Lập Quốc Ký III

Chương 27: Bản lĩnh của nam nhân






Chương 27: Bản lĩnh của nam nhân


Nhìn tình cảnh trước mắt, Lạc Thiên bừng bừng phẫn nộ. Không biết giữa hắn và hoàng đế lúc này, ai có được bộ mặt nhìn khủng khiếp hơn. Công chúa Mẫn Chi hoảng sợ, nước mắt như mưa đang bị người ta kề dao vào cổ. Nàng chỉ là thiếu nữ yếu nhược, lại có thêm chút rượu trong người, nên bây giờ không kềm chế chút nào mà vừa khóc vừa la làng đến thê thảm. Xung quanh là bọn thủ vệ trong cung đang vây kín, căng thẳng chỉa vũ khí về phía tên thích khách đang ôm chặt công chúa.

Đó là một nữ thích khách dáng người nhỏ bé, phục sức đơn giản nhìn giống tì nữ trong cung. Nàng ta dùng một tấm vải đen che ngang mặt, đôi mắt hung dữ cảnh giác nhìn khắp bốn phía. Vừa kề gươm vào cổ công chúa vừa kéo nàng nhanh về phía cửa Long An cung.

Triệu đế nhìn thấy cảnh đó thì vô cùng sốt ruột, con gái tâm cang bảo bối của lão đang bị người ta kề kiếm vào cổ. Lão hoàng đế lúc này cũng không ngại mất hình tượng, đứng phía ngoài vòng cấm vệ, gào la tên thích khách mau thả công chúa ra.

Lạc Thiên đứng bên cạnh Triệu đế mắt đỏ ngầu vì lo sợ, hắn phải vô cùng kiềm chế mới không thét lớn lên. Trên vai của nữ thích khách đang đầm đìa máu tươi, hẳn là trước khi bắt cóc công chúa đã bị cảnh vệ trong hoàng cung đả thương rồi. Hai nữ nhân vừa đi vừa chèo kéo nhau, mỗi bước đều để lại một giọt máu. Tuy nữ thích khách bịt mặt hắn cũng không thể nào không nhận ra Ngưng Bích. Cái dáng người đó hắn đã quá đỗi quen thuộc rồi, còn có kiểu tóc nàng là chính tay hắn bới, Lạc thiên sao có thể không nhận ra.

Đôi mắt Ngưng Bích tuy dữ dằn uy khiếp mọi người nhưng lại có thêm một tầng sương mờ mịt. Cước bộ hư nhược lảo đảo, có lẽ cũng không thể duỳ trì được lâu hơn nữa. Hành động đột nhập lần này của nàng đã bị bại lộ rồi, không thể thoát thân nên mới dùng tới chước cuối là bắt con tin uy hiếp. Lạc Thiên biết rằng, nếu kéo dài một lúc nữa thì Ngưng Bích chắc chắc sẽ thúc thủ bị bắt ngay thôi.


Hắn đột nhiên vùng người lao vào trong vòng bao vây của thủ vệ quân.

-Mau thả công chúa ra! – Hắn giận dữ la lớn, trong giọng có một chút khiếp đảm run run.
-Lui lại, mau lui. – Ngưng Bích một tay chế trụ công chúa, một tay chỉa kiếm về phía hắn.
-Mau thả công chúa ra, ta thay nàng làm con tin. – Trong đôi mắt hắn có muôn vàn lo lắng cộng với nhu tình.
-Không, Kim Thành, huynh mau lui ra. – Công chúa lại tiếp tục khóc càng lớn hơn. Đôi mắt đậm tình của hắn làm sao Mẫn Chi không nhìn thấy cho được.
-Thả công chúa ra đi. – Hắn nhẹ nhàng nói trong kiên định.

Lạc Thiên chầm chậm tiếp cận mũi kiếm của Ngưng Bích. Cho đến khi lưỡi kiếm đã đặt hết trên cổ hắn, Ngưng Bích xô Mẫn Chi ra. Nàng thu kiếm lại, mà Lạc Thiên cũng thuận đà đó đi đến gần người nàng. Hắn cảm nhận được thân thể của Ngưng Bích mệt mỏi dựa vào người mình.

Một màn trao đổi con tin như vậy là hoàn thành, đám người bao vây xung quanh cũng không ngờ lúc này mới có thể hô hấp trở lại. Hành động của Hộ Sứ tướng quân thật là kinh tâm động phách, vì công chúa mà không tiếc sinh mạng mình. Công chúa ngồi bệt dưới đất, kinh hoảng la hét.

-Không được làm hại chàng. – Mẫn Chi quét mắt khắp vòng vây của thủ vệ. – Các ngươi không được động thủ, phải bảo hộ tính mạng của Kim Thành.

Thủ vệ xung quanh thấy công chúa đã được cứu, rất muốn xông vào tiêu diệt tên thích khách kia. Thế nhưng nghe công chúa khóc la thảm thiết như vậy, e rằng tính mạng con tin vừa mới trao đổi kia cũng quý giá cũng không kém công chúa là bao. Tuy vòng vây không có khép chặt nhưng đội hình thủ vệ cũng không vì vậy mà lui lại, quyết liệt bám theo thích khách.

Tên thích khách uy hiếp Hộ Sứ tướng quân lui dần ra khỏi Long An cung, thẳng tiến đến chỗ đậu xe ngựa của hoàng gia. Ngưng Bích lúc này đã lảo đảo đi không nổi, dựa hết vào người Lạc Thiên, chút sức mạnh lúc này của nàng dành hết cho việc kề gươm lên cổ hắn. Lạc Thiên chật vật, vừa ra bộ bị uy hiếp, vừa kéo Ngưng Bích chạy về phía xe ngựa có Đặng Đồ Sơn chờ sẵn. Trong nhập nhoàng của đêm đen, không ai thấy rõ lúc này hắn dùng một tay ôm chặt thắt lưng nàng, mới có thể bảo trụ cùng Ngưng Bích rút lui được.

Nhìn vệt máu chảy dài theo bước chân hai người, lòng Lạc Thiên run lên những nỗi hoảng sợ mơ hồ. Mất máu quá nhiều, liệu tính mạng của nàng có bị ảnh hưởng không. Đặng Đồ Sơn nhìn thấy cảnh hai người tháo chạy rút lui trong vòng truy đổi của thủ vệ quân cũng đủ hiểu. Hắn phối hợp diễn cảnh bị uy hiếp, đánh xe ngựa tháo chạy khỏi hoàng thành. Toàn bộ đám binh lính triều đình cũng quyết không buông tha cho thích khách, ngay lập tức lấy ngựa đuổi theo.

Ôm theo Ngưng Bích mang vào trong xe ngựa, Lạc Thiên ngay lập tức điểm huyệt cầm máu cho nàng. Hắn tuy không có võ công nhưng lại có kiến thức về y lý. Bắt mạch Ngưng Bích thấy hư hư nhược nhược, hắn lại tiếp tục la hoảng trong lòng. “Phải mau chóng tìm nơi trị thương cho nàng.”

Phía sau là quân đoàn kỵ mã của hoàng cung đang rầm rầm đuổi tới. Đặng Đồ Sơn chỉ có một người, lại đang điều khiển xe thì sao có thể chống lại thiên binh vạn mã. Ra khỏi kinh thành chính là địa phận đồng không mông quạnh, chỉ sợ chưa kịp trốn tới sáng đã bị bắt gọn cả lũ rồi. Hơn nữa Ngưng Bích cần được chữa trị, nếu tiếp tục lẫn trốn thì mạng nàng càng khó giữ. Hắn vén màng nói chuyện với Đặng Đồ Sơn phía trước.

-Chúng ta đã chạy đến nơi nào?
-Đã gần đến cổng bắc của kinh thành. – Đặng Đồ Sơn đánh xe ngựa chạy như bay, cũng không kịp quay lại nói chuyện với hắn.
-Qua ngã rẽ thả chúng ta xuống, ngươi tiếp tục đáng xe ra ngoài thành. Đi được một đoạn đủ xa thì bỏ xe chạy trốn. – Hắn tin vào với bản lĩnh của mật sứ, Đặng Đồ Sơn có thể dễ dàng tẩu thoát một mình.

Trong lúc nguy cấp, Đặng Đồ Sơn cũng hiểu chỉ có thể dùng kế nghi binh này mới có thể mong thoát thân. Xe ngựa chạy trên đại lộ bỗng nhiên rẽ gấp. Đám binh lính đuổi theo phía sau chỉ thấy chiếc xe mất dạng trong tích tắc đó, sau khi đuổi theo qua ngã rẽ đã thấy xe ngựa chạy ở phía xa cuối đường. Cả bọn tăng tốc đuổi theo, sợ mất dấu một lần nữa. Chiếc xe ngựa chở thích khách chạy ra khỏi cổng thành với một hàng thủ vệ binh đông đảo chạy dài phía sau. Dù sao trên xe cũng còn con tin, bọn họ không dám tấn công, chỉ có thể gắt gao bám lấy.

Đoàn binh mã chạy rần rần qua khu phố khiến bụi bay mù mịt. Đêm khuya thanh vắng, không ai kịp nhìn có hai thân ảnh trong hẻm tối nhanh nhẹn chạy đi. Lạc Thiên lột bỏ bộ quan phục bên ngoài, bên trong hắn đã mặc sẳn một bộ lam y nai nịt gọn gàng, bên hông còn dắt trường kiếm của Ngưng Bích, nhìn không khác nào một kiếm khách giang hồ. Hắn cõng Ngưng Bích trên lưng, bao bọc nàng trong một tấm áo choàng lớn che phủ cả người. Lạc Thiên mau chóng ly khai nơi đó, tránh truy binh của hoàng đế kéo tới nơi lục soát.

Rất may bình thường hắn cũng không phải là một tiểu tử yếu ớt như vẻ bên ngoài. Gã thanh niên hai mươi tuổi tràn đầy sức sống, trong lòng lại đang lo lắng hốt hoảng nên sức mạnh bộc phát càng tăng. Lạc Thiên mang Ngưng Bích chạy qua bốn năm con phố cũng không biết mệt là gì. Trong tim chỉ quan tâm lo lắng cho tiểu nữ hắn đang cõng trên lưng. Hơi thở của nàng càng lúc càng yếu ớt. Hắn cảm thấy hai mắt cay quá, con đường đi trước mắt chợt nhoè.

Hắn dáo dát nhìn xung quanh tìm kiếm y quán, độ nửa canh giờ sau mới thấy có tấm bảng ‘Thiện Y đường’. Lạc Thiên dùng chân đạp mạnh lên tấm ván cửa, miệng la hét không ngừng cho người bên trong nghe thấy. Lúc đó đang là khoảng tờ mờ sáng, là khoảnh khắc người khác đang có giấc ngủ ngon nhất. Hắn không cường bạo đập cửa, thì làm sao có người ra được.

Bên trong Thiện Y đường có ánh đèn chợt sáng, tiếp theo là tiếng lục cục mở cửa vang lên. Tấm ván cửa vừa mới hé ra, Lạc Thiên đã ôm Ngưng Bích lao ào vào như cơn gió.

-Đại phu, mau cứu người. – Hắn hét to đến độ mấy người xung quanh phải hoảng hồn.

Lão đại phu thấy hắn cấp bách như thế cũng bị lây, trở nên cuống cuồng theo.

-Công tử, mời đi vào lối này. – Lão đại phu chỉ hắn vào bên trong, nơi có đặt sẵn chiếc giường dành cho bệnh nhân.

Lạc Thiên đặt Ngưng Bích xuống giường, hai mắt đỏ ngầu như quỷ sai đòi mạng. Hắn quay phân phó mấy người xung quanh.

-Ngươi mau nấu nước nóng và mang bông băng vải sạch tới. Ngươi mau đi bốc thuốc: Xuyên Qua ba chỉ, Thục bạch năm chỉ, Bách Căn một lạng, Ô quan, Nghinh Tử, Bối Chi mỗi thứ một chỉ. Nấu thành một chén mang lên đây. Đại phu mau mang tới kim sang dược, chỉ khâu, kéo ... đến đây.


Hắn chỉ đạo rõ ràng rành mạch, khí thế chẳng khác nào chủ nhân lão gia. Toàn bộ người trong Thiện Y đường lập tức trật tự làm theo, ngay cả lão đại phu cũng vâng vâng dạ dạ chẳng khác nào người hầu của hắn. Có lẽ vì khí thế bức nhân của hắn, có lẽ vì khuôn mặt đầy sát khí của hắn, có lẽ vì nữ nhân trên người thấm đẫm máu đào mà hắn mang vào ...

Lão đại phu đứng bên cạnh nhìn hắn tự tay điều trị cho tiểu mỹ nhân. Gương mặt nàng nhỏ nhắn, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mím nhẹ có hơi tái mét, trên mặt đã nhiễm một lớp mồ hôi lạnh. Tuy đang bị thương nhưng cũng phảng phất một nét đẹp kiều mỵ khó cưỡng nổi.

Nam nhân bên cạnh nàng tuy thần sắt cực kỳ lo lắng, nhưng thủ pháp ra tay vô cùng chuẩn xác và nhanh nhẹn. Hắn lau sạch vét thương trên vai nàng, dùng kim sang dược cầm máu, sau đó không chút do dự dùng kim khâu lại. Đôi mắt hắn sáng rực như ưng, gương mặt cực kỳ ngưng trọng chuyên chú. Mỗi mũi kim đều không do dự đâm vào da thịt của tiểu mỹ nhân. Chỉ khâu gút chặt kiến vết thương sâu, kéo dài dần dần khép lại, giống như người ta đang may quần áo.

Nhìn hắn làm việc mà lão đại phu không khỏi há hốc mồm. Thủ pháp dùng kim khâu vết thương này thật sự là mới mẻ, ở Triệu Đảo này hễ vết thương nào hở quá lớn thường dùng lửa để thiêu qua. Tuy rất đau đớn và để lại vết sẹo lớn nhưng có thể cầm máu giữ mạng. Chưa từng có ai nghĩ ra cách dùng kim chỉ khâu lại như tên nam nhân này. Hắn tới đây cầu y cứu mạng, nhưng thật sự hình như chỉ tới mượn đồ, lão đại phu cũng chưa kịp có dịp ra tay chút nào.

Ngưng Bích lúc này vì đau đớn quá nên đã ngất xỉu. Bởi vì Lạc Thiên không muốn để lại sẹo nên không dùng mê dược hay dùng châm cứu giảm đau gì hết, trực tiếp may sống trên da thịt nàng. Các phương pháp giảm đau đều làm cho da thịt lâu lành hơn và cũng dễ gây biến chứng hơn. Kỳ thực nhìn Ngưng Bích thôi cũng đã đủ làm hắn đau như đứt từng khúc ruột. Nàng bị thương lần này chính là vì hắn, chịu đau đớn này cũng là vì hắn. Lúc nãy hắn đã trút hết bình tĩnh của mình ra, nay dòng cảm xúc lại ào ạt trào lên, môi hắn run run, không ngăn được hai dòng lệ trào ra. Con người hắn là như vậy, có lúc cực kỳ lạnh lùng, lại có lúc cực kỳ dễ xúc động.

Khi Lạc Thiên đã băng bó xong cho Ngưng Bích thì cũng là lúc thuốc ấm mới sắc xong được bưng lên. Hắn vừa mới bình tĩnh bản lãnh, nay lại biến thành một nam hài khóc lóc ỷ ôi. Lão đại phu nhìn thấy cũng không khỏi xót xa.

-Công tử, thuốc đã sắc xong rồi! – Lão nhân nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lạc Thiên nhanh chóng quẹt đi nước mắt, tiếp chén thuốc trong tay đại phu.

-Công tử, xin hỏi bài thuốc của chén thuốc này có tác dụng gì?
-Hoạt huyết dưỡng thương, phù hợp với người mất máu nhiều, người bệnh suy kiệt lâu ngày, người bị mất dinh dưỡng trầm trọng. – Hắn lạnh lùng trả lời.

Vì đại phu đã có ơn ượn chỗ, hắn cũng không ngại nói ra bí phương dược của nhà mình. Thành gia là một gia tộc nổi tiếng về dược liệu, vốn tàng trữ rất nhiều bài thuốc nổi tiếng có tác dụng chữa bệnh. Tuy nhiên các bí phương này đều là trăm quý, ngàn vàng; là bí mật kiếm tiền của Thành gia đã nhiều năm mới nghiên cứu ra được. Đại phu tuy không biết phương thuốc này quý giá cỡ nào, cũng không biết hắn xuất thân là người họ Thành, nhưng nhìn thấy Ngưng Bích sau khi uống thuốc sắc mặt dần trầm ổn, huyết sắc trở lại, cũng biết ngay là bài thuốc quý, lập tức lẩm nhẩm ghi chép lại ngay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.