Lập Quốc Ký III

Chương 43: Lụy vì ải mỹ nhân






Chương 43: Lụy vì ải mỹ nhân


Ngày mười bốn tháng năm, Hộ Sứ tướng quân bị bắt cóc gần nửa tháng đột nhiên sở về. Sau khi hắn báo cáo với Quân cơ bộ thì lập tức trở về chỗ đóng của Tây Viên quân, để lại ọi người cả một mớ nghi ngờ lớn. Lạc thiên trước giờ hành sự luôn cẩn trọng chi tiết, không ngờ lần này lại quá hồ đồ không biết tính toán. Ngay cả đứa trẻ cũng biết, làm gì có bọn thích khách nào lại dễ dàng thả người như thế. Hơn nữa hắn cả người hoàn hảo, sạch sẽ, không giống như chịu ngược đãi hay hành hạ của bọn phản tặc. Triệu đế nghe tin này, liền ngay lập tức phái đi một đội triều đình mật thám đi điều tra khắp nơi, tránh bức dây động rừng.

Còn phần Lạc Thiên, hắn trở về Tây Viên quân yên ổn làm thống soái tướng quân của mình. Kiên nhẫn chờ một cơn gió đông thổi đến. Chưa đầy ba ngày, cả một đoàn người đông đúc từ kinh thành kéo đến nơi đóng trại của Tây Viên quân. Đó chính là đoàn hộ giá đại công chúa Mẫn Chi, sau lần công chúa bị kê gươm vào cổ uy hiếp, số lượng người bảo vệ công chúa đã được tăng lên gấp ba. Huống chi lần ra khỏi kinh thành này gấp gáp và hiểm nguy như vậy, người đi theo bảo vệ càng đông. Kể cả tỳ nữ, phục vụ, đánh xe, đầu bếp ... cũng gần một ngàn người, dựng một lán trại kế bên doanh trại của tây Viên quân cũng không hơn không kém.

-Thuộc tướng bái kiến trưởng công chúa. Chúc công chúa vạn phúc kim an. – Lạc Thiên quỳ xuống thỉnh an Mẫn Chi.


Nào ngờ nàng không nói không rằng chạy tới ôm chặt hắn, khiến mọi người xung quanh đều sững sờ vì hành động này. Quả nhiên là công chúa ngang ngược, không bao giờ thèm tuân theo hữu lễ giáo điều. Nàng chính là thích làm gì sẽ làm đó, cả hoàng đế cũng không cản nổi. Thái độ yêu ghét rõ ràng, khẳng khái của nàng không thể làm Lạc Thiên ghét được. Hắn không đáp trả lại cái ôm của nàng, chỉ gọi nhỏ.

-Công chúa ...

Lạc Thiên phát hiện ra nàng đã nước mắt đầm đìa, hắn thở dài. Chỉ cách một thời gian ngắn, Mẫn Chi lại càng trở nên kinh diễm động lòng rồi. Không còn là một đứa trẻ ương bướng như lần đầu tiên hắn gặp. Mười sáu tuổi không ngờ nàng lại thay đổi nhanh đến vậy. Gương mặt có chút tiều tuỵ u buồn, chính là vẻ đẹp của một nữ nhân vì tương tư mà sinh bệnh.

Hắn vẫy tay ấy người hầu xung quanh lui ra. Bọn nô tỳ nãy giờ đang rất bối rối vì hành động của công chúa, không biết làm gì. Nay lại có lệnh cho lui xuống, bọn họ thở phào nhẹ nhõm làm theo. Tính tình của công chúa bọn họ sao có thể không biết, Mẫn Chi lần này chắc chắn đã đặt nặng Hộ Sứ tướng quân trong lòng. Chuyện của chủ tử, nhất là những người trong hoàng gia, nhất định càng biết ít càng tốt.

Sau khi mọi người đã đi tra khỏi trướng, chừa lại lai hai người một khoảng riêng tư cần thiết, Lạc Thiên kéo Mẫn Chi ra, dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng.

“Thật xin lỗi! Tình cảm này của công chúa, ta đành phải bội bạc rồi.”

-Công chúa, nữ nhân chỉ rơi vài giọt nước mắt sẽ là một bức tranh tuyệt mỹ. Nhưng nếu khóc nhiều quá, sẽ trở thành mặt mèo đó. – Hắn dỗ dành.

Mẫn Chi bật cười, sau đó không ngờ nàng dùng giọng điệu làm nũng nói với hắn.

-Là Mẫn Chi suốt mấy ngày qua không ăn không ngủ. Ngày nào cũng lo lắng cho chàng bị thích khách bắt cóc đi. Kim Thành, tại sao ngày đó lại chạy ra thay ta làm con tin?
-Là chức trách của thuộc hạ thôi! – Hắn cười trả lời.

Mẫn Chi im lặng nhìn sâu vào đôi mắt đó. Đôi mắt hắn thăm thẳm như hồ thu không thấy đáy, không ai có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì. Nhưng nàng nhớ rõ ngày đó hắn sợ hãi, đau đớn, hoang mang, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn nàng như thế nào. Tình cảm bộc phát trong giây phút đó, không thể nào là giả mạo được. Nàng biết, vì bảo hộ ình, hắn ngay cả tính mạng cũng không cần. Mẫn Chi cười nhẹ.

-Ta hiểu rồi!

Nhưng nụ cười của nàng làm Lạc Thiên chấn động, không ngờ lại có được một nụ cười đẹp đến như thế trên đời này. Chỉ là một cái nhếch môi nhỏ mà như trời đất quay cuồng. Trong giây phút này, một nụ hoa nhỏ đột nhiên trở nở thành một bông tường vi rực rỡ. Sau đó, càng lúc càng nhiều nụ hoa bung xoè cánh trổ ra. Chắng mấy chốc, trong Lòng Lạc Thiên giống như một vườn hoa rực rỡ. Lâu lắm rồi, hắn mới bị một thứ làm cho say mê, câu dẫn mất hồn phách như thế này.

“Nhất tiếu khuynh nhân thành, nhị tiếu khuynh nhân quốc.” Hắn đã hiểu vì sao các anh hùng thời xưa lại vì nụ cười của giai nhân mà không cần cả giang sơn. Hắn si ngốc đặt lên môi Mẫn Chi một nụ hôn dịu nhẹ. Tất cả chỉ vì tình cảm bộc phát trong nhất thời, không ngờ lại mang cho hắn nhiều ân hận về sau.

Chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng, thế nhưng giống như một bình rượu ngon đã ủ lâu năm, chỉ một ngụm đã làm con ngươi quay cuồng, tê dại. Chẳng mấy chốc, gương mặt của hai người trẻ tuổi đã đỏ ửng như say rượu, bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.

Có tiếng ồn ào, huyên náo bên ngoài. Giọng một người nào đó áp đảo hơn tất cả.

-Bọn nô tài các ngươi, tại sao lại không ở bên cạnh hầu hạ công chúa. xem tại
-Nhưng thưa vương tử ...

Không kịp để bọn tỳ nữ cản trở, người nào đó đã vén màng xông vào trướng phòng của công chúa. Lạc Thiên nhanh chóng buông tay khỏi Mẫn Chi, cả hai người đứng cứng đơ như gian tình vụng trộm bị người ta bắt gặp. Người mới bước vào hơi khựng lại khi phát hiện còn có kẻ khác ở bên cạnh Mẫn Chi.

-Thần là Đa La Hiên Chi, khấu khiến công chúa! – Người đó gập mình cúi chào chứ không phải quỳ xuống, đặt ân này chỉ có người trong thế gia Thiên Kỳ mới có được.
-Vương tử, mời bình thân. – Mẫn Chi vội vã nói. Xem ra rất khiêng nể kẻ này.

-Thần là hộ sứ tướng quân, xin ra mắt vương tử. - Lạc Thiên quỳ xuống, hành lễ quân thần.

Thế gia Thiên kỳ chính là vương tộc của một ngàn không trăm lẻ bốn đại vương bên dưới Triệu Đảo hoàng đế. Mỗi vị đại vương đại diện ột dân tộc, đời nào cũng có người tiến cung làm hoàng phi cho Triệu Đế, có thể xem như thân bằng quyến thuộc với hoàng tộc, tất cả các quan viên khi gặp đều phải hành lễ quân thần.

Hiên Chi là vương tử của dân tộc Đa La, dân tộc lớn mạnh và đông nhất Triệu Đảo. Hiên Chi tuổi trẻ tài cao, năm nay mười chín tuổi. Y hiện nay đang nắm giữ trọng binh hoàng gia thuỷ quân phía Tây, nhân dịp ghé qua kinh đô đã trở thành cận thân hộ vệ của công chúa. Tên y mang chữ Chi, cùng bộ với tên công chúa, ý nghĩa chính là hôn phu ước định sánh với hoàng tộc. Mà hoàng tộc hiện nay, cũng chỉ có độc nhất một công chúa Mẫn Chi. Cũng phải nói thêm, trong các vương tử thế gia Thiên Kỳ khác cũng có những người cùng mang bộ chữ Chi này, điều đó có nghĩa là Mẫn Chi có hơn một ngàn vị hôn phu tất cả. Nhưng xét về tuổi tác, tài năng, thế lực, không ai có thể vượt qua Hiên Chi.
Y trực tiếp bước tới nói chuyện với công chúa, bỏ qua Lạc Thiên đang quỳ gối khấu kiến. Xem ra hai người vừa mới chạm mặt, địch ý đã toả ra mù mịt.

-Công chúa, sao lại sơ suất đuổi hết người hầu bên cạnh đi vậy. Phải biết người thân thể vạn kim, nếu có ai muốn gây bất lợi cho công chúa thì sao? – Hiên Chi nhẹ nhàng trách mắng.
-Không phải có quân vệ canh giữ xung quanh hay sao? Hơn nữa bổn cung còn có hộ Sứ tướng quân ở bên bảo hộ.
Hiên Chi liếc nhìn Lạc Thiên vẫn quỳ bên cạnh.
-Hừ! Là Hộ sứ tướng quân trói gà không chặt này sao? Hắn chỉ có thể dùng miệng lưỡi mê hoặc người ta. Chứ khi đụng chuyện có thể bảo hộ nổi ai.
-Vương tử! – Mẫn Chi trừng mắt, nghiêm giọng
.
Khí thế hoàng uy của công chúa ác ma vẫn chưa suy giảm tý nào. Thái độ này của nàng, làm Hiên Chi biết y đã thất thố rồi. Rất miễn cưỡng y ban lệnh “Bình thân!” cho Lạc Thiên.

“Tên này ngay từ lần đầu tiên đã có thành kiến với mình ngay rồi!” Lạc Thiên cẩn thận suy xét. Hình như trong triều đình, hắn chưa từng gây thù oán với bất cứ ai. Nhưng hắn không biết, thù oán tuy chưa gây, nhưng tiếng đồn về hắn đã bay xa khắp nơi. Là người được công chúa xem trọng, chắc chắc sẽ trở thành tử địch của tất cả các vương tử mang tên Chi trên toàn cõi Triệu Đảo này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.