Lập Quốc Ký II

Chương 3: Huynh có muốn sống không?






Chương 3: Huynh có muốn sống không?
Thuốc mê đang dần phai nên Y Thần cũng bắt đầu tỉnh dậy. Điều đầu tiên hắn cảm nhận chính là mùi thuốc nồng nặc trong phòng mình. Y Thần sờ sờ, thấy người mình đang được băng bó cẩn thận, chắc có lẽ Lạc Mai đã làm rồi. Hèn gì hắn thấy không còn nhức nhối nữa, nhưng những đau đớn vẫn còn đó . Y Thần dùng sức muốn ngồi dậy, hắn chòi chân để dựa người vào thành trường kỷ. Đột nhiên hắn cảm thấy có điều gì không đúng lắm, hắn nhìn xuống thì thấy toàn thân mình trống không, ngoại trừ phần thân trên được dùng vải trắng băng bó lại thì thần dưới không có gì che chắn. Hắn hốt hoảng, chụp ngay chiếc áo khoát ngoài che vội trên người. Trong tình huống đó, dù có là người lạnh lùng đến mức nào, cũng không thể không bối rối. Hắn vô cùng tức giận, đây có lẽ là tác phẩm của con nhãi Lạc Mai đó rồi. Chưa kịp hoàn hồn thì hắn suýt nữa thét lên một tiếng rồi lăn xuống đất. May mà hắn không còn chút khí lực, nên không thể lăn xuống đất được.
Tiểu yêu bà mà hắn đang mắng nhiếc ngồi bên bàn trà, bất động nhìn hắn lom lom. Vừa bối rối vừa xấu hổ, hắn chỉ có thể la mắng cho đỡ quê.
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Chỉ nói được có mấy chữ thì tắc tịt luôn, không biết nói gì hơn. Lạc Mai lắc đầu thở dài nhìn hắn với vẻ tội nghiệp. Y Thần nộ khí xung thiên, trên đời hắn ghét nhất là người ta tội nghiệp mình.
- Muội đã nói với huynh rồi, muội là đại phu, còn huynh là người bệnh. Đừng có gán ghép mấy cái ý nghĩ xấu xa, tầm thường của thế nhân rồi đổ lên đầu muội. Muội chỉ hoàn toàn dùng lương tâm trong sáng của thầy thuốc nhìn huynh thôi. – Nàng đang dùng công vụ để phục vụ tư lợi. Quả thật nhìn ngắm cơ thể đầy vết thương của hắn làm nàng càng lúc càng yêu hơn. Đúng như đại ca đã nói, nàng bị ‘bệnh’ thật rồi.
- Dù có là đại phu cũng không cần thoát hết y phục ta ra như vậy. Dù sao muội cũng là nữ nhi đó nha! – Y Thần giận dữ đến đỏ mặt tía tai.
- Y Thần, huynh có muốn sống không? – Lạc Mai đột nhiên giở giọng nghiêm túc.
- Dĩ nhiên là ta muốn sống mới mời ‘Thành gia thần y’ đến đây chữa trị. – Y Thần vẫn chưa nguôi hết giận.
- Không có chân vẫn sống được chứ?
Một khoảng lặng sâu sắc giữa hai người. Ngày muà đông tịch vắng, làm cho người ta gần như có thể nghe được tiếng thời gian rột roẹt trôi qua. Một phút, hai phút sau Y Thần mới phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Không giữ lại được sao? – Y Thần lạnh lùng, cơn giận bay biến như bong bóng bị xì hơi.
- Nếu giữ lại sẽ mất mạng. – Lạc Mai lắc lắc đầu buồn rầu.
- Cả hai chân sao? – Giọng hắn có chút run run.

- Chân trái còn có thể giữ được, nhưng chân phải đã hết cách rồi.
- Sau đó còn có thể ra chiến trường được không? – Hắn cảm thấy như rơi vào hố sâu vạn trượng.
- Với khả năng y thuật của muội, nhất định chữa lành cho huynh. Thậm chí còn có thể trợ giúp huynh công phá một tầng tu vi , giúp nội công của huynh tăng thêm một bậc.
Tuy Lạc Mai hứa hẹn hấp dẫn như vậy nhưng Y Thần vẫn còn chần chừ do dự chưa quyết đoán. Lạc Mai đành phải nói thêm.
- Nghe nói Hàn Bá tướng quân là bậc thiên tài trên kỵ mã. Còn con ngựa Ngạo Phong của người vẫn còn hậu duệ đang bị nhốt ở Đào Đô.
Nhắc đến Hàn Bá tướng quân, lòng Y Thần đau như xát muối. Tám phụ tử ra trận, chỉ một mình hắn sống sót trở về. Tất cả đều là âm mưu của hoàng thượng, khiến cha con hắn rơi vào chỗ chết. Thù này không trả, sao còn có thể làm người. Là Hàn gia hắn đã bị hoàng thượng ép tới mức phải tạo phản rồi. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng vào dòng máu kỵ quân xuất sắc đang chảy trong huyết quản mình. Làm gì có chuyện mất một chân mà không sống nổi. Thân là quân nhân, chỉ có mất đầu mới có thể làm hắn ngưng chiến đấu được thôi.
- Được, làm thôi! – Hắn hét lên vừa như muốn nói với Lạc Mai, vừa như muốn động viên chính mình.
Lạc Mai nhìn bàn tay đang nắm chặt chiếc áo khoát đến tím tái của hắn, nàng mỉm cười hài lòng. Ít nhất cũng đã vực dậy ý chí của hắn rồi.
- Được ngày mai sẽ làm. Nhưng bây giờ uống thuốc đi. – Lạc Mai mỉm cười bưng chén thuốc còn đang bốc khói đến gần hắn.
- Có ai nói với muội rằng muội có nụ cười gian tà, rất giống đại ca không?
- Đừng đánh trống lảng, chẳng lẽ huynh sợ uống thuốc. – Lạc Mai càng cười, càng nhìn thấy tà mị.
- Làm gì có chuyện đó!
Y Thần nói cứng, rồi bưng chén thuốc uống cạn một hơi. Quả nhiên thuốc đắng nghét thật là khó uống, khó uống đến nỗi hắn muốn trào nước mắt ra.
- Muội ra ngoài đi! – Giọng hắn run run.
- Được rồi muội sẽ ra ngoài. Hai canh giờ nữa sẽ mang cơm lên cho huynh. Nhớ đó, chỉ hai canh giờ thôi.
Nói xong Lạc Mai ngay lập tức bước ra khỏi cửa, không cần hắn đuổi thêm tiếng nào. Lạc Mai đi vài bước rồi dừng lại, dựa vào vách đá. Nàng bắt đầu nghe tiếng đồ đạt bị ném vỡ bên trong. “Đúng rồi, cứ trút hết đau khổ trong lòng ra đi”. Đã từng đi chữa bệnh nhiều nơi, Lạc Mai cũng có ít nhiều kinh nghiệm trước phản ứng của người bình thường. Con người khi đứng trước quyết định chặt bỏ một phần thân thể mình, thì dù là loại vô tình, cứng rắn đến mức nào cũng không tránh khỏi tâm trạng buồn đau, bực bội. Nàng tránh mặt đi hai canh giờ, chính là cho hắn một khoảng thời gian để bình tâm trở lại. Tiếng đập vỡ đồ đã ngưng, chỉ còn lại những hơi thở nặng nề gấp gáp, dường như đang cố gắng đè nén những tiếng nấc.
^_^
Ngày mười chín tháng mười một. Đã ba ngày kể từ hôm Y Thần tỉnh dậy, thấy một chân của mình đã bị Lạc Mai lấy mất. Dù biết nàng làm vậy vì cứu hắn, nhưng Y Thần không cách gì kiềm chế được tâm trạng bực tức với Lạc Mai. Dường như đó chính là tội ác nàng trực tiếp gây ra cho hắn vậy. Mỗi lần nàng xuất hiện với gương mặt tươi cười, thì hắn không cách gì kiềm được một câu nói thô lỗ làm tổn thương nàng.
Nhưng nàng cũng thật kỳ lạ, mỗi ngày nghe hắn mắng chửi, cũng không hề nề hà, mà chỉ mỉm cười đáp lại. Có thật là tấm lòng của đại phu bao la vĩ đại đến vậy không, có thể dung thứ cho tất cả lỗi lầm của bệnh nhân.
Có tiếng gõ cửa cộc cộc. Khỏi cần hỏi Y Thần cũng biết ai mới sáng sớm đã làm phiền hắn rồi.
- Y Thần ca, đã dậy chưa? Lạc Mai mang nước đến cho huynh rửa mặt nè.
Cũng không đợi kịp cho hắn trả lời thì nàng đã mở cửa xông vào. Y Thần đã quá chán ghét với trò này, mắng thì cũng đã mắng rồi, nhưng nàng không chịu bỏ, thì hắn cũng chán nản không thèm nói đến nữa.
- Y Thần ca, hôm nay cũng tươi tỉnh quá. Khí sắc ngày càng tốt hơn rồi. – Lạc Mai vui vẻ động viên hắn, nàng cảm thấy hài lòng vì y thuật của mình quả nhiên giỏi thật, cứu được một người từ quỷ môn quan trở về. Đợt này khi trở về nhà, chắc nàng phải đổi biệt danh thành ‘tái sinh thần y‘ quá.
Y Thần không thèm phản ứng gì trước lời khen của nàng. Hắn tự tạo ột bộ mặt phớt lờ nàng. Nhớ lại hôm vừa mới hết thuốc mê tỉnh lại, hắn nhìn thấy một chân đã bị mất, chỉ còn lớp băng trắng xoá, không kềm được nước mắt tự nhiên trào ra. Nàng phải ôm ấp hắn, dỗ dành đến hơn một canh giờ hắn mới bình tĩnh lại được. Từ đó về sau, mỗi lần nhìn mặt nàng, hắn đều xấu hổ đến muốn bỏ chạy. Nhưng bây giờ chẳng thể bỏ chạy chạy đi đâu, nên đành ngồi một chỗ, trưng ra bộ mặt lạnh lùng khó đăm đăm với nàng.
- Thần ca, nước rửa mặt nè. Đã được pha ấm, không có lạnh đâu.
Lạc Mai bưng thau nước lại tận giường cho Y Thần rửa mặt. Hai hôm trước Y Thần từng hất nguyên thau nước lên người Lạc Mai, với lý do nước lạnh quá. Còn tưởng nàng sẽ bỏ đi mất, vậy mà nàng chỉ mỉm cười, chạy đi nấu cho hắn một thau nước ấm mới.
Y Thần rửa mặt xong thì có khăn dâng lên tận nơi. Hắn cầm lấy lau không chút khách sáo. Từ lúc nào, nàng tự nhiên trở thành cận thân nha hoàng của hắn vậy nhỉ? Cả phòng cũng dọn sang ở sát vách căn phòng hắn.
“Để tiện bề chăm sóc huynh!” nàng nói. đọc truyện mới nhất tại .
Ngày đó, hắn sau khi tỉnh dậy thấy mất hết sức lực, tay chân không nhấc nổi. Lạc Mai nói đó chỉ là triệu chứng bình thường thôi. Bởi vì hắn mất máu quá nhiều, cần vài ngày bồi bổ sẽ tốt nhất định sẽ khoẻ lại . Nàng khuyên hắn nằm im nghỉ ngơi. Nhưng là con người, thì làm sao có thể nằm im một chỗ, hắn cũng có những nhu cầu cá nhân cần phải giải quyết chứ. Nhưng mở miệng nhờ giúp đỡ thì còn mất mặt tới cỡ nào. Trong Ngạo Phong trại, chỉ toàn là huynh đệ thân binh của hắn, không có nô tỳ người hầu nào cả, nữ nhi cũng chỉ có một mình đại phu Lạc Mai nàng thôi. Hắn cảm thấy bật lực nằm một chỗ đã là chuyện vô cùng xấu hổ, bây giờ còn mở miệng nhờ người khác giúp đỡ giải quyết nhu cầu cá nhân, thì thà hắn tự sát cho rồi. Lạc Mai liếc nhìn, thấy hắn đang giữa đông lạnh giá, mà cả người chảy mồ hôi ròng ròng. Nàng mỉm cười ý nhị, ra ngoài mang vào một ống tiểu nhỏ.
- Để muội giúp huynh!
- Sao có thể được chứ. – Hắn giận dữ la lên.
- Sao lại không được, muội là đại phu mà.
Lạc Mai luôn dùng cái cớ là đại phu để trấn áp hắn. Nàng cố nhịn cười đến mức đau cả bụng, Chẳng lẽ nói với hắn là, “Có gì đâu phải giấu, muội trước đây cái gì có thể thấy, cũng đã thấy hết rồi!” Nhưng nếu nói ra, chắc có lẽ hắn thà tự sát cũng không chịu cho nàng giúp. Haizz, hắn chết rồi thì công sức chữa trị của nàng đổ sông đổ biển hết à? Còn cái danh ‘đệ nhất thần y’ của nàng? Còn sau đó biết ăn nói với đại ca thế nào nữa?
Hắn xấu hổ cũng đã xấu hổ rồi, mất mặt cũng đã mất mặt rồi. Từ đó, cũng đành phải mặt dày trông cậy, giao hết việc cá nhân cho nàng. Trong lúc Y Thần lau mặt thì Lạc Mai nhảy ra phía sau chải tóc cho hắn. Bàn tay dịu dàng của nàng cầm gọn mái tóc của hắn, từng lược từng lược chải xuống vô cùng nâng niu. Chỉ có lúc này không gian mới yên tĩnh lạ thường, từng tiếng sột soạt của mái tóc, lay động bức màn không gian mùa đông tĩnh lặng. Y Thần cũng im lặng tận hưởng khoảnh khắc yên bình này. Thật êm đềm và không còn đau đớn nữa.
- Xong rồi, huynh coi có được không?
Lạc Mai đưa ra một chiếc gương đồng trước mặt hắn, vậy là không gian yên tĩnh bị phá vỡ.
- Không được, làm thứ gì quái đản vậy. Làm lại bình thường đi! – Hắn la mắng không thương tiếc vào mặt nàng.
- Nhưng muội thấy kiểu này mới đẹp mà.
- Không cần. Chỉ cần làm kiểu bình thường thôi. – Hắn không tiếc thương vẻ mặt năng nỉ đáng yêu của nàng.
Lạc Mai cũng không phản đối nữa mà leo ra phía sau, xoã tóc hắn ra chải lại. Y Thần nhìn mình trong gương, khí sắc đã khá hơn lúc trước. Vầng tử khí không còn, và thay vào đó là nét hồng hào tươi tốt. Quả nhiên mấy ngày nay, Lạc Mai cho hắn ăn nhiều đồ bổ như vậy cũng có tác dụng. Nơi đây băng tuyết heo hút, vậy mà hắn có thể bình phục nhanh như vậy cũng nhờ mớ thuốc nàng mang theo. Tiểu nữ này, ngoại trừ tính cách có chút vấn đề, thì y thuật quả nhiên inh.
Y Thần xoay gương đồng đi một chút để ngắm nhìn gương mặt phía sau lưng mình. Nàng có gương mặt giống đại ca, đôi mắt to tròn và hàng lông mi cong vút. Không biết chỗ ở Thành gia là nơi phong thuỷ như thế nào, mà sinh ra hậu nhân toàn là người đẹp. Nam thì tuấn lãng, nữ thì kiều mị. Chỉ duy nhất có một điểm xấu, đó là nét xinh đẹp cũng đi kèm với tình tình quái dị. Quen sư huynh đã lâu, Y Thần cũng biết y quái dị đến mức nào. Nay gặp được cô em gái, thì mới thấy nàng cũng kỳ quặc không kém.
- Tại sao mấy năm trước, có ghé qua Thành gia nhưng không gặp muội? – Y Thần đột nhiên hỏi.
- Chắc là lúc đó trùng hợp muội đi ra ngoài chữa bệnh.
Nàng hờ hững trả lời, không nhìn lại. Đôi mi dài cong vút chăm chú tết một bím tóc trên đầu hắn.
- Không được làm những kiểu tóc kỳ quái nữa.
Bị tiếng hắn la, nàng giật mình nhìn lại. Thấy hắn đang nhìn mình qua tấm gương đồng. Nàng nhún vai lè lưỡi, xoã cái bím tóc đang thắt ra, bắt đầu nghiêm túc chải bới một kiểu tóc thật bình thường. Khoé môi hắn bất chợt nhếch lên một nụ cười, nhưng ngay lập tức biến mất. “Tại sao trước đây không gặp nàng sớm hơn?” Tâm trạng hắn chợt trở nên trầm xuống. Nếu gặp Lạc Mai sớm hơn, có lẽ hắn đã không bị Như Tuyết hại đến thê thảm đến mức này. Trong lòng hắn dấy lên một nỗi niềm chua xót.
Thấy Lạc Mai ôm tới một chồng đồ, Y Thần nói.
- Hôm nay tự huynh thay đồ được.
- Không sao, đằng nào hôm nay cũng là ngày thay băng. Huynh phải để cho đại phu chăm sóc vết thương thì mới mau khỏi được.
Lạc Mai lại giở giọng đại phu ra làm lý lẽ cãi lại Y Thần. Tuy hắn lớn hơn nàng mấy tuổi, nhưng trong tay nàng, hắn không khác gì một món đồ chơi bảo bối. Làm sao nàng lại từ bỏ cơ hội ăn đậu hũ mỹ nam được. Lạc Mai nhanh chóng tốc chăn ra, làm lộ thân hình quấn đầy vải trắng, đã không còn toàn vẹn của hắn.
Mỗi lần nhìn thấy thân thể tàn phế của mình, Y Thần không khỏi nhói trong tim một cái. Nhìn thấy gương mặt đau đớn của hắn. Lạc Mai giả vờ vô tình nói ra.
- Bắt đầu từ ngày mai có thể luyện công lại được rồi.
- Thật sao? – Quả nhiên con mồi mắc bẫy, trở nên vui vẻ trở lại.
- Đúng vậy. Nhưng huynh chỉ được luyện mấy môn nội công tâm pháp bình thường thôi, chưa nên căng thẳng quá, không tốt cho vết thương. – Nàng lên giọng đại phu kẻ cả.
- Bao giờ thì có thể ra khỏi phòng? – Y Thần nhờ nàng đã lấy lại được tâm trạng thoái mái. Hắn nhìn Lạc Mai đang băng bó vết thương bên bàn chân trái với vẻ tràn đầy hy vọng.
- Người bình thường nhẹ thì một tháng, nặng thì sáu tháng. Đối với lão quái vật như huynh thì chỉ cần một tuần nữa là có thể ra khỏi giường được rồi. – Thấy tâm trạng hắn tốt như vậy nàng cũng không kềm được châm chọc một chút.
- Thật tốt vậy sao? – Y Thần vui vẻ, có lẽ chỉ nghe lọt lỗ tai mấy tin tức tốt thôi. Mấy từ ‘lão quái vật’ hắn không nghe được chút nào.

Lạc Mai sau khi thay hết băng vết thương trên chân hắn thì nhanh chân lẹ tay chụp lấy mấy cái nút trên áo hắn mở banh ra. Lộ ra thân hình cường tráng, trắng nõn, nhưng đầy vết sẹo.
- Được rồi! Bây giờ thay đồ thôi. – Vết thương đã thay băng xong rồi, bây giờ nàng phải tranh thủ ăn đậu hủ.
- Không cần, tự ta làm được. – Y Thần giật bộ đồ lại. – Muội ra ngoài đi.
Thấy ý đồ của mình đã bị lộ, Lạc Mai giận dỗi ngúng ngẩy bỏ ra ngoài. Ở trong phòng, Y Thần thở dài, nếu nàng đi chậm một chút chắc sẽ thấy được mặt hắn đỏ còn nhanh hơn luộc tôm.
Chỉ mới có ba ngày điều dưỡng, cơ thể Y Thần xoay trở có chút khó khăn. Hắn bắt đầu chậm chạp thay áo xong rồi thay quần. Mỗi lần nhìn thấy một bên ống quần buông thỏng vô dụng, hắn lại nổi cơn tam bành. Y Thần vung nắm đấm, dộng mạnh vào vách tường đá bên giường, làm mặt đá lõm vào một lỗ.
^_^
Lạc Mai chỉ mới đi một chút đã quay trở lại ngay, hy vọng kịp nhìn hắn thay đồ chưa xong. Nhưng hắn lại còn nhanh hơn nàng. Đã nghiêm chỉnh ngay ngắn ngồi trên giường, cái chăn đắp hờ trên hai chân. Nàng chu mỏ, bễu môi “Làm gì mà nhanh dữ vậy, mới hôm trước còn nhấc tay lên không nỗi mà... Hứ...”
Trên tay Lạc Mai mang theo lỉnh kỉnh cả khay thức ăn đầy ắp xộc thẳng vào phòng. Cô nàng này chỉ có sáng sớm là lịch sự gõ cửa, còn lại suốt cả ngày chỉ tông thẳng cửa phòng hắn, không bao giờ báo trước tiếng nào. Y Thần cũng quá quen với thái độ này của nàng, nên lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng phòng vệ khi bị tấn công.
Lạc Mai đặt khay đồ ăn đầy ắp xuống bàn trà, rồi sau đó khênh cả cái bàn đến bên giường của Y Thần. Thấy Lạc Mai nhấc cả cái bàn lớn dễ dàng như vậy, khiến hắn không khỏi ngạc nhiên, quên cả tức giận. Nàng là một cô nương, hơn nữa lại là tiểu thư thiên kim danh gia vọng tộc. Thông thường loại tiểu thư này là dạng đài cát, chân yếu tay mềm, hà cớ gì Lạc Mai lại giống như siêu cấp nô tì, làm việc nặng nhọc, chăm sóc người khác vô cùng thuần thục.
- Hôm nay dùng cơm được rồi, không phải húp cháo nữa.
- Thật là tạ ơn trời đất, huynh cũng hết chịu nổi món cháo rồi. – Tâm trạng Y Thần đột nhiên trở nên vui vẻ hơn.
- Không cần tạ ơn trời, tạ ơn đại phu được rồi. – Lạc Mai nhìn hắn hỉnh mũi.
- Vậy thì cảm ơn đại phu.
- Không cần khách sáo. Húp hết chén canh sâm này được rồi.
- Hả lại là canh sâm?
Y Thần thảng thốt nhìn chén canh sâm Lạc Mai đưa tới trước miệng. Không phải hắn sợ canh sâm, mà thực sự là canh sâm Lạc Mai nấu vô cùng khó uống. Toàn bộ nồng nặc mùi thuốc. Ba ngày nay, hắn mỗi ngày uống mười chén canh sâm, năm thang thuốc bổ, ba thang thuốc trị thương. Trong một thời gian ngắn, bồi bổ mạnh như vậy, sợ nếu là người thường đã không chịu nỗi, chảy máu mũi đến chết rồi.
- Vậy còn cái tô nước màu đen kia? – Hắn cầm chén canh sâm, e dè nhìn bát nước đen bí ẩn.
- Đó là thang thuốc mới, sau khi ăn xong mới uống. Muội đã hứa sẽ giúp huynh đả thông thêm một tầng công lực nữa mà.
- Nhưng một ngày dùng nhiều thuốc bổ như vậy, liệu có quá liều không? – Hắn nhăn mặt buông chén canh sâm đã uống hết xuống.
- Huynh không tin muội sao? Muội là đại phu đó.
Mỗi khi Lạc Mai dùng tới điệu bộ đại phu này, là Y Thần không dám cãi nữa. Hắn lặng lẽ cúi đầu xuống ăn cơm, vẫn không ngừng lấm lét nhìn bát nước đen bí ẩn đầy đe doạ. Lạc Mai chú ý quan sát tất cả phản ứng của hắn, thầm hài lòng. Ít nhất hắn cũng đã bớt bực bội hơn rồi. Hắn ngồi trên giường vẫn lấy chăn che kín chân, rõ ràng vẫn còn để tâm rất lớn đến vết thương. Trên bức tường đầu giường lại có thêm vết lõm mới cho thấy hắn mới trút giận xong. Bức tường bằng đá núi lửa rắn chắc, vậy mà bị hắn dùng tay không đấm vào, lỗ chỗ vết lõm nông sâu khác nhau. Vết lõm mới sâu hơn những vết cũ chứng tỏ công lực của hắn cũng đang dần bình phục. Nàng thật tò mò, nếu hắn hồi phục hết công lực đỉnh cao, thì sẽ đạt tới tầng thứ mấy.
Nàng vô cùng hào hứng muốn thử nghiệm thuốc trên người hắn. Nếu dùng thuốc trợ công thì có thể giúp con người phá bỏ cực hạn được không? Còn bản thân hắn, có thể chịu được bao nhiêu thang thuốc nữa? Đây là dạng thuốc trợ công cực mạnh nàng mới vừa điều chế ra đó nha. Không phải ai cũng chịu nổi. Mà hắn cũng là kẻ thử thuốc đầu tiên. “Ha ha ha ...” Một tiếng cười tà ác vang lên trong đầu nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.