Lão Tổ Xuất Quan

Chương 56: Kiếm pháp




"Thả sư tổ ta ra!" Lăng Thanh Thù giật mình, nhanh chóng rút kiếm nói.  
Từ Phương mỉm cười quay đầu, nói với Lăng Thanh Thù: "Bình tĩnh nào."  
Nói xong, Từ Phương này ra mấy cái kẹo màu đỏ, nhai tóp tép, như không nhìn thấy thanh kiếm đang kề trên cổ mình ấy.   
"Ta còn muốn hỏi ngươi đấy, ngươi là ai, tại sao lại biết  Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của ta!"  
"Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của ngưới sao?" Từ Mộng Dao giống như nghe được chuyện gì đó thú vị, khẽ cười, nói ra:  
"Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, là cơ mật bất truyền của Hải Phách Tông, hơn nữa muốn tu luyện Đại Diễn Lam Hải kiếm pháp, bắt buộc phải là một người có thể chất phệ hồn Hải Phách, mới có thể tu luyện được!"  
Nói tới đây, bỗng nhiên, ánh mắt Từ Mộng Dao đột nhiên bộc phát ra ý định giết người, hung tợn hỏi:  
"Nói, ngươi biết đến Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp từ đâu, nếu ngươi thành thật khai ra, ta có thể mở lòng từ bi, bảo toàn cái mạng nát của ngươi!"  
Nói tới đây, kiếm của Từ Mộng Dao lại hướng phía cổ Từ Phương cổ tay nắm thì thật chặt lấy thanh kiếm.  
Khuôn mặt Lăng Thanh Thù sốt ruột nhìn Từ Phương.  
Không biết ngọn gió nào đã khiến lão tổ để yên cho người khác chĩa kiếm vào cổ mình.   
Nhưng nghĩ lại dáng vẻ oai phong hùng dũng trước kia của Từ Phương, thì Lăng Thanh Thù lại cảm thấy, chắc Từ Phương sẽ không có chuyện gì đâu.  
Ừm, nhất định là như vậy rồi, Từ lão tổ nhất định là quá mạnh, cho dù người khác có chĩa kiếm lên cổ của mình, thì Từ lão tổ cũng không để ý đến tẹo nào.   
Suy nghĩ là thế, nhưng Lăng Thanh Thù không dám thờ ơ một tí nào. Nàng ta nín thở nhìn chằm chằm vào linh kiếm đang chĩa vào cổ Từ Phương.  
Từ Phương lạnh lùng nhún vai, nói: “ Ta đã nói với ngươi rồi, kiếm pháp này là của ta mà. Sao ngươi lại không tin thế, hơn nữa, ai nói với ngươi kiếm pháp này, phải dùng thể chất Hải Phách gì đó mới có thể tu luyện được."  
Nói xong, Từ Phương liền rút ra một thanh kiếm bình thường, thanh kiếm vừa vung ra, thì một luồng ánh sáng màu xanh lam xuất hiện.   
Khí thế  của Từ Phương, trong nháy mắt đã thay đồi, từ một người hiền lành liền biến thành một người có sát ý lẫm liệt.  
"Còn nữa, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp lúc nãy của ngươi, chỉ là bán thành phẩm mà thôi, bây giờ ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem, thế nào là Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp thực sự!"  
Vừa dứt lời, linh kiếm nhanh chóng vung ra, uy thế sức mạnh y như thanh kiếm thực thụ, cứ theo linh kiếm mà vung ra.   
Một đôi linh khí màu lam ngưng tụ, giống y như hàng real, chém một nhát từ trên xuống dưới, một quầng sáng màu vàng rực, tỏa ra xung quanh.   
Ánh sáng chói lóa mắt, khiến mọi người chỉ nhìn thấy một vệt trắng xóa.  
Vèo….   
Một âm thanh  sắc bén phát ra, một vệt sáng màu xanh hướng về phía chân trời xuất hiện, sau đó đột nhiên đâm vào trong biển nước.   
Ầm...  
Một tiếng nổ vang trời, nước biển cuồn cuộn hàng ngàn cơn sóng.   
Hình như biển lại động thì phải.   
Một số bọt sóng, còn bắn tung tóe cao đến hàng ngàn mét, bắn vào người Từ Phương, vô cùng lạnh lẽo.  
"Nhìn thấy chưa, như này mới thực sự là Đại Diễn Lam Dực đây này, cái lúc nãy của ngươi ý, chỉ là hàng bán thành phẩm mà thôi. Ngoài ra, Đại Diễn Lam Dực chẳng cần cái gì mà thể chất Hải Phách gì đó đâu nhá."  
Từ Phương quay đầu, cười híp mắt nói với Từ Mộng Dao.  
Từ Mộng Dao hoàn toàn đờ đẫn rồi, kiếm pháp mà Từ Phương dùng quả thật là Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp.   
Hơn nữa kiếm pháp Từ Phương dùng, quả thực còn hoàn thiện hơn cả Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp mà nàng ấy học được.  
Khi nàng ấy tu luyện cũng sớm phát hiện ra, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp tuy lợi hại, nhưng có vài điểm không đúng lắm.   
Nhưng nàng ấy lại không biết không đúng ở điểm nào.   
Vừa mới nhìn Từ Phương dùng  Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, bỗng nhiên nàng ấy đã hiểu ra rồi.   
Thế nhưng...  
Điều này cũng không đúng lắm nha.   
Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp, khi Hải Phách Tông mới thành lập ban đầu, thì kiếm pháp đã được kế thừa rồi.  
Mà từ khi Hải Phách Tông thành lập đến nay, cũng khoảng hai ngàn năm rồi.   
"Tiền bối, người..." Từ Mộng Dao nói lắp bắp.  
Từ Phương bình tĩnh thu kiếm lại, nói:  
"Ngươi có phải chưởng môn của tông môn này không, nếu phải, thì chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng, còn nếu không phải, thì gọi chưởng môn của các ngươi ra đây, ta muốn nói chuyện với chưởng môn các ngươi."  
Từ Phương suy đoán, tông môn này, chắc cũng có chút quan hệ với đồ đệ năm đó của hắn ta.   
Từ Mộng Dao nghe vậy, không dám thất lễ.  
Tuy không biết rốt cuộc Từ Phương là có chuyện gì, nhưng nàng ấy biết, dựa vào Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp Từ Phương vừa thi triển ban nãy,  thì nhất định phải gọi chưởng môn đến.   
Cho dù như thế nào, thì phải gọi chưởng môn đến trước đã.   
"Ta không phải chưởng môn, ta sẽ gọi chưởng tới ngay."  
Từ Mộng Dao nói xong.  
Từ Phương gật gật đầu, sau đó còn nói thêm.  
"Tiện thể nói với chưởng môn của các ngươi, cái cây bên ngoài này, ta thấy cũng được đấy, ta đã nhìn trúng nó và muốn mang nó đi nhé!"  
Nói xong, Từ Phương liền chém một nhát kiến dọc từ trên xuống, một tiếng rắc rắc phát ra, Minh Hàn Cổ Thụ đột nhiên bị chém thành hai mảnh.   
Nhịp tim của Từ Mộng Dao chậm một nhịp, đây chính là hộ sơn thần thụ của Hải Phách Tông đấy, nghe nói, từ khi Hải Phách Tông mới thành lập, thì hộ sơn thần thụ này đã tồn tại rồi.    
Hôm nay lại bị một thằng cha chết tiệt nào đó, dùng một đường kiếm chém làm đôi.    
...  
Tuy Từ Mộng Dao rất muốn chửi thề, nhưng lại không dám hé răng một câu, vội vàng hấp tấp chạy về phía trung tâm đại điện của Hải Phách Tông.   
...  
Trung tâm đại điện Hải Phách Tông, nằm ở sườn núi, lầu các trung điệp, khí thế uy nghi, nhìn qua có vẻ rất nguy nga tráng lệ.   
Từ Mộng Dao vội vội vàng vàng chạy vào trong điện, quỳ xuống đất nói: "Từ Mộng Dao có việc gấp cầu kiến chưởng môn."  
Rầm….  
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, một luồng gió lạnh thổi qua, loáng thoáng có một bóng người lắc lư ở giữa.   
"Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?" Trong chớp mắt, có người liền xuất hiện ở trước mặt Từ Mộng Dao.  
Người đang nói, là một bà cụ tóc đã bạc trắng như làn sương, hai mắt khép hờ, cả người gầy gò như da bọc xương, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thôi bay được bà ta vậy.   
Nhưng khí tức trên người bà ta, thì như một con thú tham lam  thèm khát máu, và một luồng sát ý sặc sụa không ngừng tỏa ra, khiến người khác sởn cả tóc gáy.  
Bà ta! Tên là Vu Bạch An, một kẻ mạnh cảnh giới Động Thiên!   
"Một tên tu giả Luyện Khí Kỳ, đã chém hộ sơn thần thụ của chúng ta ạ."  
Từ Mộng Dao nơm nớp lo sợ nói.  
"Phụt..."  
Vụ Bạch An phun một ngụm máu ra.   
"Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi giết hắn đi!" Vu Bạch An, không khác gì một tên sát nhân máu lạnh, sát ý mạnh vô cùng!  
"Cái này... Người kia tuy bề ngoài là một Luyện Khí Kỳ, nhưng chắc chắn không phải đâu ạ…. đệ tử không đánh lại hắn…. " Từ Mộng Dao lau mồ hôi lạnh trên trán.  
"Mặt khác, có một người, hắn ra còn biết dùng Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp của chúng ta, và, còn hoàn thiện hơn, cái chúng ta đang nắm giữ."  
Từ Mộng Dao thận trọng đem tất cả mọi chuyện lúc nãy, kể lại hết với Vu Bạch An.   
Vu Bạch An sau khi nghe xong, sắc mặt bất ổn. Một lúc sau mới bình tĩnh lại nói.   
"Dẫn ta đi gặp hắn."  
...  
Ở bên ngoài Hải Phách Tông, Từ Phương đang tách rời rễ cây Minh Hàn Cổ Thụ, đột nhiên nghe thấy đằng sau truyền đến một luồng sóng linh khí.   
Từ Phương bỗng quay người lại, thì thấy một bà lão già khú, gầy trơ như vậy, mà cũng có thể thấy được bộ móng bạch cốt đang vồ đến.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.