Lập Quốc Ký III

Chương 47: Trên giang hồ lắm điều kỳ quái






Chương 47: Trên giang hồ lắm điều kỳ quái

Việc bến cảng Đa La bị Lăng gia bao vây đã là thế cuộc đã định. Tuy bọn họ không ngăn thuyền vào cảng nhưng bất kỳ thuyền bè nào xuất bến cũng đều bị điều tra. Lạc Thiên biết chắc một điều, Lăng Tiếu Nam không tìm được bọn họ thì nhất định không bỏ qua việc này. Bị giam chân ở càng Đa La đã một ngày, Lạc Thiên đang cân nhắc đến việc dùng lệnh bài Khâm Sứ mà hoàng đế ban cho.

Ngày đó, Lạc Thiên sử dụng khổ nhục kế không cầu mong sẽ được nhận vào hoàng tộc. Mục đích hắn nhắm tới, chính là đánh động sự áy náy trong lòng Triệu đế, muốn ông buông tha việc truy tìm hắn và Ngưng Bích khắp nơi, đồng thời cấp cho hắn một cơ hội tự do đi lại. Đây là chiêu bài cuối của hắn, chưa đến tình huống vạn phần bất đắt dĩ, Lạc Thiên không muốn đưa ra. Hơn nữa việc này làm ồn đến mọi người cùng biết, nếu Lăng Tiếu Nam khai ra thân phận sát thủ của Ngưng Bích, thì sẽ liên can tới hắn rất nhiều.

Khai thác sắt lậu là một công việc lâu dài, khó tránh được vạn nhất sẽ xảy ra sơ sót. Một khi bại lộ chính là tử tội, nhưng hiện nay hắn đã có kim bài miễn tử trong tay còn có thể chống đỡ được một thời gian. Lạc Thiên luôn là một người đa tâm thủ đoạn, cách để thắng hắn có rất nhiều, nhưng chưa bao giờ Lạc Thiên quên lập ình những kế hoạch phòng khi thất bại. Việc đột nhập Trường Hành cung bị bại lộ thì hắn vẫn có thể an toàn rút vào Bàn Tơ phố, dùng số ngân lượng ít ỏi của mình để ‘đông sơn tái khởi’. Đó là minh chứng cho những kế hoạch ‘tiến có thể công, lui có thể thủ’ của hắn. Những sự việc nhỏ nhặt như Lăng gia, không thể nào làm khó hắn được.

Lạc Thiên rút ra một kế hoạch táo bạo, sáng sớm hôm sau thuyền lớn chở phụ tử Lao Thiết Tâm ra khơi mà không có Lạc Thiên và Ngưng Bích trên đó. Hai người họ bị bỏ lại ở bến cảng Đa La.

^_^


Chỉ trong vòng có một buổi sáng, tin tức Vô Lệ sát thủ tái xuất giang hồ đã lang đi khắp Đa La đảo. Nghe nói Lăng gia đang vây bắt người này ở bến cảng Đa La. Đảo Đa La là một đảo lớn, diện tích bằng cả một châu quận ở Việt quốc, thế nên nhân sĩ trong giang hồ nghe tin kéo đến bến cảng Đa la không có một ngàn thì cũng là chín trăm người. Danh tiếng Vô Lệ sát thủ cũng thật không nhỏ, kẻ thù của nàng cũng có, những danh môn chính phái lớn nhỏ muốn trừ hại cho võ lâm cũng có. Nói tóm lại có một đám đông người võ công cao cường vì muốn giết Ngưng Bích mà thi nhau kéo tới đây.

Trong khi đó một chiếc xe ngựa đang lắc lư rời khỏi bến cảng Đa La. Lạc Thiên và Ngưng bích dùng chiếc xe ngựa kéo này đi xuyên qua đảo Đa La, hội ngộ với bọn Khinh Trần ở phía bên kia hòn đảo. Tuy rằng sẽ chậm mất năm ba ngày, nhưng việc lớn cũng không phải là không đợi được. Ưu tiên hiện nay phải là bảo toàn danh tính cho hai người.

Trong căn nhà trọ Nghinh Phong, đột nhiên có nhiều người ghé qua. Bọn họ hình như đều là nhân sĩ võ lâm, ai nấy đều dữ dằn mang theo đao theo kiếm. Nghe nói võ lâm đang tập trung hết về bến cảng Đa La, để truy bắt một ma đầu nào đó vừa xuất hiện. Đám khách quan gặp nhau xôn xao nói chuyện.

-Cửu đầu bang chủ cũng đến đây sao? – một người nào đó chào hỏi.
-Việc lớn trong võ lâm dĩ nhiên ta không thể ghé qua.
-Ô kìa Phong Dương Huynh
-Bái kiến Lâm đạo trưởng.

Bọn họ ồn ào nhận mặt nhau, sau đó vui vẻ mời nhau rượu. Rượu vào thì bắt đầu lời qua tiếng lại. Xúc phạm nhau đủ kiểu rồi bắt đầu so gươm. Đám người tự xưng là giang hồ này, kéo nhau tới đâu cũng đều gây ra chuyện rộn ràng đến như vậy. Hèn chi người ta nói, “Sống tại giang hồ, không có ngày nào được yên”. Yên ổn sao được, khi đi đâu cũng gặp người quen, cũng uống rượu, cũng cãi vã rồi đánh lộn.

Những ai không còn sức đánh nhau nữa thì làm một việc là rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ. Sau đó bọn họ sẽ chỉ kiếm cớ xuất hiện ở những dịp đại hội quan trọng, buông ra những lời gọi là thế ngoại cao nhân. Nhưng ít ai biết là bọn họ đang nhớ nhung biết bao cuộc sống náo nhiệt lúc trước. Chỉ muốn xuất hiện rồi gây ra một hồi tranh chấp, đánh nhau cho vui.

Cuộc sống giang hồ chính là thế đó, ngày nào cũng phải náo nhiệt ồn ào. Đã lâu lắm rồi dân giang hồ ở đảo Đa La mới gặp một đại hội vui đến thế, tất nhiên sẽ không ai bỏ qua. Hơn phân nửa trong số đó chẳng biết Vô Lệ sát thủ là ai, tròn méo như thế nào. Bọn họ kéo tới chỉ cốt muốn gặp lại bạn bè, nhậu nhẹt, đấu khẩu rồi tranh tài cao thấp. Nếu không sạch túi, tàn tạ lê lếch trở về nhà thì làm sao có thể vỗ ngực tự xưng mình là dân giang hồ cho được.

Có thêm hai người bước vào khiến đám người ồn ào dừng lại quan sát. Theo tin tức tung ra, Vô Lệ sát thủ là nữ nhân, rất nhỏ con, đôi mắt kiều mị, sắc đẹp kinh diễm lòng người. Bên cạnh còn có thêm một tên văn nhân yếu nhược, mặt trắng, tóc suông, đôi mắt gian xảo quỷ quyệt. Đáng tiếc hai người bước vàokhông phải như vậy. Một lão gia lùn thấp bụng phệ, trên mặt còn có chòm râu dê, luôn tay phe phẩy quạt. Phu nhân đi cùng ông ta tuy cũng là hạng mỹ nhân, nhưng có điều cao to quá, khiến người khác có cảm giác e dè hơn là muốn ôm ấp. Vị phu nhân lên tiếng:

-Ông chủ, còn phòng nào không?

Người nghe cảm thấy toàn thân nổi da gà hết. Đừng nhìn mặt mà đoán người nha, người thì đẹp nhưng giọng nói ồm ồm như bò rống. Không hiểu khẩu vị của lão gia bụng phệ kia như thế nào nữa. Đám người giang hồ hừ dài bỏ qua, rồi tiếp tục việc đấu khẩu và so kiếm tiếp.

-Chẳng hay khách quan có muốn dùng điểm tâm không?
-Có dọn cho vào phòng cho chúng ta. – Vị phu nhân đặt lên bàn một nén bạc. – Sẵn tiện đổ đầy cho chúng ta một bồn nước nóng, lão gia ta muốn tắm rửa.
-Đa tạ phu nhân. – ông chủ nhà trọ vui vẻ thu tiền vào.

^_^

Sau khi tiểu nhị đặt hết đồ ăn lên bàn, đổ đầy hết bồn nước nóng thì ngoan ngoãn lui ra. Lạc thiên đi phía sau cẩn thận đóng cửa lại, cài chốt để đề phòng có người nào đó tuỳ tiện xông vào. Lúc hắn quay vào, đã thấy Ngưng bích nằm lăn lộn trên giường, cười đến run cả người, nhưng không dám phát ra tiếng. Hắn nhún vai, đi đến bên cạnh ôm nàng vào lòng.

-Lão gia, có chuyện gì vui mà cười dữ vậy. – Lạc Thiên nũng nịu nói.

Lời này cũng giống như điểm hoả cho pháo hoa, Ngưng Bích cuối cùng không nhịn được bùng lên tiếng cười nắc nẻ.

-Lão gia xấu, không cho cười nữa. – Hắn tiếp tục giả dạng nữ nhân nhỏng nhẽo.
-Phu nhân ... ha ha ha ... đừng nói nữa ... lão gia đau hết cả bụng rồi.

Ngưng Bích vừa nói vừa há miệng cố thở. Chưa có ai từng nói với nàng cười nhiều có thể đau bụng đến mức này. Tuy nhiên Lạc Thiên vẫn chưa buông tha cho nàng, hắn dùng một giọng ẻo lả để nói tiếp.

-Lão gia, người ta có đẹp không?
-Ha ha ... đẹp! Đệ nhất mỹ nhân ở Bàn Tơ phố cũng không bằng được phu nhân.

Suốt đêm đó, không hiểu hai vợ chồng quái dị trong khách điếm nói với nhau chuyện gì, mà cười đùa suốt đêm không ngớt. Những căn phòng xung quanh bọn họ là đám người giang hồ say khướt, sau khi đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì về phòng ngủ như chết. Tiếng ngáy như kéo bể của đám bợm rượu, tiếng cười thỉnh thoảng rộ lên đầy bí ẩn của hai người, làm nhà trọ ban đêm ồn ào không tả nổi. Tuy bọn họ không lấy làm phiền lòng lẫn nhau, nhưng chủ quán và những người bình thường khác thật sự khổ sở. Những người trọ phòng hôm nay quả thật đều rất quỷ dị mà.

Sáng hôm sau, chủ quán với hai đôi mắt thâm quần tiễn hết đám khách ồn ào ra khỏi cửa. Đám giang hồ đi về phía bến cảng Đa La, mới hôm qua đánh nhau tời bời hôm nay lại vui vẻ chúc nhau lên đường. Vợ chồng kỳ quái thì theo hướng ngược lại. Phu nhân xinh đẹp thì ngồi phía trước đánh xe, lão gia bụng phệ ngồi bên trong phe phẩy quạt. Bọn họ vẫn tiếp tục nhìn nhau rồi cười to. Chủ quán trọ nghĩ rằng chắc toàn bộ đám người này đều điên hết cả.

^_^

Việc kỳ quái lúc nào cũng có, chỉ tiếc rằng năm nay đặc biệt xảy ra hơi nhiều. Xe ngựa kéo của Lạc Thiên và Ngưng Bích chưa rời xa quán trọ Nghinh Phong được bao lâu, đã bị vướng vào một việc rắc rối. Trên con đường quan đạo, trước đầu xe lại nhảy ra một đám đánh nhau. Lạc Thiên thở dài, tại sao người ta cứ thích ở trước mặt hắn ẩu đả. Trên Hỷ Lạc phường cũng vậy, bến cảng Đa La cũng thế, bây giờ đến lượt ở quan đạo này. Lần nào có đám đánh nhau, y như rằng hắn vướng vào rắc rối. Đây có phải là chuyện của hắn đâu chứ, hắn đã có đủ chuyện phiền phức để phải lo phải nghĩ lắm rồi.


Một đám sát thủ áo đen vây đánh nhóm người mặc áo vải thô. Tuy nhiên, mấy người mặc áo vải thô không phải nông dân bình thường, mà chính là quân lính cải trang. Lạc Thiên chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra sơ hở của bọn họ. Thông thường chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là quân lính cải trang truy bắt nghịch tặc, hai là quân lính cải trang làm nhiệm vụ bị địch nhân truy đuổi. Nhìn đám người áo vải thô đang yếu thế, không giống đang truy bắt nghịch tặc tý nào. Vậy chỉ có thể kết luận, bọn họ đang làm nhiệm vụ bí mật thì bị bại lộ, đang bị kẻ địch truy sát.

Đám hỗn chiến đang chiếm hết cả lối đi, đây lại là con đường độc đạo, hai bên chỉ toàn ruộng lúa. Lạc Thiên muốn đánh xe vòng qua chỗ khách cũng không biết tránh đi chỗ nào. Đành phải dừng xe lại, chờ bọn họ xong việc thì đi tiếp.

Nhưng hai bên giao chiến càng lúc càng loạn, phe áo vải lần lược từng người từng người ngã xuống. Thấy việc lớn không xong, bọn họ quyết định rút chạy. Rất may trên đường có một chiếc xe ngựa đang đậu gần, hai người trong đám áo vải liền nhảy tới cướp xe. Lạc Thiên bị đẩy vào phía trong xe ngồi cùng với Ngưng Bích. Một người ôm bọc vải lớn ngồi gần họ, một người nóng vội đánh xe ngựa chạy đi. Đám áo vải thấy hai đồng đội của mình chiếm được xe, thì hợp sức mở đường máu cho họ chạy trốn. Xe ngựa chạy đi trong sự truy đuổi gắt gao của bọn áo đen. Xem ra vật trong bọc lớn, chính là thứ bọ họ muốn cướp đi.

Lần lượt từng chiến sĩ phe áo vải lần lượt gục ngã, đám sát thủ áo đen quả thật võ nghệ cao cường. Sát thủ sau cùng cũng đã đuổi theo sát nút. Người ôm bọc vải lớn tuyệt vọng nhìn vào Lạc Thiên, sau đó giao bọc vải vào tay hắn, nhảy xuống ngăn cản sát thủ. Tuy y võ công không tồi nhưng phía bên kia kẻ địch đông hơn, sức lực một người làm sao chống lại hết.

Người đánh xe ngựa quyết định phải ghìm cương dừng lại, giao dây cương lại cho ‘lão gia’ Ngưng Bích.

-Xin hai vị hãy chạy thoát đi! Mang chủ tử đến Hiên Vương phủ!

Trong lúc gấp gáp, không thể nói được nhiều. Người đánh xe nhảy xuống, vỗ vào mông con ngựa khiến chiếc xe bị kéo vọt đi. Y cùng đồng bọn ở lại chặn đường.

Lạc Thiên bị giao cho ôm bọc vải cảm thấy rất tò mò, hắn mở gói vải ra thì ngạc nhiên đến miệng há to không ngậm lại được. Trong bọc vải gấm là một hài tử còn đang say ngủ, ngón tay mập mạp nút nút trong miệng đáng yêu vô cùng. Hắn la thầm, “Trời ơi, không xong rồi! Việc rắc rối này thật không nhỏ.” xem tại

Trong lúc hắn hoang mang vì món nợ từ đâu rơi xuống này, thì đám sát thủ cũng đã dọn dẹp xong hai kẻ ngáng đường. Những kẻ áo đen phóng ra đầu chiếc xe ngựa, Ngưng Bích vì vậy bị ép phải dừng xe lại. Một tên có vẻ như là thủ lĩnh trong bọn đứng ra, lớn giọng nói.

-Giao đứa bé ra đây. Bọn ta sẽ từ bi cho các người chết thoải mái.

Rõ ràng là có người âm mưu muốn diệt khẩu. Dù có muốn ném cục nợ này đi hay không, thì bọn chúng cũng không tha cho hai người. Ngưng Bích nhìn Lạc Thiên như muốn hỏi ý. Nàng không dám trước mặt hắn mà động võ giết người nữa. Lạc Thiên thở dài, gật gật đầu. Ngưng Bích nhảy xuống xe, bắt đầu một cuộc tàn sát máu me.:1:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.