thành thuộc hạ cho Mỹ Hà cung.

Tiếp nhận sự huấn luyện tàn khốc của lão quái nhân, bị hành hạ đến chết đi sống lại. Sát thủ không phải là người, sát thủ không được có tình cảm. Những bài học đẫm máu biến những nàng thiếu nữ ngây thơ trở thành những Vô Ảnh, Vô Lệ. Hay như những huynh đệ, tỷ muội của các nàng: Tuyệt Tâm, Tất Sát, Dạ Xoa, Câu Hồn ...

Câu nói quen thuộc mà các nàng vẫn thường nghe thấy chính là “Các ngươi đã chết, bây giờ mạng các ngươi là của cung chủ!” Những bài học điên khùng của Mỹ Hà cung đã biến các nàng trở thành những sát thủ không tình cảm, không nước mắt, không còn là con người.

Hai người bắt đầu giết người vì tiền. Nhiều lần mang mạng sống ra để hoàn thành nhiệm vụ, cả thân thể mình cũng phải bán đứng để dụ dỗ địch nhân. Hỷ Lạc phường chính là lợi thế của họ, là căn cứ trá hình có thể đi lại khắp nơi, giết người vứt xuống biển không để lại tung tích. Thế nhưng bảy năm qua, Mỹ Hà cung vẫn chưa được dát vàng xong hết.

^_^

Lẩm bẩm xong mấy câu cuối, Hồng Tụ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Lạc Thiên vẫn còn tỉnh táo phi thường, hắn vòng tay ôm chặt nàng vào lòng vì muốn chở che. Thì ra nàng là hậu nhân của Oa Cát sứ quân, là công chúa lưu lạc của phiên sứ. Mối hận mất nhà, mối thù diệt tộc chính là gánh nặng mà các nàng đang gánh lấy. Lạc Thiên thở dài, thân thể nhỏ bé của nàng có thể chất được bao nhiêu đau khổ của quá khứ đây?

Nếu hắn rơi vào trường hợp của Hồng Tụ và Ngưng Bích, Lạc Thiên chắc chắn mình không có đủ dũng khí để sống tiếp như hai nàng. Suy tư, hắn lại có thêm nhiều điều phải nghĩ ngợi rồi.

Canh một đầu đêm, thuyền Khởi Phát theo lệnh của Lạc Thiên từ từ rời bến. Lạc Thiên ôm Hồng Tụ trong lòng, suy tư suốt đêm cho tới sáng. Lần đầu tiên kể hết nỗi lòng của mình ọi người, Hồng Tụ đột nhiên như trút được một phần gánh nặng, nằm im ngủ cho đến khi mặt trời lên cao. Đến khi nàng giật mình thức dậy, phát hiện thuyền đang lướt đi trên biển, thì bến cảng đã xa tít phía chân trời rồi.

-Thuyền chúng ta đã rời bến? – Nàng hét lên sợ hãi.

Còn Ngưng Bích thì sao, chưa gặp được Ngưng Bích đã rời đi mất. Còn nàng thì sao, chẳng lẽ thay thế cho Ngưng Bích ở bên cạnh hắn. Còn nhiệm vụ ở Hỷ Lạc phường thì sao, thuyền buồm lớn vẫn đậu ở đảo Đa La chờ nàng về. Hồng Tụ hoảng loạn nhìn bốn bề là đại dương mênh mông, nàng không thể nhảy xuống ở đây để bơi vào bờ được.

-Tướng công, cho thuyền quay về bến, thiếp còn có thứ cần phải mua. – Nàng cố gắng trấn tĩnh, năng nỉ hắn.
-Không được, nếu lúc này quay vào bờ nàng sẽ bỏ đi mất đúng không? – Hắn dùng một giọng lạnh lùng, bình thản nói.

Phát hiện nãy giờ hắn vẫn ngồi trên giường, luôn dùng đôi mắt sáng lấp lánh theo dõi mình không sót một động tác, Ngưng Bích sợ hãi mon men đến gần Lạc Thiên, nàng dùng tay hươ hươ trước mắt hắn.

-Không cần phải kiểm tra, ta có thể nhìn thấy rõ ràng. – Lạc Thiên nói.
-Tướng công ... chàng có thể nhìn thấy từ khi nào? – Hồng Tụ đột nhiên lắp bắp.
-Chẳng phải hôm trước ta mới ngã đập đầu một cú thật mạnh sao. Đột nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng.
-Từ hôm qua sao? – Hồng Tụ sức nhớ đến tình cảnh hôm qua. Nàng cả mặt đỏ hồng. - Không ngờ lại là ngày hôm qua, tại sao lại dấu thiếp?
-Ta chỉ muốn làm nàng kinh ngạc một phen. Không ngờ nàng mới là người làm cho ta kinh ngạc lớn. – Lạc Thiên nhéch mép cười tà mị. – Thật sai lầm khi cho nàng tự ý chọn đồ, cái áo đó thật sự là mỏng quá đáng nha.
-Ái! – Hồng Tụ đã đỏ từ đầu tới chân, hốt hoảng kêu lên một tiếng. Nàng dùng mỹ nhân kế nhào vào lòng hắn nũng nịu. – Tướng công, thiếp còn việc chưa làm xong, quay trở lại bến cảng đi.
-Không được! – Lạc Thiên đột nhiên nghiêm mặt.
-Nhưng mà ...

Hồng Tụ còn chưa biết tìm lời năn nỉ thế nào, thì Lạc Thiên đã chặn họng trước.

-Không cần chờ Ngưng Bích nữa, ta đã nhận thư của nàng ấy. Ngưng Bích chỉ đang giận dỗi bỏ đi một thời gian. Làm xong việc chính, chúng ta cùng đi tìm Ngưng Bích.

Nghe hắn nói, Hồng Tụ suýt chút nữa nuốt luôn cái lưỡi của mình xuống họng. Nàng sợ hãi buông hắn ra, nhảy xuống khỏi giường. Một cảm giác tuyệt vọng, xấu hổ nổi lên. Nàng không ngờ lại bị vạch mặt đột ngột như thế này. Tay chân Hồng Tụ luống cuống không biết phải làm gì.

-Hồng Tụ, thế nào? Sao không dám ôm ta nữa? – Lạc Thiên hỏi một câu cắc cớ.
-Chàng ... chàng biết từ khi nào? – Hồng Tụ lắp bắp.
-Suốt trên đường đi, có khi nào ta gọi nàng là Ngưng Bích chưa?


Ặc, lần này thì thật sự là mất hết mặt mũi mà, Hồng Tụ muốn đi ra ngoài, nhảy xuống biển tự vẫn. Cứ tưởng mình đã hoàn hảo giả dạng, không ngờ lại bị hắn xỏ mũi dắt đi lâu như vậy. Cả thẹn hoá giận, Hồng Tụ không chút nể nang rút tiểu đao ra kề trên cổ hắn.

-Nếu đã biết hết tất cả thì không cần giả vờ nữa. Mau quay thuyền trở lại bến cảng!
-Không được, ta đã nói rồi, nếu quay trở lại bến cảng nàng sẽ trốn mất sao. – Hắn bình thản cười, không hề có chút sợ hãi nào lưỡi đao của Hồng Tụ.
-Nhưng ta không phải là Ngưng Bích. Đừng xem ta là vật thế thân tầm thường như vậy.

Hồng Tụ tức đến trào nước mắt ra. Lạc Thiên vẫn thản nhiên giữ nụ cười trên môi. Hắn nắm tay bàn tay trái của Hồng Tụ, xoè bàn tay ra, mân mê một vết thương cũ trong lòng bàn tay nàng.

-Nàng không phải là vật thế thân, ngay từ đầu nàng đã là duy nhất rồi. Người đầu tiên rơi lệ khi nghe ta đánh đàn cũng là nàng, người ngày đó dùng bàn tay này chụp lưỡi đao cứu ta cũng là nàng. Vị trí của nàng trong lòng ta trước giờ cũng chưa hề thay đổi.

Lưỡi đao run rẩy trượt xuống khỏi cổ Lạc Thiên. Thì ra là hắn biết, tất thảy từ đầy đến cuối hắn đều biết. Hồng Tụ bắt đầu khóc lớn.

-Nhưng chàng là tướng công của Ngưng Bích, là muội phu của ta. Ta không muốn tranh giành với Ngưng Bích. – Nước mắt của nàng giống như mưa dầm tháng sáu, liên miên không cách gì cầm lại được.
-Nàng là tim, còn Ngưng Bích là phổi. Thiếu ai trong hai nàng ta cũng không thể sống nổi. nguồn

Lạc Thiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng. Thế nhưng, từng giọt lệ lại càng lúc càng rơi xuống nhiều hơn, không cách gì lau được hết. Hắn kéo Hồng Tụ vào lòng mình, để mặc cho nước mắt của nàng thấm ướt vai áo. Nhiệm vụ của nam nhân, chẳng phải là đưa vai gánh vác cho nữ nhân sao. Bao nhiêu đau khổ, buồn tủi của nàng cứ khóc ra hết, hắn đây sẽ gánh tất cả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.